Nếu không phải không có người khác thì Thời Vũ cũng sẽ không tới tìm Thích Thi Anh.
Người hắn nghĩ đến đầu tiên là Thích Tinh Thùy. Nhưng Thích Tinh Thùy không phải là nam nhân tốt, khi Thời Vũ tìm được hắn, hắn ở trong thư phòng với người hầu uống rượu đến say mèm, cả người toàn mùi rượu, Thời Vũ đạp và đá mấy cái lên tay mà bọn họ cũng không tỉnh táo lại.
Vì thế Thời Vũ nghĩ đến chỉ có thể đi tìm Thích Thi Anh.
Lần trước khi Thích Ánh Trúc bị bệnh, lúc Thời Vũ nghe nàng nói đưa Thích Tinh Thùy bị đánh vỡ đầu về Tuyên Bình hầu phủ thì Thích Thi Anh cũng ở đó. Thích Thi Anh không nói chuyện khiến người nghe không hiểu như Hầu phu nhân, Thời Vũ hy vọng Thích Thi Anh có thể cứu Thích Ánh Trúc.
Ánh trăng sáng rực chiếu vào trên vách tường, thiếu nữ trong đệm chăn nhìn chằm chằm Thời Vũ không chớp mắt. Thích Thi Anh là như vậy, tuy trong lòng nàng sợ người này, nhưng trên mặt nàng vĩnh viễn không chịu thua.
Nàng cũng không nói nửa lời hay với Thích Ánh Trúc, cũng không cầu xin sự thương xót của Thời Vũ. Nàng hất cằm nhìn người, dùng sự ương ngạnh vụng về để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng ta, đi về phía nàng ta rồi dừng lại bên cạnh giường.
Thích Thi Anh vội vã ôm chặt đệm chăn đến mức tay trắng bệch, nhưng nàng ta vẫn cười lạnh: “Nói thì dễ nghe, ta có thể trả thù ngươi như thế nào? Thù ngươi muốn giết ta, ngươi cho rằng có thể hóa giải sao?”
Thời Vũ tìm gì đó trong tay, sau đó xuất hiện một con dao găm sắc bén. Thích Thi Anh đột nhiên lui về phía sau,gào thét: “Ngươi lại muốn uy hiếp ta? Ta nói cho ngươi biết, ngươi càng ép ta, ta càng sẽ không……”
Bỗng chốc nàng ngây người.
Thứ trong tay Thời Vũ không hướng về nàng, cổ tay hắn vừa chuyển động, con dao găm kia đã đâm vào chính ngực hắn. Tiếng lưỡi dao sắc bén xoẹt qua quần áo ở trong đêm lạnh yên ắng như bị bóp nghẹn.
Máu tươi chảy xuống, nhuộm dần thành mảng lớn xuống quần áo.
Thời Vũ nhíu mày lại, cũng vì đau mà sắc mặt trắng bệch, khiến cho đôi mắt hắn càng thêm đen láy rạng rỡ. Hắn học chút kinh nghiệm cùng người bình thường ở chung, biết không thể dựa vào uy hiếp để đạt được chuyện mình muốn, cũng biết mình làm việc tùy tiện sẽ mang phiền toái cho Thích Ánh Trúc.
Cách để cầu xin không tùy tiện, chính là như vậy.
Thời Vũ vì mất máu mà quanh thân rét run, nhưng không lạnh bằng khi hắn ôm Thích Ánh Trúc với hơi thở mỏng manh, trái tim nặng nề lạnh lẽo. Trên trán hắn thấm đẫm mồ hôi, cánh môi run rẩy: “Được rồi chứ? Ngươi cũng không chết.”
—— ngươi cũng không chết, trả giá của ta cũng không nên quá nhiều.
Nhưng thế gian này cuyện trả thù, vốn chính là ngươi càng hèn mọn, hắn càng hung hăng.
(edit: mị đã khóc,vốn là một sát thủ tàn nhẫn vậy mà lại làm đến mức này,mị đau lòng lắm)
Thời Vũ đem nhược điểm mổ ra cho người khác xem, ai lại không tăng thêm lợi dụng?
Thích Thi Anh ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng mê man, bị mảng máu lớn trước mặt làm cho kinh ngạc đến hoang mang: Ác nhân này, thích Thích Ánh Trúc đến như vậy sao? Lần trước vì nàng bị đánh, lần này lại tự sát…… Thích Ánh Trúc dựa vào cái gì có sức hấp dẫn lớn như vậy?
Sức khỏe nàng ấy yếu như vậy!
