Đêm Xuân

Chương 59




Một đêm qua đi, mây trên trời vẫn chưa xua tan hẳn, mặt trời tỏa sáng mênh mông, Đường Trác lên đường đến núi Lạc Nhạn.

Đi theo hắn còn có mấy chục tôi tớ, trầm mặt, dẫm lên tuyết đọng. Đi đầu tiên bên cạnh Đường Trác là một thanh niên đeo mặt nạ gọi là A Tứ.

Vị thị vệ này mới tới đã trở thành trưởng đội thị vệ, rất được Đường Nhị lang tín nhiệm. Dù là những người đi theo bên cạnh Đường Trác từ lâu cũng chỉ biết người này mới vào phủ đã bị hủy dung. Quản sự và ngự y trong cung tự mình đến kiểm tra cũng xác nhận hắn không có hiềm nghi gì, lại cho hắn và Đường Nhị lang một loại cổ trùng cộng sinh cộng tử mới yên tâm để hắn ở lại bên người Đường Trác.

Cuối cùng, Đại công tử Đường gia chết làm người ta vừa đau lòng, vừa sợ hãi. Đoan Vương phủ sợ Đường Trác cũng bị Kim Quang Ngự – sát thủ của Tần Nguyệt Dạ bỏ trốn làm hại. 

Còn thông tin chi tiết hơn của A Tứ, những thị vệ bên người Đường Trác cũng không biết. Bởi vì sau khi A Tứ vào Đoan Vương phủ được hai ngày, những thị vệ đi cùng Đường Nhị lang đến tiệc cưới của Tống nữ lang đều đã chết.

Bút vẽ này, Đoan Vương phủ cũng đẩy lên người Kim Quang Ngự.

Hiện giờ, Kim Quang Ngự đã trở thành cây đinh trong mắt cả triều đình và giang hồ, hai bên đều nóng lòng tìm hắn về đổ vỏ. Nhưng người này cứ như tan vào không khí, càng khiến cho người ta bất an.

Đó là chuyện trước kia.

Hai tháng đã qua, vị trí thế tử gần như nằm trọn trong tay Đường Trác. Tuy phụ thân hắn còn do dự nhưng Đoan Vương phủ không còn công tử nào nữa. Chỉ cần Đường Trác không gây chuyện, vị trí thế tử sẽ là của hắn.

Vì thế, Đường Trác quyết định, dẫn theo A Tứ và một đoàn người lên núi thăm Thích Ánh Trúc bị bệnh.

Ngự y nói, nàng không còn sống được lâu nữa. Đường Trác nhẹ lòng hơn nhiều. Hắn không thể cưới một nữ lang ốm yếu làm thê tử. Nhưng nếu nàng mất sớm, hắn sẽ ngày ngày giúp nàng bón thuốc, được đến đâu hay đến đó … Ít nhất khi còn sống, nàng vẫn là thê tử của hắn.

Sợ hãi duy nhất của Đường Trác là Thời Vũ bên người Thích Ánh Trúc.

Đã vài lần hắn muốn giết Thời Vũ nhưng không thành, còn suýt nữa bị giết ngược lại. Lòng hắn sinh ra kiêng kỵ, không dám chọc vào người này nữa. Nhưng mà… hắn đã có A Tứ.

Ngày đó, người khắp thiên hạ đều muốn tìm Kim Quang Ngự để báo thù. Nếu hắn muốn sống thì chỉ có thể hợp tác với Đường Trác. Võ công hắn cao cường, sao Đường Nhị lang có thể không kiêng kỵ? Có khi người này còn mạnh hơn Thời Vũ. 

May còn có cổ trùng đồng sinh cộng tử để ép Kim Quang Ngự phải bảo vệ tính mạng Đường Trác, hắn mới yên lòng sử dụng người này.

Đước Trác đứng trong tuyết bên ngoài hậu viện, nhìn vào bên trong qua rào che. Hắn mỉm cười: “Chắc hôm nay A Trúc muội muội còn chưa tỉnh, chúng ta chờ một chút.”

Người phía sau không nghi ngờ, ánh mắt A Tứ hơi tạm dừng tại một điểm.

