Đêm Xuân

Chương 41




Đường Trác chưa từng nghĩ tới “Ác ma Thời Vũ” và Thời Vũ luôn quấy rầy Thích Ánh Trúc có liên quan đến nhau.

Người trong giang hồ đều có biệt hiệu, nên tên thật của họ rất ít người biết.

Giống như Đường Trác biết vị Phó lâu chủ của “Tần Nguyệt Dạ” kia bình thường sẽ không nhận nhiệm vụ, ở trên giang hồ có danh hiệu là “Hồ ly đao”. Hắn không biết “Hồ ly đao” tên thật là Bộ Thanh Nguyên.

Lâu chủ mới của “Tần Nguyệt Dạ” ở trên giang hồ có biệt hiệu là “Huyết hải đao”, nổi tiếng là yêu nữ khi mười tuổi chính tay đâm chết cả nhà,máu nhuộm cả một tòa lâu cao tầng. Trên giang hồ đồn yêu nữ này máu lạnh tàn nhẫn, khét tiếng ác độc, nhiều lắm thì Đường Trác chỉ biết yêu nữ kia họ Tần. Hắn không biết “Huyết hải đao” tên thật là Tần Tùy Tùy.

Đường Trác làm sao nghĩ được, biệt danh “Ác ma Thời Vũ”, và tên thật của Thời Vũ chỉ khác nhau một chữ “Ác”.Nhất là lúc Đường Trác nói ra cái tên “Thời Vũ” cảm giác có chút kỳ lạ chỉ sợ sát thủ có biệt danh “Ác ma Thời Vũ” này sẽ có gì đó hiểu lầm.

Thời Vũ nhìn chằm chằm Đường Trác, xác nhận lần nữa: “Ngươi biết thiếu niên trong nhà kia?”

Đường Trác tỉnh ngộ, đoán rằng vị sát thủ này đến là đã phát hiện được sự tồn tại của Thời Vũ.Từ tận đáy lòng Đường Trác, đối với đại nhân vật như vị đệ nhất sát thủ trên bảng xếp hạng này càng ngày càng tin tưởng.

Thời Vũ lười biếng nói: “Không nhận.”

Đường Trác nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Thời Vũ nói: “Ta gần đây rất bận, không rảnh nhận nhiệm vụ.”

Đường Trác vội vàng nói: “Tiền thưởng sẽ không làm đại nhân thất vọng.”

Thời Vũ nhướng mày, nhớ tới bởi vì trước đó Đường Trác muốn hắn giết Thích Ánh Trúc mà làm mất của hắn rất nhiều tiền……Thù mới hận cũ, người này còn dám nhắc tới tiền…… Thời Vũ nắm trong tay một lượng bạc, một đợt ngân châm bay ra từ trong tay, đâm thẳng về phía Đường Trác.

Đường Trác hoảng sợ!

Ngân châm bay tới, cả người hắn bị đông cứng, trong phút chốc cho rằng mình sẽ chết trong tay vị sát thủ này thì ngân châm bay qua mặt hắn, ghim vào trên mặt tường ở phía sau hắn. Châm xẹt qua mặt Đường Trác, cắt ra một vết máu. 

Đường Trác cứng đờ: “Đại nhân…… Đây là có ý gì?”

Thời Vũ: “Không nhận chính là không nhận.”

Đường Trác không dám chớp mắt, bóng ma đứng trong góc bỗng chốc di chuyển, nơi đó không có bóng người. Đường Trác lại nhìn, thấy người đội mũ choàng kia đã ra cửa sổ, quần áo bị mưa làm cho ướt nhẹp. 

Sấm xét trên trời xẹt ngang, Đường Trác chạy theo tới cửa sổ, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu:

“Đại nhân không nhận nhiệm vụ này, ta có thể một lần nữa đưa ra nhiệm vụ cho những sát thủ khác của sát thủ lâu khong?” 

Thời Vũ thờ ơ: “Tùy ngươi thôi.”

Đường Trác mới vừa thả lỏng, liền nghe thấy người đó nhẹ nhàng nói: “Nhưng chắc là ở sát thủ lâu sẽ không ai dám nhận đâu.”

