Đêm Vô Minh

Chương 9




Ôn tập mấy ngày nay, đối với Hứa Minh Chính mà nói, quả thực là sống một ngày bằng cả một năm.

Trong lúc đó từng không chịu nổi đi tìm Linh Tố, nhưng trong nhà tối lửa tắt đèn, gõ cửa cũng không có người đáp ứng, lại ủ rũ đi về.

Thật vất vả chờ đến ngày thi vào đại học, mỏi mắt chờ mong, rốt cục ở trong đám thí sinh tìm thấy bóng hình xinh đẹp kia.

Nhưng vừa đến gần lại có chút hoảng sợ. Linh Tố tựa hồ gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, ánh mắt ảm đạm, giống như bị bệnh nặng một hồi.

“Linh Tố, bạn bị bệnh sao?”

Linh Tố cười cười: “Khắc khổ đọc sách, cuối cùng tiến lên.”

Hứa Minh Chính vẻ mặt lo lắng: “Cần gì phải vậy? Thực lực của bạn tự mình rõ ràng mà!”

Linh Tố thản nhiên nói: “Không có gì? Chúng ta vào thôi.”

Tháng 7 trong trường thi, bên ngoài ve sầu râm ran, bên trong học sinh đổ đầy mồ hôi. Bút trên giấy sàn sạt rung động, đồng hồ báo thức tí tách, thanh thanh thúc giục người.

Hứa Minh Chính làm xong một nửa, lo lắng nhìn Linh Tố. Nàng đang chuyên chú viết, so với vừa rồi có tinh thần hơn rất nhiều. Hắn cũng cảm thấy hơi yên tâm.

Tiếng chuông báo kết thúc đề thi một môn cuối cùng vang lên, Linh Tố thu dọn bút máy, yên lặng đi ra trường thi. Các học sinh tụ cùng một chỗ đối đáp án, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức rời khỏi đám người.

Hứa Minh Chính đuổi tới: “Linh Tố, nhà của mình có xe, để mình đưa bạn trở về!”

Linh Tố lắc lắc đầu: “Không cần, mình đến bệnh viện.”

“Vậy mình đưa bạn đến bệnh viện.”

“Không cần, không cần!” Linh Tố vừa nói vừa bước nhanh hơn, qua đường cái ngoặt sang một góc đường.

Tiểu Hứa là người tốt, nàng đã nhận rất nhiều ân huệ của bạn ấy, không thể báo đáp mà.

Đến bệnh viện, em gái đang ngủ. Nàng ở bên giường ngồi một lát, mới lưu luyến không rời đứng dậy.

Trong văn phòng, bác sỹ nói với nàng: “Như cô bé bây giờ, nếu phẫu thuật vẫn là rất miễn cưỡng.”

“Làm sao có thể vẫn chuyển biến xấu như thế?”

“Ai, đã bị bệnh quá lâu.”

Linh Tố bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Bác sỹ, thỉnh giáo một chút. Nếu một người chưa từng có tiền sử bị bệnh tim, đột nhiên phát bệnh nằm viện, sau khi cứu giúp có thể xuống giường, rồi ngày hôm sau phát bệnh qua đời. Điều này có hợp lý không?”

Bác sỹ có chút không hiểu: “Cũng không phải không thể. Nhưng người kia hẳn là bệnh trạng vô cùng nghiêm trọng, nếu không vì sao trước đó một chút cũng không phát hiện ra chứ?”

Linh Tố cũng thở dài giống như nói: “Đúng vậy, làm sao có thể không phát hiện ra đây.”

Ngày điền nguyện vọng vào trường. Linh Tố cầm bút thật lâu vẫn bất động, khiến Hứa Minh Chính cũng do dự theo.

“Linh Tố, sớm quyết định đi, bạn đi đâu thì mình đến đó.”

Linh Tố cười vỗ vỗ hắn: “Nam nhi chí ở tứ phương, đi theo nữ nhân thì tính là cái gì? Mẹ bạn không phải một lòng vẫn muốn bạn đến trường Thanh Hoa sao, cậu của bạn làm việc ở đó mà.”

Hứa Minh Chính mặt có chút hồng: “Nếu mình chọn trường Thanh Hoa thì hơi mạo hiểm. Bạn đã nghĩ ra muốn đến học ở đâu chưa?”

