Thời điểm trở mình đã là bình minh. Trên đỉnh đầu là
bầu không bao la xanh thẳm, phía chân trời nhuốm sắc đỏ cam. Sáng sớm, chim
chóc đang hót líu lo trên cây.
Tiêu Bá Bình cũng không ở trong nước, muốn gặp ông ấy
còn phải bay qua trùng dương.
Tiêu Phong nói: “Đi rồi sẽ trở lại, không cần phiền
toái.”
Vì thế Linh Tố chỉ cầm theo một chiếc túi du lịch,
mang một đôi giày, ăn mặc gọn nhẹ.
Một chiếc xe phóng đến mở bật cửa ra, Lý Quốc Cường từ
trên xe nhảy xuống: “Tiểu Thẩm, ngày hôm qua tôi đã nghe nói, cô không sao
chứ?”
Linh Tố vừa thấy hắn, lập tức nghiêm mặt: “Hiện tại
mới đến sao? Nếu tôi chết, giờ phút này đã bắt đầu hư thối rồi!”
Tiểu Lý liên thanh xin lỗi.
Linh Tố cả giận: “Sao bọn họ có thể tìm tới tận cửa?
Đều là bởi vì các anh để lộ thông tin mà!”
Tiểu Lý không ngừng cúi đầu: “Thực không phải là tôi
nói ra! Bất luận là ai, nếu để cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đánh hắn đến mẹ
ruột cũng không nhận ra.”
“Được rồi! Đừng cúi đầu nữa. Tôi còn chưa chết mà.”
Linh Tố vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người tránh ra.
Tiểu Lý kinh hãi: “Cô định đi đâu? Vụ án của Bạch gia
phải làm sao bây giờ?”
Một người đàn ông cao lớn ngăn hắn lại, trầm thấp lạnh
lùng nói: “Cô ấy không phải tài nguyên công cộng. Các anh nên có chừng mực.”
Người đàn ông này có ngũ quan như tạc, mặc áo sơ mi
màu đen, phối hợp với tây trang màu xám, vẻ bình tĩnh, khí thế áp đảo người
khác. Tiểu Lý đổ mồ hôi sau lưng, mà người đàn ông kia đã sớm kéo Linh Tố lên
xe, nghênh ngang rời đi.
Sau khi máy bay cất cánh, Linh Tố mới nhỏ giọng nói:
“Em vốn không có tâm tư giúp đỡ Bạch gia đâu.”
Tiêu Phong không nói được một lời, chỉ cầm tay cô.
Linh Tố nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu dựa vào vai
anh. Gần đây cô thở dài đặc biệt nhiều, giống như việc gì cũng đều có thể khiến
cô chất chứa u sầu. Chính cô rất rõ ràng, chuyện của Bạch Khôn Nguyên chỉ có
dựa vào năng lực của cô mới có thể vượt qua.
Máy bay đã bay ổn định, Linh Tố dần dần ngủ say. Tiêu
Phong hỏi tiếp viên hàng không lấy chăn mỏng, rồi đắp cho cô.
Nhìn cô thật gần, chỉ thấy làn da trắng nõn, sống mũi
cao thẳng, lông mi vừa dày vừa dài, thản nhiên rủ bóng xuống gương mặt. Không
biết trong mộng có chuyện vui gì mà khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười điềm
đạm.
Trong nháy mắt kia, anh thật sự muốn cúi người xuống
hôn cô. Nhưng anh biết không được, đành phải cố gắng nhịn xuống, trong lồng
ngực cảm thấy khó chịu.
Bỗng nhiên anh nở nụ cười, thật không hiểu năm đó vì
sao Bạch Khôn Nguyên lại làm như vậy.
Xuống máy bay, có xe tới đón. Người lái xe cúi đầu
gọi: “Đại thiếu gia.”
Linh Tố đang ngạc nhiên, Tiêu Phong giới thiệu cô với
người đó: “Đây là Nhị tiểu thư.”
Lái xe lại cúi đầu chín mươi độ với cô: “Nhị tiểu thư,
tôi là A Huy.”
Linh Tố đã từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên
nhận đại lễ, theo bản năng sẽ đáp lễ. Vẫn là Tiêu Phong tay mắt lanh lẹ, kéo cô
lên xe.
Cô cảm thấy khó có thể tin nổi: “Em còn tưởng rằng chỉ
có người Nhật Bản mới có thói quen này.”
Tiêu Phong nhún vai: “Các trưởng bối chú ý điều này,
anh thì không sao cả.”
