Đen Ăn Đen

Chương 14: Trận chiến mười bốn




Cho đến khi thấy Cố Chuẩn ở bãi đỗ xe, Mạc Ninh vẫn không cẩn thận suy nghĩ gì sao mọi chuyện lại phát sinh thế này. Anh sao có thể biết lúc này cô muốn bắt xe về? Anh vì sao lại muốn đưa cô về? Anh cuối cùng là muốn làm gì?

Cô cũng đã gọi trước cho Lí Hàm, sợ Lí Hàm suy nghĩ nhiều nên Mạc Ninh cũng không hỏi chuyện cô có liên quan đến chuyện công ty Hà Nguyên, chỉ là tìm một cớ khiến sang mai Lí Hàm phải đến toà soạn.

Cố Chuẩn lái xe đến, Mạc Ninh mang theo túi xách đến gần anh, lúc này trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý tưởng lớn mật.

“Lại phiền anh rồi.” Mạc Ninh đứng thẳng, mỉm cười nói.

Cố Chuẩn cười cười, không nói gì, nghiêng người mở ra cửa sau xe.

Chính là cơ hội này, Mạc Ninh nói “Cố tổng buổi tối hình như uống không ít?”

“Đúng.” Cố Chuẩn trả lời, đột nhiên ngón tay dừng động tác, quay đầu nhìn Mạc Ninh.

Mạc Ninh vẫn cười, con ngươi sáng ngời, tràn đầy tin tưởng “Để tôi lái xe, thế nào?” Dừng một chút, Mạc Ninh nói tiếp “Có điều, tôi cũng không biết đường, cho nên… còn phiền Cố tổng chỉ đường.” Lời nói ra thật trôi chảy, biểu tình Mạc Ninh không chút thay đổi, nhưng cô vẫn nâng tay khẽ vuốt tóc.

Cố Chuẩn gật đầu “Được.”

Mạc Ninh năm kia đã đi thi bằng lái, bởi vì căng thẳng và lo lắng nên cô đi chậm chậm. Sau khi vào đường cao tốc, ánh đèn neon trong nội thành dần dần lùi ca, đèn đường chiếu anh sáng loang loáng phía trước, thật giống nhau. Cố Chuẩn ngồi bên ghế phụ, Mạc Ninh từ đầu vẫn đang tập trung cao độ lái xe. Sau khi lên đường cao tốc cô mới có thể chậm rãi thả lỏng một chút. Đúng lúc này, Cố Chuẩn đột nhiên hỏi “Vụ án về công ty Hà Nguyên mọi người đã theo dõi rất lâu sao?”

“Đúng.”

“Nghe một chút suy nghĩ của tôi không?” Cố Chuẩn hoà nhã nói

“Tôi đang nghe đây.”

“Nếu nhân viên tự sát là có lí do, thì giới truyền thông không nên đặt quá nhiều lực chú ý vào nơi này.”

Trên đường cao tốc xe đi lại rất ít, Mạc ninh cũng đành phân tâm đáp lại “Truyền thông muốn điều tra, cái này đúng là tự sát hay là có ẩn tình.”

Cố Chuẩn trầm ngâm một lát, nói “Rồi sau đó?”

“Nếu là có lý do chúng tôi có thể ngẫu nhiên mang chuyện đó giải trình ra, nêu ra những góc độ khác của vụ án, như vậy chúng tôi có thể làm rõ mọi chuyện. Đây là quyền lực của giới truyền thông.”

“Vậy sau khi có kết quả, mọi người định sử dụng quyền lực đó như thế nào?”

“Biện pháp trực tiếp nhất chính là đưa tin, đưa tin một cách chi tiết.” Mạc Ninh trả lời thật nhanh, giống như là đang chứng minh gì đó. Nhưng mà, ngay cả cô cũng cảm thấy đáp án của mình thật ngây thơ, giống như một thanh niên mới tốt nghiệp tràn đầy nhiệt huyết. Tận đáy lòng cô hiểu được, muốn đưa tin về công ty Hà Nguyên, mặc dù điều tra tỉ mỉ thế nào, tư liệu khách quan thế nào cũng có thể không thể làm gì. Nếu nói khi mới tốt nghiệp, tin tức với Mạc Ninh là lý tưởng, vậy hiện tại đây, tin tức với cô chính là sự nghiệp.

Cố Chuẩn nhìn cô cười cười nói “Cô đã quen với việc được hỏi liền có thể đáp lại sao?”

“Tôi là một phóng viên, thói quen dựa vào ý nghĩ của người khác để nói chuyện là bình thường, đối với mọi vấn đề nên nghĩ tốt để lỡ có bị phỏng vấn cũng sẽ có thể có đáp án, để tránh mọi chuyện trở nên nhàm chán. Nhưng mà….”

Lời nói dừng lại, Cố Chuẩn quay đầu nhìn cô. Mạc Ninh vẫn như cũ, quăng cho anh một nụ cười ý vị thâm trầm, đồng thời nói “Thời điểm nói chuyện cùng với Cố tổng, tôi một lúc phải tự tìm ra máy đáp án, bởi vì Cố tổng rất có khả năng khiến người ta không để ý, đem đề tài chuyển đến một nơi rất xa. Đối tượng phỏng vấn giống như anh đúng là có thể khiến đám phóng viên chúng tôi phát điên, bởi vì chúng tôi không thể có chút dự đoán nào về đáp án của những người như anh.”