Thấy Thích Thi Anh phát ngốc, Thời Vũ cho rằng nàng đối với kết quả này vẫn không hài lòng. Thời Vũ tàn nhẫn đối người khác cũng than nhẫn đối với chính mình, trên tay hắn dùng sức, đẩy dao găm càng sâu càng mạnh về phía ngực mình ……
Thích Thi Anh hoảng sợ, nhào tới bắt lấy tay hắn đang cầm dao: “Có thể! Ta không muốn ngươi đền mạng!”
Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt vô tình của thiếu niên tái nhợt này, bị hắn dọa sợ: “Ta, ta đi lấy danh thiếp mời ngự y là được rồi?”
Thích Thi Anh xuất thân từ nông thông, không chú ý nhiều như vậy, nàng sẽ không chậm rãi thay quần áo rồi mới xuống giường, nàng trực tiếp cột tóc lại, tùy ý phủ thêm một chiếc áo ngoài rồi đi ra ngoài.
Thích Thi Anh phát hiện Thời Vũ không đuổi kịp, quay đầu lại tức giận: “Ngươi không đi?”
Thời Vũ dựa vào ván giường, ngồi quỳ trên mặt đất, sắc mặt càng trắng hơn so với lúc nãy.Giọng Thời Vũ cũng rất thấp: “Ta mất máu quá nhiều, bị trọng thương, không đủ sức lực để đi.”
Đôi mắt hắn cố chấp mà nhìn chằm chằm Thích Thi Anh: “Ngươi tìm ngự y, Ương Ương còn ở trên núi Lạc Nhạn, ta chưa di chuyển nàng.”
Thích Thi Anh nhìn hắn một lúc lâu, giọng không còn hung hãn như vậy: “…… Ngươi đừng chết ở nơi này của ta, đen đủi.”
Nàng quay đầu đi, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa đi ra ngoài.
—
Thích Ánh Trúc lúc này đây đang bệnh nặng, là nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Thích Thi Anh không biết là xuất phát từ tò mò,hay vẫn là xuất phát từ tâm tư gì khác mà nàng cũng đi theo ngự y lên núi Lạc Nhạn. Thời Vũ cũng cho rằng chỉ cần ngự y tới, Thích Ánh Trúc là có thể tỉnh lại giống như lần trước.
Nhưng ngự y ở trong phòng Thích Ánh Trúc nửa ngày, bước ra thì sắc mặt trầm trọng.
Vừa mới trở lại núi Lạc Nhạn,Thời Vũ mơ hồ mà đi qua, nghe được ngự y cùng Thích Thi Anh đứng ở trên hành lang nói về bệnh tình của Thích Ánh Trúc: “Nữ lang này, nôn ra máu cũng đã lâu rồi phải không?Sức khỏe nàng đang ở tình trạng thuốc tốt thế nào cũng không thể dùng nữa, dùng thì trước sau gì cũng mất mạng. Nếu là tịnh dưỡng, kế tiếp, phải mặc cho số phận, xem ông trời còn muốn cho nàng sống bao lâu.Muốn nàng bình thường ra khỏi giường như lúc trước, là không có khả năng.”
Thích Thi Anh mơ hồ mà nghiêng đầu, nhìn thiếu niên tái nhợt đứng ở trong sân.
Thích Thi Anh mơ hồ hỏi hắn: ”Ngày nào nàng ấy cũng đều nôn ra máu sao?”
Thời Vũ trong lòng như bị búa tạ đánh trúng, hắn còn mơ hồ hơn nàng mà lắc đầu. Trong sân,hoa ma từ từ rơi xuống, cánh hoa lá cây rơi xuống trên người thiếu niên, hắn mơ hồ,rối rắm, mang theo buồn bã và bi thương, thật đáng thương.
Thích Thi Anh cũng không thể hỏi nữa.
Nàng chỉ có thể quay đầu hỏi ngự y: “Chuyện đó, chuyện đó…… Thích Ánh Trúc, lần này còn có thể tỉnh lại không?”
Ngự y thở dài: “Lão phu sẽ cố gắng hết sức. Chỉ là sau khi tỉnh lại …… Cũng chỉ có thể nằm trên giường chờ chết.”
Thích Thi Anh: “Nàng ấy còn có thể sống được bao lâu?”
Ngự y an ủi nói: “Nếu chăm sóc tốt, không cần xuống đất, chắc là có thể sống được khoảng một năm.”
Thích Thi Anh bị sốc đến ngơ ngẩn, trong lòng nàng cảnh giác Thích Ánh Trúc lâu như vậy, sợ Thích Ánh Trúc về đoạt lại vị trí của nàng lâu như vậy, nhìn thấy Thích Ánh Trúc là chán ghét…… Nhưng mà, Thích Ánh Trúc sẽ chết sao?
