Đêm Trước Ly Hôn

Chương 97: Ngoại truyện: Đào hôn




Editor: Hạ Y Lan

Đồng Đồng lôi Đồng Đồng xuyên qua ánh sáng hành lang, chạy về phía trực thăng trên sân cỏ, trước mắt bao người, chú rễ công khai dẫn theo cô dâu đào hôn.

Còn hơn mười phút nữa, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ trước chứng kiến của dòng họ hai bên và bạn bè thân thích, chú rễ lại dẫn theo cô dâu bỏ chạy, hiện trường trở nên hỗn loạn, trong tay Kiều Vi Nhã và Elaine, mỗi người đều cầm một phong thư, một cắn răng nghiến lợi, một lắc đầu cười khổ, nhìn nhau ngẩn người.

Chú rễ nói, đây là hôn lễ của bọn họ, đã đăng ký kết hôn, bọn họ đã là vợ chồng chân chính, không cần báo cho thiên hạ.

Rốt cuộc Kiều Vi Nhã cũng tỉnh táo lại, răng ngà cắn nát, giận đùng đùng: "Chờ bọn chúng về rồi hẳng nói!" Vì hôn lễ này, Kiều Vi Nhã bận rộn hơn hai tháng, mỗi ngày con trai nhỏ đều oán trách trong lòng Kiều Vi Nhã chỉ có chị nên không yêu thương thằng nhỏ.

Gương mặt Bảo Kiều đầy hả hê, Elaine bấm tay gõ vào đầu cậu, nhẹ giọng bảo: "Mẹ con đang nổi nóng, con không đi an ủi mà còn hả hê, ngộ nhỡ mẹ con dời lửa giận lên người con thì sao?"

Bảo Kiều đứng gần tới cằm của Elaine, đã chín tuổi rồi nhưng gương mặt vẫn ngây thơ như cũ, cậu liếc mắt nhìn trộm mẹ, nói nhỏ với Elaine: "Con đi tìm ba, vấn đề khó khăn này chỉ có ba mới có thể giải quyết."

Trên máy bay, lúc này Đồng Đồng đang giật giật khóe môi, cả đời người chỉ có một lần hôn lễ không phải nên cử hành trước sự chúc phúc của trưởng bối sao?

Ba nói, ba sẽ dắt cô đi vào lễ đường thần thánh nhất, cô rất chờ mong mà ba cũng rất mong đợi.

Mười tuổi, ba mẹ cử hành hôn lễ ở nhà cậu, thấy mẹ mặc áo cưới trắng, mặt ba là nụ cười hạnh phúc, cô không biết mình có cảm giác thế nào, bởi vì cô lại nhớ ba ruột.

Cô hận ba, nếu ba quý trọng mẹ, mẹ sẽ không làm hôn lễ thêm lần nữa, mặc dù ba Bảo Mặc đối với cô rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn có hình bóng của ba ruột, đời này không thể biến mất.

Đột nhiên cô nhớ, khi đó, cô nói với anh trai, đợi sau này cô trưởng thành, tuyệt đối không làm hôn lễ.

Cô nhìn về phía anh: "Anh, có phải anh còn nhớ rõ câu nói kia của em không?"

Anh gật đầu: "Mỗi câu em nói, anh đều nhớ."

Cô lập tức nén giận, tựa vào lòng anh: "Khi đó em còn nhỏ nên nói lẫy, ba hy vọng có thể dắt tay em đi vào lễ đường, chúng ta chạy trốn, ba sẽ thất vọng."

Anh nhân cơ hội ôm lấy cô, để cô ngồi trên đùi mình, hôn hít cô dâu xinh đẹp của anh một phen:"Đồng Đồng, chúng ta đã nhận giấy kết hôn, luật pháp đã thừa nhận chúng ta là vợ chồng, cử hành chỉ là hình thức hư vô, em không thấy mệt sao? Hơn nữa, anh không muốn thấy em đau lòng."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Trở về Trung Quốc, chờ em. . . . . ." Đồng Đồng liếc nhìn vùng bụng bằng phẳng của cô cười: "Chờ em có tin tức chúng ta sẽ về, mẹ sẽ không tức giận."