Một lúc lâu, Cố Chuẩn mới quay đầu đi chỗ khác, đưa tay khẽ nới lỏng cà vạt, tầm mắt hướng về phía ngoài cửa xe, một lát sau, anh nói “Theo như lời cô nói, đều là đang đứng ở lập trường nghề nghiệp của cô, cô muốn biết tất cả những gì cô muốn biết, nhưng mà, theo công việc của tôi mà nói, tôi phải bảo vệ chặt những điều cô muốn biết. Cho nên, xét cho cùng, chúng ta đều là có bệnh nghề nghiệp.”

Xe vẫn tiếp tục di chuyển, đường cao tốc vẫn rất ít xe, không muốn tiếp tục chủ đề này, Mạc Ninh nhịn không được đem những ý nghĩ cất giấu trong lòng rất lâu nói ra “Ý tưởng đưa tôi về nhà cũng là do dì bảo anh làm sao?”

Mạc Ninh đã nghĩ sẵn ở trong đầu, nếu anh đáp “Đúng.” Cô sẽ đáp lại anh “Dì chẳng lẽ có thiên lý nhãn, người ở thành phố G cũng biết tôi có thể từ thành phố S đang muốn đi về.” Nếu anh muốn tránh chủ đề này, cô sẽ trực tiếp tấn công “không bằng Cố tổng nên trực tiếp nói cho tôi biết anh sao lại biết tôi đang muốn trở về.”…

“Không phải.” Cố Chuẩn đáp, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính thuỷ tinh, nhìn vào hàng đèn thẳng tắp trên đường, “Khi nãy lúc cô cùng Trương phóng viên nói chuyện, có vẻ như một chữ tôi cũng không thể bỏ qua.”

Mạc Ninh phản xạ có điều kiện “a” một tiếng, cô thầm nghĩ Cố Chuẩn sao có thể uyển chuyển lảng tránh vấn đề này, nhưng không hề nghĩ đến anh sẽ thành thật trả lời, cô muốn thế nào. Nội dung lời Cố Chuẩn nói khiến cô mất nhiều tinh lực để tiêu hoá, vì thế cô không thể không nghĩ lại lúc đó mình và Trương Kiệt Chí đã nói những gì, có cái gì không thích hợp, có gì khiến anh có thể hiểu lầm. Nghĩ đến đây trong lòng Mạc Ninh lại buồn bực, bởi vì phần lớn nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ đều có liên quan đến Cố Chuẩn.

“Không có gì cần phải giảng giải sao?” Cố Chuẩn nhẹ giọng nói.

Mạc Ninh giật mình hỏi “Gì? Không lẽ còn có gì Cố tổng không nghe rõ sao?”

Cố Chuẩn bị lời cô nói làm cho bật cười, nụ cười kia không có gì che dấu, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. Mạc Ninh cảm thấy được nụ cười kia có bao nhiêu sáng chói, trong lòng có một cảm giác xúc động di chuyển đến mọi cơ quan trong cơ thể, lại vẫn phải cố gắng kìm nén. Trước mặt một người đã biệt hết mọi chuyện, cô không thể để bộ mặt yêu nghiệt kia làm cho dao động.

“Tôi nghĩ cô sẽ nói là tôi không nên tin.”

“Không cần, anh có thể tin.” Mặt Mạc Ninh không chút thay đổi, tâm tình phập phồng trên mặt anh lúc này đã hoàn toàn không thể nhìn thấy.

“Bao gồm cả chuyện cô thích tiền và tướng mạo của tôi?” Thanh âm của Cố Chuẩn trầm thấp, Mạc Ninh không thể biết trước được một chút ý tứ nào trong lời anh nói.

“Tôi nghĩ Cố tổng hắn là đã quen, thích tiền và tướng mạo của anh không phải có rất nhiều người sao.”

“A, có lẽ thế.” Cố Chuẩn nói xong liền kéo thấp cửa kính, gió đêm khẽ lùa vào, mang theo một chút khí lạnh đặc thù của đêm, Cố Chuẩn đặt một tay lên xe, lịch sự nói “Thật xin lỗi, đêm nay uống chút rượu, hình như giờ mới bắt đầu ngấm. Tôi mở cửa sổ không sao chứ?”

Mạc Ninh thầm nghĩ, anh đã mở rồi còn để ý suy nghĩ của tôi sao? Cũng may gió đêm mặc dù lạnh nhưng cũng không quá lạnh, Mạc Ninh gật đầu “Không sao.” Quay đầu nhìn anh, vừa rồi mới để ý, người bên cạnh đã nhắm hai mắt, ngọn đèn trong đêm giống như bị đêm tối bên ngoài hút đi một nửa, âm thầm, trong lúc này lại có thêm chút cảm giác trống rỗng một cách kỳ quái.