Tay trái Linh Tố nắm chặt bút phỏng chừng đè lên tờ giấy, nhìn một quyển mục lục thật dày, nhắm lại đôi mắt đã tê mỏi.

Hứa Minh Chính thân thiết nói: “Bạn thấy không thoải mái sao? Nhiều ngày nay bạn giống như có tâm sự vậy.”

Linh Tố chậm rãi mở mắt, hỏi: “Minh Chính, bạn nói mình có thông minh không?”

Hứa Minh Chính nở nụ cười: “Sao lại hỏi như vậy? Đương nhiên là bạn thông minh rồi, thành tích của bạn tốt như thế!”

“Biết đọc sách là chăm chỉ, không phải thông minh.”

“Linh Tố, bạn muốn nói cái gì a?”

Linh Tố buông tay bỏ lại tờ giấy, kéo tờ giấy qua: “Mù lâu như vậy, rốt cục đã hiểu được.”

Nàng điền xuống tên trường học.

***

Đi qua Phong Đan lộ của Bạch gia đã là quang cảnh mùa hạ, hoa cải đã sớm tàn úa, núi rừng một mảnh lục sắc, trong u tĩnh rõ ràng nghe thấy chim bói cá ở đầu cành kêu to.

Người sống trong hoàn cảnh tuyệt đẹp thế này, kỳ thật vẫn là người chịu ảnh hưởng của khói lửa nhân gian. Vì duy trì sự hưởng thụ này, ngược lại càng khôn khéo giảo hoạt, chỉ một phân một ly đều tính toán rành mạch.

Linh Tố chậm rãi đi dưới bóng cây, thường thường dừng lại ngắm phong cảnh. Dù trong ngọn núi mát mẻ, đi bộ đến cổng lớn Bạch gia, cũng đã đổ một tầng mồ hôi. Nàng lau đi mồ hôi, ấn vang chuông cửa.

Bên trong rất nhanh có người đáp lại: “Xin hỏi tìm ai?”

Linh Tố nói: “Tôi tìm Bạch Sùng Quang tiên sinh.”

Một lát sau, cửa mở: “Mời vào.”

Linh Tố đi vào đại trạch, không ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Khôn Nguyên đang từ thang lầu bước xuống.

Bạch Khôn Nguyên đối với nàng thân mật cười: “Thi vào đại học xong rồi sao? Làm bài thế nào?”

Linh Tố đạm mạc nói: “Tôi đến tìm Bạch Sùng Quang.”

“Sùng Quang đã chuyển ra ngoài rồi.” Bạch Khôn Nguyên muốn kéo Linh Tố ngồi xuống, Linh Tố vẫn không nhúc nhích, hắn cũng chỉ đứng đó.”Ngày đó tranh chấp qua đi, chú ấy trở về thu thập này nọ liền chuyển đi rồi, chúng ta cũng không gặp. Em tìm chú ấy có chuyện gì?”

Linh Tố nói: “Tôi muốn xin lỗi anh ấy.”

Bạch Khôn Nguyên cười: “Vì sao lại xin lỗi?”

Linh Tố ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi nhất thời vô ý, làm chuyện sai lầm, thương tổn lợi ích và tình cảm của anh ấy, đương nhiên tôi đến để xin lỗi.”

Khuôn mặt tươi cười của Bạch Khôn Nguyên rốt cục biến mất, hắn hít sâu một hơi: “Linh Tố, chúng ta đi lên nói chuyện.”

Linh Tố thuận theo bước lên lầu, đi vào phòng của Lâm Lang.

Phòng bài trí vẫn giống như hồi trước, gia cụ không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn không giống bộ dáng chủ nhân đã qua đời ba năm.

Linh Tố cười nhạo: “Sao lại tới nơi này, này chẳng phải là khiến lương tâm của anh lại càng bất an sao?”

Thanh âm của Bạch Khôn Nguyên không có sự phập phồng: “Linh Tố, em đang nói cái gì vậy?”

Linh Tố nhìn thẳng hắn, ánh mắt thâm thúy kia làm cho nàng hô hấp nhanh hơn.

“Bạch Khôn Nguyên, Lâm Lang ở trên trời đang nhìn chúng ta đó.”

Bạch Khôn Nguyên khẽ cau mày: “Linh Tố, em nói chuyện này để làm gì? Đúng là vô nghĩa mà.”

Linh Tố nói: “Lúc trước tôi bị bỏ mê dược, một đêm trước ngày di chúc công bố ngủ say bất thường, ngay cả cửa sổ mở cũng không biết.”