Rời đi nhẹ nhàng như vậy, âm thầm như vậy…… Có phải đầu năm nay, nàng trở về hầu phủ rồi yêu cầu Thích Ánh Trúc dọn đi, cũng là hãm hại Thích Ánh Trúc không?
Có phải nếu Thích Ánh Trúc không dọn đi mà ở hầu phủ dưỡng bệnh, cũng có thể sống lâu hơn một chút không?
Thích Thi Anh nhỏ giọng hỏi: “Không có cách nào khác sao?”
Thời Vũ không nghe bọn họ nói gì tiếp theo, sắc mặt hắn tái nhợt, đi qua Thích Thi Anh rồi đẩy cửa ra đi vào nhà. Thích Thi Anh ở phía sau có lẽ đang ngăn cản hắn, ngự y kia cũng đang nói cái gì mà “Không thể”, nhưng Thời Vũ vung tay lên, bọn họ không ai có thể ngăn cản Thời Vũ vượt qua ngạch cửa, đi vào nhà xem Thích Ánh Trúc.
Đầu óc Thời Vũ trống rỗng. Hắn nghĩ nàng ngày hôm qua còn tốt, còn nhìn nàng cười, còn cùng hắn nằm trong ổ chăn nói nhỏ, còn cùng hắn xem pháo hoa…… Vì cái gì hôm nay lại như vậy?
Cái ông lão kia nói nàng sống không được bao lâu, hắn không tin. Là người nọ y thuật không tốt, nói hươu nói vượn.
Cái ông lão kia còn nói Thích Ánh Trúc mỗi ngày đều nôn ra máu, cũng là nói bậy. Hắn một lần cũng chưa nhìn thấy, cũng không đoán được. Ương Ương tuy rằng mỗi ngày nhìn đều ốm yếu, tuy rằng mỗi buổi sáng đều phải thật lâu mới có thể rời giường, nhưng ngoại trừ nàng nhỏ yếu, cũng không có yếu thành dáng vẻ kia.
Nàng không có nôn quá nhiều máu.
Chỉ là nếu Thời Vũ không tin lời ngự y nói, hắn hiện tại đứng ở trong phòng này, ánh mắt tìm khắp khuê phòng, hắn là đang tìm cái gì?
Thời Vũ ở trong phòng tìm kiếm dấu vết, hắn dùng bản lĩnh sát thủ ở trong phòng muốn tìm dấu vết để lại.Nếu xảy ra chắc chắn sẽ có dấu vết, hắn muốn chứng minh ngự y kia là nói bậy.
Quả nhiên, Thời Vũ lục tung hết căn phòng, cũng chưa tìm được dấu vết nôn ra máu. Trong lòng hắn nhẹ thở phào, nghĩ rằng cái mũi của mình quả nhiên chưa từng có vấn đề. Mùi hương trên người Ương Ương vừa thơm vừa mềm, trong khoảng thời gian này, mùi hương trên người nàng, hắn đôi khi sẽ bị sặc ho khan……
Thời Vũ ngây người.
Hắn đột nhiên cất bước đi tới gần giường phía trước nơi mà không dám tới. Hắn mộ xốc màn lên, nhìn nữ lang đang hôn mê mặt như giấy vành. Thời Vũ không dám nhìn nhiều. Ánh mắt hắn từ trên mặt Thích Ánh Trúc rời đi, tầm mắt di chuyển đến một góc khuất trong màn.
Hắn ôm lấy Thích Ánh Trúc dễ như trở bàn tay để nàng dựa vào chính mình, hắn lấy gối mềm ra, thấy khăn được cất giấu dưới gối.Chiếc khăn kia có những vết máu đỏ, Thời Vũ nghĩ, có thể là thêu hoa màu hồng.
Hắn lấy toàn bộ khăn ra, còn chưa tới chóp mũi đã ngửi thấy mùi máu. Hắn mở từng tấm khăn ra dưới đệm, trơ mắt nhìn mảng lớn toàn là màu, giống như cánh hoa nở rộ trên khăn.
Thời Vũ nhìn với trạng thái ngơ ngẩn.
Hhắn và nàng quấn lấy nhau hàng ngày hàng đêm, còn ngủ chung với nàng. Hắn ôm nàng vào trong lòng, hôn nàng và quấn quít không rời. Toàn bộ ngày mùa hè hoang đường, hắn đều ở đây với nàng như hình với bóng.
…… Nhưng vì sao đến bây giờ hắn mới biết được?
Cuối cùng Thích Thi Anh và ngự y cũng đi vào, Thích Thi Anh đang muốn nhắc Thời Vũ để hắn không chạm linh tinh vào người bệnh. Hai người thấy khăn máu được mở ra, lại nhìn thấy Thời Vũ ngước mắt lên nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt của hiếu niên kia thẳng thắn, lần đầu tiên khiến Thích Thi Anh cảm thấy trông hắn thật đáng thương.