Xe đi qua một khoảnh ruộng xanh vàng xen kẽ, chuyển
vào đường núi. Lại chạy trong sơn đạo hơn mười km, mới tới một chỗ sơn thanh
thủy tú, dừng lại trước cổng lớn bên trong đầy tiếng chim hót hương hoa thơm ngát.
Linh Tố lúc này mới biết được thế nào gọi là kẻ có
tiền. Trước kia thấy biệt thự trên núi của Bạch gia, tròng mắt đều suýt rơi
xuống, nhưng hiện giờ nhìn Tiêu gia trước mặt này, trực tiếp chiếm cả ngọn núi
làm bá vương, phá đá mở đường, biệt thự được xây dựng như tòa thành, sân vườn
quả thực có thể làm thành trang viên.
Xe chạy thẳng vào, rồi dừng ở dưới lầu. Vài người đàn
ông mặc đồ đen đi ra nghênh đón, kéo mở cửa xe.
Bọn họ người người tuổi trẻ cao ráo, tây trang thẳng
thớm. Linh Tố thính mũi, ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Cô nghi hoặc nhìn qua, bọn họ đều tất cung tất kính,
cúi đầu thăm hỏi: “Hoan nghênh Nhị tiểu thư trở về.”
Linh Tố có chút không biết phải làm sao. Đây là nhà
của cha cô, cô không thể nhận lòng trung thành như vậy. Nơi này quá rộng lớn
quá hoa lệ, cô giống như du khách không cẩn thận xâm nhập vào đây.
Tiêu Phong ôm ngang lưng cô: “Đi thôi, bác ở trên lầu
chờ chúng ta.”
Trong phòng rộng rãi sáng ngời, trang hoàng đẹp đẽ
tinh xảo. Linh Tố được dẫn lên lầu hai, một người đàn ông trung niên đang chờ
bọn họ. Người đàn ông đó có vẻ phong trần, tướng mạo đường đường, hai mắt sáng
như đuốc, nhìn thẳng Linh Tố, giống như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.
Chỉ nghe Tiêu Phong gọi một tiếng: “Cha.”
Lúc này người đàn ông mới mỉm cười cầm tay Linh Tố:
“Cuối cùng cháu đã trở lại.”
Đây là chú của cô, Tiêu Bá Dung.
Người đàn ông dẫn bọn họ vào phòng ngủ.
Nơi đó đã được cải tạo thành một phòng bệnh, bày đầy
dụng cụ y học, y tá cùng bác sỹ đều có mặt. Tiêu Bá Dung đi đến trước giường,
cúi người nói với người nọ: “Anh cả, cô bé đã đến rồi.” Sau đó tiếp đón Linh Tố
đi qua.
Linh Tố bước tới.
Tiêu Bá Bình gầy gò giống như bộ xương khô, sắc mặt
tím tái, cả người bao phủ tử khí. Nếu không phải có dụng cụ hiển thị nhịp tim
đập, Linh Tố cũng không thể xác định ông ấy còn sống hay không.
Tiêu Phong không lừa cô.
Tiêu Bá Bình mở mắt, tìm kiếm trong không trung một
lúc, rốt cục đem tầm mắt dừng ở trên người Linh Tố, trong cổ họng phát ra thanh
âm khàn khàn. Tiêu Phong đi qua giúp ông bỏ ống thở. Linh Tố nghe thấy ông cố
hết sức nói: “Đứa nhỏ…”
Hốc mắt của cô nóng lên, không cần Tiêu Phong thúc
giục, đi qua cầm tay người bệnh.
Thần trí của Tiêu Bá Bình cũng coi như thanh tỉnh,
hỏi: “Con là đứa lớn sao?”
Linh Tố muốn nói là, con là con gái cả của cha, lại
nghẹn ngào, chỉ gật gật đầu.
Tiêu Bá Bình nói: “Tuệ Quân cùng Linh Tịnh đều qua
đời, ta cũng sắp đi rồi. Gặp con một lần, ta vốn không còn gì vướng bận nữa.”
Linh Tố nói: “Mẹ bị bệnh đã lâu, vì sao cha không tới
tìm chúng con?”
Tiêu Bá Bình cười khổ: “Ta cũng không biết cô ấy mang
thai. Cô ấy chia tay với ta, đâu có để lại thông tin gì. Sau lại nghe người ta
nói cô ấy tái hôn. Ta đành phải buông tha, để mọi thứ trôi qua.”
