Đêm Xuân

Chương 30




Bởi vì tình cảm lãnh đạm không hiểu sự đời, Thời Vũ bỏ qua rất nhiều chuyện. Chỉ riêng hai việc hắn còn thật sự hiểu.

Một là giết người, hai là tiền bạc.

Việc đầu là vì kiếm tiền, việc sau cũng vì kiếm tiền nốt. Thời Vũ ôm tiền của mình có chết cũng không buông tay.

Hôm nay, Thời Vũ muốn lượn một vòng trong kinh thành, chuyện của Thích Thi Anh hắn đã biết, nhưng hắn không muốn phí sức. Thời Vũ ở kinh thành đợi mấy ngày, cũng  vài lần thấy Thích Thi Anh, đều nhằm lúc Thích Thi Anh không để ý.

Nữ tử kia mặc vàng mang bạc, vênh váo tự đắc, Thời Vũ nhìn hồi lâu cũng không hiểu vì sao Tuyên Bình Hầu phủ lại không cần Ương Ương, lại chỉ cần nữ tử như thế này. Ương Ương xinh đẹp như vậy …. Nhưng mà Thời Vũ biết mình không lý giải nổi ý nghĩ của người bên ngoài, liền không suy nghĩ nhiều nữa. 

Một đêm nọ, có một vị nữ lang quý tộc họ Diêm ở kinh thành cùng thị nữ ở trong phủ đệ trào phúng Thích Thi Anh th ô tục không chịu nổi, mắng Thích Thi Anh mắt cao hơn đầu. Cũng ngay trong đêm đó, vị nữ lang họ Diêm này đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện bốn phía vắng lặng, im ắng không một tiếng động, chợt có một người ngồi trên xà ngang phòng ngủ của nàng, muốn cùng nàng bàn chuyện làm ăn.

Phủ đệ quý tộc canh phòng sâm nghiêm mà người nọ lại ra vào tự nhiên. Diêm nữ lang trợn trừng mắt, cũng không thấy rõ gương mặt cùng bộ dạng người giấu trong bóng đêm ra sao. Nàng chỉ có thể từ trong giọng nói của đối phương đoán ra được tuổi của người nọ hẳn không cao.

Hơn nữa thị nữ trong phòng ngủ đều hôn mê bất tỉnh, Diêm nữ lang dưới sự lo ngại không thể không cùng người nọ bàn chuyện làm ăn.

Nàng dâng 100 lượng bạc, ủy thác thiếu niên này đi hù dọa trêu cợt Thích Thi Anh. Về phần hậu quả thế nào …. Thiếu niên kia cũng không nhiều lời cùng nàng.

Một trăm lượng bạc, Diêm nữ lang rưng rưng lấy ra số tiền ngày thường tiêu pha còn lại đưa cho hắn. Trong mắt Diêm nữ lang, mình đang bị thiếu niên kia trêu cợt, đến ngày thứ hai phủ đệ liền đề phòng sâm nghiêm, nàng khóc náo đòi ca ca của nàng điều cấm vệ quân tới trong phủ.

Nhưng Diêm nữ lang có hỏi thăm qua một phen, lại không thấy nghe nói Thích Thi Anh bị gì. Nàng liền yên tâm, thật may thiếu niên kia chỉ tham tài, không tham sắc.

Về phần Thích Thi Anh, một đêm nọ, Thích Thi Anh bị gió lạnh thổi đến phát run. Từ khi nàng trở lại Tuyên Bình Hầu phủ, nàng không còn phải chịu qua cái lạnh như vậy. 

Trong lúc ngủ mơ, nàng hô to: “Người đâu? Các ngươi muốn làm gì? Muốn lạnh chết ta hả?”

La hét một hồi, Thích Thi Anh bỗng nhiên cảm thấy dưới chân không có gì che đậy, nàng duỗi tay cũng không sờ được đệm chăn. Giật mình một cái, Thích Thi Anh mở mắt ra nhất thời phát hiện mình không hiểu sao lại ngồi ở bên mép mái hiên của một tòa tháp cao, phía trước một bước là một mảnh hư không. Dưới chân đèn đuốc sáng trưng, bóng đêm bị xua đuổi về nơi xa, Thích Thi Anh chỉ mặc trung y ngồi ở trên mái hiên nơi đỉnh tháp bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.

Phía sau truyền đến một giọng nói thờ ơ: “Tỉnh nhanh vậy.”

