Demon Princess! Can I Love You Again? (Phần 2)

Chương 23: Gặp lại ân nhân (3)




Hắn trầm mặc, lần nữa quan sát y một lúc. Đáy mắt sâu thẳm, như ẩn hiện những cỗ suy nghĩ không nhìn thấu chìm dưới đáy đại dương.

Chẳng qua, bộ dáng này, từ ánh mắt cho đến phong thái lãnh đạm. Hắn đâu biết rằng, gương mặt trầm ngâm trong lúc suy nghĩ của mình thực sự trông rất hấp dẫn. Tất cả ngũ quan trên diện mạo cương nghị đều tản ra một sức hút rất mãnh liệt, thảo nào lại không khiến cho con dơi nhỏ đó say đắm, tương tư đến mê mệt như vậy.

"Sao nào!? Đừng nói là không thấy hứng thú với lời đề nghị của ta đấy nhé! Từ trước tới nay, chỉ có hai người ta nhượng bộ thôi! Ngươi là người may mắn được xếp vào hàng ngũ thứ ba đấy!" 

"Vậy sao!? Thế thì ta sẽ nhường sự may mắn này lại cho kẻ thứ tư!"

Sau mấy giây trầm mặc, Sum hờ hững, lạnh lùng quay mặt đi. Thái độ phớt lờ đã chứng tỏ hắn không có hứng thú với lời đề nghị.

Y đần mặt, ngẩn ngơ tầm chục phút rồi giật giật khóe miệng. Trong đầu hết bạo phát chửi rủa quay sang miễn cưỡng cười tán dương. Quả nhiên không hổ là con trai của thợ săn nổi tiếng một thời, cho dù có rơi vào tình thế nguy nan nào cũng không mất đi vẻ phong độ lẫn khí chất.

Cơ mà, kiêu kiểu này thì cũng thái quá rồi!

"Hừ! Được - rồi! Được - rồi! Nếu ngươi không cần thì ta cũng không ép! Chỉ là thời gian hiện tại cũng tính là trễ rồi, với hoàn cảnh và điều kiện của ngươi! Ngươi định đi về bằng cách nào!?"

"Vận không nổi sức thì cứ nói thẳng đi! Giải quyết thế nào, bản thân ta tự biết!" - Sum cười nhạt, lời nói hàm xúc đầy trào phúng. Lúc bấy giờ, hắn mới nhận ra, mình ngồi đây lải nhải với tên mặt trắng này cũng lãng phí đi không biết bao nhiêu thời gian. Dựa theo tính toán hiện tại, chắc ba hắn ở nhà đang lo sốt vó. Nếu cộng thêm cái tính ưng lớn chuyện của mẹ có khi còn đang náo loạn, hành chết ông già. 

Hắn hẳn là nên mang thêm tội với lão gia nhà mình rồi. - Vừa nghĩ, da gà đã nổi rợp người, tái tê cả mặt. Sum chống tay dưới đất, mạnh mẽ đứng dậy. Hành động lúc nào cũng dứt khoát, sung mãn, nhìn cảm giác không hề giống kẻ bị thương.

"Này! Này! Ngươi định làm gì vậy!?" - Y bỗng dưng cuống cuồng lên, quên mất tên nhân loại lúc nãy đã sỉ vả mình. 

"Tất nhiên là về rồi! Sao...? Tính đi ké hả!?" 

Khoảnh khắc ấy, một tiếng "đùng" nổ banh trời. Đến nước này, có chết y cũng không cười nổi. Gương mặt méo mó, đầy gân xanh co giật. Bản thân vì một chút lý trí còn sót lại mới không xông vào ẩu đả.

Tạo sao lúc trước mình lại cứu hắn!?!?!!!!!!! - Tâm phẫn nộ vạn lần thét, y thiếu điều kích động, suýt xông vào tường đập đầu.

"Ha - ha! Mẹ kiếp tên nhân loại nhà ngươi! Vậy thì sao, nếu ngươi mạnh miệng như thế thì thử biểu diễn thử xem! " 

Nghe người đàn ông nói vậy, hắn không phản ứng mà chỉ cười thầm. Cơ thể nhỏ bé đắm chìm trong bể bóng tối mênh mông, sâu hun hút rộng lớn. Chỉ với một cái phất tay, tất cả vùng không gian bị thu hẹp bởi đạo hàn quang trên tay hắn ăn mòn.