Bạch Khôn Nguyên mím môi.

Linh Tố buồn bã cười: “Bạch Khôn Nguyên, tôi đã xem qua di chúc kia rồi. 5% cổ phần kia, Lâm Lang là quyết định cho anh cả anh, Bạch Sùng Quang.”

Ôn nhu chớp động trong mắt Bạch Khôn Nguyên dần dần rút đi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách như lần đầu gặp mặt. Linh Tố nhìn, cảm thấy đau đớn, từng cơn đau đều rõ rệt nơi ngực trái.

“Em đều đã biết…” Bạch Khôn Nguyên nói.

Linh Tố biết thời điểm này nhiều lời vô ích, lại quản không được miệng, cảm xúc va chạm dồn nén trong ngực nhiều ngày thật vất vả muốn mạnh mẽ phát tiết ra.

“Tôi đều biết. Tôi biết anh không tin tôi có dị năng, Bạch Sùng Quang nói, lai lịch không rõ, yêu ngôn hoặc chúng. Tôi là người tâm thuật bất chính, chuyên môn lừa gạt. Tôi mê luyến anh, tôi trở thành người mù, cái gì cũng không nhìn thấy. Ngày đó tôi nghe thấy di chúc kia được đọc lên, cảm thấy giống như đã chết một lần, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.”

Bạch Khôn Nguyên nghe được hai chữ “Mê luyến”, ánh mắt hơi hơi sẫm lại một chút.

Linh Tố tiếp tục nói: “Bạch Khôn Nguyên, ngày đó công bố di chúc, là Lâm Lang trước kia đã viết đúng không? Bởi vì cho dù không lập di chúc, di sản của nàng cũng vẫn như trước để mẹ nàng kế thừa, cho nên di chúc đó anh vẫn giữ trong tay không công bố dùng để phòng ngừa vạn nhất. Mà tôi tìm được phần còn lại, tất nhiên di chúc cũ sẽ trở thành phế thãi. Cho nên anh mới nóng nảy, muốn tìm mọi cách để hủy nó. Nếu không thì cũng có thể treo đầu dê bán thịt chó. Tiếp cận tôi là vì lời nói khách sáo, phái người đi tìm kiếm trong thư viện cũng là anh đúng không?”

Linh Tố thanh âm dần dần vang dội, từng tiếng chất vấn như đao kiếm bắn về phía Bạch Khôn Nguyên.

Bạch Khôn Nguyên xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống ghế.

“Linh Tố, hôm nay em đến nói với anh những lời này, là muốn nói cho anh biết cái gì?”

Thanh âm của hắn bình tĩnh, lời nói lại lạnh như băng. Sắc mặt của Linh Tố đã là một mảnh tái nhợt, bỗng nhiên tươi cười, mang vài phần thê diễm.

“Tôi thật khờ mà. Nếu tôi nhìn xa trông rộng, nếu tôi có chứng cớ, hiện tại tôi cũng không cần đứng đây mất mặt xấu hổ. Bạch Khôn Nguyên, trong lòng anh chắc hẳn cười tôi không dưới một trăm lần đúng không? Tôi cũng chỉ là một cô bé ngốc nghếch mà thôi.”

Bạch Khôn Nguyên đối với nàng ôn nhu cười, trong sáng như hoa: “Linh Tố, anh chưa từng coi thường em, cũng chưa từng có ý đùa cợt em. Anh nói rồi, đây đều là chuyện nội bộ của Bạch gia. Nếu em bị liên lụy kéo vào, em thực sự vô tội. Linh Tố, hiện tại đã quyết định xong hết rồi, em cũng không cần phải quan tâm. Nói gì thì nói Sùng Quang cũng không đáng thương như trong tưởng tượng của em đâu.”

Linh Tố chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bạch Khôn Nguyên, anh thực sự đã khiến cho Lâm Lang thương tâm. Anh luôn miệng nói yêu nàng, nhưng nàng cũng chỉ để lại một tờ di thư.”

Nhất định là đã từng yêu, hắn yêu làm cho Lâm Lang bị trói buộc không thể đầu thai. Lâm Lang nhớ thương chuyện di chúc, vì thế bị nhốt ở trong thư viện.

Nhưng mà người đi trà lạnh, rốt cục tình yêu có một ngày cũng trở nên phai nhạt.

