Đêm Trước Tân Hôn

Chương 17




Chương 17
Xếp chữ: Thanh Mạn

Tự mình gây chuyện tự mình phải chịu trách nhiệm thôi.
Y Đường lấy vài cái băng dán cá nhân chỗ hộ sĩ ở quầy lễ tân, vừa bóc lớp vỏ ngoài ra đã ngửi thấy một mùi thuốc bắc thoang  thoảng. Y Đường ngồi đối diện Tống Diễn trên sô pha, hai chân khép chặt ngay ngắn. Cô chợt cẩn thân nâng bàn tay Tống Diễn đặt lên đầu gối mình.
Miệng vết thương đã được dùng cồn khử trùng, xung quanh vết thương ửng đỏ được bôi một lớp thuốc màu vàng đậm.
Y Đường cầm băng gâu lên rồi quan sát tỉ mỉ bàn tay trước mặt. Tay Tống Diễn vừa to vừa chắc khỏe, khớp xương rõ ràng ngón tay thon dài, mu bàn tay hiện đầy những mạch máu xanh mờ, trên làn da màu lúa mạch có vài vết sẹo lồ lộ rõ ràng, chắc hẳn không phải vết thương mới.
Cô im lặng khẽ liếc nhìn khuôn mặt Tống Diễn.
Khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ khỏe mạnh không hề giống với khuôn mặt hiện tại của anh, đôi tay này của anh chồng chất vết thương, lòng bàn tay cũng đầy vết chai, chạm vào có cảm giác vừa thô ráp vừa cứng rắn.
“Hửm?”
Tống Diễn thấy cô lén nhìn  mình thì nhếch mày sáp lại gần cô.
Y Đường chợt bặm môi cúi thấp đầu dán miếng băng gâu màu vàng nhạt lên miệng vết thương, “Trước đây anh hay đánh nhau hả?” Sao trên tay nhiều vết thương vậy.
Tống Diễn lắc đầu: “Anh không hề động tay động chân với người khác.”
Có lẽ hồi nhỏ chưa trải sự đời thinh thoảng cũng sẽ đánh nhau, nhưng càng trưởng thành thì đa số lần đều không cần anh tự mình động thủ. Y Đường vẫn nhìn chằm chằm vào những vết thương cũ trên tay anh. Anh nhìn vào chỗ ánh mắt cô dừng lại, đột nhiên hiểu rõ.
“Trước kia có một thời gian anh là vận động viên, hồi đại học lại học trường quân đội.”
Trên tay, trên người anh vết thương lớn nhỏ rất nhiều. Cô có thể nhìn thấy, dĩ nhiên, nếu cô còn nhớ trong đêm đó hai năm trước, chắc hẳn cô sẽ biết sau lưng anh có một vết sẹo rất sâu rất dài do dây thép gai cứa.
“…”
Y Đường chớp chớp mắt cố gắng tiêu hóa hết nội dung mà mình vừa nghe được… Vân động viên… Trường quân đội?
“Là làm lính hả? Anh có từng cầm súng không?”
Tống Diễn lại lắc đầu lần nữa, “Không phải làm lính mà là làm sĩ quan. Anh học chiến lược bố phòng và chỉ đạo tác chiến một năm, này nào cũng huấn luyện, lên lớp. Có điều cũng đã thật sự từng đụng vào súng, nhưng chỉ dùng ba loại K-63, K-56 và AK47, không giống với làm lính, sĩ quan bắn súng ít hơn.”
“…” Sóng mắt trong veo chợt lóe lên ánh đen láy, Y Đương không nhịn được nháy nháy mắt rất chuyên tâm lắng nghe…
“Vậy thành tích ở trường của anh tốt lắm nhỉ?”
Tống Diễn bình thản đáp: “Năm phát năm mươi vòng.”
“…” Y Đường chớp mắt không nhịn được khẽ hít sâu một hơi.
Số đạn được bắn x số vòng mỗi phát súng (cao nhất là 10 vòng) = tổng số vòng.
“Điểm tuyệt đối?”
Phim truyền hình điện ảnh đề tài quân sự cô đã từng xem không ít, thông thường cấp bậc này đã có thể làm đại thần quỳ lạy luôn rồi.
Tống Diễn đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc Y Đường: “Không cần kinh ngạc quá, em luyện tập một năm cũng có thể làm vậy được thôi.”
“Tôi luyện một năm cũng có thể bắn được năm mươi vòng?” vẻ mặt Y Đường kinh ngạc nhìn Tống Diễn.
“Không, có thể bắn được mười vòng, năm phát đều bắn cùng một điểm.”