Nhất thời mặt cô đỏ bừng, vung tay đấm vào ngực anh, anh lại cười lớn lên, nếu đây nắm đấm của Kiều thì anh sẽ né, nhưng anh lại nguyện ý để thiên sứ đánh anh cả đời.

Bọn họ đến sân bay về Trung Quốc, bay thẳng đến Bắc Kinh.

Đã lâu rồi bọn họ chưa về đây, trước khi chuẩn bị hôn lễ, bọn họ vẫn luôn ở Châu Phi, quỹ ngân sách của bọn họ đều vì những trẻ em bên đó mà chạy ngược xuôi.

Máy bay hạ cánh, đêm đã khuya, anh hỏi: "Tối nay chúng ta ở đây hay là đổi chuyến tiếp?"

Cô ngáp một cái, tựa vào người anh: "Chúng ta ở đây đi, em buồn ngủ quá."

Anh dắt cô ra khỏi sân bay, gọi một chiếc xe taxi, trở về nhà.

Trong nhà vẫn luôn có người quét dọn định kỳ, lần này bọn họ trở về, chắc là ba cũng đoán được, cho nên, anh khẳng định, ba bảo người quét dọn sạch sẽ rồi, đêm tân hôn, anh vẫn muốn trải qua ở nhà mình.

Quả nhiên, xe taxi dừng lại, anh nhìn thấy ánh đèn ngoài cửa.

Mới vừa bước lên bậc thang, cửa liền mở ra.

Cô ngơ ngẩn: "Anh, sao lại có người?"

Mở cửa là mợ của anh: "Thằng nhóc thúi, con cũng thật biết giỡn đấy! Đồng Đồng, mau vào."

Mợ kéo tay cô, cũng không thèm nhìn tới anh, anh không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi phía sau.

Vào phòng khách, anh mới phát hiện, không chỉ có mợ ở đây, còn có ba cậu cũng ở đây, cậu ba giễu cợt: "Đồng Đồng, con càng lớn càng hiểu chuyện, biết mấy cậu không thể tùy ý ra khỏi nước, cho nên dẫn cô dâu về bồi thường cho mấy cậu, có phải không?"

Cô nhìn anh trấn định ung dung, than thở một tiếng, mồm miệng của cậu ba, ngay cả bộ trưởng ngoại giao của Mỹ cũng phải chịu lép vế, sao anh có thể thoát khỏi.

Cô ôm lấy cánh tay của mợ ba, nhẹ giọng nói: "Mợ. . . . . ."

Mợ ba cười: "Đồng Đồng, lần này con không thể che chở cho nó được, khuya khoắt rồi chúng ta vẫn phải ngồi đây chờ các con, dễ dàng lắm sao? Lại nói, không để cậu ba con nói cho đủ thì sao các con nhận tiền mừng được?"

Cô đỏ mặt, tựa vào người mợ ba nũng nịu kêu một tiếng, không nói nữa.

Anh vẫn giữ vững mỉm cười, cung kính nghe cậu ba thuyết giáo, trong lòng đang đếm ngược thời gian xem khi nào cậu cả giúp anh kết thúc tình trạng này.

"Được rồi, khuya khoắt, hai đứa ngồi máy bay mười mấy tiếng, nhất định mệt muốn chết rồi, em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng xem, chúng ta đi về trước, ngày mai rồi hãy nói." Cậu cả nói xong thì đứng lên, chuẩn bị đi.

Cô rất có ánh mắt nhận áo khoác từ bảo mẫu, giúp ông mặc vào, cậu cả từ ái sờ đầu cô, lấy trong túi ra một hộp gấm: "Đây là mợ cả chuẩn bị cho con, Đồng Đồng, con thích gì, đợi ngày mai đến bảo anh họ dẫn bọn con đi mua."

