Demon Father

Chương 1: Tiết tử (1)




Cha của Dominique đã mất tích bốn ngày.

Mười ngày trước, cha bảo là phải ra ngoài lấy tư liệu, một tuần sau trở về. Ông là một nhiếp ảnh gia tự do, dựa vào bán ảnh cho tạp chí để sinh sống, bình thường phải đi ra ngoài lấy ảnh, tuy rằng Dominique chưa từng thấy quyển tạp chí nào trong nhà cả.

Trước khi đi, cha gửi Dominique cho hàng xóm cách vách chăm sóc. Hàng xóm là một nhân viên nữ ở câu lạc bộ múa thoát y, nghiện cần sa. Cha đưa cô ta một hộp bánh cần sa* lớn cùng một ít tiền, cô ta liền rất là hào hứng đáp ứng thay ông chăm sóc Dominique. Nhưng mà nói “chăm sóc” chẳng qua là mỗi ngày lo cơm ăn mà thôi. Nhưng Dominique không thèm để ý. Nó cảm thấy nó có thể chăm sóc tốt cho mình. Nó biết tự mình đến trường học, làm bài tập đúng giờ, thậm chí cầm quần áo dơ đến một phòng giặt quần áo bên ngoài khu phố. (*cần sa đk nén thành bánh, như bánh heroin)

Cha bảo rằng một tuần sau sẽ trở lại. Nhưng đến thời gian ước định, ông lại chậm trễ không về, Dominique đợi một ngày, hai ngày, ba ngày…… Thời điểm ngày thứ tư, nó rốt cục ý thức được đại sự không ổn.

Cha trước khi đi phân phó, nếu ông quá ba ngày không về, Dominique nhất định phải làm xong “một ít chuẩn bị”. Bây giờ, Dominique đang chuẩn bị dựa theo dặn dò của cha: đóng chặt cửa và cửa sổ, cũng rắc một vòng muối ở xung quanh giường mình; dùng bút ký hiệu vẽ một pháp trận kỳ quái trên nền nhà, cũng phủ thảm lên trên; cuối cùng gọi một cú điện thoại, sau khi chuông vang ba lần cúp điện thoại, một phút đồng hồ sau đánh lại một cuộc, sau khi chuông vang ba lần thì cúp, hai phút sau lại gọi một cuộc nữa, lần này chuông vang một tiếng liền nhất định phải cúp. “Sau khi làm xong những điều này, tự nhiên sẽ có người tới tìm con. Hắn để cho con làm cái gì, con làm theo là được.” Cha nói.

Dominique làm xong những chuyện này, ôm một quyển Kinh thánh bản bỏ túi leo lên giường nhỏ, chờ đợi người mà cha nói kia đến.

Đêm đã khuya. Cô gái cách vách đi làm từ sớm, trời sáng mới có thể về nhà. Trong màn đêm như vậy, chỉ có cậu bé trai mười tuổi thủ trong căn phòng trống vắng. Dominique sợ tối, vì vậy bật ngọn đèn ở đầu giường. Mấy con côn trùng nhỏ bay tụ tập ở xung quanh ánh đèn, Dominique không xua bọn chúng đi. Ở trong màn đêm yên tĩnh đến quỷ dị thế này, ngay cả bọ bay cũng trở thành bạn tốt của nó.

Trên hành lang của chung cư truyền tới một trận tiếng khùng khục trầm thấp, phảng phất như là từ trong cổ họng của một con mãnh thú truyền ra, nó đang loanh quanh trên hành lang, đánh hơi mỗi một cánh cửa, ý đồ tìm ra cánh cửa có người muốn tìm. Đó cũng có thể là một con chó bự, hoặc là ―― càng thêm đáng sợ ―― một con sói lớn.

Dominique run lẩy bẩy, nó có thể cảm giác được mãnh thú kia đã tìm được nó, đang ở bên ngoài cửa nhà thấp giọng gầm gào, dùng móng vuốt cào cánh cửa. Chiếc đèn bàn chợt sáng chợt tắt, như là điện lực không đủ. Đột nhiên, cửa gỗ mãnh liệt chấn động lên, kèm theo tiếng xô cửa đinh tai nhức óc, bụi bặm lả tả rơi xuống, dây xích trên cửa lách cách kêu vang. Dominique không chút hoài nghi, chiếc khóa cửa yếu ớt kia tùy thời cũng sẽ bị xô hỏng. Nó che lỗ tai, co lại thành một đoàn ở trên giường, hàm răng run rẩy, lạnh lẽo theo xương sống một đường leo lên đỉnh đầu.