Đường Trác cũng không hề nghi ngờ sức quan sát nhạy bén của người này, lập tức nhìn theo ánh mắt A Tứ, bước vài bước đến xem. Ngoài cửa gỗ, sau một đêm, tuyết đọng càng dày, có chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên mặt tuyết: “Ta đi tìm thuốc chữa bệnh. Chờ ta”

Sắc mặt Đường Trác bỗng nhiên lạnh xuống, trầm giọng nói: “Là Thời Vũ.”

Bên người A Trúc muội muội mà chữ xấu như vậy chỉ có thể là Ác ma Thời Vũ. 

Ác ma Thời Vũ đi rồi?

Ánh mắt Đường Trác lập lòe, lập tức cảm thấy đây là cơ hội của mình và Thích Ánh Trúc. Hắn dặn dò A Tứ phía sau: “Lau sạch chữ đi.”

A Tứ gật đầu.

Đường Nhị lang sửa sang lại vạt áo, bây giờ đã không có Thời Vũ, hắn ngang nhiên đẩy cửa viện, đi vào. Tới trước cửa khuê phòng nữ lang, Đường Trác chần chừ một chút, quyết định vẫn nên giữ lễ một chút.

Hắn ôn hòa, cách cánh cửa nói: “A Trúc muội muội, ta tới thăm nàng.”

Hắn nghĩ Thích Ánh Trúc đã phát bệnh đến hôn mê, bây giờ vẫn chưa tỉnh. Hắn đang tính chuyện trực tiếp dẫn người xông vào đem nàng đi.

Không nghĩ tới trong phòng truyền ra tiếng ho, Thích Ánh Trúc suy yếu lên tiếng: “Là Đường Nhị ca sao? Chờ ta một chút.”

Đường Trác nghe được âm thanh của nàng, trái tim lập tức vui vẻ. Một chút rung động trong lòng khiến hắn vui vẻ thành thật đứng đợi ngoài cửa, chờ nữ lang rửa mặt chải đầu.

Trước kia hắn đã gây ra những chuyện hoang đường, giờ muốn lấy lại lòng tin của Thích Ánh Trúc. Sợ nàng quá cứng rắn nên hắn muốn tự mình xoa dịu nàng.

Mà Thích Ánh Trúc trong phòng chống tay, lau nước mắt. Nàng đã khóc cả đêm hôm qua, bây giờ cố gắng chỉnh lại trang dung. Trong lòng nàng lại nhớ tới thiếu niên rời đi kia, nàng vẫn nhớ giọt lệ kia của hắn. Tim nàng lại đau như cắt …

Một đêm khó ngủ khiến nàng khó có thể ứng phó với Đường Trác.



A Tứ đứng ngoài cửa, những thị vệ khác đứng thành tốp năm, tốp ba phía sau đang giám sát hắn. Cách đó mấy trượng, Đường Trác ngọt ngào nói chuyện với Thích Ánh Trúc qua rèm cửa, diễn vai một người dịu dàng.

A Tứ cười nhạo.

Hắn biết A Tứ không hoàn toàn yên tâm với hắn. Đi ra ngoài còn mang tất cả hộ vệ theo để giám sát hắn. Thật hẹp hòi …. Nhưng A Tứ cũng chẳng biểu hiện gì. Hắn chỉ lợi dụng người này thoát khỏi khó khăn thôi. Rồi một ngày, khi vét thương của hắn đã khỏi, những người đuổi giết hắn cũng dừng lại, đương nhiên hắn sẽ rời khỏi nơi này.

Cổ độc đồng sinh cộng tử khiến hắn không thể giết Đường Trác. Nhưng mà chỉ cần Đường Trác đừng có chọc điên hắn thì tự nhiên hắn giết một hầu vương tương lai làm gì?

Đường Nhị Lang này quá keo kiệt.

Bây giờ … A Tứ nhận nhiệm vụ hủy đi chữ mà Thời vũ lưu lại.

Một nhiệm vụ vô cùng đơn giản.

Ánh mắt A Tứ lập lòe: Thời Vũ … thật đáng thương, thích phải một người không sống được bao lâu nữa, khiến hắn cũng không nỡ lòng xuống tay.

Huống chi vì Thích Ánh Trúc nên khi đối phó với Kim Quang Ngự hắn vẫn hơi do dự.