Hắn rối rắm hỏi: “Có phải ta rất ngốc không?”
Thích Thi Anh cắn môi.
Ngự y không nói gì.
Bọn họ nhìn Thời Vũ cúi đầu, phun ra một ngụm máu.
Thích Thi Anh hoảng sợ: “Ngươi…… Làm sao vậy?”
Thời Vũ khó hiểu cúi đầu nhìn mình phun ra máu, hắn nói: “…… Có thể là do vết thương lúc trước.”
Hắn để Thích Ánh Trúc hôn mê lại trên giường,đắp chăn lại cho nàng. Hắn xoay người đi ra ngoài, Thích Thi Anh kêu hắn không được, trong lòng oán giận hắn quả thực không hiểu chuyện, cũng không biết giữ ngự y lại.
Nhưng Thời Vũ đi như vậy rồi, Thích Thi Anh đành phải quay đầu nói với ngự y: “……Ngài không cần hồi cung, ở lại đây vài ngày đi. Ta lấy thiệp hồi phủ một chuyến, đưa mấy thị nữ đến đây.”
Ngự y vỗ về chòm râu cười: “Nữ lang thật lương thiện. Người kinh thành người lại nói nữ lang ương ngạnh, có thể thấy được là họ đều nhìn nhầm rồi.”
Thích Thi Anh hừ lạnh: “Ta chính là ương ngạnh! Ta chỉ là không muốn nàng vừa ra khỏi hầu phủ mấy tháng đã chết…… Thanh danh của ta đều bị nàng liên lụy thì sao ta có thể gả chồng?”
Thích Thi Anh hấp tấp xoay người đi.
—
Nửa đêm canh ba, gõ mõ tuần tra canh người qua lại tiếng, “Cẩn thận củi lửa” càng ngày càng xa.
Bà lão thu dọn gánh hàng đêm mang hai cái giỏ tre về nhà, trong lòng tính thu nhập một ngày này. Bà đi vào ngõ nhỏ, ánh trăng như nước chiếu xuống, bà lão nhịn không được bị một bóng đen dọa nhảy dựng: “Ai?!”
Bóng đen co ro trong góc giật mình.
Bà lão buông giỏ tre, cầm đèn chiếu qua, nhìn thấy một thiếu niên áo đen ngồi bó gối chôn chân ở góc tường. Đứa nhỏ kia môi hồng răng trắng, chỉ là tinh thần uể oải, mà nhìn thoáng qua bà lão cho có lệ, liền một lần nữa dời cúi đầu, nghĩ đến tâm sự của mình.
Bà lão cũng là nhiều chuyện, thấy hắn như vậy, tưởng rằng hắn là tên nhóc ăn mày mới vừa lưu lạc bên ngoài.Bà đem một chén canh từ trong giỏ tre ra: “Nhóc con, mọi người đều không dễ dàng, ngươi cũng ăn chút đi.”
Thời Vũ ngẩng đầu liếc nhìn bà một cái, không nói lời nào, hắn nhìn đi chỗ khác.
Bà lão kia cũng có cháu, nghĩ nếu cháu mình cũng lưu lạc bên ngoài, cũng rất đau lòng. Bà dứt khoát ngồi xổm xuống, lải nhải mà an ủi đứa nhỏ này, như là tồn tại cho tốt, tìm một công việc để sống, kiếm tiền chăm sóc chính mình, về sau thì kết hôn.
Bà nói rất lâu, thiếu niên này cũng không để ý tới bà.
Bà lão thở dài, bà lấy từ trong người ra ba đồng tiền, đưa tới trước mặt Thời Vũ.
Thời Vũ cúi đầu, rốt cuộc cũng mở miệng, giọng khàn khàn: “Ta không cần.”
Bà lão cầm ba đồng tiền, khuyên hắn: “Nhóc con à, trên đời này không có gì không qua được. Nghe bà bà nói, ngươi cầm tiền mua đồ ăn đi, có sức lực, có tinh thần, cái gì cũng có thể gánh vác được. Bà lão ta là người từng trải……Người trẻ tuổi các ngươi, chính là để tâm những chuyện vụn vặt, chỉ cần còn một hơi thở,là được rồi.”
Thời Vũ nói: “Nhưng mà hơi thở đó cũng sắp không còn nữa.”
Bà lão: “Cái gì?”
Thời Vũ ngẩng đầu, nhìn bà lão tốt bụng này. Hắn nhiều năm tự mình khép kín, nhiều năm không giao lưu với người khác. Hắn là sát thủ hàng đầu, hắn không cần hiểu biết khác thế giới của người ta, cũng không có khả năng đem ý nghĩ của mình chia sẻ với người khác.