Mấy giây sau, tiếng va chạm dừng lại. Ngoài cửa khôi phục lại yên tĩnh, Dominique buông cái tay bịt lỗ tai xuống, ôm Kinh thánh, nghi ngờ nhìn chằm chằm cửa.

“Dominique!” Thanh âm của cha đột nhiên từ ngoài cửa truyền tới.

“Cha?” Cậu bé nghi ngờ hỏi, “Là cha sao?”

“Là cha, con trai! Con quái vật kia…… Đừng sợ, cha đã đuổi nó đi rồi! Mau mở cửa! Cha bị thương!”

Dominique từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy đến trước cửa. Trên cửa không có mắt mèo. Nó vừa muốn gỡ dây xích trên cửa xuống, tầm mắt lại đáp lên một nắm muối ở trên sàn nhà.

Nó hoảng hốt nhớ lại cha từng dạy, nếu khi một mình nó ở nhà, nửa đêm có người tới gõ cửa, bất luận là người nào, cũng đừng dễ dàng cửa mở, cho dù là cha thì cũng …….

“Cha, cha chờ một chút trước đã!” Dominique nói rồi mở Kinh thánh ra.

“Nhanh lên một chút!  Con trai! Cánh tay của cha…… cha cần băng bó! Mở cửa mau chút!”

“<Thi thiên>” Dominique lật tới một trang <Thi thiên> nọ trong Kinh thánh, chương thứ năm của “<Thi thiên>! Đọc cho con nghe!”

“Cái gì? Con đùa gì thế, Dominique? Cha là cha con mà, không phải là người xấu! Con nghe không ra giọng của cha sao? Mau mở cửa! Cha đang chảy máu!”

Kia thiên chân vạn xác là thanh âm của cha. Nhưng điều cha dạy từ xưa đến nay cũng là thiên chân vạn xác. Nếu đó thực sự là cha, đọc ra <Thi thiên> tự nhiên sẽ không bởi lời nguyện mà…….

Thanh âm ngoài cửa trở nên hư nhược rất nhiều, “Con trai, cha mất máu quá nhiều…… Cha nhớ không rõ…… không có cách nào suy nghĩ…… Mau mở cửa, con ơi…… xin con ……”

Dominique cắn môi, tưởng tượng hình ảnh cánh tay cha chảy máu, suy yếu tựa lên tường. Nó suýt chút nữa liền mở cửa ra, nhưng lý trí cuối cùng vẫn còn chiếm thượng phong.

“<Thi thiên >” Nó lặp lại, “Đọc cho con nghe, nếu không con không mở cửa!”

Chỉ nghe “ầm” một tiếng vang thật lớn, cửa chấn động mạnh một cái, bản lề phát ra tiếng kẽo kẹt làm người ta ê răng. Dominique cũng hít ngược một hớp khí lạnh, ngồi phịch mông xuống dưới đất, dùng cả tay chân lui về phía sau. Tiếp theo lại là một tiếng “Uỳnh”, cánh cửa toàn bộ đổ xuống.

Trong sáng sáng chớp sáng chớp tắt của chiếc đèn bàn, Dominique nhìn thấy một đám hơi khói màu đen từ ngoài cửa cuồn cuộn mà vào, hình dáng thật giống như một con sói. Hơi khói vọt tới trước mặt Dominique, cách chóp mũi nó khoảng cách không tới một cánh tay, lại đột nhiên bị tấm chắn vô hình nào đó ngăn trở, cũng không cách nào tiến thêm một bước nữa, giống như đụng phải thủy tinh trong suốt.

Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo Dominique. Nó sờ sờ mặt đất, lúc này mới phát hiện nó vừa vặn ngồi ở một trên một tấm thảm đã mọc mốc, vén tấm thảm lên, phía dưới chính là pháp trận nó dùng bút ký hiệu vẽ.

―― Là pháp trận bảo vệ nó. Cậu nhóc nghĩ thầm. Mặc dù không biết tại sao, nhưng có thể nhìn ra, khói đen sợ hãi cái pháp trận này.

Khói đen hình chó sói không cam lòng mà đảo vòng chung quanh nó, lại không cách nào vượt qua Lôi Trì* một bước. Dominique nghe thấy nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, tựa như có lôi điện lăn lộn ở trong cổ họng của nó.

(thành ngữ “vượt qua Lôi Trì”: cả gan làm chuyện nguy hiểm gì đó đó)

Lúc này, trên hành lang chung cư truyền đến tiếng bước chân.

Cộp, cộp, cộp, cộp. Bước chân chỉnh tề quy luật, không hoảng hốt không vội vàng.

