“Đã bảo cái ti vi này là mô hình, bên trong trống rỗng, các anh thế nào lại không tin chứ?”
Moirai cùng hai người đi lên lầu hai, lấy ra chìa khóa mở cửa căn phòng số 202 ra. Cô bật đèn, xông về phía chiếc ti vi vẻ ngoài cồng kềnh kia bĩu bĩu môi, “Các anh nhìn xem, nó ngay cả dây điện cũng chẳng có.”
Dominique kiểm tra phần bên ngoài ti vi một phen, phát hiện xác thực không có giây điện.
“Thật sự là mô hình?”
“Thật sự là mô hình.”
“Bên trong trống rỗng?”
“Trống rỗng.”
Dominique thử ôm ti vi một cái, đúng là có thể ôm lên được, trọng lượng nhẹ hơn một chiếc ti vi bình thường, thế nhưng lại nặng hơn so với “mô hình trống rỗng”.
Cậu trao cho Chris một ánh mắt. Chris vẻ mặt ngưng trọng mà gật gật đầu.
“Hai người các anh mắt đi mày lại làm gì chứ?” Moirai chen ngang hỏi.
“Cô Moirai này, cô có công cụ gì hay không, có thể đem cái mô hình này mở ra chứ?”
“Trong nhà nghỉ có hòm dụng cụ…… Nhưng mà anh muốn làm gì? Tại sao muốn mở nó ra? Mặc dù là mô hình, nhưng cũng là tài sản bổn tiệm, làm hư phải đền đó!”
“Xin hãy đi lấy hộp dụng cụ đến đây đi, thuận tiện báo cảnh sát. Tôi đoán tôi đã biết thi thể ở đâu rồi.”
Moirai hoảng sợ nhìn chằm chằm mô hình ti vi, “Anh là nói……ở trong này?”
“Không sai.”
Cô há hốc miệng, lui về phía sau hai bước, cả người phát run. “Thật á? Anh……anh đừng có dọa tôi!”
“Là thật hay giả, mở ra thì sẽ biết.”
Moirai giống hệt như bị nai con bị hoảng sợ chạy ra khỏi căn phòng, mấy phút sau mang theo một hòm dụng cụ thợ điện trở lại. Dominique từ trong hòm dụng cụ lấy ra cái tua vít, cùng với Chris đem mô hình ti vi tháo ra. Dù sao cũng là mô hình, cấu tạo vô cùng đơn giản, bọn họ đôi ba cái liền đối phó được. Màn hình phía trước là cả một khối nhựa cây màu đen, sau khi tháo xuống, một thứ bọc túi nylon tròn tròn từ bên trong lăn ra.
Moirai che miệng. Chris nói, “Cô tốt nhất đừng xem.” Vì vậy nữ phục vụ xoay người đi, run rẩy mà nói, “Tôi, tôi đi báo cảnh sát ……” sau đó chạy ra khỏi căn phòng.
Chris ngồi xổm xuống, đem túi nylon mở ra, đựng ở bên trong quả nhiên là một cái đầu người, tóc màu đen quấn ở trên mặt. Anh vạch mái tóc ra, lộ ra một khuôn mặt phụ nữ.
Trong mô hình ti vi còn có những thứ khác. Chris đem chúng nhấc ra, phát hiện đó lại là một túi nylon, lần này đựng ở bên trong là hai cái tay cánh tay cùng một cái chân.
Dominique trong dạ dày phiên giang đảo hải, “Moirai cư nhiên đánh bừa lại trúng mà nói đúng. Gã chồng kia đúng là chỉ xách theo một nửa thi thể đi ra ngoài, một nửa còn lại giấu ở nơi này!”