Đường Trác ngạc nhiên: “……”

Đây là cái loại nhiệm vụ gì, khiến cho “Ác ma Thời Vũ” không nhận, những người khác của sát thủ lâu cũng không nhận? Nghe nói có nhiệm vụ khó thì vị phó lâu chủ “Hồ ly đao” kia sẽ nhận, nhưng bây giờ, phó lâu chủ cũng không nhận? Tất nhiên, Đường Trác chưa từng nghĩ tới hắn sẽ có mặt mũi để làm lâu chủ nhận một nhiệm vụ của hắn.

Thời Vũ…… Thời Vũ chẳng lẽ không phải là một tên nhóc nghèo nàn bình thường?

Lại một đêm nhàm chán như thế này, Thời Vũ đi vài bước nhảy lên nóc nhà rồi ngáp vài cái. Mưa lất phất qua mũ của hắn, tạt vào trên má hắn,lạnh buốt. Cái lạnh k1ch thích, Thời Vũ bỗng dưng nhớ tới ngày đó Thích Ánh Trúc sờ vào bên hông hắn,bàn tay nàng cũng lạnh như vậy.

Máu trong người Thời Vũ nóng bừng bừng lên khi hắn nghĩ về nàng. Hắn nhảy lên, không có về phòng ngủ của mình, mà là đi tìm Thích Ánh Trúc.

Tiếng mưa rơi rất lớn, Thích Ánh Trúc mơ hồ ngủ trong phòng, trong lòng ngực, trong chăn, bỗng xuất hiện một thiếu niên. Nàng mơ màng, trong đêm tối đen, cho rằng đây chỉ là một giấc mộng xuân*. Nàng bị hắn làm cho bật cười, hắn nhẹ càng nhàng cọ vào người nàng, nàng càng nâng tay lên ôm hắn.

Thời Vũ: “Có thể ngủ cùng nhau không?”

Nửa tỉnh nửa mơ màng Thích Ánh Trúc: “…… Được.”



Ngày hôm sau, Đường Trác một lần xuất hiện ở chỗ của Thích Ánh Trúc. Đúng như hắn đoán trước, Thời Vũ quả nhiên ở đây.

Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, Đường Trác cảnh giác rất nhiều với Thời Vũ, cảm thấy thiếu niên này không đơn giản. Chỉ là Đường Trác cảm thấy,quan hệ giữa Thời Vũ và Thích Ánh Trúc ……Dường như có chút kì lạ.

Ngày thường Thời Vũ chỉ ngồi ở chỗ kia, đã có thể làm cho A Trúc muội muội cảm thấy hắn đáng thương vô tội; hôm nay Thời Vũ ngồi ở đây nửa ngày, Thích Ánh Trúc chỉ xụ mặt viết chữ, không quan tâm đ ến Thời Vũ.

Thanh trúc tân lục, mãn xá thanh phong 

Dịch: tre xanh tươi xanh mơn mởn

Đường Trác suy nghĩ tới lui, vẫn là đi tới trước mặt Thích Ánh Trúc: “A Trúc muội muội đang viết chữ sao?”

Sau cơn mưa lớn, không khí trên núi rất trong lành. Nhũ mẫu trong sân quét hoa rơi và nước mưa, Thích Ánh Trúc mở cửa sổ ra viết chữ. Thích Ánh Trúc nhìn thấy hắn lại tới, cũng thấy có chút phiền,nét mặt uể oải càng rõ ràng. Chỉ là Thích Ánh Trúc khi ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Đường nhị ca, mặt của huynh sao vậy?”

Đường Trác sờ vết máu nhỏ trên mặt mình,ánh mắt buồn bã. Hắn thử nhìn một cái Thời Vũ, thấy Thời Vũ ánh mắt chờ đợi mà nhìn Thích Ánh Trúc, đối với vết thương trên mặt hắn không quan tâm. 

Đường Trác thẹn thùng cười: “Khi ta luyện võ lỡ bị thương.”

Thời Vũ khóe môi cong lên một chút.

Đường Trác: “……”

Hắn nhất thời nghĩ không ra, nụ cười này của Thời Vũ, là cảm thấy hắn nói dối, hay là cảm thấy hắn luyện võ tự làm mình bị thương, nên buồn cười?