Thích Thi Anh cứng ngắc không dám cử động, sợ mình ở giữa không trung bị gió lạnh thổi bay. Nàng vừa mới tỉnh lại đã nhận ra hiện tại mình đang ngồi ở nơi cao nhất kinh thành – Huyền Phật tháp, Huyền Phật tháp có năm tầng lầu, cao như vậy …. Đi thêm một bước nữa, chỉ có đường chết.

Thích Thi Anh ngồi cứng đờ, ngay cả đầu cũng không dám quay ra sau: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Ngươi thật to gan, lại dám bắt cóc thiên kim Hầu phủ! Ngươi có biết ta là ai chưa?”

Thời Vũ ôm cách tay đứng ở phía sau nàng. Thích Thi Anh ngồi trên mái hiên, Thời Vũ lại đứng ở nơi cao hơn một chút trên Huyền Phật Tháp cao ngất kia, hắn dường như thực sự rất vui vẻ, thân hình bị gió thổi lúc ẩn lúc hiện, giống như chơi trò ngồi xích đu vậy.

Khi Thời Vũ chơi đến chán mới liếc mắt nhìn Thích Thi Anh: “Ngươi là ai?”

Giọng nói Thích Thi Anh căng thẳng: “Ta là thiên kim Tuyên Bình Hầu phủ!”

Thời Vũ “À” một tiếng: “Vậy ta bắt không nhầm rồi.”

Thích Thi Anh ngẩn ngơ, thế mới biết thì ra đối phương vì nàng mà đến. Từ khi sinh ra vào mười mấy năm trước, nàng đã phải mài giũa giữa những bá tánh tầng thấp nhất, Thích Thi Anh chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình sẽ gặp chuyện “thiên kim Hầu phủ bị bắt cóc”. Tròng mắt nàng loạn chuyển, lập tức sửa miệng: “Ta không phải thiên kim Hầu phủ chân chính …. Ta chỉ là giả thôi, người thật không ở kinh thành, nàng ở Lạc Nhạn sơn ngoại thành ….”

“Vèo!” phía sau, một thanh chủy thủ hướng nàng bay tới, Thích Thi Anh  vậy mà biết chút võ công, nàng hấp tấp nghiêng đầu thánh thoát chủy thủ đang bay tới nhưng chủy thủ vẫn cắt đứt một nhúm tóc của nàng.

Chủy thủ đâm vào trong đêm đen mất tăm mất tích, tóc dài đen nhánh bay lên giữa không trung, lại nhẹ nhàng bay bổng rơi xuống phía dưới. Đôi mắt Thích Thi Anh nhìn đăm đăm lọn tóc, biết vừa rồi nếu mình không né kịp, một đao kia liền thẳng tắp đâm thủng mặt nàng. Rốt cuộc vẫn là một nữ lang mới mười mấy tuổi, Thích Thi Anh cuối cùng nhịn không được, oa một tiếng khóc lên.

Thích Thi Anh run run: “Ngươi giết ta đi! Phụ mẫu ta sẽ báo thù cho ta!”

Thiếu niên phía sau tủm tỉm cười: “Chơi với ngươi vui như vậy, ta sẽ không giết ngươi. Ta muốn đem ngươi cột vào đây, cùng ngươi chơi một trò chơi. Ngươi có muốn quay đầu lại nhìn một cái không? Trong tay ta có rất nhiều châm, từng cây từng cây đâm qua thì ngươi có biến thành con nhím không nhỉ? Chúng ta chơi thử nhé?”

Thích Thi Anh khóc lớn hơn nữa: “Ngươi giết ta đi!”

Thanh âm Thời Vũ rét lạnh xuống: “Ta nói không giết ngươi. Câm miệng, tiếng ngươi khóc thật khó nghe.”

Trong lúc Thích Thi Anh còn đang khóc, một nắm ngân châm phía sau hướng nàng bay đến. Nàng hoảng sợ nằm sấp xuống tránh né, lại bị ngân châm ép về phía sau mái hiên, cả người bay ra khỏi mái Phật tháp, nàng hoàn toàn dựa vào việc ôm chặt giác mái nhô lên không dám buông tay mới không bị ngã xuống.

Thích Thi Anh nước mắt nước mũi trét đầy mặt, thật sự không tính là đẹp. Nàng ngước mặt lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lúc này mới nhìn thấy bộ dáng ác nhân kia. Thật thất vọng, người nọ đứng ở đỉnh Phật tháp, một thân áo bào đen mạnh mẽ, eo hẹp chân dài. Nhưng trên mặt hắn lại mang khăn che đi, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, đôi mắt đen láy này lại bị mũ choàng hắn mang chắn kín thêm một tầng.