Có lẽ chỉ cần Tần Nguyệt Dạ hủy nhiệm vụ, Thời Vũ sẽ không đuổi giết hắn nữa.

Lại nhắc đến chuyện bị Tần Nguyệt Dạ đuổi giết …  Dù sao Kim Quang Ngự cũng đã biến mất khỏi cõi đời này, về sau hắn sẽ không dùng thân phận này nữa, cũng không chọc vào sát thủ Tần Nguyệt Dạ làm gì. Tần Tùy Tùy rất thông minh nên sau tiệc cưới của Tống Ngưng Tư liền lui khỏi Trung Nguyên để kinh doanh sát thủ lâu.

Là do nội đấu trước kia khiến Tần Nguyệt Dạ thiệt hại quá nhiều người. Nếu không thì loại chuyện đuổi giết hắn đâu phải để Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên tự mình ra tay.

Nhân thủ trong lâu đã không còn đủ, Kim Quang Ngự mới có cơ hội biến mất … Mấy năm kế tiếp có lẽ Tần Nguyệt Dạ phải giấu tài.

A Tứ vừa nghĩ những chuyện đó vừa nhấc chân chà chà đám tuyết. Tuyết dưới chân hắn keu sột soạt, chữ cũng theo đó mà biến mất. 

A Tứ làm những chuyện này rất tốt. mặt mày vi diệu cười cười, cất bước vào trong nhà gỗ. Những thị về giám sát hắn cũng vội vàng tiến lên theo, nhìn những chữ dưới chân quả nhiên đã bị xóa sạch sẽ mới yên tâm đi bẩm báo với Đường Nhị Lang. 

Trước nhà chính, cách một lớp mành, âm thanh Thích Ánh Trúc tinh tế mà mệt mỏi từ chối Đường Nhị Lang: “Ta không cũng ngươi xuống núi đâu. Ta phải ở đây dưỡng bệnh.”

Đường Trác cầu xin: “A Trúc muội muội, chuyện ta ra tay ngày ấy là do ta không kìm lòng nổi. Bất luận là một lang quân nào trên thế gian này, khi đối diện với nữ lang mà mình yêu thích đều sẽ không nhịn được … Ta đã thề sẽ không tái phạm nữa. Để ngươi vui, ta sẽ không tìm Thời Vũ gây chuyện nữa, vì sao ngươi không tin ta? Ta chỉ mang ngươi xuống núi để chữa bệnh thôi.”

Thích Ánh Trúc không vạch trần lời nói dối của hắn. Lỡ hắn biết được nàng đã biết giao dịch giữa hắn và Thời Vũ, bí quá hóa liều, giết nàng luôn thì sao?

Đường Trác tàn nhẫn độc ác, nói dối thì không ai địch nổi, Thích Ánh Trúc đã biết rõ. Chỉ ngại thân phận hắn nên mới vờ như không biết gì.

Thích Ánh Trúc nói: “Thời Vũ sẽ chăm sóc ta.”

Đường Trác cứng người.

Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, lỡ lời: “Vậy Thời Vũ đâu? Trời chưa sáng ta đã tới đây tìm ngươi, đâu thấy ai. Ta nói này A Trúc, hắn đã vứt bỏ ngươi rồi, hắn không cần ngươi nữa! Tuổi hắn còn nhỏ, tâm còn chưa vững, tình yêu của hắn chỉ là nhất thời, rất khó đoán. Thời gian hắn yêu ngươi không dài bằng ta … Ta chỉ muốn giúp ngươi.”

A Tứ hơi nhướn mày. Hắn đứng ở bậc thang, cách một lớp mành nên không nhìn thấy Thích Ánh Trúc nhưng lòng hắn lại sinh hứng thú. 

Thật ra hắn chưa bao giờ đánh giá kỹ càng Thích Ánh Trúc. Hắn rất tò mò, một người bệnh sắp chết có thể xinh đẹp đến mức nào mới có thể làm Đường Nhị lang phát điên lâu như vậy. Cả Thời Vũ cũng nhớ mãi không quên, suốt ngày ăn vạ ở đây.

Đường Trác đã vô cùng nóng nảy, trầm giọng: “A Trúc muội muội, ta chỉ muốn tốt cho ngươi, hôm nay ngươi nhất định phải cùng ta xuống núi.”