Chỉ là hiện tại, Thời Vũ miên mang ngây ra mà ôm đầu gối,giống như ăn mày trốn tránh. Hắn tự lẩm bẩm nói: “Ta rất sợ hãi. Ta biết cảm giác này, chính là sợ hãi.”
Bà lão thương tiếc nói: “Nhóc con, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Thời Vũ hỏi: “Người có bệnh tim,phải làm sao bây giờ?”
Bà lão ngẩn ngơ.
Mí mắt Thời Vũ rũ xuống, hắn hỏi một người xa lạ, cũng biết mình không có được đáp án gì.
Bà lão ngồi với Thời Vũ một lúc, chợt có một khắc, bà nhìn đến thiếu niên này duỗi tay, giống như ở trên người bà đánh một cái. Chờ bà lão tỉnh lại lần nữa, bà đã ngủ ở trên giường của mình.Thiếu niên đêm qua, giống chưa bao giờ xuất hiện.
—
Thời Vũ về tới trên núi Lạc Nhạn, Thích Thi Anh đã đi rồi.
Tháng tám qua đi, tháng chín tới.
Phong đỏ rơi suốt một tháng, trời càng ngày càng lạnh, Thích Ánh Trúc hôn mê vẫn chưa tỉnh lại.Khi bất chợt tỉnh lại mở to mắt một cái, một câu cũng chưa kịp nói,lại ngất đi.
Ngự y nói thể chất nàng kém như thế, còn thở đã là tốt rồi.
Thích Thi Anh đi rồi, bọn thị nữ nàng mang đến cũng đi rồi. Thích Tinh Thùy tới, khóc lóc rất nhiều ngày, vẫn là bị hầu phủ trói lại đem về. Diêm Đằng Phong cũng tới, lại đi rồi. Cho dù là Đường Trác, cũng đều bớt thời gian tới thăm một lần.
Đường Trác bận rộn từ khi lên vị trí thế tử, hắn cùng Thời Vũ không có lời nào để nói, hai mặt nhìn nhau, hắn lại đau lòng Thích Ánh Trúc không có người chăm sóc. Đường Trác muốn để người để tiền lại, đều bị Thời Vũ tống cổ đi, Đường Trác cũng đi rồi.
Đối với những thứ như tiền, Thời Vũ tuy rằng luôn giấu diếm, nhưng hắn rất lâu chưa từng thiếu tiền. Nếu tiền có thể bệnh của Thích Ánh Trúc tốt hơn,thì không có gì quan trọng.
Ngự y cũng không phải mỗi ngày đều tới, bởi vì bệnh của Thích Ánh Trúc với hắn mà nói, không có gì là ngoài ý muốn, không có thử thách, không có gì đột phát.Nữ lang này chỉ là đang cố gắng chống đỡ thôi.
Sống chết có số, không cần nghĩ nhiều.
Thời Vũ trong lòng nghĩ, một ngự y lớn như vậy, thường xuyên xem bệnh cho hoàng đế,sao cũng vô trách nhiệm như lang băm vậy?
Ngự y này không có cách, Thời Vũ liền viết thư về “Tần Nguyệt Dạ”, để Tần Tùy Tùy giới thiệu thần y lợi hại trên giang hồ tới.
Trước kia cùng Thích Ánh Trúc ở trên núi, Thời Vũ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng hiện tại hắn chăm sóc một người hôn mê từ lâu, núi rừng yên tĩnh, cả ngày đều không có một người nói chuyện với hắn.
Thời Vũ mới phát hiện, trên núi này quá yên lặng.
Yên lặng làm con người sợ hãi.
Tại sao lúc trước Thích Ánh Trúc luôn muốn thuyết phục hắn, nói sinh hoạt như vậy rất yên tĩnh, rất tốt đẹp? Tốt đẹp chỗ nào?
Có lẽ là quá cô đơn, Tần Tùy Tùy cũng thật lâu chưa có tin tức, Thời Vũ lại tự mình tìm sách y, học chữ, học hiểu một ít kiến thức y.
Khi Thích Thi Anh lại lần nữa tới trên núi, nhìn thấy Thời Vũ ngồi trên bàn đá trong sân, ngón tay chọc chọc chữ trên sách,nhìn có vẻ như là đang cố gắng hết sức. Lá cây trải khắp mặt dất, mùa phong đỏ đã qua, cây trong sân khô khốc, ánh nắng quạnh quẽ.
Một chút tiếng người cũng không có, chỉ có Thời Vũ ngồi ở nơi đó.