Cơ hội là cái gì? Linh Tố cũng không biết. Bạch Khôn Nguyên có lẽ bỗng nhiên hiểu được, cố nhân đã mất, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Vì thế Lâm Lang giải thoát khỏi trói buộc, ra đi không từ giã.

Bạch Khôn Nguyên đứng ngược sáng, trên mặt biểu tình mơ hồ, chỉ có hai mắt lóe sáng: “Linh Tố, em không biết. Những gì anh đạt được là thứ anh đáng có.”

“Thời điểm cha anh, Bạch lão tiên sinh đem 5% cổ phần cho Lâm Lang, nhắc nhở anh và Bạch Sùng Quang tranh đấu, nhưng cũng dùng như một thế lực bắt ép anh, duy trì cái nhà này không được phân tán.”

Bạch Khôn Nguyên tựa hồ là nở nụ cười: “Tâm sớm tan, duy trì một cái thùng rỗng thì có ích lợi gì? Trong mắt lão nhân gia cũng chỉ có một người con là Bạch Sùng Quang…” Nói xong ngậm chặt miệng lại.

Linh Tố giật giật thân mình, phát giác lưng đã đổ mồ hôi, lạnh lạnh ngấy ngấy dán vào da thịt thực không thoải mái.

Nàng chỉ cảm thấy người thanh niên trước mặt này thật cao ngạo cùng xa lạ, rõ ràng chỉ cách có vài bước, lại như ở ngoài ngàn dặm.

Nàng nỉ non nói: “Tôi thật là hồ đồ.”

Nàng xoay người mở cửa. Nàng cần phải đi.

Đồng Bội Hoa đã đứng ở ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp bao phủ một tầng băng sương.

Như thế nào, chẳng lẽ muốn ra khỏi Bạch gia, còn phải giết quan trảm tướng?

Linh Tố không nhìn nàng, lướt qua nàng đi tới cầu thang.

Đồng Bội Hoa đột nhiên vươn một tay ra bắt lấy nàng, ngữ khí không tốt: “Thẩm tiểu thư, cô đến vơ vét tài sản, rồi nghĩ rằng cứ như vậy mà rời đi sao?”

Linh Tố sửng sốt: “Vơ vét tài sản? Khi nào thì tôi vơ vét tài sản chứ?”

Đồng Bội Hoa tựa như thay đổi thành một người khác, lạnh như băng, đối địch, tràn ngập cừu hận.

Nàng lạnh lùng nói: “Lời nói vừa rồi, tôi ở ngoài cửa nghe được rành mạch. Không phải vơ vét tài sản thì là cái gì?”

Linh Tố chỉ cảm thấy máu vọt lên não: “Đồng tiểu thư, mời cô lên án phải có bằng chứng. Nếu như tôi có nửa câu vơ vét tài sản, trời giáng sấm sét a.”

Đồng Bội Hoa khí thế bức nhân: “Đầu năm nay có ai còn tin điều này nữa. Tóm lại, cô phải nói rõ ràng thì mới có thể đi.”

Cánh tay của Linh Tố bị nàng nắm sinh đau, nhịn không được giãy dụa: “Còn muốn nói rõ ràng thế nào chứ? Chuyện di chúc…”

“Cái gì di chúc?” Đồng Bội Hoa mạnh mẽ đánh gãy lời của nàng: “Cô giả mạo bạn bè của Lâm Lang đến quyên tiền, lừa dối tiền tài, còn không biết thoả mãn, hôm nay lại tới cửa vơ vét tài sản!”

Linh Tố ngây dại. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới lòng người lại có thể hiểm ác đến vậy. Nàng mờ mịt nói: “Kia tiền… chi phiếu, tôi đã trả lại…”

“Trả? Sao tôi lại không biết?”

“Tôi đã sớm trả lại cho Bạch Sùng Quang.”

Đồng Bội Hoa cười lạnh: “Bạch Sùng Quang? Cô quả thực cùng một phe với hắn.”

Linh Tố vội nói: “Không! Không phải! Đồng tiểu thư, khi đó tôi không biết khúc mắc giữa các ngươi. Xác thực tôi đã đem tiền trả lại cho hắn.”

Đồng Bội Hoa giữ chặt nàng không buông: “Tôi không nghe lời nói vô nghĩa của cô. Tôi đã báo cảnh sát, cô cứ gặp cảnh sát chậm rãi giải thích đi!”