Tay ông run rẩy: “Ta yếu đuối, là ta hại cô ấy.”
Linh Tố có chút hồ đồ: “Con không rõ. Khi đó mẹ hoài
thai ai?”
Ông nói: “Linh Mẫn Tịnh.”
Sắc mặt Linh Tố rét lạnh: “Như vậy, khi hai người tách
ra, con đã được hai tuổi rồi.”
Ông khẽ nở nụ cười: “Đúng vậy, đã cao đến đầu gối
người ta, thực im lặng, thực thông minh. Mẹ con rất thương yêu con, nói con sẽ
kế thừa năng lực của cô ấy.”
“Nhưng cha vẫn ra đi, cũng không có luyến tiếc con.”
Ông có chút nghi hoặc, rồi sau đó hiểu ra: “Mẹ không
nói cho con biết sao?”
Linh Tố hỏi: “Nói cho con biết cái gì?”
Ông nói: “Con không phải con ruột của ta.”
Giống như sét đánh ngang tai.
Linh Tố buông tay ông ra, đứng phắt dậy.
Bên cạnh Tiêu Phong cũng mang vẻ mặt kinh ngạc: “Bác,
bác nói cái gì vậy?”
Ông thực thanh tỉnh: “Đứa nhỏ, con không phải con ruột
của ta. Thậm chí con cũng không phải là con ruột của Tuệ Quân.”
Linh Tố cảm thấy dưới lòng bàn chân vỡ ra một cái động
lớn, cả người cô không trọng lượng rơi xuống, đảo mắt đã bị bóng tối nuốt trọn.
Cô cố sức rặn ra một chữ: “Không!”
Ông nhắm mắt lại: “Ta và Tuệ Quân sống bên nhau được
nửa năm, một ngày cô ấy đi ra ngoài, sau đó bế một đứa bé gái về. Đó chính là
con.”
Linh Tố lắc đầu, cảm giác trời đất đảo lộn: “Không!
Không! Không!”
“Lúc đó con chỉ mới được hai tháng tuổi, đương nhiên
không thể do Tuệ Quân sinh ra. Con được bọc trong một cái chăn mỏng, không khóc
không quấy. Tuệ Quân đặt tên cho con là Linh Tố.”
Linh Tố đột nhiên trào lệ ra, bưng kín miệng.
Ông nói: “Đi tìm Dương Bích Hồ, cô ấy biết nhiều hơn
so với ta.”
Y tá đi tới: “Bệnh nhân mệt mỏi rồi.”
Tiêu Phong giúp đỡ Linh Tố đi ra ngoài.
Tiêu Bá Bình bỗng nhiên nỉ non nói: “Mới trước đây,
con còn gọi ta là cha. Đời này, chỉ có con gọi ta như thế.”
Linh Tố rơi lệ đầy mặt, không thể tự kiềm chế.
Tiêu Phong đỡ cô đến phòng nghỉ ngồi xuống. Cả người
cô phát run, rơi lệ không ngừng, ôm mặt không phát ra tiếng. Tiêu Phong thương
tiếc thở dài, đem cô ôm vào trong ngực.
Linh Tố rốt cục khóc thành tiếng.
Hóa ra cô không phải là con ruột. Cha mẹ cũng không
phải là cha mẹ của mình, cô lại biến trở về một bé gái mồ côi.
Cho nên ngoại hình của cô không giống mẹ và cha, cho
nên mẹ rất ít khi nhắc tới Tiêu Bá Bình với cô. Cho nên dì Dương mới nói lấp
lửng, cho nên Tiêu Bá Bình không tới tìm cô, cho nên mọi thứ đều là cô tự mình
đa tình.
Thầm oán hơn hai mươi năm, đều là sai lầm cả.
Cô kích động mất mát, mất đi mục tiêu, mất đi hy vọng,
tựa như rong rêu trôi nổi, lại như người sống sót gặp tai nạn trên biển không
ai cứu giúp.
Đứa trẻ khóc lóc trong đầu cô nhiều năm qua thì ra chính
là cô, rốt cuộc cô là con của ai?
Tiêu Phong nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Không cần
lo lắng, anh có thể giúp em tìm người điều tra thân thế.”
Linh Tố nói: “Em muốn trở về.”
“Nhưng bác cần em làm bạn.”
Linh Tố lắc đầu: “Không. Ông ấy sẽ không mở mắt ra
nữa.” Cô muốn đi tìm dì Dương để hỏi cho rõ.