Khi Đường Trác nhìn chằm chằm Thời Vũ, Thời Vũ đột nhiên nói: “Tối hôm qua là nàng gật đầu đồng ý……”

Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ!”

Sắc mặt nàng vừa đỏ lại vừa trắng, nàng nhanh chóng liếc nhìn Đường Trác. Nàng trừng mắt với Thời Vũ, giận dữ: “Không phải cái gì cũng nói ra bên ngoài được. Chàng không nghe lời ta dạy sao?”

Thời Vũ mơ hồ: “……nàng không để ý tới ta, lại còn bắt ta nghe lời sao?”

Thích Ánh Trúc: “Chàng, chàng hãy suy nghĩ kĩ lại hành động của mình đi……”

Thời Vũ: “Rất đúng mà. Ta đã hỏi nàng, ngươi nói được, nàng còn ôm……”

Thích Ánh Trúc thét đến sắp chói tai: “Thời Vũ!”

Thời Vũ: “……”

Hắn bắt giữ đến nàng kịch liệt cảm xúc biến hóa, hắn cảm giác được nàng cảm xúc thực loạn, lại như là thẹn thùng, lại như là sinh khí…… Thời Vũ nghĩ đến sáng nay Thành mỗ mụ kia một tiếng thét chói tai, còn có Thích Ánh Trúc chụp hắn vai đỏ lên mặt bộ dáng.

Thời Vũ yên lặng mà suy nghĩ: Chẳng lẽ Ương Ương thật sự giận sao?

Đó là lí do sáng nay nàng đánh hắn sao?

Sức lực của nàng yếu như vậy, hắn cũng không biết…… Nàng rốt cuộc là chơi với hắn, hay là đánh hắn.

Đường Trác nghe nửa ngày, sắc mặt cũng tệ xuống. Đường Trác cắt ngang ánh nhìn tràn đầy ẩn tình của hai người: “Khoan đã, A Trúc muội muội, đêm qua, muội ở cùng Thời Vũ sao?”

Thích Ánh Trúc cảnh giác mà liếc Thời Vũ một cái, sợ hắn lại nói lung tung. May mắn thay Thời Vũ ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ kia, chớp chớp mắt, không có ý định mở miệng. Thích Ánh Trúc mới che đậy sự cắn rứt nhìn Đường Trác, cũng đối với Thành nhũ mẫu đang căng tai nghe xem tình huống trong phòng, nói: “Thời Vũ chỉ là chơi với ta một chút.”

Thời Vũ nghiêng đầu nhìn nàng.

Thích Ánh Trúc liếc nhìn hắn.

Thời Vũ cúi đầu,trong lòng thầm cười.

Đường Trác không thể diễn tả được cảm xúc khó chịu bây giờ, vẫn may. Hắn lẩm bẩm tự nói: “Nếu ở cùng A Trúc muội muội, sẽ không thể đến tìm ta…… Chắc là hai người rồi.”

Thích Ánh Trúc: “Đường nhị ca huynh nói cái gì?”

Đường Trác: “Đêm qua muội và Thời Vũ……”

Thích Ánh Trúc nhanh miệng: “Không có gì cả.”

Đường Trác thả lỏng, lại nhìn Thời Vũ một cái. Hắn lại nhìn Thích Ánh Trúc, thấy Thích Ánh Trúc tuy xụ mặt xuống,nhưng tai lại đỏ như máu. Đường Trác ngẩn người,trong lòng lập tức loạn. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác khủng hoảng: Chẳng lẽ hắn đợi người đẹp nhiều năm như vậy, lại để cho người khác cướp mất sao?

Sao có thể!

Hắn vẫn luôn chờ Thích Ánh Trúc, hắn đợi nhiều năm như vậy…… Dựa vào cái gì lại là Thời Vũ!

Trong lòng không cam tâm, Đường Trác đứng sát vào Thích Ánh Trúc, nhoẻn miệng cười, che giấu sự ghen ghét đến cực điểm trong lòng hắn: “A Trúc muội muội chữ này hình như viết sai rồi.”