Tay hắn nắm lấy vải mành, kéo lên. Một âm thanh lạnh lùng của thiếu niên từ bên ngoài truyền đến: “Dừng tay! Nếu các ngươi dám chạm vào tỷ tỷ của ta thì đừng mong xuống núi.”

Đường Trác quay đầu nhìn Thích Tinh Thùy thở hồng hộc chạy tới, phía sau là nhóm tôi tớ Tuyên Bình Hầu phủ cáo mượn oai hùm.

Khuôn mặt Thích Tinh Thùy trầm xuống, trừng mắt nhìn Đường Trác. Ngày đó, tên khốn nạn này chọi bể đầu hắn! Không biết đã làm gì tỷ hắn chưa. Sau khi tỉnh lại hắn liền muốn đi tính sổ còn bị cha mẹ nhốt lại.

Hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của tên xấu xa này rồi.

Trước đây hắn còn ghét bỏ thân phận Thời Vũ không xứng với Thích Ánh Trúc. Nhưng mà so với Đường Trác thì để Thời Vũ làm tỷ phu là vừa đẹp.

Thích Tinh Thùy đùng đùng nổi giận bước tới: Tất nhiên hắn muốn giúp tỷ tỷ mình rồi.

Hắn là một tên phá phách, không uống rượu thì đi đánh nhau, bao nhiêu lần bỏ lỡ mất cơ hội giúp đỡ Ánh Trúc tỷ tỷ. May mà mấy hôm nay hắn ngoan ngoãn ở trong phủ. Đêm qua Thời Vũ đến tìm hắn nói muốn nhờ hắn chăm sóc nàng một thời gian, Thích Tinh Thùy mới đến kịp.



Đường Trác náo loạn với Thích Tinh Thùy một hồi. Đường Trác thì thẹn quá hóa giận, Thích Tinh Thùy thì càn quấy. Nên Thích Ánh Trúc từ chối xuống núi cùng hai người. Cả hai đều không tình nguyện xuống núi.

Nhưng Thích Tinh Thùy vẫn có cảm giác thắng lợi.

Bởi vì tỷ tỷ cho phép hắn để lại tôi tớ chăm sóc nàng.

Còn Đường Trác … không một ai.

Đường Trác phất tay áo, xanh mặt rời đi, không thèm cái nhau với Thích Tinh Thùy trẻ con nữa. Nhưng mà, hắn buồn bã, mất mát. Nghĩ đến Thích Ánh Trúc hôm nay khi nói chuyện rất suy yếu, trong lòng hắn hiện lên một sự sợ hãi không tên. 

Đường Trác giãy dụa hồi lâu, nghĩ đến vị trí thế tử của mình, lại nghĩ đến sức khỏe của Thích Ánh Trúc … Hắn quay đầu, miễn cưỡng phân phó hai câu với thị vệ: “Bỏ ra chút ngân lượng, thuê một vài hiệp khách giang hồ đi Thiên Sơn xem có thể mua Cửu Ngọc Liên về không.”

Đường Trác lẩm bẩm: “Nếu có thể cứu được mạng của A Trúc muội muội, nàng sẽ về với ta thôi.”

—–

Trên núi, sau khi hai nhóm người  rời đi, nhóm tôi tới dọn dẹp lại phòng ở, nấu thuốc. 

Thích Ánh Trúc buồn bực khoác áo dựa vào giường nhìn những bông tuyết đang tan chảy ngoài cửa sổ ngơ ngác. Trong phút chốc, nước mắt đã dâng lên nhưng lại bị nàng lau đi. Nàng tựa cằm vào gối, ôm lấy hai bên cánh tay.

Thích Ánh Trúc có thể cảm nhận được thân thể của nàng sắp không được rồi.

Sáng nay, chỉ đi từ giường ra cửa nàng đã đau đầu chóng mặt, buồn họng muốn nôn.

Những ngày sau, chỉ sợ sẽ càng khó khăn.

Nàng biết cứ sống tiếp chỉ là kéo dài hơi tàn. Nhưng nàng nhớ Thời Vũ.

Mà … chàng đi mất rồi.

Chắc do chàng sợ hãi … Cũng bình thường mà. Chàng chưa bao giờ trải qua loại tình cảm này, lần đầu tiên yêu thương một người thì người đó lại sắp chết. Trong lòng hắn sợ hãi mới xoay người rời đi.