Thích Thi Anh không thể thấy rõ sắc mặt của kẻ thù.

Thời Vũ trêu cợt nàng, đùa nàng trong chốc lát, cảm thấy chẳng vui tẹo nào. Thích Thi Anh cứ bô bô bên tai hắn, lúc thì cầu xin tha mạng khi thì buông lời hung ác, làm Thời Vũ cảm thấy chơi không vui lắm. Trong lòng hắn vẫn buồn bực như cũ, Ương Ương xinh đẹp như vậy, khóc cũng đẹp nữa ….

Tạo sao Hầu phủ lại một hai phải nuôi nữ lang xấu xí này?

Thời Vũ có chút nhớ Thích Ánh Trúc, liền thấy thiếu nữ treo trên giác mái trước mắt kia nhìn sao cũng không vừa mắt. Hắn hừ một tiếng, không còn suy nghĩ chơi đùa nữa, lúc này mới nói chính sự: “Nếu về sau ngươi không còn bắt nạt Ương Ương nữa, ta liền tha cho ngươi.”

Thích Thi Anh nức nở một chút: “Ương Ương là ai?”

Thời Vũ ngừng một lát, hơi há miệng lại không nói ra được cái tên nào. Hắn vốn định nói “Thích Ương Ương”, nhưng hắn lại mơ hồ nhớ rõ ngày ấy khi mình muốn giết Ương Ương, Ương Ương đã dạy hắn, nói hắn nhớ sai tên nàng rồi. Buồn cười khi đó Thời Vũ quá khẩn trương, một lòng nghĩ làm sao mới giết được nàng, còn sợ bị nàng phát hiện …. Thời Vũ không nhớ rõ cái tên mà Thích Ánh Trúc nói cho mình khi đó là gì nữa.

Thời Vũ buồn khổ nửa ngày, nói: “Chính là ngươi chỉ huy hiệu thuốc ngoại thành kia, không cho Ương Ương dược liệu và tiền tiêu hàng tháng.”

Thích Thi Anh: “…”

Nàng mờ mịt nhớ xem là hiệu thuốc nào, dược liệu gì, có quan hệ gì với nàng ….Từ từ. Thích Thi Anh nắm được mấy từ trọng điểm rồi, trong gió nàng lạnh phát run, tay bắt lấy giác mái đã dùng sức đến trắng bệnh, gương mặt vì vậy mà nghẹn đến đỏ bừng.

Thích Thi Anh hỏi: “Người ngươi nói, là Thích Ánh Trúc sao?”

Đôi mắt Thời Vũ hơi sáng lên, nhớ kỹ cái tên chân chính của Thích Ánh Trúc. Ngón tay hắn chọc chọc vào đầu một chút, vô cùng tùy ý: “Ừ”.

Vốn tưởng rằng chuyện này có thể kết thúc ở đây, không ngờ Thích Thi Anh sợ đến cả người phát run ở phía trước lúc này lại cười lạnh một tiếng, giọng nói không hề đoan chính trở nên bén nhọn: 

“Thì ra ngươi ra mặt vì cái đồ đê tiện kia! Ta không biết chuyện hiệu thuốc nhưng xem ra lại là một tên ngu xuẩn bị nước mắt tiện nhân kia lừa tới tìm ta tính sổ. Nàng mê hoặc đệ đệ ta còn chưa đủ, giờ còn muốn mê hoặc nhiều người hơn nữa. Nam nhân trên đời, tất cả đều bị mù hết rồi, đều thích cái lại giả vờ yếu đuối ấy sao?”

Đôi mắt Thời Vũ nhìn về phía nàng.

Thanh âm hắn bình tĩnh: “Ngươi nói gì?”

Thích Ánh Trúc chính là ma chướng của Thích Thi Anh, từ khi Thích Thi Anh trở lại Hầu phủ, tất cả mọi người đều lấy Thích Ánh Trúc ra so với nàng. Mà cái người xa lạ này cũng đang ra mặt vì Thích Ánh Trúc. Thích Thi Anh làm sao mà chịu nổi? Nàng không hiểu tại sao lại như vậy, năm xưa nàng ở dân gian lớn lên, học được lời nói thấp kém th ô tục, tất cả đều đem ra mắng Thích Ánh Trúc:

“Cái chỗ lẳng lơ kia thơm như vậy sao? Tất cả các ngươi đều muốn đi vào đúng không? Ngực nàng to hay là ….”