Vốn dĩ Thích Ánh Trúc sẽ không để Đường Trác làm như vậy, nhưng gần đây Thời Vũ làm nhiều việc không đúng mực như vậy, hơn nữa hắn càng ngày càng có mong muốn mãnh liệt với mình, làm cho Thích Ánh Trúc rất lo lắng …… Thích Ánh Trúc muốn để Thời Vũ bình tĩnh lại một chút, nàng do dự một chút, lùi ra vị trí nhường cho Đường Trác: “Mong Đường nhị ca dạy ta.”

Thích Ánh Trúc và Đường Trác đứng ở đó viết chữ, trai tài gái sắc hòa hợp.

Thời Vũ chán nản ngồi dưới tường, hắn không biết mình bị Thích Ánh Trúc cố tình làm ngơ, hắn cảm thấy Đường Trác là ở đó phá rối. Khiến cho Thời Vũ càng muốn để người này biến mất……Chỉ là hắn không thể giết người này. Người này mà chết,thì tiền sẽ không thể đến tay hắn.

Dù sao cũng phải chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ, mới giết Đường Trác.

Thời Vũ tự hỏi, làm sao có thể không giết Đường Trác mà vẫn đuổi hắn đi.



Thích Ánh Trúc cùng Đường Trác giao lưu, hai người ngâm thơ viết chữ, Thời Vũ đi dọc theo tường, lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi. Thích Ánh Trúc tuy làm ngơ Thời Vũ, nhưng vẫn chú ý đến thiếu niên kia. Thời Vũ vừa đi, trong lòng Thích Ánh Trúc vắng vẻ như bị hắn mang đi theo.

Thích Ánh Trúc cầm bút ngẩn người.

Đường Trác: “A Trúc muội muội, đến lượt muội viết thơ.”

Thích Ánh Trúc ném xuống bút, buồn bực nói: “Ta có chút mệt, ta muốn đi ngủ.”

Đường Trác ngẩn người, nhìn sắc mặt và dáng người của Thích Ánh Trúc. Thích Ánh Trúc gầy yếu mỏng manh, vẻ đẹp của người bệnh khiến người khác xiêu lòng, lại cũng làm người khác lo lắng. Đường Trác đột nhiên đi về phía trước một bước, nắm lấy tay Thích Ánh Trúc. Thích Ánh Trúc bị dọa đến nhảy lên, nàng rụt tay lại, không có rút ra.

Thích Ánh Trúc đỏ mặt giận dữ: “Đường nhị ca,xin tự trọng!”

Đường Trác: “A Trúc muội muội, muội nghe ta nói, muội chờ ta một chút ……Gần đây ta có một số việc gấp, đợi ta làm xong hết, mọi thứ sẽ tốt thôi. Ta nghe nói Thiên Sơn có một gốc cây ‘ chín ngọc liên ’ trăm năm, mọi người đều đang đợi nó nở hoa, hoa của nó có thể trị bách bệnh…… Ta đã sai người đi đến đó tìm, đợi mua về sẽ tốt thôi…… A Trúc muội muội, ta nhất định sẽ đem ‘ cửu ngọc liên ’ cho muội để chữa khỏi bệnh cho muội.

“Chúng ta có thể hạnh phúc ở bên nhau cả đời.

“Chỉ cần muội chờ một chút, cho ta thêm chút thời gian!”

Thích Ánh Trúc rốt cuộc cũng đem rút tay ra,quay lưng lại. Nàng nói: “Không cần. Đường nhị ca, ta đã từ chối huynh rất nhiều lần, hôm nay, ta không ngại nói rõ ràng một chút…… Ta không nghĩ đến sẽ gả cho huynh,cũng không nghĩ đến việc trở về kinh thành. Ta thích cuộc sống bình yên, không tranh giành, thích khói bếp, thích non xanh nước biếc……

“Huynh sẽ lấy được người thích hợp với huynh, nhưng đó không phải là ta. Đường nhị ca nếu thương tiếc ta, thì hãy nhớ đến sức khỏe của ta không chống chọi nổi với những người đó ở kinh thành ……”

Đường Trác: “Cho nên mới phải chữa khỏi bệnh cho muội! Muội rất giỏi, chỉ là sức khỏe không tốt, mới liên lụy muội……”

Thích Ánh Trúc: “…… Đường nhị ca, huynh đừng miễn cưỡng.”