Nàng cũng thật lạ, muốn chờ hắn. Đã biết thân thể mình không tốt, còn muốn có được tình yêu của hắn.

Nhưng mà … Tuy có nhiều lý do như vậy, nàng vẫn nhớ Thời Vũ.

Chàng đi thật rồi, sẽ không quay về thật sao?

Nàng ở đây cô đơn rời xa nhân thế còn hắn thì trốn đi … nàng sẽ không được gặp lại hắn nữa.

Nhưng nàng vẫn muốn ở lại chờ thêm một chút, nhỡ đâu … nhỡ đâu Thời Vũ quay lại thì sao?

Chỉ trách nàng đê tiên, muốn Thời Vũ làm bạn với mình. Rõ ràng nói chỉ tương tư chút thôi, rõ ràng nói chỉ cần từng là của nhau là được, rõ ràng không muốn Thời Vũ đau lòng … lòng người lại cứ tham lam như vậy.

Thích Ánh Trúc chờ đợi đến vô vọng, Thời Vũ đã cầm theo bản đồ đi xa, đến Thiên Sơn.

Đã nửa năm Thời Vũ không quan tâm đ ến chuyện giang hồ, bây giờ hắn mới thấy có rất nhiều người đến Thiên Sơn, muốn cướp Cửu Ngọc Liên.

Thiên Sơn được Thiên Sơn phái bảo hộ, đối với Cửu Ngọc Liên, phái này sẽ cắn không nhả. Để tránh phân tranh, Thiên Sơn phái đã đưa ra rất nhiều lợi ích cho các môn phái lớn.

Các đại môn phái cũng đã coi Cửu Ngọc Liên là vật trong tay Thiên Sơn phái.

Nhưng những người giang hồ muốn dùng Cửu Ngọc liên để cứu mạng lại tương đối bất mãn.

“Sao bọn họ nói Cửu Ngọc liên là của Thiên Sơn phái thì phải là của Thiên Sơn phái à? Dựa vào đâu? Cửu Ngọc liên chỉ mọc lên ở đó thôi chứ đâu phải của bọn họ?”

“Bọn họ chỉ thương lượng với các đại môn phái, còn những người giang hồ khác thì chết hết rồi à? Bọn họ đã hỏi qua ta chưa? Ông đây còn phải lấy Cửu Ngọc liên về cứu mạng đại ca.”

Cũng có người thở ngắn than dài: 

“Thật ra thì bọn họ cũng có khó khăn. Nghe nói Thiên Sơn phái trả giá để lấy được Cửu Ngọc liên là đểu cứu một đứa trẻ. Hài tử kia là một thiên tài võ học, tương lai rộng mở. Trong một lần tu luyện cấm thuật bị tẩu hỏa nhập ma, khó khăn lắm mới gì được mạng, nhưng gân cốt đứt đoạn, bệnh tật triền miên, không qua nổi mười tuổi … Thiên Sơn phái muốn dùng Cửu Ngọc liên để cứu mạng đứa bé kia.”

“Hài tử kia là con trai đệ đệ đã mất sớm của chưởng môn. Để hoa cho các ngươi, chả lẽ không cứu đứa nhỏ nữa?”

Bên rìa lửa trại, một đám người không thuộc bất kỳ môn phái nào nói đến nước miếng bay tung tóe. Thời Vũ trầm mặc ngồi cùng với bọn họ. Hắn kéo mũ áo choàng lên che mặt lại như không có hứng thú với những gì họ nói.

Sau khi mọi người phát sầu lại cùng nhau xoa tay: “Các huynh đệ, hay là chúng ta hợp tác đi, cùng nhau nghĩ cách lấy Cửu Liên hoa về trước. Sau đó cùng nhau thương lượng chia ra.”

Thời Vũ kẽo mũ áo choàng xuông sâu hơn, hắn đã gặp rất nhiều người như vậy. Chờ đến khi bảo vật xuất thế, toàn bộ giang hồ sẽ bay vào đoạt.

Bọn họ thề cũng nhau đoạt Cửu Ngọc liên. Sau đó thì …

Một người phát hiện thiếu niên khoác áo choàng đen thờ ơ ngồi bên cạnh, không nhịn được đẩy đẩy Thời Vũ: “Tiểu huynh đệ, có muốn gia nhập với chúng ta không?”