Cô khéo léo nói: "Cám ơn cậu mợ, mọi người đưa gì con cũng thích, hơn nữa, con rất tin tưởng ánh mắt của mợ cả."

"Vẫn là Đồng Đồng của chúng ta ngoan nhất, ngày mai đến nhà cậu, cậu nói mợ cả con tự tay xuống bếp, làm món sườn dê con thích nhất."

"Dạ, nhất định ngày mai chúng con sẽ qua."

Cậu hai kín đáo đưa cho Đồng Đồng một cái túi, nặng trĩu, không biết chứa những gì.

Mợ ba nói nhỏ bên tai cô mấy câu, cô đỏ mặt.

Tiễn mấy trưởng bối, cô thở phào nhẹ nhõm, nếu không có cậu cả, nhất định cậu ba sẽ đè anh trai nói cả đêm.

Anh kéo cô dâu của mình, khóe môi nhếch lên ý cười không rõ: "Đi, cô dâu của anh, không đi ngủ thì trời sẽ sáng."

Cô quá hiểu anh mà, cô dừng bước: "Vậy anh buông em ra, em ở phòng mình là được rồi."

Anh ôm chắc cô, dịu dàng nói: "Bây giờ em là vợ của anh, chúng ta nên ở cùng một phòng, lần này anh không cho em viện cớ chạy trốn nữa."

A một tiếng, hai chân cô đã cách mặt đất, bị anh ôm vào phòng.

Hai người nằm song song trên giường, nhìn đối phương, mặt cô đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.

Anh lập tức đè lên người cô, đôi tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, hài hước cười: "Đồng Đồng, không muốn nhìn anh sao?"

Cô vừa định giải thích, đã bị ánh mắt sáng quắc nóng bừng của anh chiếu đến, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng, nói không ra lời.

"Cái đó. . . . . . Anh, em đi tắm trước đã."

"Tiết kiệm nước, chúng ta cùng tắm." Cô muốn trốn đi lại bị anh ôm vào phòng tắm.

Năm nay cô hai mươi tuổi, năm kia, anh đã thương lượng với mẹ cô đi đăng ký kết hôn, một tiếng phản đối của mẹ, tất cả mọi người đều im lặng.

Thật vất vả nhịn đến hai năm, Elaine liên tục thuyết phục, Kiều Vi Nhã mới đồng ý cho bọn họ đi đăng ký.

Mẹ nói, trước khi bọn họ chưa đăng ký, quyết không cho phép giữa bọn họ có hành động thân mật, anh vô cùng nghe lời, cho dù ở Châu Phi, không có người khác đi theo, anh cũng tuân thủ lời mẹ dạy bảo, tuyệt đối không bước qua giới hạn.

Chỉ có anh biết, mình nhịn đến ngày này cực khổ đến cỡ nào, so với luyện võ trước kia còn khổ hơn.

Lúc này chú rễ đã hóa thành sói rồi.

Không tới một phút, quần áo trên người cô không thấy tăm hơi, cô bụm mặt nhảy vào buồng tắm, cô biết, hôm nay mình không tránh thoát.

Da thịt trắng nõn giờ pha hồng phấn hiện ra đầy quyến rũ, nổi lên từng hột da gà, lòng như tiếng trống nơi chiến trường, vang lên thùng thùng không ngừng, tiếp tục như vậy nữa, trái tim của cô sẽ không chịu nổi, nhảy ra chạy trốn.

Anh cưng chìu dịu dàng nói: "Đồng Đồng, em thật đẹp. . . . . ." Lúc này, anh vô cùng cảm ơn mẹ, cô luôn muốn để tóc ngắn, là mẹ vội vã bảo cô nuôi tóc dài, anh mới có thể nhìn thấy mái tóc dài mềm mại như lụa này.

Mặt cô đỏ bừng, cắn môi không dám nhìn anh.

Hai người tắm thật nhanh, cô nhanh chóng lấy khăn quấn rồi bỏ chạy, anh lắc đầu cười cười, đi theo ra ngoài.