Linh Tố vừa vội vừa tức, Đồng Bội Hoa lại rất mạnh mẽ, lôi kéo nàng đi xuống lầu. Linh Tố vô cùng bối rối, vội vàng giãy dụa, vươn tay đẩy.

Kéo đẩy trong lúc đó, chỉ nghe tiếng con gái “Ai nha” kêu lên, bàn tay trắng nõn của Linh Tố trống không, Đồng Bội Hoa cũng đã mềm nhũn ngã xuống cầu thang.

Linh Tố giống như bị điện giật. Nàng rõ ràng không có đẩy nàng ta mà.

Bảo mẫu hô to gọi nhỏ, một cảnh sát đi theo bảo mẫu qua cửa lớn vội vàng đi tới, nâng Đồng Bội Hoa dậy. Đồng Bội Hoa vô lực dựa vào hắn, sâu kín mở mắt. Cái trán của nàng chảy máu.

Linh Tố chỉ cảm thấy mình như vừa biến thành tảng đá.

Bảo mẫu đánh tới, sống chết bắt lấy nàng, kêu to: “Tôi nhìn thấy! Tôi nhìn thấy! Là cô ta đẩy Đồng tiểu thư! Là cô ta!”

“Làm sao vậy?” Bạch Khôn Nguyên đi ra. Hắn chỉ cách vài bước ở trong phòng, vừa rồi lại giống như một kẻ điếc.

Linh Tố nhìn thấy hắn, phục hồi tinh thần, giãy giụa khỏi tay bảo mẫu, giải thích nói: “Khôn Nguyên, không phải tôi cố ý…”

Bạch Khôn Nguyên một phen đẩy nàng ra. Hắn đã nhìn thấy Đồng Bội Hoa bị ngã dưới đất, chạy vội xuống thang lầu.

Đồng Bội Hoa rất nhanh được bế lên xe, Bạch Khôn Nguyên khởi động xe chạy như bay.

Linh Tố vẫn ngốc đứng trong đại sảnh trống trải, hồn phách giống như không còn ở trên người, giống như ngã vào vết nứt vậy.

Cảnh sát tới gần đẩy nàng tỉnh lại: “Tiểu thư, phiền toái đi cùng tôi tường thuật lại một chút.”

Linh Tố mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Cảnh sát nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy thất hồn lạc phách, trong lòng cũng không khỏi có chút thương tiếc, có thể tưởng tượng đến màn vừa rồi, vẫn là nghiêm mặt, mang nàng lên xe cảnh sát.

Linh Tố chết lặng thuận theo, ánh mắt trống rỗng, không nói được một lời.

Cảnh sát từ gương chiếu hậu nhìn nàng, trong lòng cảm thán: càng là thiếu nữ xinh đẹp, lại càng biết lừa gạt người mà?

Đến cục cảnh sát, hoàn thành xong ghi chép. Cảnh sát nói: “Gọi người nhà đến đóng tiền ký quỹ, đón cô trở về đi.”

Linh Tố lại hỏi: “Đồng tiểu thư bị thương kia, hiện tại thế nào?”

Cảnh sát nói: “Chỉ xước da chảy máu thôi, đã không có việc gì.”

Linh Tố cúi đầu, không thèm nhắc lại.

Sau đó lại mơ mơ màng màng ngồi ở trên ghế dài ngủ gật. Trong mộng tràn đầy quỷ mị, giương nanh múa vuốt xông về phía nàng, muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ mà ăn tươi nuốt sống. Nàng nhìn thấy móng tay bén nhọn đâm vào trong da thịt, kéo theo một lỗ hổng thật dài, máu tươi chảy ròng ròng.

Nàng thống khổ quát to, một người đứng ở xa hờ hững nhìn cảnh này. Nàng hướng hắn đi qua, vươn tay. Người kia, Bạch Khôn Nguyên, lãnh đạm nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích. Đột nhiên trong lúc đó, lòng của nàng kịch liệt đau đớn, trong nháy mắt cướp đi hô hấp của nàng.

Linh Tố kinh hãi tỉnh lại, đau ôm ngực cúi hạ thắt lưng, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cảnh sát quá sợ hãi, vội hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Linh Tố một phen bắt lấy hắn: “Em gái của tôi! Em gái của tôi đã xảy ra chuyện! Tôi muốn đến thăm nó!”