“Xì…”
Vẻ mặt hào hứng xụ xuống trong nháy  mắt, có kiểu xem thường người khác như anh vậy ư? Cô cũng đâu phải người mù, hai ba mươi vòng cũng không thành vấn đề…
Y Đường vén mái tóc dài ra sau vai rồi ngồi thẳng lưng nói: “Toàn nói lời vô căn cứ, tôi chẳng hiểu gì về phương diện quân sự cả, người đàn ông như anh vừa thông minh lại lớn hơn tôi mấy tuổi liền, anh lừa tôi như lừa đứa trẻ lên ba vậy, năm phát trúng năm mươi vòng… anh nói thế nào chẳng được.”
Năm phát năm mươi vòng…
Sao anh không nói năm mươi mốt vòng luôn đi?
Tộng Diễn cười giễu không để lời nói vào tai. Ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên thân hình cao lớn của anh, anh hơi nheo mắt chống đầu bằng một cánh tay, hai chân vắt chéo hướng về phía bàn trà nhỏ.
“Không tin?”
“Không tin.”
“Vậy em về với anh, đợi vết thương của anh khỏi rồi em hãy đến nhà anh, trong thư phòng vẫn còn cúp, em thích xem thì xem thích sờ thì sờ, chơi hỏng thì xem như tại anh, anh sẽ không đòi tiền em đâu.”
“…” Mười câu thì nhất định cũng có câu dính bẫy, người đàn ông này nói lời nào cũng có cạm bẫy. Y Đường nhíu maỳ, lại muốn lừa cô đến nhà anh, còn lâu cô mới làm vậy.
Có điều… nghe giọng điệu trong lời nói Tống Diễn, lại thêm vẻ mặt vô cùng tự tin kia xem ra chắc không phải khoác lác.
Sau một tuần tiếp xúc qua lại này, trong lòng Y Đường cũng rõ Tống Diễn là một người thông minh tài giỏi, người đàn ông như anh vô cùng thích hợp làm quân nhân, tính cách bộc trực thẳng thắn, làm người cũng ngay thẳng, trong công việc thì quả quyết dứt khoát, tư chất cần có của quân nhân anh đều có, có kỉ luật lại biết chừng mực.
Hai người đối mặt với nhau không nhịn được bật cười.
Y Đường cúi đầu vò mấy chiếc vỏ băng dính cá nhân thành cục ném vò thùng rác.
“Tống Diễn, chắc anh rất thích quãng thời gian ở trường quân đội nhỉ?”
Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt anh thoải mái như vậy.
“Ừ.”
Tống Diễn lên tiếng đáp lại, anh ngửa đầu ra sau khiến những lọn tóc ngắn áp sát vào sô pha đen, “Cuộc sống trong trường quân đội rất đơn giản, không hề có những chuyện hục hặc đấu đá nhau như ở bên ngoài.”
Cuộc sống một ngày ba bữa hết thảy đều diễn ra tuần tự rõ ràng.
Đàn ông mà, ai chẳng có nhiệt huyết thanh xuân, mỗi năm khi mùa thu đến chính là lúc lòng mong muốn đền đáp quốc gia dân tộc rực cháy nhất.
Phụ nữ có lẽ sẽ không hiểu được cảm giác ở trần đánh nhau kịch liệt trong bùn đó, vô cùng tự do tự tại, Tống Diễn thích nhất cảm giác sau khi huấn luyện đươc nằm dài trên bãi cỏ mà ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, mùi mồ hôi cùng mùi bùn đất trộn lẫn vào nhau, nhắm mắt lại tựa như cả người và đất trời hòa làm một.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt của nam và nữ, Y Đường mím môi, trong lòng cũng không khỏi dâng niềm rung động.
Dường như cô có thể tượng tượng được dáng vẻ anh mặc quân phục chỉnh tề đứng trên đỉnh núi, mà sau lưng anh là rất nhiều những chàng trai có chung lý tưởng hoài bão với anh, họ húng tráng như núi cao biển rộng, hô to khẩu hiệu dốc sức bảo vệ tổ quốc.
“Vậy… sao anh không ở lại trường nữa?”
Không chỉ Lý Mộ từng tìm hiểu, Y Đường cũng vì tò mò mà tìm các tài liệu của Tống Diễn để điều tra. Nhưng từ trước khi anh tốt nghiệp đại học thì tài liệu gần như không hề có. Y Đường buồn bực cẩn thận đọc lại một lượt những tin tức liên quan đến anh nhưng những bản tin ấy cũng nói ngắn gọn chứ không giải thích gì nhiều, chỉ nói anh nghỉ học giữa chừng rồi đi không trở về.
Rất nhiều chuyện cũ trước kia bị khơi lại, Tống Diễn nhìn sâu vào mắt Y Đường, anh chợt chống người ngồi thẳng dậy.
Thân người anh hơi nghiêng về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau rồi khoác lên đầu gối.
“Hồi năm hai anh phạm phải một sai lầm lớn ròi tự ý rời khỏi trường mà không xin phép, sau đó thì bị khai trừ khỏi.”