Moirai báo cảnh sát, đồn cảnh sát gần nhất cách hơn mười cây số ở trên trấn, lại là nửa đêm báo cảnh sát, cho nên qua mấy chục phút, bọn Dominique mới nghe được tiếng réo của còi cảnh sát. Cảnh trưởng trên trấn nghe nói có án giết người phân thây, mang theo một đội nhân mã rầm rầm rộ rộ mà tới. Dù sao nơi này cũng là trấn hẻo lánh, rất ít phát sinh loại án mạng ly kỳ này, cho nên cảnh sát cực kỳ coi trọng.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường, những khối thi thể kia được cẩn thận từng li đưa đi giám chứng, Dominique, Chris cùng Moirai cũng ghi lại khẩu cung. Đối với quá trình phát hiện thi thể của bọn họ, Dominique cùng Chris hai miệng một lời nói, “Bởi vì cách vách bị quỷ ám!”
“Làm sao có thể là quỷ ám!” Cảnh quan phụ trách lấy khẩu cung cả giận nói, “Cậu nói thật cho tôi!”
“Là thật đó!” Dominique hô, “Tôi có thể chất thần kỳ, đối với chuyện như vậy đặc biệt mẫn cảm.”
“Cậu mẹ nó đang đùa tôi à?”
“Đây là sự thật!”
Cảnh quan cũng hết cách, chỉ đành ghi xuống lời khai theo chủ nghĩa duy tâm này của bọn họ. Bọn họ phát hiện hung án hiện trường là sự thật không phải bàn cãi, hơn nữa bọn họ là sau khi án mạng phát sinh mới vào ở nhà nghỉ, có băng giám sát làm chứng, lúc xảy ra án bọn họ vẫn còn ở trong một nhà nghỉ khác ở một trấn nhỏ khác, có bằng chứng không có mặt ở hiện trường, có thể loại bỏ hiềm nghi gây án. Vì vậy quá trình cụ thể phát hiện thi thể, liền bị một bút sơ qua.
Bận thẳng đến rạng sáng, Dominique cùng Chris mới có cơ hội nghỉ ngơi. Bọn họ không muốn ở cách vách hiện trường hung án, vì vậy Moirai an bài bọn họ ở một căn phòng ở đầu kia hành lang, cơ mà đó không phải là phòng có giường lớn, mà là phòng hai người phổ thông. Bọn họ mệt lả rồi, cũng không rảnh săm soi những thứ này, ngả đầu liền ngủ, cho đến buổi trưa mới tỉnh lại.
Bọn họ thu thập xong đồ đạc, đi xuống lầu, ăn đồ ăn hâm bằng lò vi sóng giản dị mà Moirai bưng cho. Nghe Moirai nói, cảnh sát tìm được một chiếc xe trống trong một mảnh ruộng hoang ở phía tây, giống hệt chiếc xe đôi vợ chồng kia lái mà Moirai đã miêu tả, trên xe có một vali hành lý nhỏ, bên trong chứa bộ phận còn lại của thi thể. Trên xe còn tìm được tua vít, chất tẩy rửa các loại. Xe là đi thuê, cảnh sát hỏi thăm doanh nghiệp cho thuê xe, mới biết người thuê xe tên là Whyte, chính là người chồng trong cặp “vợ chồng” kia, nhưng vợ của gã còn đang sờ sờ ở New York. Người chết cũng không phải là vợ của Whyte, mà là một cô gái bán hoa, hai người giả trang vợ chồng vào ở nhà nghỉ. Về phần động cơ giết người của Whyte, thì phải đợi cảnh sát điều tra. Cơ mà trước mắt có thể xác định là, Whyte ở trong khách phòng trước tiên cùng người chết phát sinh quan hệ, lại bóp chết cô, đem thi thể kéo vào trong phòng tắm phân thây, một phần bỏ vào trong vali hành lý mang đi, một phần giấu ở trong mô hình ti vi, có thể là muốn chờ sau này khi trở về thì lấy đi. Sau khi phân thây xong, Whyte dọn dẹp phòng tắm, tẩy rửa vết máu. Chẳng qua là cho dù như vậy, trong phòng tắm cũng vẫn tra ra phản ứng với máu. Bản thân Whyte bây giờ đang mất tích, đã ban bố lệnh truy nã toàn quốc.