Đường Trác nói: “A Trúc muội muội, muội còn trẻ, muội cho rằng cuộc sống nơi nghèo nàn này là muội muốn. Nhưng muội rất tài hoa, chỉ là sức khỏe của muội……Cuộc sống như vậy không thích hợp. Chỉ có cùng ta trở lại kinh thành,muội mới có được sự chăm sóc tỉ mỉ nhất. A Trúc muội muội, muội xinh đẹp như một đóa hoa, như mỹ nhân trong những bức họa, như giai nhân trong sách…… Kinh thành mới là nơi muội nên ở, không phải nơi này.”

Thích Ánh Trúc: “Ta đã nói không thích nhưng Đường nhị ca vẫn chấp mê bất ngộ, ta có thể nói gì khác? Đường nhị ca mời đi đi, ta thật sự rất mệt.”

Nàng quay lưng đi vào trong phòng với bộ dáng không vui. Nhưng nàng lại rất tao nhã, lại thướt tha …… Đường Trác nhìn đến mê muội, tất nhiên vẫn không chịu buông bỏ như cũ.

Đường Trác ngây ngốc nói: “A Trúc muội muội ngủ đi, ta ngồi ở bên ngoài canh cho muội. Rồi sẽ có một ngày muội hiểu được lòng ta.”

Thích Ánh Trúc quay đầu lại, cách màn tre nhìn chằm chằm hắn,nàng nhẹ giọng: “Huynh nguyện ý làm người si tình, nhưng huynh đã hỏi qua ta có muốn làm nữ nhi chờ đợi người tình phụ bạc không?”



Đường Trác và Thích Ánh Trúc ở trên núi không cùng quan điểm, Thời Vũ đã xuống núi.

Hắn không chỉ xuống núi, hắn còn đến kinh thành một chuyến, đến thẳng Đoan Vương phủ.

Thị vệ Đoan Vương phủ canh gác nghiêm ngặt, Thời Vũ muốn giết vị đại công tử hiện nay còn chưa phải là thế tử kia. Chỉ cần người đó qua sinh nhật năm nay, thì sẽ được phong làm thế tử. Đường Trác sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội. Cho nên Đường Trác đưa nhiệm vụ cho Thời Vũ, là trước tháng chín, làm cho Đường Xán, tức là đại ca hắn chết.

Thời Vũ cũng không rõ vì sao Đoan Vương phủ mặt ngoài là huynh đệ tốt vừa quay mặt đi đã thay lòng, Đường Trác che giấu phần tâm địa này của hắn rất tốt, Đoan Vương phủ không người nào biết.Tất cả  tài nguyên của Đoan Vương phủ đều cho Đường Xán, Đường Trác muốn trở thành thế tử, hy vọng duy nhất, chỉ là khi Đường Xán chết.

Thời Vũ không quan tâm những cái đó, hắn chỉ là nhận một nhiệm vụ tiền thưởng nhiều nên tới giết người mà thôi.

Nhưng cũng không dễ dàng xuống tay.

Thời Vũ không có tới Đoan Vương phủ quá lâu, không có nghiên cứu thói quen sinh hoạt của Đường Xán. Lòng hắn bị nữ lang trên núi Lạc Nhạn chiếm giữ rồi, nếu không có Đường Trác ăn vạ trên núi đánh chết không đi, Thời Vũ cũng sẽ không xuống núi.

Trong đêm tối, màn đêm như thú dữ bao trùm lên toàn bộ Đoan Vương phủ.

Thời Vũ nằm trên mái nhà yên lặng chờ đợi, đợi thời cơ tốt nhất. Hắn biết với tình hình hôm nay của Đoan Vương phủ, với võ công của chính mình, hắn sẽ không giết được Đường Xán. Nhưng làm sát thủ vốn dĩ cũng không cần võ công cao cường mới có thể giết người.