Kỷ luật trường quân đọi cũng nghiêm khắc y như trong quân ngũ, không xin phép mà tự ý rời đi cũng tương đương như đào binh.
“Vì chuyện gì?” Y Đường dè dặt nhìn Tống Diễn.
Tống Diễn khẽ lắc đầu: “Chút chuyện trong nhà thôi, mấy chuyện cũ không quan trọng không đáng nhắc đến.” Anh bỗng đưa tay vào ngực áo lấy bao thuốc lá theo thói quen nhưng đột nhiên lại nhớ đến đứa trẻ đang nằm trên giường.
Anh lại nhíu chặt mày cất vào.
Anh không muốn nói, Y Đường cũng không làm khó anh.
Đúng lúc nhóc con nằm trên giường vừa dậy. Tụng Tụng lật người chép miệng, hàng mi dài khẽ chớp chớp, thằng bé đối mặt với Y Đường ngáp một cái thật dài.
“Mẹ ơi, bóng…”
Tụng Tụng dụi dụi mắt ngọt ngào cất tiếng, thằng nhóc này vừa dậy đã đòi bóng rồi. Y Đường vuốt nếp váy rồi đứng dậy, cô nhẹ nhàng đi đến cạnh Tụng Tụng lau mồ hôi trên trán bé, đợi thằng bé tỉnh ngủ hoàn toàn cô mới bế lên đặt vào xe nôi đã chuẩn bị sẵn.
“Không còn sớm nữa, tôi mang Tụng Tụng về đây.” Cô quay đầu nói với Tống Diễn.
Tống Diễn cũng đứng dậy theo cô, đôi chân anh cao ráo thẳng tắp. Bộ đồ bệnh nhân màu xanh không hề ảnh hưởng đến khí chất trầm ổn, vững chắc thường ngày của anh, ngược lại còn thêm nét lạnh lùng nổi bật.
“Ngày mai có đến thăm anh không?”
“Mai tôi phải làm việc.”
“Vậy ngày kia?”
“Ngày kia…” Y Đường do dự ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi… ngày kia cũng không chắc là có thời gian hay không…”
Một khi đã bắt tay vào điêu khắc thì cô phải nắm chắc việc sắp xếp xử lí, linh cảm và ý tưởng chỉ có trong chớp mắt, công việc bị gián đoạn cũng sẽ khiến cho linh cảm bị gián đoạn, nhiều lúc cô không thể phân tâm, một khi bị làm phiền thì rất có thể tất cả đều sẽ bị thay đổi.
“Bận vậy à?”
Tống Diễn nhìn cô chăm chú, Y Đường cắn môi tỏ vẻ khó xử.
“Hay là… nếu rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho anh?” Bây giờ gọi video cũng rất tiện mà.
“Không cần đâu, anh sẽ gọi cho em, buổi tối gọi chắc sẽ không ảnh hưởng công việc của em đâu nhỉ, cổ tay anh cũng đỡ hơn trước nhiều rồi, đợi vết thương lành hẳn anh sẽ đến thăm em.”
Tống Diễn cúi đầu khẽ khàng ngậm môi cô, nhẹ nhàng quấn quýt cạy mở hàm răng cô.
Răng môi triền miên khiến cảm giác tê dại lại lần nữa chiếm đóng, Y Đường hơi choáng váng không đứng vững. Tống Diễn đỡ bả vai cô ôm vào lòng để cô đứng yên.
…Hai người đều ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ. Trong xe nôi, đúng lúc Tụng Tụng thấy cảnh này, cậu đưa bàn tay bé nhỏ của mình giật giật váy Y Đường.
“Mẹ ơi, hôn con!”
Tụng Tụng cũng muốn được hôn.
“…” Quên mất vẫn còn đứa trẻ ở đây. Nhất thời Y Đường nghẹn lười không nói được câu nào. Hai gò má cô nổi hai rặng màu hoa đào xinh đẹp, đỏ như sắp bốc cháy đến nơi.
“Tôi, tôi đi trước đây.” Y Đường hốt hoảng đẩy Tống Diễn ra.
Tống Diễn khẽ cười nhìn theo bóng dáng yểu điệu càng đi càng xa, anh cất giọng gọi lớn: “Y Đường, đợi anh!” Hai ngày nữa anh sẽ đến tìm cô.
Ra đến hành lang, Y Đường đỏ mặt đứng im tại chỗ.
Cô quay đầu run run đáp lại anh.
“Ừm.”
Kịch nhỏ:
Tụng Tụng: Bộ ơi, hôn con~ (Tụng Tụng cũng muốn hôn cơ ~)
Tống Diễn: Cút
Xin lỗi mọi người nhiều vì mất hút lâu nay, wattpad lỗi quá đăng mãi mới được. Từ tuần sau mình sẽ có lịch đăng, cụ thể thế nào mình sẽ thông báo trên page nha.
20210105