Chuyện này coi như báo hồi kết. Dominique và Chris để lại số điện thoại di động cho cảnh sát, liền lại lên đường. Bọn họ nguyên bản tính toán sáng sớm lên đường, buổi chiều đến trấn Maple Valley, bây giờ chậm trễ mất nửa ngày, khi tới nơi có thể chính là đêm khuya rồi, cho nên bọn họ ngựa không ngừng vó, tận lực tăng nhanh tốc độ.
Xe hơi ở trên quốc lộ chạy băng băng, rất nhanh, nhà nghỉ liền biến mất ở trong tầm mắt. Chris lái xe, Dominique ngồi ở trên ghế phó lái nghịch điện thoại.
“Ha ha, Chris, em tìm được một trang web du lịch, có thể đặt khách sạn. Tin tức về nhà nghỉ kia cũng có trên này, còn có đánh giá của lữ khách gì đó nữa…… Ờm, thực sự có người đánh giá nói ti vi đều là vỏ rỗng, căn bản không thể xem, còn cho một sao đánh giá kém. Cơ mà bây giờ không có cách nào để đặt phòng, nút đặt phòng là cái màu xám nè……”
Cậu lật trang web, bất chợt tóm lấy cánh tay của Chris. Chris suýt nữa đem xe lái vào trong ruộng.
“Em làm gì thế! Đột nhiên lại! Thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ biết không!” Chris ngừng xe, tức giận trách cứ.
Dominique giơ di động lên, trên màn hình hiển thị một bức ảnh, chính là nhà nghỉ tồi tàn kia, “Anh mau nhìn!”
“Sao vậy?”
“Trên trang web nói nhà nghỉ này kinh doanh không tốt, đã đóng cửa dẹp tiệm, hiện muốn chuyển nhượng, giá cả gặp mặt thương lượng…… Mẩu quảng cáo này là tháng trước mới đăng lên!”
Chris rùng mình một cái. “Cũng chính là nói……nhà nghỉ kia hẳn là đã đóng cửa mới đúng?”
“Nhưng mà tại sao vẫn còn đang kinh doanh?”
“Còn có nhân viên phục vụ đang làm việc…… Moirai rốt cuộc là người nào?”
Hai người yên lặng nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
“Đừng bận tâm đừng bận tâm……” Dominique lẩm bẩm, “Chúng ta từng gặp phải nhiều chuyện linh dị như vậy, không phải là mỗi sự kiện đều có thể dùng lẽ thường để giải thích…… Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện…… Mặc kệ mặc kệ…… Coi như cái gì cũng không biết ……”
Cậu đóng lại trang web trong điện thoại, bắt đầu nghe nhạc.
Chris đạp chân ga, động cơ xe hơi nổ vang, quẹo vào quốc lộ, tiếp tục chạy đi.
***
Trong nhà nghỉ.
Moirai tiễn cảnh sát đi, khóa cửa chính của nhà nghỉ lại. Nếu xảy ra án mạng, như vậy ngừng kinh doanh cũng là hợp tình lý. Dù sao cô vốn cũng không có ý định ở lại chỗ này bao lâu. Nếu như cảnh sát ngày mai còn tới, sẽ chỉ phát hiện người đi lầu trống.
Cô đi lên cầu thang, đi tới lầu hai. Phòng đầu tiên bên tay phải chính là hiện trường án mạng phòng số 202. Cách vách chính là phòng số 204 cặp gay kia ở. Cô tiếp tục đi về phía trước, đi lướt qua từng cánh cửa phòng, cuối cùng dừng bước ở cánh cửa phòng số 214.