Huống chi tối nay mục đích của Thời Vũ cũng không phải thật sự muốn gi3t chết Đường Xán. Hắn chỉ là thử một lần ——

Thời Vũ từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Một lát sau, bóng người phản chiếu thanh kiếm vụt qua, ngọn đèn dầu bỗng sáng trưng. Ngọn đèn dầu chập chờn, thị vệ chạy ra hết. Một phút sau toàn bộ Vương phủ trở nên hỗn loạn ——

“Mau tới đây! Có thích khách!”

“Đại công tử bị đâm, mau, mau bắt thích khách!”

“Gọi ngự y! Gọi ngự y!”

Trong đêm lạnh, Thời Vũ làm xong liền đi. Dù vậy,những thị vệ của Đoan Vương phủ phát hiện hành tung của hắn, đuổi theo sát không rời.Thị vệ của Vương phủ nuôi, thích khách lại dám ngông cuồng mà tới ám sát, khiêu khích bọn họ, nếu bọn họ không làm rõ, ngày mai Đoan Vương phủ sẽ đuổi hết tất cả bọn họ.

Trong đêm tối nhóm thị vệ đuổi theo Thời Vũ trên khắp các nẻo đường của kinh thành,đối thủ từ xa đuổi tới.Cho dù Thời Vũ võ công có giỏi cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi bọn họ. Nhưng Thời Vũ phải thoát khỏi bọn họ: Hắn muốn rời kinh khi trời gần sáng, hắn phải về núi Lạc Nhạn, phải tìm Thích Ánh Trúc!

Ban đêm Đoan Vương phủ bị ám sát, ảnh hưởng đến Kinh Triệu Doãn. Diêm Đằng Phong ở trong phủ nghỉ ngơi, cũng bị gõ cửa gọi: “Đại nhân, Đoan Vương phủ gặp thích khách!”

Diêm Đằng Phong phái người của Kinh Triệu Doãn,cùng nhóm thị vệ của Đoan Vương phủ đuổi theo Thời Vũ. Thân hình của Thời Vũ quỷ dị, do lực lượng của đối phương quá nhiều, hắn không thể không giao chiến vài lần. Bóng kiếm hạ xuống, cánh tay Thời Vũ không biết bị người nào phía sau chém một đao, Thời Vũ lảo đảo ngã xuống từ trên tường.

Nhóm thị vệ vội vàng đi tìm, dưới tường để mất đi hành tung của người đó. Khi bọn họ hốt hoảng, phía sau thiếu niên kia cũng không biết từ khi nào đã lên tới đầu tường, từ phía sau nhảy lên, một tay một đao, lặng lẽ giết sạch.

Thời Vũ hít một hơi,nhìn vết thương trên cánh tay mình. Hắn không dám chờ đợi, lại di chuyển.

Trên nóc của đỉnh “Huyền Phật tháp”, Tần tùy tùy mặc một bộ y phục màu đỏ, đi chân trần ngồi ở đầu mái hiên, co chân chơi đùa. Thanh kiếm dài của nàng bị nàng tùy tiện ném trên gạch,  bên cạnh nàng,  mang mặt nạ hồ ly, cầm ô là Bộ Thanh Nguyên.

Bộ Thanh Nguyên một bộ y phục màu xanh dáng vẻ hào phóng, vạt áo nhẹ bay theo gió. Trong tay hắn cầm một cái ô long cốt màu đen, vì Tần tùy tùy mà che ánh trăng, không ngăn tầm mắt của Tần tùy tùy nhìn phía dưới đánh nhau.

Ánh trăng soi sáng trên đỉnh tháp Phật dáng vẻ của thanh niên che ô và một thiếu nữ. Dựa vào trong lòng thanh niên, Tần tùy tùy nhìn phía đánh nhau phía dưới phố, nhìn đến hứng thú nổi dậy, bĩu môi.

Tần Tùy Tùy buồn bực: “Một tháng không gặp, Thời Vũ biến thành phế vật rồi.”

Bộ Thanh Nguyên mỉm cười: “Trở nên mềm lòng rồi?”

Tần tùy tùy giơ ngón trỏ lắc lắc: “Chắc là vì tình yêu rồi.”

Bộ Thanh Nguyên: “Ồ?”