Cảnh sát nửa tin nửa ngờ, cũng không đồng ý thả người: “Tiểu thư, không có người đảm bảo cô vẫn không thể đi!”

Linh Tố hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt ai oán khẩn cầu: “Em gái tôi thật sự đã xảy ra chuyện! Tôi cảm giác được! Tôi van cầu anh, cầu anh thả tôi đi để tôi đến thăm nó!”

Một bên nữ cảnh sát hung thần xen vào: “Cô bày khuôn mặt này ra cho ai xem? Nghĩ kỹ đi, trước khi phạm tội còn có chuyện quan trọng gì sao? Lại nháo loạn thì sẽ bắt vào trại giam!”

Linh Tố bị cảm nhận sâu sắc kia tra tấn nàng đến điên rồi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Cảnh sát giúp đem nàng kéo lên: “Tiểu thư, chúng tôi cũng là dựa theo quy củ làm việc.”

Linh Tố càng không ngừng nói: “Van cầu anh! Van cầu anh!”

Nữ cảnh sát không kiên nhẫn, kéo nàng vào bên trong.

Bỗng nhiên một tiếng kêu lên: “Dừng tay!”

Hai người đàn ông vội vàng tiến vào. Linh Tố nhìn thấy người tới, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Bạch Sùng Quang cau mày, một tay nâng nàng dậy.

Linh Tố giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Bạch Sùng Quang, em gái của tôi đã xảy ra chuyện, tôi muốn nhanh tới thăm nàng.”

Bạch Sùng Quang đối với một người đàn ông khác gật đầu: “Trương luật sư, phiền toái anh.” Dứt lời, giúp đỡ Linh Tố đi ra ngoài.

Một đường chạy như bay đến bệnh viện, vượt cả ba đèn đỏ. Xe dừng lại, Linh Tố liền đẩy cửa nhảy xuống xe, nửa giây cũng không ngừng lại chạy ngay vào bên trong. Bạch Sùng Quang lắc lắc đầu, vội vàng đi theo.

Linh Tố không đến phòng bệnh cũ, mà là thẳng tắp chạy đến ngoài cửa một gian phòng giải phẫu. Y tá nhận ra nàng, kêu to: “Tiểu Thẩm, cô đã tới! Linh Tịnh đột nhiên phát bệnh…”

Linh Tố dừng chân, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng đại phẫu.

Bạch Sùng Quang thở hồng hộc chạy tới, vừa nhìn qua, thấy sắc mặt Linh Tố xanh trắng, ánh mắt thê lương, cả người thập phần quỷ dị. Hắn lo lắng nói: “Linh Tố, làm sao vậy?”

Linh Tố ngoảnh mặt làm ngơ, trong ánh mắt tựa hồ có hào quang dần dần tắt lịm, thân thể buộc chặt căng cứng cũng chậm rãi Thẩm tĩnh lại.

Bạch Sùng Quang nghĩ đến nàng cảm ứng được em gái không có việc gì, lúc này mới thả lỏng, vì vậy cũng bình tĩnh theo.

Lúc này cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sỹ bước ra ngoài.

Linh Tố vẫn không nhúc nhích, Bạch Sùng Quang liền đi tới. Còn chưa mở miệng, chỉ thấy bác sỹ vô lực lắc đầu.

Bạch Sùng Quang cứng đờ ngay tại đương trường.

Bác sỹ rất là tiếc nuối: “Đứa nhỏ này thể chất quá kém, không có kháng thể. Tiểu Thẩm, cô… Ai, linh Tịnh trong lúc mê man mà ra đi, cũng không phải chịu thống khổ…” Nói xong, chính mình cũng không nói được nữa, thở dài một tiếng rồi rời đi.

Bạch Sùng Quang lúc này mới hồi phục tinh thần. Hắn biết em gái của Linh Tố đã qua đời.

Đã chết.

Linh Tố giống như bị niệm chú định thân, vẫn đứng ở nơi đó bất động. Y tá phụ giúp xe đi ra, ở bên người nàng dừng lại, nàng nhìn cũng không nhìn. Bạch Sùng Quang đành phải đi qua, xốc lên khăn trắng.

Cô bé thanh tú tái nhợt, dưới đôi mắt nhắm chặt có một quầng màu xám, thần thái an tường. Bạch Sùng Quang chưa thấy qua Thẩm Linh Tịnh, thấy nàng và Linh Tố cũng không giống nhau lắm, nhưng cũng rất xinh đẹp, có điều đã hương tiêu ngọc vẫn, thầm cảm thấy đáng tiếc. Thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng phủ lại khăn.