Thích Thi Anh ngẩn ngơ nhìn hắn: Có lẽ đúng là bởi vì Thời Vũ không hiểu tình người, mới có thể chịu được cô đơn như vậy,giữ một người không biết khi nào sẽ từ biệt thế giới(edit:tim mị như thắt lại).
Thích Thi Anh đ è xuống những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng, ra vẻ thoải mái mà đi vào trong Sân: “Thời Vũ, Thích Ánh Trúc thế nào? Còn sống không? Có phải thời gian mở mắt nhiều hơn rồi không?”
Thời Vũ không để ý tới nàng, hắn chỉ vào một chữ trên sách hỏi: “Đây là chữ gì?”
Thích Thi Anh nghiêng người về phía trước.
Hai khuôn mặt trắng bệch nhìn nhau nửa ngày, Thích Thi Anh mặt cứng đờ đẩy sách ra chẳng hề để ý nói: “Sách này đều là những chữ rất lạ, ngày thường ta không học cái này. Khụ khụ, ngươi tự đọc sách đi, ta đem ít thuốc cho các ngươi, đi nhà bếp xem.”
Nàng vội vã chạy đi, sợ Thời Vũ hỏi nàng càng nhiều chữ không biết.
—
Cuối tháng chín, Thời Vũ cảm thấy Thích Ánh Trúc đã sắp tốt lên.
Thời gian mỗi ngày nàng tỉnh so với lúc trước đã nhiều hơn, khi nhìn hắn, trong mắt sẽ có nước mắt. Chỉ là tinh thần nàng còn không tốt lắm, không thể nói chuyện. Thời Vũ liền nghĩ, chờ tinh thần nàng tốt lên, thì có thể chơi với hắn một lần nữa.
Thời Vũ ghé vào giường bệnh của nàng, chọc mặt nàng: “Nàng nhanh khỏe để đứng lên đi, ta rất chán.
“Ta bắt được một con chim, khá xinh đẹp.
“Ngày hôm qua có một con sóc muốn trộm cơm ta làm, ta lập tức liền phát hiện. Ta đuổi theo, những con sóc đó còn dám liên thủ cùng nhau đối phó ta…… Hừ, ta là không muốn ra tay, bằng không một con cũng đừng hòng sống.”
Thời Vũ nâng má, lười biếng nói: “Ta có nên đi giết người không? Giống như có một cách nói, không thấy máu, chính là tích cái gì phúc khí. Ương Ương, ta đã rất lâu không nhận nhiệm vụ mới, ta đem phúc khí của ta chia cho nàng, nàng nhanh tỉnh lại đi, chơi với ta đi.
“Nếu nàng không đứng dậy, ta sẽ bỏ đi,sẽ không đợi nàng nữa.” (edit:chương này tim thắt lại không biết bao nhiêu lần)
Hắn nói nói, lại bò đi xuống.
Một lúc lâu sau, thiếu niên thở dài.
Nhưng lúc như vậy, Thời Vũ cuối cùng cũng nhận được thư trả lời của Tần Tùy Tùy——
“Trên giang hồ có mấy thần y, nhưng thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta cũng không thể tìm thấy, dù tìm được rồi cũng chưa chắc lợi hại hơn ngự y của cung đình. Ngươi bỏ chuyện này đi. Về sức khỏe của A Trúc, ta và Bộ đại ca quả thật đã đoán được từ sớm. Nghe nói trên Thiên Sơn có Cửu Ngọc Liên trăm năm, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi. Chúng ta đã phái người đi Thiên Sơn, muốn chờ hoa nở, mua được hoa từ phái Thiên Sơn, đưa hoa mua được tới cho A Trúc. Nhưng người chúng ta phái đi hai tháng, đến nay vẫn không có tin tức gì. Thế lực của phái Thiên Sơn bên kia rất hỗn loạn, chúng ta cũng không hành động được. Thời Vũ, Thiên Sơn nơi đó quá loạn quá nguy hiểm, ta bất lực, ngươi cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, đừng nạp mạng ở nơi đó.”
Thời Vũ nhận được tin bèn đi hỏi ngự y:
“Cái Cửu Ngọc Liên trăm năm trên Thiên Sơn, thật sự dùng được sao?”
Lão ngự y tới xem bệnh cho Thích Ánh Trúc nghĩ nghĩ, nói: “Hình như trong sách y có ghi chép về nó. Trăm năm trước, có một vị đã gãy tay gãy chân nằm liệt trên giường, dựa vào Cửu Ngọc Liên sống lại, gân cốt còn rất tốt. Nhưng là nghe tên ncũng biết, một trăm năm mới nở hoa một lần, rất quý,ghi chép của một trăm năm trước, nói không chừng đều là người ta truyền miệng, không thể coi là thật.