Tần Tùy Tùy chống cằm, nói: “Tối nay hắn nếu dám làm loạn Đoan Vương phủ, dựa theo phong cách của hắn, liều hơn nửa cái mạng hắn cũng phải giết tên Đường Xán, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hơn nửa cái mạng cũng không sao, dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành, lấy được tiền thưởng…… Đó mới là phong cách của‘ Ác Thời Vũ ’.

“Nhưng ngươi xem hiện tại hắn cùng nhóm người đó ở trên con hẻm chơi đuổi bắt…… Đây là cái gì, so ai nhanh hơn ai? Hắn đây là dang kéo dài thời gian, kéo thời gian cái gì?”

Bộ Thanh Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là chờ gần sáng, lúc cửa thành mở. Chúng ta chỉ cần đi theo Thời Vũ quan sát thì sẽ biết.”

Tần tùy tùy hạ mắt xuống phía dưới: “Đáng tiếc không biết Thời Vũ có thể sóng sót vượt qua đêm đuổi giết này không.”

Bộ Thanh Nguyên cười: “Phải xem lâu chủ ngài có muốn cứu hắn không.”

Tần tùy tùy chóng cằm, suy nghĩ một lát, uể oải chán nản nói: “Cứu đi. Dù sao ta cũng mới vừa nhậm chức lâu chủ, không có mấy thuộc hạ nghe lời…… Bộ đại ca, đi cứu hắn đi!”

Bộ Thanh Nguyên nhướng mày.

Tần tùy tùy mỉm cười, tay vòng ra phía sau, bỗng nhiên ở trong lòng hắn đẩy ra, đẩy Bộ Thanh Nguyên từ đỉnh Phật xuống. Thanh niên trong chốc lát bị đẩy xuống, hắn cười nhẹ một tiếng, ở giữa không trung quét dù qua để xoay người lên, sau khi xoay người lên, thanh niên bay lên di chuyển thân hình, y phục màu xanh bayy lên, bung dù đáp xuống đất.

Nhóm thị vệ phía dưới đang tìm người, chợt cảm thấy được sát khí tỏa ra đến cực điểm. Bọn họ chưa kịp phản ứng, phía sau lưỡi dao mỏng  giống như gió nhẹ nhàng xẹt qua. Bộ Thanh Nguyên đứng trên mặt đất, dùng dù ngăn chặn việc người khác công kích.

Diêm Đằng Phong tức giận: “Ngươi là ai?”

Dù hạ xuống thanh niên ngẩng mặt lên, lộ ra một cái mặt nạ bạch hồ ly.

Diêm Đằng Phong liếc mắt, lạnh giọng: “…… Các hạ chẳng lẽ là ‘hồ ly đao’? Nhưng chưa từng nghe ‘Hồ Ly đao’ có thói quen bung dù. Các hạ giả mạo hắn sao?”

Bộ Thanh Nguyên ở sau mặt nạ buồn cười một tiếng: Dù này là hắn và Tần tùy tùy lấy của Thời Vũ. Lúc trước, Thời Vũ trong lúc đánh nhau với Kim Quang Ngự, dù của hắn bị Kim Quang Ngự làm hỏng. Sau đó Thời Vũ vẫn luôn buồn bã không vui, Tần tùy tùy đã kêu Bộ Thanh Nguyên đem dù của Thời Vũ đi sửa.

Bộ Thanh Nguyên còn chưa đem dù đi sửa thì Thời Vũ đã rời khỏi sa mạc.

Bây giờ, Bộ Thanh Nguyên và Tần tùy tùy đã đến kinh thành, tất nhiên mang theo dù của Thời Vũ trở về —— chỉ là hiện tại dù này, so với dù ngày đó Thời Vũ ném cho bọn họ,ít nhiều cũng khác nhau.



Sau khi trời gần sáng, mọi người trong kinh thành, vẫn không tìm được Thời Vũ. Khi bọn họ còn ở kinh thành truy tìm thích khách,thì thiếu niên sắc mặt tái nhợt đã về tới núi Lạc Nhạn. Thời Vũ vội vàng xử lý vết thương của mình một chút, sau đó liền đi tìm Thích Ánh Trúc.

Hắn có chút mệt, mà Thích Ánh Trúc lại dậy rất muộn, nàng còn không cho hắn vào khuê phòng của nàng.