Sắc mặt Tiêu Bá Dung trầm xuống, Tiêu Phong gật gật
đầu với cha. Anh biết Linh Tố nói đúng.
Tiêu Phong đưa cô đến sân bay, bồi cô ngồi ở đại sảnh.
Linh Tố một mực yên lặng không lên tiếng.
Nước mắt đã khô, mắt và mũi đều sưng đỏ, nhưng vẫn
không hề tổn hại đến dung nhan xinh đẹp, trong đôi mắt đen láy che dấu mọi tâm
sự.
Đợi đến khi đã qua kiểm tra an ninh, Tiêu Phong đứng
dậy thay cô sửa sang lại áo ngoài.
Tiêu Phong nói: “Bác chưa từng quên mọi người một ngày
nào. Bác luôn nói, đứa lớn, còn tuổi nhỏ đã trí tuệ trầm ổn, tương lai sẽ thành
châu báu. Bác đưa anh đi học nghệ, cũng là vì hoài niệm Thẩm nữ sĩ. Anh đưa cho
em bản bút ký, thật ra đây chính là vật tổ truyền của Thẩm gia.”
Linh Tố cười mỉa: “Em thật không biết nên vui hay nên
buồn đây.”
Tay Tiêu Phong đặt trên vai cô: “Linh Tố, có đôi khi,
chúng ta cũng không cần người khác ban cho chúng ta một ngôi nhà.”
Cô gái trong lòng đôi mắt ướt át, điềm đạm đáng yêu.
Từ lúc anh quen biết cô tới nay, cô luôn bàng hoàng cô đơn, như chú chim cô độc
co rúm lại tránh mưa gió dưới mái hiên, nhưng vẫn cố giữ vững kiêu ngạo ngẩng
cao đầu. Anh thương tiếc cô đến vậy.
Tiêu Phong nhịn không được nói: “Nếu em nguyện ý, anh
vĩnh viễn vẫn là anh họ của em, nhà của anh chính là nhà của em.”
Linh Tố ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi đen láy như ngọc
lưu ly lại lạnh như băng. Cô giãy mạnh ra khỏi lòng anh.
Tiêu Phong không rõ hỏi: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Linh Tố lạnh lùng: “Em nên đi đăng ký rồi.” Cô
cũng không quay đầu lại đi về phía hải quan.
Tiêu Phong ở phía sau gọi: “Linh Tố?”
Linh Tố không thèm nhìn anh.
Thẳng đến khi qua hải quan, cô quay đầu lại, Tiêu
Phong còn đứng ở đó. Cách quá xa, không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Trở về, chuyện thứ nhất, chính là đi tìm Dương Bích
Hồ.
Dương nữ sĩ đoan trang nhìn cô một lát: “Con đã đi gặp
Tiêu Bá Bình?”
Linh Tố gật đầu: “Ông ấy đã nói cho con biết rồi.”
“Đây là lý do vì sao trên mặt con tất cả đều là sầu
khổ?”
“Toàn bộ tín ngưỡng bị sụp đổ, mờ mịt không biết làm
sao.”
“Làm khó cho con rồi.” Dương nữ sĩ từ ái nắm tay cô.
“Dì Dương, Tiêu tiên sinh muốn con tới hỏi dì, ông ấy
nói dì sẽ biết nhiều hơn.”
Dương nữ sĩ thở dài: “Dì giống như ông ấy thôi, tám
lạng nửa cân.”
Tâm Linh Tố trở nên lạnh lẽo.
“Mẹ con nói, cô nhặt được con ở phòng đợi nhà ga. Mới
đầu còn tưởng rằng là đồ lữ khách bỏ quên, đến gần mới phát hiện hóa ra là một
đứa nhỏ.”
Không biết tại sao cha mẹ ruột lại vứt bỏ cô tại nơi
đó vào 24 năm về trước.
“Con còn nhớ rõ ta đã nói Thẩm gia kỳ thật là một môn
phái đúng không?”
Linh Tố gật đầu.
“Dị năng đúng là trời cho, cũng rất ít khi có thể di
truyền, Thẩm gia đại đại tương truyền, đều là dựa vào việc tuyển nhận đệ tử. Mẹ
con lúc ấy phát giác con trời sinh dị năng, thu dưỡng con làm truyền nhân. Linh
Tố, con kỳ thật nên gọi mẹ con là sư phụ.”
Linh Tố kinh ngạc.
Dương nữ sĩ nói: “Tâm địa Tuệ Quân thiện lương, nhiều
năm qua, con không khác gì con ruột của cô.”