Con sói khói đen ngẩng đầu lên, lắng nghe tiếng bước chân, tiếp theo “vù” một tiếng hóa thành một đạo sương khói tán loạn, chạy ra cửa chính, nhanh chóng tiêu tán.

Chiếc đèn bàn không hề lóe lên nữa. Ánh sáng màu chanh kéo dài chiếu sáng căn phòng, làm cho Dominique an tâm chút. Nhưng mà tiếng bước chân càng đi càng gần kia lại khiến cho nó nơm nớp lo sợ lên. Nó rụt bả vai, nhích nhích về phía sau, bảo đảm mình ngồi ở ngay chính giữa pháp trận. Nó bây giờ tay trói gà không chặt, chỉ có thể hi vọng pháp trận kia bảo vệ mình.

Tiếng bước chân đi tới cửa nhà. Dominique bị dọa sợ đến hai mắt nhắm nghiền. Nó vốn định đọc một đoạn văn cầu nguyện thêm can đảm, nhưng răng trên răng dưới không ngừng run rẩy, nhiều lần cắn phải đầu lưỡi, chỉ đành phải thôi.

Tiếng bước chân tiến vào trong nhà. Cộp. Cộp. Cộp. Cuối cùng dừng ở phía trước Dominique.

Pháp trận! Cậu bé hô lên trong lòng. Quái vật quả nhiên đều sợ hãi pháp trận này! Chỉ cần có nó, bọn chúng quyết không dám đến gần.

“Dominique Montale?” Một giọng nam trầm thấp mà giàu từ tính từ đỉnh đầu truyền tới.

Dominique khiếp đảm mà mở ra một con mắt, tiếp theo là con còn lại.

Đứng trước mặt là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, một mái tóc trắng bạc, hốc mắt hõm sâu, gò má rất cao, trong đôi mắt mang theo tia máu, thoạt nhìn y như ba ngày chưa ngủ, sắc tố cả người cũng rất nhạt. Trên người hắn mặc một chiếc áo chắn gió màu đen ngầu như là trường bào của mục sư, tay trái ôm một chiếc mũ bảo hiểm hình tròn chuyên dụng cho người lái mô tô.

“Nhóc chính là Dominique Montale?” Người đàn ông lại hỏi một lần.

Dominique chần chờ gật đầu một cái.

“Đi theo ta.” Người đàn ông nói.

“……Cái gì?”

“Ta nhận được điện thoại ám hiệu, y theo ước định với cha của nhóc, bây giờ tới đón nhóc.”

Hắn chính là cái người cha nói sẽ đến đón nó kia sao? Dominique nghi ngờ nhìn một chút ra ngoài cửa, sợ khói đen kia núp ở ngay bên ngoài. Vừa rồi nó còn nghe thấy thanh âm của cha đó, nhưng căn bản thì chẳng có ai. Thanh âm của cha nhất định là quái vật khói đen kia ngụy trang. Nó bây giờ cũng không dám dễ dàng tin tưởng người khác.

“<Thi thiên> chương thứ năm,” cậu nhóc nói, “đọc ra cho tôi nghe, nếu không tôi không đi.”

Người đàn ông nhíu cặp mày dài. Dominique vốn cho là hắn sẽ cự tuyệt, không ngờ hắn vậy mà lại lưu loát đọc ra.

“Hỡi Đức Jehovah, cầu xin người để ý nghe lời con nói, xem xét tâm tư con. Hỡi Vua tôi hỡi Chúa trời, cầu xin người hãy nghe tiếng kêu của con. Vì con nguyện cầu cùng Chúa…”

Người đàn ông cứ đọc cứ đọc, bất chợt hộc ra một ngụm máu tươi! Hắn lấy mu bàn tay lau đi vết máu bên khóe miệng, hung tợn hỏi, “Còn muốn tiếp tục không?”

Dominique bị dọa sợ đến không nhẹ. Hạng người gì lại đọc Kinh thánh đọc đến độ hộc máu? Hay là nói bản thân người đàn ông này mắc bệnh tật gì?

Cơ mà nếu hắn đã đọc ra được, mặc dù chỉ có một đoạn ngắn, nhưng cũng coi như là thông qua “khảo nghiệm”. Dominique bò dậy, phủi sạch bụi bặm trên người, nhưng mà không lập tức đi ra khỏi vòng pháp trận. Đối mặt người xa lạ, luôn phải lưu lại một cái tâm nhãn.

“Ông là ai?”

“Wolfgang Schiller.” Người đàn ông trả lời.

“Tôi không phải hỏi tên của ông, tôi nói là…… ông biết cha tôi?”

“Phải.” Wolfgang Schiller không nhịn được nói, “Ta là cha đỡ đầu của nhóc.”