“Hơn nữa trên đời nếu có một một đóa như vậy, nhiều người đáng thương sẽ trông mong chờ nó cứu mạng, chúng ta có thể giành được sao? Huống chi cứ cho là lấy được, nói không chừng do người ta nói công dụng quá lên mà thôi, thật ra không có hiệu quả lợi hại như vậy.”
Trái tim Thời Vũ lặng xuống: “Cho nên, đây đều là nghe đồn, không phải sự thật?”
Ngự y: “Tất nhiên rồi.Nếu thật sự tốt như vậy, triều đình còn không dành lấy, giữ lại cho bệ hạ dùng sao?”
Thời Vũ ôm sách cùng tin tức, phát ngốc.
Ngự y vỗ vỗ vai hắn, rồi đi: “Sống chết có số, cưỡng cầu vô dụng,chúng ta đi xem một chút đi.”
—
Đầu tháng mười, tuyết đầu mùa đến, ban ngày bay lả tả rơi xuống một cái, đến ban đêm, tuyết mới rơi xuống hết.
Một đêm này, Thích Ánh Trúc tỉnh lại. Nàng giống như từ một thế giới đần độn màu xám, một lần nữa sống lại, thậm chí cũng có sức lực, cảm thấy mình cũng không kém lúc trước.
Thích Ánh Trúc dựa vào giường, lẩm bẩm kêu: “Thời Vũ?”
Cả tháng nay khi ốm nặng, nàng mơ hồ cảm thấy, hình như Thời Vũ vẫn luôn ở trước giường bệnh chăm sóc nàng. Trong lòng nàng chua xót, nhưng khi đó nàng nói không được.
Nhưng hiện tại, Thích Ánh Trúc gọi một tiếng, trống vắng,có ánh lửa nơi khuê phòng, nhưng cũng không có người đáp lại.
Thích Ánh Trúc thử chống tường xuống đất, chân cẳng nàng có chút mềm, chật vật đi một lúc, mới tốt hơn một chút. Bụng nàng đói kêu thành tiếng, trong bụng trống trơn, nhưng trong lòng nàng càng nhớ mong Thời Vũ.
Nàng phủ thêm một cái áo choàng màu đỏ, liền nhẹ nhàng nước ra ngoài phòng, muốn tìm Thời Vũ.
Đẩy cửa ra,dưới đất phủ đầy tuyết trắng.
Thích Ánh Trúc liếc mắt một cái thấy được thiếu niên đứng dưới tuyết ở trong sân.
Thời Vũ đưa lưng về phía nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Hắn không biết đã đứng ở nơi đó được bao lâu, quần áo bị tuyết rơi lên đến đông cứng, nhìn rất cứng và lạnh.
Thích Ánh Trúc nhìn thấy bóng dáng hắn, như ở trong mộng. Trong lòng nàng vui mừng, lại gọi một tiếng: “Thời Vũ.”
Bả vai Thời Vũ run lên.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía nữ lang áo choàng hồng tà váy xanh đứng trên bậc thang trên hành lang.
Hai người nhìn nhau.
Thời Vũ cúi đầu, nói: “Nàng có thể xuống đất rồi đó sao.”
Trong lòng Thích Ánh Trúc sinh ra cảm giác kỳ lạ, cảm thấy có vẻ hắn không giống lúc trước. Dường như hắn, cũng không vui cho lắm……
—
Một người đứng ở bậc thang, một người đứng dưới sân.
Gió lạnh trống vắng thổi tới, cuốn lên một ít hạt tuyết trên mặt đất.
Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ mà nhìn dáng vẻ Thời Vũ cúi đầu.
Bởi vì gió lạnh mà Thích Ánh Trúc run run một chút, ánh mắt Thời Vũ rũ xuống nhưng hắn thấy được, vì thế hắn cuối cùng cũng nhúc nhích.
Hắn chậm rãi giơ tay, tay chỉ vào lồ ng ngực. Đôi mắt hắn nhìn nàng, hỏi: “Lòng ta giống như cắm một cây đao, vẫn luôn đổ máu. Cũng giống như phá một cái động, cái động kia càng lúc càng lớn. Ta mỗi ngày đều rất mơ hồ rối rắm, không biết mình đang làm gì. Tần Tùy Tùy vẫn luôn kêu ta trở về, ngự y cũng khuyên ta rời đi…… Ương Ương, nàng có thể nói cho ta biết, tại sao ta lại như vậy không?”
Chóp mũi Thích Ánh Trúc bỗng cảm thấy chua xót.
Nước đã ươn ướt trên đôi mắt nàng, nàng quay mặt đi, vốn định qua loa lấy lệ bỏ qua.