Linh Tố rơi lệ. Thẩm Tuệ Quân đứng ở góc độ nào cũng
đều là một người mẹ hoàn mỹ.
Dương nữ sĩ vỗ vỗ cô: “Chờ đến khi tương lai con làm
mẹ, con sẽ càng hiểu được.”
Không quá mấy ngày, một người đàn ông mặc tây trang
tìm được Linh Tố, hạ thấp người nói: “Nhị tiểu thư, hôm qua tiên sinh đã mất.”
Vẫn còn gọi cô là Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư chân
chính Linh Tịnh đã sớm nằm yên nghỉ dưới đất rồi.
Sau khi trở về khỏi Tiêu gia, Linh Tố và Tiêu Phong
liền mất đi liên hệ. Linh Tố biết Tiêu Bá Bình nuôi nấng anh lớn lên, sinh
dưỡng tử táng, Tiêu Phong phải có trách nhiệm.
Linh Tố không chuyển đến chỗ Tiêu Phong đưa chìa khóa
cho cô, mà vẫn ở tại gian phòng kia. Hàng xóm chỉ trỏ sau lưng, dù sao không
nhìn tới thì sẽ không để ý.
Một ngày tan tầm đã khuya, Linh Tố cầm theo cặp lồng
đựng cơm về nhà. Mới quẹo vào ngõ nhỏ, cô lập tức đứng lại.
Một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, một người đàn ông
đứng ở dưới lầu. Trong bóng đêm có ánh sáng đầu mẩu thuốc le lói, tựa hồ đã đợi
khá lâu.
Linh Tố coi không như không thấy, đi ngang qua hắn.
Bạch Khôn Nguyên vươn tay bắt lấy cánh tay cô.
Linh Tố giãy dụa: “Anh buông ra.”
“Tôi có lời muốn nói với em.”
“Tám trăm năm trước đã sớm nói xong rồi.”
“Em và Tiêu Phong đang kết giao sao?”
Linh Tố đề phòng nghi hoặc nhìn hắn.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Hắn không thích hợp với em. Năm
đó Tiêu gia tựa vào việc vận chuyển qua Đông Nam Á mà lập nghiệp, tẩy trắng mới
hơn mười năm, có thể sạch sẽ được bao nhiêu chứ?”
Linh Tố tức giận đến phát run, hỏi lại: “Vậy anh thì
sạch sẽ được bao nhiêu?”
Bạch Khôn Nguyên cũng tức giận: “Tôi sẽ không hại em!
Tiêu Phong đã đính hôn với Tam tiểu thư của Triệu gia hơn bốn năm rồi. Em muốn
làm vật hy sinh một lần nữa sao?”
Huyết sắc trên mặt Linh Tố biến mất, ngực giống như bị
ai đó đấm một cái thật mạnh, khí huyết cuồn cuộn, đau đến hai mắt nóng bỏng.
Cô đẩy Bạch Khôn Nguyên ra, ngồi trên mặt đất nôn mửa.
Nhưng trong bụng trống trơn, chỉ nôn ra nước loãng.
Bạch Khôn Nguyên đau lòng nâng cô dậy: “Muốn đi gặp
bác sĩ không?”
Linh Tố ra sức đẩy hắn: “Anh cách xa tôi một chút!
Anh, chạy trở về bên vợ và đứa nhỏ của mình đi! Chúng ta sáu năm trước đã không
còn gì liên quan, chuyện của tôi không cần anh lo!”
“Linh Tố, em cứ việc hận tôi, nhưng tôi không thể lại
nhìn thấy em chịu thương tổn.”
“Đi đi!” Linh Tố kêu lên: “Không cần anh giả bộ hảo
tâm. Mạng anh vốn khắc với tôi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Bạch Khôn Nguyên lạnh lùng nói: “Em cảm thấy tôi dối
trá, kỳ thật tôi đối với em lại là người thẳng thắn nhất, bộ mặt nào em cũng
đều đã gặp qua. Những người đó thì sao, Tiêu Phong không nói, ngay cả Cố Nguyên
Trác, cũng có một mặt không muốn em biết đến!”
Hắn lấy ra phong thư đưa qua.
Trong phong thư là mấy bức ảnh chụp, Cố Nguyên Trác
cùng một người đàn ông nho nhã ở cùng nhau, vẻ mặt vui vẻ, tư thái thân mật.
Người khác có lẽ không biết. Nhưng Linh Tố và Cố
Nguyên Trác thân thiết, sớm đã biết hắn là người đồng tính.