Tiếng gió thổi tới.

Yết hầu Thích Thi Anh nháy mắt bị bóp chặt, mới vừa rồi thiếu niên còn đang đứng chơi đùa, chớp mắt liền bay tới trước mặt nàng, duỗi tay bóp lấy cổ nàng. Thích Thi Anh hô hấp khó khăn, cổ bị người này bóp chặt, trước mắt biến thành màu đen, mơ hồ nghe thấy tiếng xương cốt bị đứt gãy.

Nàng liều mạng muốn nhìn rõ mặt người này, nhưng mà nước mắt giàn giụa, khuôn mặt người nọ lại giấu ở trong bóng đêm. Nàng đau đến mức không tự chủ được mà buông tay ra khỏi giác mái, bắt lấy cổ mình muốn người nọ buông tay. Thời Vũ quỳ một chân trên mái hiên, cánh tay vươn ra phía ngoài, một tay hắn bóp chặt yết hầu nàng, làm Thích Thi Anh hoàn toàn treo giữa không trung.

Thời Vũ nhìn nàng chằm chằm, thong thả nói: “Ta thay đổi chủ ý rồi.”

“Ta giết ngươi, miễn phí”.

Tay Thời Vũ buông lỏng, Thích Thi Anh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người ngã xuống phía dưới. Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, Thời Vũ nhảy dựng xuống, khinh công hắn cao đến mức tận cùng, lúc Thích Thi Anh kêu thảm thiết, mơ hồ nhìn thấy thân hình thiếu niên áo đen mang mũ choàng theo sát nàng.

Gió thổi bay một góc mũ, lộ ra con mắt đen láy đơn thuần như ánh sao trời, ngây thơ như vậy lại bao bọc vô vàn ác ý.

Thời Vũ bỗng dưng duỗi tay, một lần nữa bóp chặt yết hầu nàng, đẩy nàng xuống. Một lòng tăng trọng lực tác dụng vào nàng, eo Thích Thi Anh bị đập vào giác mái nhô ra, hơi thở dồn dập còn chưa kịp ổn định lại, mồ hôi cùng nước mắt lăn dài trên mặt, nàng cảm thấy mình gặp phải ác quỷ rồi, nàng há mồm khóc lớn hô to: “Cứu mạng!”

Thời Vũ cười: “Trò chơi tiếp tục.”

Tay hắn buông nhẹ, nàng lại lần nữa rơi xuống phía dưới. Mà Thời Vũ phóng túng nhảy xuống theo, một lần nữa như hình với bóng tra tấn Thích Thi Anh. Ánh mắt Thời Vũ bỗng nhiên hướng về nơi nào đó, bắt được một bóng dáng – một bóng dáng tối tăm ở trên mấy mái hiên nhảy vút lên, thân hình như yêu ma.

Kim Quang Ngự!

Thời Vũ thoáng chốc quên mất Thích Thi Anh, cơ thể khẽ động, hắn liền đuổi sát theo bóng dáng kia. Chờ Thời Vũ đuổi theo đến 4 – 5 trượng*, nghe được tiếng kêu thảm thiết đứt quãng phía sau: “Nương nhà ngươi.” Thân mình Thời Vũ dừng lại, nghĩ đến Thích Thi Anh bị hắn quên mất.

 *đơn vị đo (bằng 10 thước)

Nhưng ngược lại Thời Vũ rất tùy ý – sống chết có số, chẳng việc gì với hắn cả.

Thời Vũ đuổi theo Kim Quang Ngự, lại nghĩ đến nhiệm vụ ngầm Tần Tùy Tùy giao cho hắn. Tần Tùy Tùy sợ hắn không để trong lòng, dùng tiền tài đến dụ dỗ Thời Vũ, Thời Vũ nhìn Kim Quang ngự trước mắt, cứ như nhìn thấy số tiền mình sắp đoạt vào tay. 

Có đến mười Thích Thi Anh, hắn cũng có thể nói quăng liền quăng.

Nhưng mà Thích Thi Anh mạng lớn.