Whyte ở ngay trong gian phòng này. Song cứ coi như cảnh sát tới lục soát lật tung lên, cũng sẽ không phát hiện được nửa bóng người. Bởi vì gã căn bản không ở trong thế giới hiện thực.
Moirai đi về phía trước một bước, bước vào trong ngục Limbus.
Theo sự tối đi bất chợt của màu sắc khung cảnh chung quanh, dung mạo cùng trang phục của Moirai cũng phát sinh biến hóa. Cô không còn là nhân viên phuc vụ mặc đồng phục, trang điểm lòe loẹt, thần tình bơ phờ nữa, mà biến thành một cô gái mặc váy dài màu xám, tóc xám bồng bềnh, khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp tựa như pho tượng cẩm thạch.
Cánh cửa căn phòng số 214 im lặng mở ra. Ở trong ngục Limbus, không tồn tại cánh cửa đóng kín đối với cô.
Cô đi vào căn phòng. Một gã đàn ông tầm năm mươi trói nằm trên mặt đất, trong miệng nhét khối vải rách. Thấy cô gái đi vào, gã phát ra tiếng kêu ư ử, trong mắt ngập nước mắt, tựa như đang xin tha.
Cô gái rút ra túm vải rách trong miệng Whyte, ném qua một bên. Whyte lập tức kêu khóc om sòm, “Van cầu cô, tha cho tôi đi! Tôi tự thú! Hãy đưa tôi đến cục cảnh sát! Tôi tự thú! Tôi phục pháp! Tôi cái gì cũng thừa nhận!”
“Bây giờ hối hận?”
“Hối hận rồi! Tôi sai rồi! Cầu xin cô tha cho tôi đi! Thả tôi ra ngoài! Tôi thật sự sai rồi!”
Cô gái từ trên cao nhìn xuống hắn, trong đôi mắt không có chút thương hại nào.
“Cho đến bây giờ, mi đã giết bao nhiêu người?”
Whyte trong mắt lộ ra sợ hãi cực độ. “Cô…… cô làm sao mà biết được?”
“Mi đặc biệt nghiện tình dục, yêu thích tình dục kiểu ngạt thở, nhưng là hạ thủ không có chừng mực, đã có mấy ả gái điếm chết ở trên tay mi. Chỉ bất quá mi ở trước mặt người khác một bộ dáng ngăn nắp chỉnh chu, lại đủ may mắn, cho nên không ai liên tưởng đến trên người mi. Lần này cô nàng kia, cũng là gái điếm mi gọi tới, bọn mi chơi ở trong phòng thuê, nhưng mi lại bóp chết cô ta. Mi biết mình dễ dàng sẩy tay, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Mi biết ti vi trong nhà nghỉ này là mô hình vỏ rỗng, cho nên hạ quyết định, một khi sẩy tay, liền đem kia cô nàng gái điếm phân thây, một phần giấu ở trong mô hình ti vi, một phần bỏ vào vali mang đi, qua một đoạn thời gian lại vào ở nhà nghỉ, mang phần thi thể còn lại đi ra. Mi đã làm chuẩn bị vẹn toàn, lại không ngờ tới ta sẽ ở chỗ này đi?”
“Cô là ai? ……Không, cô là thứ gì!”
Cô gái cười lạnh. “Mi có thể gọi ta Moirai. Ta làm bạn với tử vong, ta có thể biết rõ hết thảy chuyện về tử vong trên đời.”
Whyte thét lên chói tai, “Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ!”
“Mi cũng là ‘ma quỷ” không hơn không kém đâu, chúng ta như nhau cả thôi.”
“Ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn giết ta sao?”
“Giết mi?” Moirai nhướn mày, “Ta tới nơi này, hóa thân thành dáng vẻ người phàm, chẳng qua chỉ là muốn gặp ‘cậu ấy’, xem xem đứa trẻ từng nhận ‘lễ rửa tội màu đen’ là dạng gì thôi. Về phần mi? Đơn thuần là một thu hoạch ngoài ý liệu mà thôi. Giết mi, còn chưa tới phiên ta động thủ.”