Một đêm này, bên trong tân phòng, kích tình bắn ra bốn phía, cảnh tượng kiều diễm, ướt át say lòng người.

……………………..

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, cô mở mắt, một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mắt: "Bà xã, em đã tỉnh."

Nghe được hai tiếng bà xã, mặt cô lại đỏ, tối hôm qua, anh kêu không biết bao nhiêu tiếng bà xã, trước đây, nếu anh gọi cô như vậy, nửa ngày cô cũng không để ý đến anh, cô cảm thấy không dễ nghe.

"Rời giường chưa? Anh làm xong bữa sáng rồi."

"Anh làm?"

Anh gật đầu, trước đây, anh chưa bao giờ nấu nướng, cô không biết anh học nấu ăn từ bao giờ?

"Em muốn ăn ở trên giường." Giờ xương cốt của cô giống như bị hủy hoại, đau nhức vô cùng, cô không muốn rời giường.

"Ừ, anh bưng tới cho em, bây giờ đã mười một giờ, lát nữa chúng ta ra sân bay đến thành phố B, mẹ bảo chúng ta đến mộ báo cho ông bà một tiếng."

Cô hết hồn, bây giờ đã mười một giờ, hơn nữa, mẹ còn gọi điện tới, aizz, sớm biết chạy không khỏi năm ngón tay của mẹ mà.

Vào phòng tắm một chút, mặc quần áo tử tế, anh đã bưng tới chén cháo thơm ngon.

"Anh, vậy chúng ta có đi nhà cậu không?"

"Cậu nói để cho chúng ta về thành phố B trước, trước khi chúng ta về Mỹ thì ở lại nhà cậu mấy ngày là được."

Hai người ăn cơm, tài xế đưa bọn họ đến sân bay, hai người ngồi máy bay trở lại thành phố B.

Vừa xuống máy bay, cô đã ngửi được vị mặn của biển, tiết thanh minh hằng năm ba mẹ đều về đây một lần.

Cô ít khi về cùng, vợ chồng Elaine thành lập một quỹ ngân sách, bọn họ vừa đi học, vừa phải để ý đến quỹ này, cực kỳ bận rộn.

Đến trung tâm thành phố, hai người đến khách sạn Phượng Hoàng của Đài thị, mười mấy năm trước, khách sạn này chỉ là một khách sạn ba sao, sau đó bị Đài thị thu mua, trở thành khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố B.

Quản lý khách sạn tự mình tiếp đãi bọn họ, trước khi bọn họ vào, quản lý đã nhận chỉ thị của cấp trên, để trống 'phòng tổng thống' cho đôi vợ chồng mới cưới này.

Đồng Đồng rất muốn đi biển, đã lâu rồi cô không đến đó, khi ấy cô thường xuyên cùng anh ra biển đào cua.

Hai người đổi một bộ quần áo, đi ra khách sạn, khách sạn đã chuẩn bị xe cho bọn họ, Đồng Đồng xua tay không cần, hai vợ chồng đi bộ ra đường, dạo một vòng trên đường thì tìm được siêu thị, mua xẻng, ny lon, lúc này mới gọi xe đi ra biển.

Biển vào thu là đẹp nhất, rất nhiều người đến đây du lịch.

Hai người tới một vùng đất ướt, hàng năm vào lúc này cũng sẽ có nhiều người đến đây đào cua.

Cô nhìn người xung quanh, ai cũng rất có tinh thần ngồi xổm xuống đào cua, nhỏ giọng nói: "Anh, hôm nay anh không đào được một thùng, em sẽ phạt anh!"

Anh mỉm cười, ánh mắt mập mờ hỏi: "Phạt anh cái gì?"

Cô đỏ bừng cả mặt, âm thầm bấm anh một cái, anh nhếch miệng, tìm đất trống ngồi xổm xuống, chuẩn bị đào cua.