Nàng cho rằng mình cứ như vậy bị ác nhân kia ném xuống, nhất định sẽ bẹp dí thành bánh nhân thịt. Nhưng tiếng kêu của nàng đứt quãng thảm thiết lại vô cùng thê lương, kinh động đến Túc Vệ quân tuần tra ở gần đó. Một thanh niên đang cùng vệ sĩ phía sau nói chuyện, nghe được âm thanh liền ngẩng đầu, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.

Thanh niên nhún người nhảy lên, hướng Phật tháp làm điểm tựa mà bay lên. Sau vài nhịp thở, thanh niên đã đỡ được Thích Thi Anh đang ngã xuống.

Thanh niên ôm nàng vào lồ ng ngực rồi tiếp đất: “A Anh, sao lại là ngươi?”

Nhóm hộ vệ ngạc nhiên mà nhìn nữ lang chỉ mặc trung y, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nhiều. Thích Thi Anh phát run, gương mặt lem luốc, nước mắt đầy mặt. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy người quen lập tức khóc lớn, nhào vào lồ ng ngực người ta: “Diêm đại ca, có người xấu.”

Ngày thường nàng cũng oai phong kiêu ngạo, là nữ trung hào kiệt làm người thưởng thức. Không biết đã trải qua chuyện gì lại sợ thành thế này …. “Diêm đại ca” ôm nàng vào lòng, vừa cứng ngắc vừa xấu hổ dỗ một chút, Thích Thi Anh bị dọa cho đã quá sợ hãi, sau khi biết bản thân đã bình an liền hôn mê bất tỉnh.

“Diêm đại ca” đành phải đưa nàng về Hầu phủ, đồng thời lạnh giọng nói với người phía sau: “Thời buổi rối loạn, tăng số người tuần vệ kinh thành.”

Hắn bất giác trầm tư. Hai ngày trước muội muội vừa khóc vừa nháo đòi tăng mạnh tuần tra phủ đệ. Hôm nay thiên kim Tuyên Bình hầu phủ lại lấy hình tượng không chịu nổi từ Phật tháp rơi xuống …. Chẳng lẽ có hái hoa tặc vào kinh thành? 

Hắn nổi lên cảnh giác, trong lòng đã có suy đoán, hắn quyết định ngày mai khi thượng triều liền báo cho kinh Triệu Doãn đại nhân, tăng mạnh tuần tra kinh thành, đồng thời nghiêm tra xem có nữ lang nào gặp phải bất hạnh hay không.



Võ công Kim Quang Ngự cao hơn Thời Vũ, khoảng cách giữa hai người đã càng lúc càng xa, trừ lúc thoáng nhìn thấy bóng dáng người kia, Thời Vũ đã mất dấu Kim Quang Ngự, rốt cuộc vẫn chưa thấy được người này.

Thời Vũ nghĩ đến Thích Thi Anh, lúc này mới quay đầu đi tìm Hầu phủ, nghe được tin Thích Thi Anh không chết, chỉ là vừa khóc vừa náo muốn rời kinh thành tìm Thích Ánh Trúc tính sổ. Thời Vũ liền chột dạ, lại muốn động thủ giết người lấp kín miệng nữ nhân này.

Nhưng không kiểu vì sao, hộ vệ hầu phủ giờ thật nghiêm ngặt …. Không, toàn bộ hộ vệ kinh thành đều trở nên nghiêm ngặt làm Thời Vũ không tìm thấy cơ hội tiến vào.

Thời Vũ chỉ có thể đi vòng, thử thăm dò điều tra tình huống người mình muốn giết. Nhưng mà, khắp nơi canh phòng nghiêm ngặt, Thời Vũ không tìm thấy cơ hội xuống tay làm hắn buồn bực vạn phần. Thời Vũ oán giận một hồi, cảm thấy không thu hoạch được gì liền càng thêm nhớ Thích Ánh Trúc, muốn Thích Ánh Trúc an ủi mình.

Cứ như vậy, Thời Vũ định rời khỏi kinh thành.

Thật kỳ lạ, khắp nơi trong kinh thành đều dán thông cáo, muốn tróc nã “Hái hoa tặc” gì đó, đối với tất cả những người ra vào kinh thành đều thẩm tra nghiêm ngặt. Cổng kinh thành, các bá tánh chỉ chỉ trỏ trỏ bức họa truy nã không rõ mặt người, lo lắng sốt ruột không biết khi nào quan phủ mới có thể bắt được hái hoa tặc.

Thời Vũ ghé vào trong đám người mờ mịt đi theo họ xem náo nhiệt. Hắn lắm miệng một câu: “Nơi này của các ngươi thật nhiều hái hoa tặc.”