Linh Tố như trước đứng ở một bên, ánh mắt hướng tới một chỗ, nước mắt tinh tế chảy ra.

Bạch Sùng Quang cảm thấy quỷ dị nói không nên lời, cũng không dám quấy rầy nàng. Hắn thấy Linh Tố nhợt nhạt cười, bàn tay giơ ra giữa không trung, tựa hồ như nắm được cái gì đó, lại tựa hồ là buông ra cái gì đó, cũng theo đó cảm thấy bên trong dường như có linh hồn của em gái nàng.

Đang cùng với em gái nói lời từ biệt chăng?

Tay Linh Tố rũ xuống, thu hồi tầm mắt.

Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Sùng Quang, nói: “Em gái của tôi đi rồi.”

Bạch Sùng Quang thấy nàng yếu ớt ưu thương, thương tiếc qua đi, muốn an ủi một chút, nhưng đột nhiên thấy Linh Tố ôm ngực, ngồi xổm xuống nôn mửa. Bạch Sùng Quang hoảng sợ, vội qua đỡ nàng. Mùi nôn mửa niêm ngấy, vừa nhìn, trong bãi nâu có vết máu.

Linh Tố thân mình mềm nhũn, ngã vào trong lòng của Bạch Sùng Quang.

***

Khi Linh Tố tỉnh lại, ánh nắng chiều rọi khắp bầu trời.

Nàng từ từ nhắm hai mắt, ở trong lòng suy nghĩ, Linh Tịnh đi rồi, bản thân hiện tại chân chính trở thành người cô đơn. Lại nghĩ tới, nó bị bệnh lâu như vậy, điều này cũng không khác gì một cách giải thoát. Linh Tịnh là một đứa nhỏ thuần khiết tốt đẹp, vốn không nên bị bó buộc vất vả trong chốn trần thế này.

Nhưng mà, ngay cả nó cũng đi rồi a…

Bỗng nhiên cảm giác có người mềm nhẹ lau nước mắt cho nàng. Linh Tố giật mình, mở mắt ra. Mặt Bạch Sùng Quang cách mặt nàng bất quá chỉ có 30 cm.

Linh Tố lúc này mới nhìn kỹ. Hắn chỉ trong nửa tháng cũng đã tiều tụy không ít, lại vì nàng vất vả cả một ngày, trên cằm xanh rì.

Bạch Sùng Quang. Nàng không nghĩ tới cuối cùng giúp đỡ nàng lại là Bạch Sùng Quang.

Linh Tố khẽ thở dài một hơi: “Cám ơn anh.”

Bạch Sùng Quang sầm mặt, sau một lúc lâu, mới nói: “Em thật sự là một cô bé ngốc nghếch.”

Linh Tố nở nụ cười, nàng sắc mặt tái nhợt, cười như vậy, thập phần yếu ớt làm cho người ta đau lòng.

“Nếu không có anh, tôi cũng không thể thấy em gái một lần cuối cùng. Ơn này cả đời tôi đều nhớ kỹ.”

Bạch Sùng Quang có chút không được tự nhiên: “Nói với tôi chuyện này để làm gì? Nay em như vậy, tôi cũng có trách nhiệm.”

“Làm sao có thể? Đây đều là vì tôi còn trẻ nên không biết, kinh nghiệm nhìn người không đủ.” Đặc biệt là Đồng Bội Hoa, thật đúng là cao nhân giấu mặt, ra tay trí mạng.

Bạch Sùng Quang cả giận: “Đi tìm hắn làm cái gì? Chuyện em nên làm nhất chính là nửa đời sau đều không cần gặp lại hai người kia.”

Linh Tố mỉm cười thở dài: “Tôi nhất thời xúc động, làm chuyện hồ đồ. Về sau sẽ không thế nữa.”

Bạch Sùng Quang cầm tay nàng: “Việc này đã qua thì cứ để nó qua là được rồi, đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi? Tôi đã lớn thế này, sẽ không vì loại sự tình này mà uống thuốc thắt cổ tự tử đâu.” Bạch Sùng Quang cười cười: “Nói thật ra, tôi cũng không phải vì gia nghiệp Bạch gia, mà là không đành lòng nhìn thấy một phần khổ tâm của anh cả và Lâm Lang rơi xuống sông xuống biển. Kỳ thật Lâm Lang lúc trước cũng rất rõ. Tôi tự do tản mạn, cuối cùng không có ai thích hợp hơn Khôn Nguyên để gánh vác Bạch gia.”