Trong hang động, một thứ ánh sáng xanh lam đột ngột sinh sôi.

~~~~~~~~

Gió bên ngoài không ngừng thổi rít, mang theo mùi hương giá lạnh của những giọt sương.

Tiên cảnh nhân gian cùng những sắc hoa rực rỡ như hòa trộn vào trong phong hàn, tạo ra tạp âm vù vù. Chúng luồn lách theo lối đi, tiến sâu vào trong hang động ở sau thác nước. 

Có thứ gì đó đang thu hút chúng.

Một thứ ánh sáng lam quang chói mắt, tinh khiết. Ẩn chứa trong đó là sự kiều diễm, thuần túy đến mê người.

Ngay cả y, một Ma Cà Rồng mang sức mạnh phi thường đang đứng tại đây cũng không ngoại lệ. Đôi mắt tro xám dường như cũng bị luồng lam quang mạnh mẽ chiếm đóng. Linh hồn tĩnh lặng trong thể xác cũng bị rung động. Vạn vật tự nhiên như muốn hòa tan, trở thành một với luồng ánh sáng mĩ diệu ấy. Nhưng bao quanh nó cơ hồ tồn tại một khoảng cách, ngăn cản những thứ tầm thường không thể chạm vào.

Y cảm giác, đó là thứ ánh sáng mang màu sắc quý tộc.

Và bản thân có lẽ từng nhìn thấy ở đâu.

Những tia sáng nhỏ tựa như đốm lửa cháy li ti. Tuy mang dáng hình nhỏ bé bên ngoài nhưng lại như nung nấu một cỗ lực lượng vĩ đại, chuẩn bị bùng phát.

Vô thanh vô tức, bóp chặt trái tim con người đến nghẹt thở. 

Rốt cuộc tên nhân loại này là ai!? Dù là con người cũng chưa bao giờ sở hữu được thứ uy áp kinh khủng này! Một thứ uy áp mang sức mạnh của bậc đế vương!!!!

"Này! Ngươi tính làm gì đấy!!!???"

Không chịu luồng hàn quang bỏng mắt, y cắn môi hạ thấp người hét lên. Cánh tay bao bọc trong lớp vải mỏng đang ngăn cản đạo hàn quang chói lóa, đang mỗi lúc lan tỏa mạnh mẽ, kịch liệt vươn xa.

"Tất nhiên là mở cổng không gian rồi!"

Ánh mắt lam nhạt vẫn tập trung về một hướng, môi điềm nhiên trả lời. Bàn tay nơi hội tụ sức mạnh trung tâm bỗng giơ lên cao, mạnh mẽ chém xuống. Một đạo kiếm quang băng lãnh xé đôi không khí, mở ra con đường lơ lững đầy đồng hồ và dải phân cách có thể đi xuyên qua, không tốn chút sức.

Trong động, gió thổi ầm ầm, điên cuồng rung chuyển. 

Y chao đảo, khụy người xuống thấp thêm một chút, ánh mắt tro xám vẫn không rời khỏi bóng dáng của hắn.

Tùy tiện vớ lấy một chiếc đồng hồ nhỏ. Hắn đặt tay tại mũi kim ngắn quay nhiều vòng liên tục. Mi tâm ở giữa vì không ngừng ma sát nên tạo ra một dòng điện ngược chiều, trong phút chốc liền run rẩy tự nổ.

Lúc này, phía trước mắt đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Tuy hơi lập lòe, không rõ ràng, nhưng ngôi biệt thự với tông màu quen thuộc đó. Làm sao có thể lầm được.

Nhà hắn Đây rồi!

"Này này! Ngươi cứ thế mà đi sao!? Dù gì thì ta cũng giúp ngươi đấy! Không cảm ơn thì cũng phải có thù lao chứ!?"

Nhìn thấy Sum sắp bước vào không gian, y như bị sắp vụt mất túi vàng, khó khăn che chắn cơ thể mà hối hả lên tiếng.

Lúc bấy giờ, gương mặt vốn giữ nguyên một nét giờ mới nở nụ cười hiếm có. Sum quay lại, trầm ổn nhìn y. Phong thái bình tĩnh giữa những cơn gió như bão lũ này càng tô đậm nét phi phàm, dũng mãnh hơn người của hắn. Bất chợt, một hình ảnh mơ hồ xuất hiện.

"Nếu tái ngộ ngươi lần nữa! Ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi!"

Lời vừa dứt, bóng dáng lạnh lẽo đã biến mất vào không trung. Trong động, một tiếng nổ hùng dũng vang trời, như sấm chớp hủy diệt mọi vật đã lựa chọn ở lại.

OANH!!!!!

Từng đợt dư âm tạo ra từ vụ nổ quật mạnh vào các lớp đất đá. Ngay cả dòng thác theo quy luật tự nhiên không ngừng chảy cũng bị dư âm đó mà làm cho gián đoạn, dội ầm ĩ xuống mặt hồ. Ở phía dưới, chúng tiếp tục nổi lên những làn sóng, nối tiếp âm thanh. Chẳng mấy chốc đã tạo nên một hỗn âm chấn động bốn phương tám hướng. Gió bụi bay mù mịt.

Lúc này, trong thư phòng ấm cúng, Lý Ngoại đang xem tài liệu bỗng dưng rùng mình một cái,chiếc ly nước trên bàn đổ ập.

Tiếng động gì vậy!?!?!?

Ông ta hoang mang, bật dậy mở cửa sổ. Nhưng cảnh sắc bên ngoài hiện tại đã trở về chốn yên bình. 