Thời Vũ liếc bọn họ một cái: “Ta không hợp tác với người chết.”

Mọi người kinh ngạc, khuôn mặt đỏ lên, vài người hung hãn cầm vũ khí đứng dậy: “Ngươi có ý gì?”

Thời Vũ đứng lên, áo choàng tung bay trong gió. Hắn ôm chiếc dù trong tay, mặt không cảm xúc liếc qua bọn họ rồi rời khỏi nơi này. Dáng vẻ này của hắn khiến mọi người càng thêm tức giận. Có người không kiểm chế được xuất chưởng về phía Thời Vũ nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm vào góc áo của hắn đã thấy thiếu niên áo choàng đen hơi giơ tay, cây dù trong tay hắn mở ra.

Mấy chục cây ngân châm bay về phía những người xung quanh đang định đánh lén hắn. 

Chẳng mấy chốc, một đám người ngã sóng soài trên mặt đất kêu la oai oái. Những người không dám động thủ hai mặt nhìn nhau, trong lòng sợ hãi, cố gắng cười nói: “Thân thủ của thiếu hiệp thật cao cường, không biết là thuộc môn phái nào?”

Thời Vũ không để ý đến mấy người này.

Hắn vẩy vẩy cây dù rồi bỏ đi bỏ lại đám người tức giận nằm trên mặt đất: “Ngươi chỉ ỷ vào bản thân có binh khí tốt mà thôi …”

Ánh mắt hắn thèm thuồng nhìn cây dù đen trong tay Thời Vũ, còn những người lợi hại hơn thì không đành lòng nhìn: Huynh đệ, đừng cái cố. Các ngươi đánh hội đồng người ta, thiếu niên kia bung dù chỉ trong nháy mắt, phản ứng nhanh như vậy … chỉ có thể dựa vào một cây dù sao?”

Thân thủ của thiếu niên kia rõ ràng rất cao chỉ là không muốn động thủ, hao phí thể lực với họ thôi.

Đôi mắt đen nhánh của Thời Vũ nhìn về phía người lắm mồm đang nằm trên mặt đất. Người nọ chỉ nháy mắt một cái, trước mắt chợt lóe, Thời Vũ đã thuấn di đến trước mặt hắn. Trong lòng người này hoảng sợ nhảy lên muốn trốn nhưng bị một chân Thời Vũ đạp ngã xuống đất, gót giày Thời Vũ nặng nề nằm trên cổ hắn.

Âm ngoan như vậy … những người khác: “Thiếu hiệp tha mạng.”

Thời Vũ đạm mạc: “Ương Ương bị ốm, ta không muốn giết quá nhiều người, phải tích phúc cho nàng. Tất cả các ngươi đều quỳ xuống, cầu phúc cho Ương Ương đủ một trăm lần, ta tha mạng cho.”

Mọi người: “…”

Thời Vũ rũ mắt: “Không muốn à?”

Ngữ khí của hắn không hề thay đổi nhưng đám ô hợp này lại sợ đến gật đầu lia lịa: “Muốn, muốn …”

— Thiếu hiệp này rốt cuộc là ai? 

Con mẹ nó Ương Ương là ai?

Đêm khuya trong rừng, hơn mười người đen mặt lớn tiếng cầu phúc, vô cùng buồn cười, miệng lúng búng mấy lời như ý cát tường.

Bọn họ bi phẫn lấy lòng thiếu niên này, thấy hắn cũng không giám sát mình chặt chẽ lắm, chỉ ngồi trên ngọn cây, lười biếng nhìn những vì sao trên bầu trời, để mặc gió lạnh quét qua gò má.

Sau khi hành vi kỳ lạ ở bên dưới kết thúc, Thời Vũ nhảy khỏi cây, hỏi bọn hắn: “Cửu Ngọc liên khi nào nở?”

Mọi người bị hắn đùa đến phát điên, nhanh chóng trả lời: “Bọn ta có nội ứng ở Thiên Sơn nói đến tháng chạp mới nở. Nhưng bây giờ Thiên Sơn phái đã vây kín chỗ đó rồi, người thường không vào được đâu.”