Rời khỏi cao tốc, không có áp lực từ Cố Chuẩn, Mạc Ninh lái xe có phần thoải mái hơn. Qua một trạm thu phí là lại lên một đường cao tốc mới. Tinh thần tập trung lâu khiến đầu óc có chút choáng váng, sợ ảnh hưởng đến Cố Chuẩn đang ngủ, Mạc Ninh chỉ nhỏ giọng hắt xì một cái.

“Mệt sao?”

Mạc Ninh giật mình, thiếu chút nữa nghĩ mình nghe được tiếng quỷ, thật nhanh nhìn lướt qua, Cố Chuẩn vẫn đang nhắm mắt, cô không đáp, hỏi lại “Đánh thức anh sao?”

“Tôi không ngủ.”

“Anh uống rất nhiều?”

Cố Chuẩn hơi trợn mắt, anh không nói sai, buổi tối vì muốn rời đi sớm anh quả thật đã bị phạt không ít rượu, chỉ cần Mạc Ninh khẽ hít một hơi là có thể ngử thầy mùi rượu thoang thoảng trên người anh. “Đúng, rất nhiều.”

“Không thoải mái sao?”

“Rất không thoải mái.”

Mạc Ninh bị đáp án này doạ sợ. Nhìn ra khung cảnh xung quanh, dừng xe trên đường cao tốc là một hành vi không lấy gì làm sáng suốt, quyết định thật nhanh thả chân ga, đổi chắn, xe không bình thường tiến về phía ngoài.

Đã đến ngoại ô thành phố G. Mạc Ninh ngừng xe, Cố Chuẩn một tay mở cửa xe, một tay tháo dây an toàn, sau đó một bước đã xuống khỏi xe.

Mạc Ninh cũng xuống theo. Hai bên đường lúc này đã có nhà dân, có mấy chú chó không biết của nhà ai điên cuồng sủa, mãi không ngừng. Cố Chuẩn đi đến một chỗ trống dưới tàng cây, xoay người, im lặng dựa vào gốc cây. Mạc Ninh lần đầu tiên nhìn thấy có người sau khi hết say rượu lại say xe. Đi đến bên người anh, cô dùng giọng nói dịu dàng mà bản thân cũng cảm thấy muốn nôn nói “Đứng ở dưới tán cây sẽ dễ chịu hơn sao?”

“Đúng.”

Thấy anh như vậy, Mạc Ninh cũng không nói gì thêm. Bộ dạng dựa lưng vào cây của Cố Chuẩn có chút cô đơn, bởi vì một khoảng không gian lớn như vậy chỉ có một gốc cây này. Xa xa vẫn văng vẳng tiếng chó sủa, Mạc Ninh có chút lo lắng, trở lại xe, đem đèn xe mở lên, lấy từ xe một chai nước, khóa cửa xe và đi đến trước mặt Cố Chuẩn. Đèn vừa mở, xung quang sáng hơn rất nhiều. Bên ngoài xe nhiệt độ càng thấp, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi đến, Mạc Ninh mặc bộ váy liền tay ngắn, cảm thấy có chút lạnh.

Đèn xe chiếu rọi, Cố Chuẩn sắc mặt tái nhợt lập tức mở mắt. Mạc Ninh đưa cho anh chai nước. “Uống nước đi.”

Cố Chuẩn tiếp nhận, ngửa đầu uống một ngụm, lại đưa chai nước trả lại cho Mạc Ninh, xoa xoa thái dương, anh trầm giọng nói “Cô vào trong xe trước đi.”

Mạc Ninh lắc đầu “Đứng cùng anh một lúc cũng được.”

Cố Chuẩn trợn mắt nhìn cô một lúc lâu, cô cũng kiên định nhìn lại anh, anh chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu “Vậy cô đứng chờ ở đây.” Nói xong nhấc chân đi về phía trước.

Cố Chuẩn lấy từ trong xe ra một chiếc áo khoác. Một tay anh vẫn xoa xoa đầu, bước chân thì có vẻ đã ổn. Đi đến trước mặt Mạc Ninh, anh mở áo khoác ra, nâng tay khoác áo lên vai Mạc Ninh.

Trong một khắc chiếc áo khoác khoác lên vai, trong lòng Mạc Ninh cảm giác không phải chiếc áo khoác kia khoác lên cô, mà là một luồng hơi thở mạnh mẽ bao vây lấy cô, làm cho đáy lòng cô nảy sinh một cảm giác thần kỳ, kỳ quái, ngượng ngùng liên tưởng, nếu vừa rồi, là anh ôm lấy mình….

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh chân thành và trong sáng, anh là vì vô mà cẩn thận sửa lại áo khoác. Sau đó, lễ phép lùi lại, vân đạm phong kinh nói “Nếu lạnh thì vẫn nên vào lại trong xe đi, Tôi chỉ có chút khó chịu, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”

Mạc Ninh có chút máy móc gật đầu, mở mắt to, cố gắng cưỡng chế tình cảm đang tràn dâng trong lòng. Bầu trời thật đen, cô cảm thấy bản thân đang từng chút từng chút một rơi vào động tình ái đầy u tối, rơi vào, rơi vào.