Cô vỗ hai cái tay.
Trên sàn nhà nổi lên một bóng người màu xám trắng, đầu tiên là đầu lâu, sau đó là bả vai, thân thể, hai chân…… cả người chậm rãi nhô lên. Đó là một cô gái, mái tóc đen thật xõa ở trên người, cặp mắt trợn tròn, miệng hơi há, đầu lưỡi vươn ra, trên cổ có vết bầm màu xanh tím.
“Giao cho ngươi. Tận tình trả thù đi.”
Moirai nói xong xoay người, ra khỏi phòng, đồng thời cũng đi ra khỏi ngục Limbus, lần nữa biến thành nữ phục vụ viên lười nhác kia.
Tiếng kêu thảm thiết của Whyte bị nhốt ở trong thế giới phản chiếu, cô không nghe thấy, cũng sẽ không vì thế mà phiền ưu.
Cô đi xuống lầu, rời khỏi nhà nghỉ từ cửa sau, chui vào trong chiếc xe tải màu xám tro đậu ở cửa.
Bên ngoài chiếc xe tải màu xám tro hiện lên một tầng ánh sáng, chỉ chớp mắt liền biến thành một chiếc máy bay trực thăng màu xám.
“Bay đi!” Moirai nói.
Cánh quạt của chiếc trực thăng ong ong xoay tròn, dấy lên một trận cuồng phong.
***
Buổi tối hôm đó mười một giờ rưỡi, Dominique cùng Chris rốt cục đến được trấn Maple Valley.
Nhân khẩu thường trú trên trấn chỉ có hơn một ngàn người, phòng ốc phân bố ở xung quanh một dãy núi, nghe đâu trong núi có sói với gấu tới lui, cho nên sau khi chập tối nhà nhà đều quan môn bế hộ, trên đường không nhìn thấy nửa mống người, chỉ có khu phố buôn bán phía nam còn náo nhiệt một chút, mấy quán bar còn đang kinh doanh, cơ mà khách khứa cũng không tính là nhiều, căn bản không thể so sánh với thành phố lớn đăng hồng tửu lục.
Gia đình Dominique sống ở số 16 phố White phía bắc thị trấn, một căn nhà độc môn độc hộ. Vào trấn, cậu sẽ đổi chỗ ngồi với Chris, vừa lái xe vừa hướng Chris giới thiệu, chỗ này là trường tiểu học của trấn, chỗ kia là phòng khám, nhà hàng kia cực kỳ mỹ vị……kiểu như vậy. Chris vừa nghe vừa nhớ. Bọn họ muốn ở trong trấn sống một đoạn thời gian, anh cũng không thể ngay cả đường cũng không nhận ra được.
Ban đêm mọi âm thanh đều lắng xuống, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng chó sủa hoặc là mèo kêu. xe lái vào phố White, dừng lại ở đoạn giữa. Dominique nhảy xuống xe, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Vườn hoa trước nhà gọn gàng ngăn nắp, hòm thư cũng đứng đó, trên đó viết “Nhà Shiller số 16 phố White”, nói rõ địa điểm không sai. Bên trái là nhà của ông Marlene và bà Marlene (trên bệ cửa sổ còn cắm quốc kỳ), bên phải là nhà của ông Smithson và bà Smithson, điều này cũng không sai. Nhưng ở giữa vốn là phải là vị trí của nhà Shiller lại chỉ có một cái hố sâu cực lớn! Nhà không cánh mà bay rồi!
Trong hố có ngồi một con chó đen lớn, đưa lưng về phía Dominique.
Trong bóng đêm đen kịt, chỉ có đèn đường chiếu sáng nó. Bóng lưng của chó lẻ loi đến vậy, cô đơn đến vậy.
Dominique nghẹn họng trân trối.
“Đờ mờ! Nhà tôi đâu?!”