Thời Vũ suy nghĩ gì đó, nhìn về phía những người này.

Họ lùi về sau một bước: “Ngươi, ngươi lại muốn làm gì?”

Thời Vũ nhìn bọn họ: “Các ngươi muốn chết hay muốn làm thủ hạ làm việc cho ta, tìm hiểu tin tức về Cửu Ngọc liên?”

Mọi người: “…”

Thì ra người này đối đãi với bọn họ như với người chết. Nhục nhã như vậy, là đại trượng phu sao có thể nhịn?

Nhưng mà … đánh không lại, chỉ có thể nhịn thôi.

Sau mười ngày, Thích Ánh Trúc cảm thấy Thời Vũ sẽ không trở lại nữa. 

Nàng bắt đầu ho ra máu, hôn mê cả ngày khiến chính nàng cũng sợ hãi. Thích Thi Anh đến thăm, may mắn lắm mới được một lần nàng còn thức.

Thích Ánh Trúc cầu nàng: “Để ngự y lấy cho ta một ít thuốc Hổ Lang đi. Ta không muốn lúc nào cũng phải hôn mê trên giường bệnh, người đến người đi đều không hay biết gì. Quá đau khổ. ta muốn được xuống giường đi lại  như người bình thường.”

Thích Thi Anh: “Sao ngươi có thể giống như người bình thường được? Cứ như vậy sao có thể sống qua một năm đươc? Ngự y nói nếu chăm sóc tốt, ngươi có thể sống được hai năm. Nếu ngươi ăn cái kia thì chỉ sống được nửa năm thôi. Ngươi muốn chết hả?”

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Ngươi không hiểu cảm giác đau khổ khi chỉ có thể nằm trên giường bệnh đâu. Dù chỉ có thể sống được nửa năm mà không cần phải nằm trên giường triền miên ta cũng cam lòng.”

Thích Thi Anh im lặng một lúc: “Ngươi không muốn gặp lại Thời Vũ à?”

Thích Ánh Trúc quay mặt đi: “Hắn không quay lại đâu.

Thấy đôi mắt bi ai của Thích Ánh Trúc, Thích Thi Anh đau lòng. Nàng do  dự, không muốn đồng ý với Thích Ánh Trúc nhưng nàng ấy lại cầu xin nàng khẩn thiết: “Thi Anh, cha mẹ ruột của ta … là người như thế nào?”

Thích Thi Anh cứng rắn: “Ta không biết. Mẹ … mẹ nuôi sau khi sinh ngươi không bao lâu thì mất, cha nuôi cũng chỉ sống thêm được mấy năm. Ta ăn cơm của mọi nhà mà lớn, không còn nhớ gì về họ nữa.”

Thích Ánh Trúc cúi đầu: “Cả đời của ta chỉ co đầu rụt cổ trong Kinh thành. Nơi xa nhất ta từng đến chỉ là Lạc Nhạn sơn ngoại thành thôi. Ngày xưa, Thời Vũ còn thuyết phục ta, muốn đưa ta đi. Dù biết mình không đi nổi nhưng ta vẫn rất kỳ vọng … Giờ hắn đi rồi, ta muốn đi xa một chút, gần hắn thêm một chút.”

Nàng hơi ngẩng đầu, nắng vàng chiếu lên gương mặt trắng bệch của nàng cũng không thể khiến nó khỏe mạnh hơn.

Gió thổi vào từ khung cửa sổ làm vài sợi tóc nàng bay bay, nàng như ánh trăng có thể tan biến bất kỳ lúc nào. 

“Ta muốn về nhà, về nơi ở của cha mẹ ruột. Ta muốn trở về nơi đã sinh ra ta … Nếu ta đi rồi, ta hy vọng có thể ra đi bên cạnh họ. Ta muốn cảm nhận một chút ấm áp của họ. Ta chưa bao giờ gặp họ nhưng chắc hẳn họ là người rất tốt. Kiếp này không có duyên làm gia đình, chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại.”

“Thi Anh, ngươi có nghĩ rằng con ngươi sẽ có kiếp sau không? Ta hy vọng là có. Cả đời này của ta … Ta không mặn mà lắm. Ta muốn một cuộc sống tốt hơn. Vốn ta không thích cuộc sống quyền quý nơi Hầu phủ, ta chỉ là một thôn nữ thôi. Thôn nữ có gì không tốt chứ? Cũng có cha mẹ đùm bọc đúng không?”