~~~~~~~

Ha ha ha...

Ha ha ha...

Ha ha ha!

Ha ha ha!!!!

"Alo...!"

"Cốt Xích Nhĩ! Ngươi lại chạy đi đâu rồi! Rõ ràng kêu đi ngắm cảnh cùng ta giờ lại bắt ta đứng đây chờ! Muốn chết hả!!!!!!!!"

Bàn tay cầm cái điện thoại mà chỉ muốn chôn sống nó. Từ dưới đất, Cốt Xích Nhĩ vật vờ như xác chết sống dậy. Gương mặt tiêu điều, phờ phạc bị bụi bặm cùng tóc rối phủ kín đen thui, trong phút chốc hình tượng đẹp trai đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn.

Trần Hoàng Hải...tên con người khốn kiếp! Ta thật hối hận vì đã - cứu - mạng - ngươi! - Y cắn răng, nước mắt hai hàng chảy mãnh liệt. 

"CỐT XÍCH NHĨ!!!!!!!!"

Bất chợt, chiếc điện thoại vang lên tiếng Huyết Tiểu Khiết gào. Âm thanh khủng bố kịch liệt khiến y vội vàng chỉnh đốn lại cơ thể. Gương mặt trắng toát, sau khi cứu vãn lại được hình tượng đẹp trai một chút rồi mới vui vẻ lên tiếng. Chỉ là, người đang gào thét bên kia có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi.

"A~! Xem ra là nhà ngươi muốn chết thật rồi!!!!" - Tiểu Khiết u ám gằn, dù khoảng cách chỉ bị ngăn bởi chiếc điện thoại nhưng y vẫn cảm nhận được luồng sát khí dữ dội.

"Uầy uầy! Tiểu Khiết, đừng nóng đừng nóng! Ta chuẩn bị về rồi đây! "

"Về về cái gì! Một tiếng đồng hồ rồi! Ngươi tính câu giờ đến lúc nào đây!?"

" Thôi mà! Van ngươi đừng cáu nữa! Việc cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi! Chốc lát ta đến, nhất định sẽ dẫn ngươi đi mua quà tạ lỗi a!" - Cốt Xích Nhĩ thành khẩn nài nỉ, con ngươi tro xám rớt hết nước mắt cầu xin. Nếu như không phải do cái vụ nổ chết tiệt kia thì y đã không ngất xỉu, để cho Tiểu Khiết chờ lâu như vậy.

" Hừ!!! Coi như ngươi biết điều! Nhưng mà...tên con người đó thế nào rồi? Thương thế có nặng không?"

"Yên tâm! Yên tâm! Một khi ta đã ra tay, dù có sắp chết thì cũng sống lại, hơn nữa còn sinh long hoạt hổ, tuyệt không vấn đề gì!" ( chỉ xém giết ta thôi.)

"Bớt luyên thuyên đi! Ở cái chỗ vắng tiu hiu này, chán chết đi được!" - Vừa nói vừa ném cục đá, Tiểu Khiết chỉ mong tên đần đó về nhanh.

"Ha ha ha! Làm gì có một mình! Mấy em muỗi ở đó cũng rất dễ thương, năng động nha~!" ~^O^~ 

"Ha - ha - ha! Đúng nha ~! Rất dễ thương! Cơ mà số vết cắn mà các em đã hưởng thụ trên người ta...Ta - nhất - định - sẽ - lấy - máu - ngươi - bù - lại!" ∩__∩

Phụt!!!!!!!! - âm thanh người nào đó sặc máu.

Một lúc sau, điện thoại trên tay Tiểu Khiết gào lại.

"Tam công chúa đại nhân!!!! Tiện dân biết sai rồi! Tha cho tiện dân a!!!!". ⊙﹏⊙

"Về!". ˋ︿ˊ

"Công chúa!!". ~T_T~

"Nhanh!" ˋ︿ˊ

"Tha cho tiện dân đi ~!" ╯▂╰

"Muốn tăng gấp đối không!?". ˋ△ˊ

"Hức hức! Ta về...!" T_T

(Tiểu Nhã: Xích Nhĩ ca ca ai bảo cứ thích ghẹo người làm chi! ^_^||)