Cô xé ảnh chụp thành từng mảnh nhỏ, ném trở về: “Bạch
Khôn Nguyên, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Bạch Khôn Nguyên hung tợn nói: “Đúng, tôi đáng ghê
tởm! Tôi thận trọng, gian trá giảo hoạt, lãnh huyết vô tình, chỉ mong kiếm lợi.
Những gì tôi làm đều không muốn ai biết rõ mục đích. Em chưa từng nghĩ tới, tôi
làm những điều này cũng chỉ vì tình yêu!”
Linh Tố giống như nghe được chuyện nực cười nhất trong
thiên hạ. Cô ngửa đầu bật cười, trong đó tràn ngập châm chọc đùa cợt.
“Bạch Khôn Nguyên, hóa ra anh cũng biết nói tới tình
yêu sao?”
Bên cạnh truyền đến một tiếng hít sâu. Hai người đều
nhìn lại, Đồng Bội Hoa đứng cách đó mấy thước, mở to mắt nhìn bọn họ.
Trên thế giới có một số việc chính là sao mà khéo đến
vậy.
Linh Tố cười lạnh: “Tới đúng lúc. Tôi sẽ nói rõ ràng,
hai người các ngươi, về sau đừng tới tìm tôi nữa!”
Cái gì gọi là một bước sai đường, ngàn thu ôm hận (Nguyên tác là Nhất
thất túc thành thiên cổ hận)? Thẩm Linh Tố cô chính
là ví dụ tốt nhất.
Dù nhã nhặn hướng nội, dù văn minh tao nhã, đều sẽ bị
đôi vợ chồng này tra tấn thành Mẫu Dạ Xoa.
Linh Tố thở phì phì chạy về nhà, đóng sầm cửa. Người
phụ nữ hàng xóm mở cửa ra mắng: “Không biết nói nhỏ thôi sao? Không có ý thức!”
Người đàn ông thì khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi!”
Giọng người phụ nữ không hề nhỏ lại: “Thực không ra
gì, loại con gái không đứng đắn này lại ở ngay đối diện.”
Linh Tố tức giận đến hai mắt cay nóng.
Yêu?
Gặp quỷ đi thôi!
Dưới lầu đôi vợ chồng cũng không lập tức rời đi.
Sau khoảng lặng, Đồng Bội Hoa đi tới.
“Đầu tiên là Quan Lâm Lang, giờ lại là Thẩm Linh Tố.
Anh luôn thích loại con gái thanh thuần thoát tục, không bị ảnh hưởng bởi khói
lửa nhân gian này.” Cô ta cười lạnh hai tiếng: “Đúng vậy, tôi là người chỉ mong
kiếm lợi tục tằng không chịu nổi, nếu không phải đã sinh cho anh hai đứa con
trai, đã sớm bị anh hạ bệ rồi. Bạch Khôn Nguyên, anh cũng thực sự khiến tôi ghê
tởm.”
Bạch Khôn Nguyên mím môi, biểu tình lạnh như băng,
không nói được một lời.
Đồng Bội Hoa biết hắn bận tâm ở đây là ngoài đường,
không thể đánh mất mặt mũi. Nhưng cô ta không quan tâm, dù sao cứ để hai vợ
chồng ôm nhau cùng chết.
“Hiện tại tôi thật sự rất hối hận, làm sao tôi có thể
yêu anh chứ. Yêu anh cũng đành thôi, lại làm sao có thể cúi đầu mất lý trí gả
cho anh. Những năm gần đây, tôi cũng biết anh không để tâm đến tôi. Nhưng tôi
vẫn nghĩ, kiếp này làm vợ chồng, làm bạn đến già, chúng ta không phải là người
ngoài, cái gì tôi cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng còn anh thì sao? Vừa xảy ra
chuyện thì lập tức chạy đi tìm người con gái khác để tìm an ủi!”
Bạch Khôn Nguyên đột nhiên giữ chặt cô ta, lôi vào
trong xe.
Đồng Bội Hoa kêu lớn: “Anh làm gì chứ? Sợ tôi nói ra
sao? Sợ tôi nói hết mọi thứ ra à! Anh cũng không ngẫm lại năm đó làm thế nào mà
đấu lại với Bạch Sùng Quang, rồi dưới sự trợ giúp của ai mà vững vàng ở công
ty? Anh là người vô lương tâm!”
Bạch Khôn Nguyên dùng sức nhét cô ta trong xe, sau đó
khởi động lái xe rời đi