Thích Thi Anh lẳng lặng nhìn Thích Ánh Trúc. 

Nhớ ngày nàng còn nhỏ, khi nghĩa phụ còn sống, một lần bão đến, gió gào thét ngoài cửa sổ, ông ấy lại đến ôm nàng vào lòng… Thích Thi Anh cười chua xót, nước mắt rơi lã chã quay đầu đi.

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “… Nhưng mà, không biết có thể gặp lại Thời Vũ không. Có lẽ hắn sẽ chịu rất nhiều tổn thương. Có khi … hắn bị thương khắp người đến tìm ta, ta nhất định sẽ giúp hắn chữa … ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp mà.”

Thích thi Anh buột miệng: “Đừng nói nữa!”



Cuối cùng Thích Thi Anh cũng đồng ý sẽ thỉnh cầu với ngự y thay Thích Ánh Trúc.

Tuyên Bình Hầu phủ không đồng ý vì họ nghỉ dù chỉ nằm trên giường cũng tốt hơn là sống được có nửa năm nên Thích Thi Anh giấu bọn họ.

Thích Thi Anh cảm thấy:  Dù sao ta cũng là người xấu. Ta muốn nàng chết sớm vì ta ghét nàng. Làm người xấu còn cần lý do sao?

Mười ngày sau, khi Thời Vũ tiến vào Thiên Sơn cũng là lúc Thích Ánh Trúc chuẩn bị tay nải, đóng chặt cửa nẻo, chuẩn bị rời đi.

Nàng đẩy cửa ra ngoài liền thấy Thích Thi Anh đã dẫn theo một con ngựa đợi ở ngoài cổng.

Thích Ánh Trúc ngạc nhiên.

Thích Thi Anh lạnh lùng liếc nàng, hung tợn nói: “Không phải ngươi muốn chết bên cạnh cha mẹ sao? Ngươi có biết mộ của họ đâu không? Nhanh lên, ta còn phải chờ chôn ngươi nữa.”

Thích Ánh Trúc hơi mỉm cười nhìn nàng: “Thi Anh, cảm ơn ngươi.”

Thích Ánh Trúc bất an hỏi: “Dưỡng phụ dưỡng mẫu đều kệ ngươi sao?”

Thích Thi Anh cười nhạo: “Bọn họ cảm thấy có lỗi với ta nên chẳng bao giờ quản. Ta không giống ngươi.”

Thích Thi Anh mất kiên nhẫn giục nàng: “Cơ thể của ngươi bây giờ khống khác người thường là bao, đừng có giả vờ đáng thương với ta. Ta nói cho mà biết, ta nuốt không trôi bộ dáng liễu yếu đào tơ của ngươi đau, phiền lắm.”

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng ừ một tiếng.

Tuyết trên núi đã tan, trơ trọi lại những cành cây khẳng khiu khô khốc.

Thích Ánh Trúc quay đầu nhìn nơi mình đã ở nửa năm. Nàng thở dài, muốn đóng cánh cửa lại, nước mắt lại dâng lên. Nàng cúi đầu.

Thích Thi Anh: “Ngươi lại làm sao vậy? Sao lại phiền vậy?”

Thích Ánh Trúc dịu dàng nói: “Thi Anh, ngươi xem, có phải trên mặt đất có chữ viết không? 

Thích Thi Anh nghe đến “chữ” thì đau hết cả đầu, vô cùng cảnh giác: “Ngươi đang chê ta không biết chữ hả?”

Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng đẩy đi vài lớp tuyết, thấy trên nền đất là một dòng chữ vô cùng nông: “Ta đi tìm thuốc chữa bệnh, chờ ta.”

Thích Ánh Trúc ngơ ngác.



Võ công Thời Vũ cao cường, đây là chữ hắn tự tay khắc, sâu ba tấc. Vốn có thể lau đi nhưng A Tứ lười bắt nạt tên đần Thời Vũ. 

Thích Ánh Trúc ngồi trên mặt đất nhìn thấy, mỉm cười, tâm tình phức tạp: “Thi Anh, Thời Vũ không hề rời bỏ ta.”