Đôi mắt Thời Vũ thẳng tắp mà nhìn nàng: “Nàng có thể nói thật với ta không? Có thể không gạt ta không?”
Thích Ánh Trúc như bị đánh mạnh vào tim, cả người run lên một chút, hô hấp trở nên khó khăn. Trong cổ họng nàng lập tức nghẹn ngào, nước trong mắt mắt lập tức tụ lại. Nàng cúi đầu, ngơ ngác mà đứng một lúc, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Vũ.
Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm hắn, bi thương lại chua xót, vui mừng lại đau khổ: “Trong lòng chàng thích ta, chàng rất thích ta. Sức khỏe ta không tốt, chàng đi theo ta cùng nhau chịu khổ. Chàng yêu thích ta,chàng muốn ở bên ta lâu dài.”
Thời Vũ hỏi lại nàng: “Nhưng nàng sắp chết, làm sao ta có thể ở bên nàng lâu dài được?”
Thích Ánh Trúc nói không nên lời lời.
Nàng không có cách nào đối mặt với ánh mắt Thời Vũ đang nhìn chằm chằm nàng.
Hắn để tay lên ngực, lặp lại một lần nữa: “Làm sao ta có thể ở bên nàng lâu dài được?”
Thích Ánh Trúc không đưa ra được đáp án cho hắn, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn hắn. Có lẽ nàng khóc, có lẽ không khóc. Nàng mơ hồ,không biết được đây là mơ hay là thật.
Khi nàng nhìn đôi mắt Thời Vũ, nước mắt từ trong mắt hắn lăn xuống.
Thích Ánh Trúc đầu nặng chân nhẹ, trong lòng nàng lại đau lại hoảng sợ, nàng xuống bậc thang một bước, vươn tay về phía hắn: “Thời Vũ…… Là ta không tốt……”
Thời Vũ không nói nữa, đôi mắt hắn đỏ bừng, cúi đầu. Hắn ngẩng đầu cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, trên lông mi vẫn dính một giọt nước. Thời Vũ xoay người đi ra ngoài, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, nhẹ nhàng vô cùng mà nhảy lên nóc nhà, bay vọt vài cái, đã di khỏi sân.
Thích Ánh Trúc chạy xuống bậc thang: “Thời Vũ, Thời Vũ……”
Nhưng hắn như vậy đã đi rồi.
Thích Ánh Trúc che miệng lại, nhịn xuống ý muốn ho, sợ mình ho ra máu, sợ chính mình té xỉu, sợ mình đuổi hai bước, ngược lại sẽ tự ngã. Nàng bất lực mà đứng trên tuyết,vừa dứng vừa tựa cổng sân, nhìn núi non đầy tuyết, bầu trời mặt đất đều trắng xóa.
Sân bên kia đã từng là cái nhà gỗ Thời Vũ ở, lúc này đã bị tuyết bao phủ, cũng sớm đã chẳng còn ai đoái hoài đến nó.
Trong lòng Thích Ánh Trúc biết, Thời Vũ đi rồi.
Có lẽ hắn lại sẽ không trở lại nữa.
Nàng cúi đầu, nước mắt bất giác rơi xuống từng giọt. Đêm quá lạnh, mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa,thế gian quá lạnh lẽo. Thích Ánh Trúc không có chỗ để đi, không nơi nào để tìm người. Nàng yên lặng, chỉ đứng ở chỗ này.
Người sắp chết như vậy, có thể chịu được bao lâu?
—
Lúc nửa đêm, sau khi Thời Vũ xuống núi, lại nhịn không được trở về. Trong lòng hắn trách nàng, nhưng hắn lại sợ nàng xảy ra chuyện gì.
Hắn trở lại trên núi, thấy Thích Ánh Trúc đã về phòng, đang nằm ngủ.
Thời Vũ đứng ngoài phòng, không đi vào.
Hắn phát ngốc một lúc rồi lấy bút than ra, để lại một hàng chữ ở bên ngoài tường dưới nền tuyết:
“Ta đi tìm thuốc chữa bệnh, chờ ta.”
Dừờng như hắn còn muốn nói rất nhiều, nhưng hắn lại không có lời nào để nói. Tần Tùy Tùy nói, Thiên Sơn quá nguy hiểm, hắn có khả năng mất mạng. Ngự y lại nói, cứ cho là lấy được thuốc,cũng không nhất định là có tác dụng…… Cho nên Thời Vũ có thể nói cái gì đây.
Được, cứ như vậy đi. Người chết như vậy, sinh ra mệnh đã ngắn, có thể chịu được bao lâu.
Tuyết rơi đầy sân, Thời Vũ xoay người đi, không quay đầu lại.