Lúc trước hắn giết một người ở dưới chân núi Lạc Nhạn, giờ trong kinh thành lại mọc ra một người nữa. Thời Vũ chẳng thể nào hiểu nổi, cảm thấy phong tục nơi này thật kỳ quái, muốn ngủ với nữ lang thì phải là “Hái hoa tặc” mới được.

Nghe được hắn lạnh nhạt nói mát một câu, vệ sĩ đang hướng các bá tánh tuyên truyền về sự đáng sợ của “Hái hoa tặc” liền tức giận, quay đầu muốn giáo huấn người này. Những người sinh ra và lớn lên ở kinh thành làm sao đồng ý người ta chửi quê nhà mình như vậy.

Hắn vừa quay đầu liền thấy thiếu niên áo đen chớp mắt ngửa cổ xem thông cáo, ánh mắt tinh khiết lương thiện. Chỉ với ánh mắt này, Thời Vũ trong mắt hắn liền trở thành một thiếu niên môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn tiếu, vừa thấy liền biết là tiểu hài tử gia cảnh khó khăn.

Hộ vệ  trách cứ: “Cha ngươi không dạy ngươi không được nói bậy sao?”

Thời Vũ trả lời: “Ta không cha không mẹ.”

Sau khi sửng sốt, hộ vệ hết giận một nửa, nói: “Vậy cũng không thể nói hươu nói vượn, ngươi căn bản không biết “hái hoa tặc” đáng sợ thế nào đâu ….”

Thời Vũ kỳ quái hỏi: “Có bao nhiêu đáng sợ?”

Hộ vệ cứng lại, cảm thấy mình có nói hắn cũng không hiểu, phiền lòng mà xua xua tay: “Giấy thông hành đâu? Mau lấy ra đây, không có việc gì thì ra khỏi thành đi. Tiểu huynh đệ, đừng nói những lời này một cách thoải mái như vậy …. Nếu trong nhà ngươi có tỷ tỷ hoặc muội muội thì ngươi sẽ không nói như vậy đâu.”

Tròng mắt Thời Vũ chuyển động, cái hiểu cái không. Hắn thật sự có giấy thông hành, sau khi lấy ra, vệ sĩ cảm thấy không có vấn đề gì liền để hắn ra khỏi thành. Từ đầu đến cuối, không hề có người đem hắn cùng “hái hoa tặc” liên hệ với nhau.

Mà Thời Vũ cũng chột dạ, tính đi tìm Thích Ánh Trúc nhận sai – việc hắn làm với Thích Thi Anh đã không đem người nọ gi3t chết, hình như còn mang lại phiền toái. Nhưng mà Thành nhũ mẫu đã dặn không cho hắn hạ sát chiêu, Thời Vũ đành phải hoang mang mà rời kinh.



Dưới chân núi Lạc Nhạn, kinh thành cùng trấn nhỏ đều bị “Thời Vũ xấu xa” đi lại như gió khuấy đảo thành một mảnh hỗn loạn, trên núi Lạc Nhạn ngược lại mười phần yên tĩnh, không có chuyện gì phát sinh.

Chuyện lớn nhất có thể là chuyện đã nhiều ngày Thích Ánh Trúc không cho nhũ mẫu gần gũi với mình, đến tắm rửa cũng không cho Thành nhũ mẫu hỗ trợ.

Thích Ánh Trúc tìm lý do là trong núi chỉ có hai người, nàng và nhũ mẫu, nàng không thể giúp nhũ mẫu làm việc thì cũng nên làm việc của chính mình. Nếu là lúc Thời Vũ ở đây, Thành nhũ mẫu nhất định sẽ hoài nghi có phải Thích Ánh Trúc cố ý đuổi mình đi để trộm gặp thiếu niên kia không, nhưng Thành nhũ mẫu đã xác nhận Thời Vũ không có ở đầy, liền chỉ có thể hiểu là nữ lang nhà mình đã thay đổi. Tâm Thành nhũ mẫu thương xót nàng lại không lay chuyển được, chỉ có thể không tình nguyện mà đáp ứng.