Hai người còn chưa đào được mấy con, đã có người gọi bọn họ, bắt đầu thủy triều rồi.

Cô kéo anh đi, trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy một người bán hàng rong ở cách đó không xa dọn dẹp những thùng nước trên đất, cô ngơ ngẩn.

Bóng dáng kia mang theo vẻ quen thuộc lại quá xa xôi.

Trong nội tâm cô chùng xuống, thân thể cứng lại, anh phát hiện sự khác thường của cô, nhìn theo tầm mắt cô, nhất thời hiểu ra.

"Đồng Đồng, nếu em muốn đi, anh sẽ không nói với mẹ."

Đôi mắt cô ẩm ướt: "Anh, em có thể đi không?"

Anh kiên định gật đầu.

Hai người tới trước mặt người bán hàng rong, một tiếng ba run rẩy phát ra từ miệng cô.

Người nọ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đồng Đồng, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Con là. . . . . . Đồng Đồng?"

Đồng Đồng gật đầu: "Là con."

Ông hốt hoảng không để ý thùng nước, cái xẻng trên đất, co cẳng chạy, cho đến hôm nay, ông còn mặt mũi nào gặp mặt con gái, ban đầu, mình hồ đồ mới gây tổn thương sâu nặng cho hai mẹ con, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời gặp lại con gái, lại không dám van xin nhận sự tha thứ của con.

Đồng Đồng nhìn bóng lưng ông còng xuống, đã từng, ba thích để cô ngồi trên vai nhất, dẫn cô tới bờ biển đào cua, giờ đây, ông mới khoảng năm mươi tuổi, sao lại trở nên già nua như vậy, đi bộ cũng lảo đảo nghiêng ngã.

Cô rất hận ông, nhưng tình cha con khiến cô không thể coi nhẹ ông, cho nên, cô lựa chọn trốn tránh, rất ít trở về thành phố B.

Hai người cất xong vật của ông, đuổi theo.

Cổ Khánh Nhất hoảng hốt không nhìn đường, chạy qua một vũng nước đã đào cua, ngã nhào xuống đất.

"Ba, ba chạy cái gì?"

Cô đỡ Cổ Khánh Nhất dậy, cô không thể diễn tả lòng mình lúc này, tất cả của ngày hôm nay đều do ông gieo gió gặt bão.

"Con đưa ba về, ba ở đâu?"

Cổ Khánh Nhất nói địa chỉ, thì ra là đang ở chung cư vùng lân cận.

Hai người đi theo Cổ Khánh Nhất về nhà, sau khi căn nhà cũ bị tháo dỡ, họ mua mua một nhà ba phòng ở, cha con Cổ Khánh Nhất một phòng, vợ chồng già ở một phòng, Cổ Khánh Song một phòng.

Đẩy cửa ra, một mùi hôi đập vào mặt, hai vợ chồng đồng thời nhíu mày.

Cổ Khánh Nhất lúng túng: "Tám năm trước bà nội con bị liệt nửa người, giờ ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, nói chuyện cũng không rõ ràng."

Đồng Đồng nghĩ, đây là báo ứng sao?

Nghe được âm thanh, một thiếu niên đẩy cửa phòng ngủ đi ra, mắt lé nhìn Đồng Đồng, giọng điệu lưu manh hỏi: "Các người là ai?"

Đồng Đồng nhìn một đầu vàng chói của cậu ta, còn có gương mặt quá giống Tiêu San, nhất thời giận dữ, cô hối hận tới chỗ này.

Cổ Khánh Nhất trách mắng: "Sao mày nói chuyện như vậy! Đây là chị mày."

Đồng Đồng tính một chút, hiện tại cậu ta cũng mười sáu tuổi rồi, nhìn đầu tóc, còn có bộ quần áo như lưu manh, cười lạnh: "Con không phải chị của nó, con chỉ có một em trai."

Ba của Cổ Khánh Nhất nghe thấy tiếng, đẩy cửa ra ngoài, thấy Đồng Đồng, sửng sốt một chút, giọng nói khàn khàn tang thương vô lực: "Con là Đồng Đồng sao?"

