Đêm Trường Tăm Tối

Chương 64




Tháng 1 năm 2013,

vừa qua tết dương lịch.

Văn phòng công ti Trần Minh Chương.

Trương Siêu ngồi trước mặt ba người, vẻ mặt tươi cười: "Viện Kiểm sát cao cấp tỉnh đã thụ lí hồ sơ kháng cáo của Giang Dương, nhưng từ trước đến giờ việc lật án oan sai luôn là một quá trình rất lâu, không thể sốt ruột ngay tức thì được, hai tuần một tôi sẽ đi nghe ngóng thông tin. Bây giờ có một thông tin rất tốt, chính quyền khoá mới định tiến hành cải cách tư pháp, tháng trước viện Kiểm sát cao cấp tỉnh vừa lật lại vụ án oan hai chú cháu gϊếŧ năm người ở Tiêu Sơn, đây là một vụ ghi dấu điển hình, gây chấn động dư luận toàn quốc. Mọi kênh thông tin trong giới tư pháp đều cho thấy, các địa phương trên toàn quốc sẽ dấy lên làn sóng lật án oan sai, đợt cải cách tư pháp này mang lại hi vọng rất lớn, môi trường lớn bắt đầu thay đổi, tôi tin rằng nhất định sẽ lật được vụ án của Giang Dương!"

Giang Dương mỉm cười nói: "Cảm ơn thầy Trương."

"Có gì đâu, đây là việc duy nhất tôi có thể làm được cho cậu." Lúc này, anh ta bỗng để ý thấy cả Trần Minh Chương và Chu Vĩ đều cúi đầu, không nói gì, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào đối với những lời vừa rồi của anh ta. Nghĩ lại hồi nãy, từ lúc anh ta vào cửa, chỉ có Giang Dương lịch sự chào hỏi anh ta, còn hai người kia đầu óc cứ để đi đâu. Chu Vĩ không hề có thái độ không thiện chí đối với anh ta, chỉ là hình như hoàn toàn không để ý xem anh ta nói gì.

"Các anh... các anh sao thế? Có phải là vẫn cảm thấy tôi..."

Chu Vĩ và Trần Minh Chương vẫn im lặng không nói gì.

Giang Dương giải thích với anh ta: "Các anh ấy không phải là vì thầy, mà vì... vì hiệu quả hoá trị không lí tưởng lắm, đã kết luận là giai đoạn cuối."

Trương Siêu choáng váng, mắt bắt đầu đỏ hoe. Anh biết, ung thư phổi giai đoạn cuối, tỉ lệ tử vong trong vòng nửa năm gần như lên tới một trăm phần trăm.

Giang Dương vẫn tỏ ra như không có gì, mỉm cười nói với ba người: "Mọi người đừng có rầu rĩ như thế, tôi vẫn còn đây thôi, đã đi đâu, có phải là ngày đầu tiên biết tin đâu, tôi đã chuẩn bị tâm lí nửa năm nay rồi, đã biết sẽ có ngày như thế này từ lâu rồi. Cái vụ ung thư này, cũng còn được, chỉ có hai ba tuần cuối cùng, di căn khắp người sẽ tương đối khó chịu, trước đó thì cũng thế thôi, cứ coi như là tôi bị cảm nặng đi, bây giờ thi thoảng ho một tí, không hề gì. Nào, anh Tuyết, cười cho mọi người xem cái."

Chu Vĩ chống cằm trợn mắt nhìn anh, một lúc sau, từ từ ngoác miệng ra cười, những người khác cũng bật cười thành tiếng theo.

Sau khi biết tin đã kết luận là giai đoạn cuối, cũng không còn ai khuyên cố gắng điều trị nữa, chỉ mong Giang Dương vui vẻ.

"Thế là đúng đấy, bây giờ ngày nào tôi cũng ở bên vợ con, rất vui, thực sự là rất vui, vô cùng cảm ơn các anh, về tương lai, tôi không quan tâm nữa. Còn về khoản tiền nợ anh Trần, chắc là tôi không trả được rồi, hay là coi như lãi suất khoản tiền tám trăm tệ anh chặt chém của tôi năm xưa, thế là hết nợ nhé."

Trần Minh Chương cười bảo: "Coi như số tôi đen, gặp phải tên cho vay lãi nặng như cậu. Vụ làm ăn tồi tệ nhất đời tôi chính là vụ chặt chém của cậu tám trăm tệ hồi đó đấy."

"Anh phải suy xét cả mức độ vật giá năm đó nữa chứ, tôi phải ăn bao nhiêu bữa mì tôm mới để ra được tám trăm tệ, thế mà anh chặt chém không thương tiếc, một phát là cuỗm sạch."

Mọi người phá lên cười.

Một lúc sau, Giang Dương bình tĩnh lại, bỗng trở nên nghiêm túc, anh trịnh trọng nhìn ba người, nói: "Bác sĩ nói tôi còn khoảng ba đến năm tháng, thời gian không còn nhiều, tôi vẫn muốn làm một việc nữa, mong là các anh không cản tôi."

Trần Minh Chương lo lắng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Mười năm nay, tôi gần như chỉ làm một việc, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào hoàn thành được. Bây giờ tôi không còn thời gian nữa, có lẽ đây cũng là ý trời. Tôi muốn dùng cái chết để thu hút sự quan tâm của tất cả mọi tầng lớp trong xã hội, đưa toàn bộ sự thật ra ánh sáng, để bọn tội phạm bị trừng trị đích đáng."