Thời Vũ ôm đầu gối, ngồi ở bên ngoài nhà chính của Thích Ánh Trúc, dựa vào tường chờ nàng tỉnh dậy. Có lẽ là do mất máu quá nhiều, có lẽ là do một suốt đêm chưa từng chợp mắt, Thời Vũ vừa dựa vào tường, thì đã mơ màng ngủ.

Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt,phảng phất như mưa. Mơ hồ thời gian trôi qua thật lâu, giống như nghe được tiếng người nói chuyện. Thời Vũ bỗng dưng mở mắt ra, nắm lấy bàn tay đang dừng lại ở trên mặt mình. Lông mi hắn nhẹ run, tròng mắt đen láy, cùng Thích Ánh Trúc đang ngồi xổm trước mặt hắn hai mắt nhìn nhau.

Thích Ánh Trúc trong tay cầm một cái khăn ướt, lau mặt cho hắn.

Thời Vũ dựa vào tường lông mi dính bụi đất, khuôn mặt trắng như tuyết. Trong ánh mắt hắn trống rỗng cái gì cũng không có, Thích Ánh Trúc lần đầu tiên thấy hắn sắc bén vô tình như vậy. Thời Vũ xa lạ như vậy khiến Thích Ánh Trúc do dự, không dám tới quá gần hắn.

Nhưng Thời Vũ ngây ngốc một lát, giống như chim nhỏ tìm người dựa sát và cọ vào nàng làm nũng: “Ương Ương……”

Đây mới là thiếu niên Thời Vũ mà Thích Ánh Trúc quen. Thích Ánh Trúc đỏ mặt, Thành ma ma ở phía sau Thích Ánh Trúc ho khan một tiếng thật mạnh, Thích Ánh Trúc liền che giấu đẩy Thời Vũ ra, để hắn ngồi rồi hỏi: “Thời Vũ, chàng làm sao vậy?Sao chàng lại ngủ ở đây?”

Thời Vũ biết Thích Ánh Trúc hai ngày này giống như không vui, hắn liền giả ngoan: “Lúc ta vừa tới nàng còn chưa tỉnh, ta chờ nàng. Chờ đến ngủ quên mất.”

Hắn nhìn về phía sau Thích Ánh Trúc, không nhìn thấy Đường Trác, hắn thật sự rất vui: “Đường Nhị Lang chết rồi sao?”

Thích Ánh Trúc: “…… Thời Vũ!”

Thời Vũ: “Hả.”

Hắn quay mặt đi, coi như không thấy ánh mắt không đồng ý của Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc thở dài, biết Thời Vũ không thích Đường Trác nên cũng không nhắc đến. Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng: “Hình như là Đoan Vương phủ xảy ra chuyện, buổi sáng có người tìm tới, Đường nhị ca đã vội vàng rời đi.”

Thời Vũ cong mắt lên, Thành nhũ mẫu ở bên cạnh quan sát, hắn cũng kệ, hắn yếu ớt một hai phải cọ lên vai  Thích Ánh Trúc, quấy rầy nàng: “Ương Ương, ta đói lắm…… Ương Ương, người đáng ghét không có, có phải nàng sẽ cùng ta chơi không?”

Thời Vũ rất vui vẻ, hơi thở ấm áp ẩm ướt nhẹ nhàng phà bên tai Thích Ánh Trúc: “Thật tốt quá! Trên núi chỉ còn có hai người là ta và Ương Ương!”

Thành nhũ mẫu lại lần nữa ho khan thật mạnh. Bà kéo Thích Ánh Trúc ra, Thích Ánh Trúc ngẩng mặt lên, bà dùng ánh mắt ám chỉ Thích Ánh Trúc: Nữ lang, người khuyên hắn tự trọng đi!

Thích Ánh Trúc cúi đầu nhìn Thời Vũ dựa vào trên vai mình, nhìn đôi mắt hắn đen láy, đôi môi ướt át, lông mi chớp chớp liên tục …… Thích Ánh Trúc cuối cùng cũng không nói được, làm cho Thành nhũ mẫu bóp cổ tay nữ lang,trách móc cô quá mềm lòng.

*mộng xuân: là giấc mơ người lớn á!!!