“Khúc mắc giữa anh và Bạch Khôn Nguyên cũng không biết khi nào thì mới có thể giải khai.”

“Khúc mắc còn tùy theo tâm lý, không vội trong nhất thời. Điều tôi quan tâm là, Lâm Lang hiện tại thế nào rồi?”

“Tôi đã không còn thấy bóng dáng của nàng, đại khái là đầu thai rồi. Anh cũng nên nghĩ thoáng ra một chút.”

“Em cũng đừng khiến chúng tôi lo lắng nữa, Linh Tố. Bạch Khôn Nguyên người này, không phải là đối tượng tốt, hắn thật sự không thích hợp với em. Em nên tránh xa.”

Linh Tố cảm kích: “Bạch đại ca, cám ơn anh.”

“Em còn chịu gọi tôi một tiếng Bạch đại ca, tôi đã thực cảm động.”

Đều là một tuồng kịch hỗn loạn, diễn xướng đến cuối cùng mới biết là vai hề, vui cười tức giận mắng mỏ, chỉ đến thế mà thôi.

Thẩm mặc một lát, Linh Tố nói: “Anh cũng sắp rời khỏi đây rồi đúng không? Chín giờ lên máy bay.”

Bạch Sùng Quang sửng sốt, giây lát hiểu được. Linh Tố hiện đã khôi phục dị năng.

Hắn thật cẩn thận nắm bàn tay mềm mại lạnh lẽo của nàng, thập phần không muốn buông ra, vừa hoài niệm Thẩm Linh Tố trong sáng khoái hoạt trước kia, vừa vui mừng nàng đã khôi phục như bình thường, chính là đau xót từng quên mất một lần nữa lại kéo tới.

Linh Tố cảm thụ được tâm tình của hắn, cũng gắt gao cầm tay hắn nói: “Anh phải bảo trọng.”

Bạch Sùng Quang cuối cùng đi rồi. Linh Tố nhìn chiếc xe biến mất ở trong dòng xe cộ, đáy lòng nảy lên nỗi buồn ly biệt. Hôm nay từ biệt, thanh sơn bạch thủy, không biết ngày nào sẽ gặp lại.

Ngày Linh Tịnh hoả táng, vốn là thời tiết sáng sủa, trên đường đột nhiên rơi xuống một trận mưa to. Đợi cho Linh Tố an trí tro cốt xong, từ linh đường đi ra, mưa vẫn chưa ngừng, chân trời lộ ra cầu vồng, treo ở san sát phía trên đầu.

Linh Tố nhìn lên, lại có chút ngây ngốc.

Hứa Minh Chính ngay tại bên người nàng, mặc dù không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng cũng không tiện quấy rầy, liền cùng nàng đứng đó.

Thật lâu sau, Linh Tố xoay người lại, nói với hắn: “Bạn cũng sắp đi rồi đúng không?”

Hứa Minh Chính ấp úng.

Linh Tố cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Minh Chính, đừng như vậy. Xuất ngoại đào tạo chuyên sâu là chuyện tốt.”

Hứa Minh Chính than thở.

Linh Tố nói: “Nay giao thông phát đạt, thiên nhai chỉ trong gang tấc, tương lai cơ hội gặp mặt cũng nhiều. Mình sống nhiều năm như vậy, có thể coi là bạn bè, kỳ thật cũng chỉ có một mình bạn. Thời khắc gian nan, đều là bạn đi cùng mình. Phần tình ý này của bạn, làm sao mình có thể quên được đây?”

Hứa Minh Chính vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Bạn thủy chung vẫn không thích mình.”

“Mình đương nhiên thích bạn.” Linh Tố cười: “Tuy là dựa theo phương thức của mình, nhưng tâm tình thích bạn không phải là giả. Minh Chính, này không đủ sao?”

Đủ rồi.

Thiếu nữ này thanh tư di hoa, dao lâm quỳnh thụ (rừng ngọc dao, cây ngọc quỳnh,ý chỉ có phong cách), là mong muốn vĩnh viễn không thể đạt thành của hắn.

Linh Tố lại xoay người sang chỗ khác nhìn cầu vồng phía chân trời.