Chu Vĩ nghiêm giọng quát: "Cậu định làm gì?"

Giọng Giang Dương đầy cảm xúc: "Sau khi nhận được thông báo của bệnh viện, mấy hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, nếu tôi tự sát thì sẽ thế nào? Một vụ tự sát gây chấn động dư luận! Một vụ tự sát thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người. Sau sự việc đó, mọi người sẽ biết trước đây tôi là một kiểm sát viên, tại sao tôi phải vào tù, trong mười năm qua tôi đã làm việc gì. Thêm vào đó là những bức ảnh, danh sách người bị hại, các anh lẳng lặng đưa toàn bộ diễn biến sự việc lên mạng, tôi tin rằng nhất định sẽ gây ra một cơn bão dư luận, bọn chúng nhất định sẽ bị điều tra, trị tội!"

Chu Vĩ mắng: "Cậu điên rồi à? Cậu nói luyên thuyên cái gì thế hả! Cho dù cậu chỉ còn sống được một ngày nữa, cũng phải cố gắng sống tiếp cho tôi, sum vầy vui vẻ với vợ con!"

Trần Minh Chương nói: "Ông Tuyết nói đúng đấy, cậu đừng có nảy ra những ý tưởng siêu phàm nữa, cậu làm như thế sẽ vẫn không có bất cứ kết quả gì đâu."

Trương Siêu nói: "Cậu làm kiểm sát viên bao nhiêu năm rồi, hắn đã hiểu rất rõ, kiểm sát viên các cậu thấy phản cảm nhất là cái gì. Các cậu thấy phản cảm nhất là người khác sử dụng nghệ thuật hành vi để kháng cự lại luật pháp. Nào là tự thiêu, nào là tự sát, toàn là những người dốt nát hết cách mới làm, liệu có được kết quả hay ho gì, mọi việc như thế nào vẫn sẽ như thế đó. Cậu là một kiểm sát viên, từ trước đến giờ luôn hướng tới sự chính nghĩa trong quy trình làm việc, tại sao cậu lại nảy sinh ý nghĩ thực hiện nghệ thuật hành vi như thế được!"

Giang Dương hoàn toàn không hề bị lay động trước những lời khuyên can của ba người, vẫn nhất mực muốn làm theo ý mình, cuối cùng Chu Vĩ to tiếng với anh, ông bực quá mở luôn cửa sổ, thò đầu xa ra ngoài cửa sổ hút thuốc.

Trần Minh Chương vẫn ở bên cạnh ra sức khuyên ngăn.

Trương Siêu thì ngồi cúi đầu ở một góc, nhìn họ tranh cãi, không nói câu nào.

Sau khi tranh luận đủ kiểu mất cả buổi chiều, cuối cùng Chu Vĩ nói rắn: "Cậu muốn tự sát chứ gì, được, cậu đi mà tự sát, đừng có hi vọng sau khi cậu chết, chúng tôi sẽ đưa ảnh và diễn biến sự việc lên mạng, tôi nói cho cậu biết, tuyệt đối không. Đên lúc cậu chết rồi, chỉ có bị đồn công an kết luận là một kiểm sát viên có lối sống không trong sạch phải vào tù ba năm, sau khi ra tù không chịu được sự thay đổi của cuộc sống nên tự sát, không ai biết trong mười năm qua cậu đã làm gì, tất cả mọi người đều chửi cậu là đáng kiếp!"

Giang Dương nói: "Anh sẽ không thể dửng dưng như thế được."

"Tôi sẽ không? Ha ha, thế thì cậu cứ đi chết vô ích đi, xem tôi có dửng dưng hay không!"

Trần Minh Chương nói: "Đừng cãi nhau nữa, không có ý nghĩa gì cả, cậu tự sát hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, không thể thay đổi được bất cứ kết quả gì, sau khi cậu chết, chúng tôi cũng sẽ không làm bất cứ việc gì."

Giang Dương nhìn hai người, buông một tiếng thở dài, lúc này, để ý thấy Trương Siêu đang ngồi ở một góc xa cúi đầu, không nói câu nào, anh muốn xin ý kiến của Trương Siêu: "Thầy Trương, thầy có nhận lời giúp em không?"

Trương Siêu lắc đầu: "Không."

Chu Vĩ nói to: "Thấy chưa, đến chúng tôi còn chẳng giúp cậu, làm gì có chuyện ông thầy Trương của cậu lại muốn chuốc phiền vào mình."

Trần Minh Chương đanh giọng quát: "Chu Vĩ, ông không ngậm cái mồm hôi của ông lại được hả!"

Chu Vĩ tự biết đã lỡ lời, vội xin lỗi Trương Siêu: "Luật sư Trương, tôi xin lỗi, tôi lỡ lời, mong anh bỏ quá cho."

Trương Siêu không để ý đến ông, mà đưa mắt nhìn thẳng về phía Giang Dương, chậm rãi nói: "Nếu cậu thật sự muốn chết, hay là chọn một cách chết khác."

Chu Vĩ lập tức giận dữ nói: "Anh đang nói cái chết tiệt gì thế!"

Trương Siêu vẫn không để ý đến ông, mà trịnh trọng nhìn Giang Dương: "Tôi giúp cậu chết, đổi lấy - sự chính nghĩa trong quy trình!"