Vì vậy, vào ban đêm, lúc Thích Ánh Trúc đang tắm rửa nàng liền ngăn cách với nhũ mẫu bằng một tấm bình phong. Nhũ mẫu bên ngoài lải nhải, nhắc mãi chuyện nữ lang không chịu để mình giúp nàng tắm rửa, bên trong bình phong, Thích Ánh Trúc lấy gương đồng ra xem vết đỏ trên cổ mình đã biến mất chút nào chưa, lại nghe nhũ mẫu lải nhải, Thích Ánh Trúc từng chút một cởi bỏ vạt áo.

Thích Ánh Trúc cũng ngại nhũ mẫu nói nhiều, dỗi nói: “Nhũ mẫu, đừng chỉ nói ta, nói chuyện khác đi.”

Nữ lang trong gương thân hình nhỏ dài, tóc đen một ít rơi nơi đầu vai, váy áo rơi xuống đất, hương thơm hòa vào nhau. Đi chân trần qua váy áo trên mặt đất, Thích Ánh Trúc đứng trước thùng gỗ đang tỏa hơi nóng, cúi đầu cởi vạt áo, nghe nhũ mẫu nhắc mãi: “Đứa nhỏ Thời Vũ này, kỳ thật cũng không tồi.”

Thích Ánh Trúc ngẩn ra, nhấp môi.

Đây lần thứ mười ba nàng nghe nhũ mẫu nhắc đến chuyện xảy ra ở hiệu thuốc trấn trên: “Lúc ấy đặc biệt vô cùng hỗn loạn, ta cùng Sử lang quân căn bản không đấu lại hiệu thuốc kia, chính là Thời Vũ. Khi hắn tiến vào, tất cả mọi người đều im lặng, thật đấy nữ lang, khoảnh khắc ấy, không có một tí ti âm thanh nào  ….”

Thích Ánh Trúc nói thầm: “Hắn lại giết người. Như vậy không tốt.”

Thành nhũ mẫu ngược lại ngay lập tức biện giải giúp Thành Vũ: “Đó là vì hiệu thuốc kia mời tới hai tên tráng sĩ cầm đao, nếu không phải Thời Vũ thông minh thì đã bị giết rồi. Hắn là đang bảo vệ chính mình! Ngươi xem, giờ hiệu thuốc kia cũng chả dám nói gì …. Nữ lang, tuy rằng giết người là không tốt, nhưng  cũng không thể để người ta khua đao trước mặt mình, như vậy chúng ta chỉ có thể trốn chạy thôi sao? Thời Vũ cũng không phải ma quỷ giết người gớm tay mà là hắn không thể không ra tay ….”

Thích Ánh Trúc cúi đầu, nhỏ giọng bất đắc dĩ: “… Ta đã nói gì đâu.”

— Nhũ mẫu sao lại cảm thấy nàng sẽ vì chuyện đó mà có thành kiến với Thời Vũ vậy. Nàng cũng không ….

Nàng nếu thật sự tốt bụng như vậy, nàng đã sớm cùng Thời Vũ cắt đứt quan hệ rồi. Chỉ là Thời Vũ …. Hắn số lần hắn giết người thực sự làm nàng lo lắng. Chẳng lẽ người giang hồ đều như vậy sao? Như vậy có phải quá nguy hiểm rồi không?

Thích Ánh Trúc  nhìn vào trong gương, lo lắng sốt ruột mà nghĩ này nghĩ nọ, bỗng nhiên, nàng cảm thấy hình ảnh trong gương không đúng lắm, nàng trợn to mắt. Trong gương mơ hồ phản chiếu ra một bóng người, Thích Ánh Trúc đột nhiên quay người lại, ngạc nhiên nhìn Thời Vũ đang ghé vào thành thùng gỗ, nhìn nàng chằm chằm.

Nàng há miệng, lấy tay che lại miệng mình, nàng bị dọa đến mức lui về phía sau một bước, bị váy áo dưới chân vướng víu, lảo đảo một chút.

Thời Vũ ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt hắn nhìn theo gương mặt nàng, hướng theo xương quai xanh rời xuống phía dưới, Thích Ánh Trúc che lại ngực mình, thầm cảm thấy may mắn vì mình còn mặc trung y.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, không biết hắn xuất hiện từ khi nào, nghe được nhiều hay ít.

Bên ngoài bình phong, nhũ mẫu bỗng nhiên nhớ tới: “Đã qua năm ngày rồi …. Nữ lang, Thời Vũ vẫn chưa trở về sao?

Thích Ánh Trúc che lại trái tim đang đập bang bang của mình, mặt đỏ tai hồng ghé vào thành thùng gỗ hai mặt nhìn nhau với Thời Vũ. Miệng lưỡi nàng khô khốc: “Chưa, chưa trở về.”

Thời Vũ duỗi tay, hướng phía trong thùng gỗ múc một chút nước, đôi mắt hắn chợt lóe, ngón tay giơ lên, dính một mản cánh hoa. Thời Vũ quay đầu nhìn về phía Thích Ánh Trúc, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi tới. Thích Ánh Trúc sợ nhũ mẫu bên ngoài cảm thấy không đúng, cứng rắn khống chế bản thân chạy trốn, nhín hắn đi tới.

Thời Vũ đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, hắn há miếng muốn hói gì đó, Thích Ánh Trúc lập tức duỗi tay che miệng hắn lại. Nàng nhướn lông máy, trên lông mi còn vương hơi nước bốc lên, nhìn hắn ám chỉ: Nếu nhũ mẫu phát hiện liền đánh chết hắn.

Thời Vũ chả biết có hiểu ý nàng hay không, nhưng hắn giữ chặt tay nàng không buông, sáp lại bên tai nàng nhỏ giọng nói chuyện: “Ngươi muốn tắm rửa à?”

Thích Ánh Trúc có chút cứng đờ.

Hơi thở Thời Vũ và nàng giao hòa, nàng rõ ràng cảm nhận được hình như hắn rất vui. Hắn vui sướng nói: “Ta cũng chưa tắm.”

Hắn hỏi: “Có thể cùng nhau không?”

Thích Ánh Trúc: “….?!”

Nàng đẩy Thời Vũ ra, Thời Vũ bất động. Nàng nhìn hắn lắc đầu, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, chẳng biết có hiểu hay không. Hắn tiến tới, trên mặt nàng thơm một chút, duỗi tay ôm lấy nàng. Thích Ánh Trúc vô cùng hoảng loạn, mũi thiếu niên cọ qua má nàng, xoa đến bên môi nàng.

Hắn nhẹ nhàng chun mũi một cái, Thích Ánh Trúc che miệng mình lại, hơi thở gấp gáp.

Nàng lùi về phía sau, eo dựa vào thùng gỗ. Nàng vừa vội vừa bực, vừa hoảng sợ vừa mơ màng, nàng đè tay hắn lại, bảo vệ cổ áo, nỗ lực nhón chân ôm lấy hắn. Thời Vũ ngẩn ra, sau đó trong mắt vui vẻ, liên vươn cánh tay ôm lấy nàng.

Hắn chưa bao giờ ôm Thích Ánh Trúc khi nàng mặc ít như vậy, máu lập tức nóng lên. Thích Ánh Trúc đến gần như vậy, vì nói chuyện bên tai hắn: “Thời Vũ, ra ngoài đi!”

Tay Thời Vũ xoa nhẹ eo nàng, không có phản ứng.

Thích Ánh Trúc cho là hắn không hiểu, chịu đựng ngượng ngùng giải thích: “Như vậy là không đúng, ngươi có biết khi nữ lang tắm, lang quân phải đi ra ngoài không?”

Thời Vũ nghiêng mặt nói: “Ta biết mà.”

Hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí hơi lạ, nói: “Vậy cũng không đi.”

Thích Ánh Trúc cả kinh, ngay sau đó, nàng bị Thời Vũ ôm eo nhấc lên, môi hắn hôn lên khóe miệng nàng. Thích Ánh Trúc trốn về phía sau,  ào  ào rơi vào nước, ánh mắt Thời Vũ rơi xuống, cùng nàng ngã vào trong thùng gỗ.

Thành nhũ mẫu nhắc mãi: “Kỳ thật Thời Vũ không hư như vậy ….”

Nàng nghe được âm thanh nước ở bên trong không đúng, không kịp nghĩ đến lời ngăn cản của nữ lang, vòng qua bình phong chạy vào trong: “Nữ lang!”

Thành nhũ mẫu nhìn Thích Ánh Trúc trung y ướt dầm dề, ngồi dựa vào cạnh thùng nước. Cách hoa hỗn độn trôi nổi theo dòng nước, dính trên mái tóc đen ướt của nữ lang. Thích Ánh Trúc nâng mắt, khuôn mặt bị nước nhiễm hồng như hoa đào, thật chẳng giống gò má tái nhợt khi xưa.

Âm thanh Thích Ánh Trúc căng thẳng vài phần: “Nhũ mẫu, ta không sao, ngươi đi ra ngoài đi.”