Đồng Đồng gật đầu, do dự một chút, vẫn không thể kêu ra tiếng.

Cổ Khánh Nhất mời bọn họ ngồi xuống, ông đi rót nước, Đồng Đồng ngăn cản: "Ba, con không muốn uống nước."

Cổ Khánh Nhất nhìn thoáng qua con gái, trên ngón áp út của con lóe lên chiếc nhẫn đá quý rực rỡ, cay đắng trong lòng, con gái kết hôn rồi sao?

Khắp nơi trong nhà đều bẩn thỉu, con gái rất giống mẹ mình, thích sạch sẽ, nên không uống nước dơ trong nhà mình.

Người cả phòng đều trầm mặc, ba Cổ do dự chốc lát, hỏi: "Đồng Đồng, con có thể gặp bà nội con một lát không?"

Đồng Đồng lắc đầu, cô không muốn gặp, giờ cô đã muốn đi, hiện tại cô họ Kiều, không phải họ Cổ, cái nhà này, người duy nhất có quan hệ với cô, chính là người cha còn sót lại trong ký ức.

Giờ cô đã nhìn thấy rồi, còn ở lại chỗ này làm gì, nếu như mẹ biết, nhất định sẽ đau lòng.

Cổ Truyền Tông đi tới trước mặt Đồng Đồng cười: "Tôi nghe nói nhà chị có rất nhiều tiền, đúng không, chị đã là chị của tôi, có phải nên tài trợ cho tôi một chút không, ngày hôm qua tôi mới vừa mất việc."

Cổ Khánh Nhất lên đẩy Cổ Truyền Tông ra: "Biến, đi qua một bên!"

Cổ Truyền Tông bĩu môi, cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, đừng giả mù sa mưa nữa, nếu không phải có tôi, nhà họ Cổ các người đã đoạn tử tuyệt tôn, ông nuôi tôi là chuyện hiển nhiên, hôm nay bán được bao nhiêu tiền, đưa tôi, tôi muốn đi mua thuốc."

Cổ Khánh Nhất run run cả người, đá một cước vào đùi cậu ta: "Súc sinh! Cút!"

"Tôi là súc sinh, ông là ông già súc sinh! Ông bà là súc sinh, toàn gia đình đều là súc sinh!" Cổ Truyền Tông bò dậy, ôm Cổ Khánh Nhất, lục tiền lẻ trong túi ông rồi bỏ chạy.

Cổ Khánh Nhất muốn đuổi theo, bị Đồng Đồng ngăn cản.

Cổ Khánh Nhất ngồi xuống ghế, cười khổ nói: "Đồng Đồng, con thấy đó, đây chính là báo ứng, nếu mẹ con thấy được, nhất định sẽ. . . . . ."

"Mẹ con sẽ không quan tâm ba thế nào! Giờ mẹ rất hạnh phúc, em trai của con thông minh lại hiểu chuyện, con rất hãnh diện vì thằng bé."

Dường như tất cả sức lực trong người Cổ Khánh Nhất đều bị hút hết.

Thế giới của Kiều Vi Nhã, cả đời này ông không thể với tới, nếu như lúc đầu ông không phản bội cô ấy, không làm tổn thương cô ấy, sao lại ra nông nỗi này.

Ba Cổ ngoắc ngoắc tay, Cổ Khánh Nhất đi qua, hai cha con nói thầm vài câu.

Cổ Khánh Nhất quay lại phòng khách, mang theo cầu khẩn hỏi: "Đồng Đồng, con có thể đi gặp bà nội con một chút không? Bà muốn nhìn con một lần."

Anh không tiếng động nắm tay cô gật đầu một cái, lúc này cô mới đứng lên.

Hai người nắm tay cùng Cổ Khánh Nhất vào phòng, quả thật cô không thể tin được ánh mắt của mình, người trên giường gầy trơ cả xương, đôi mắt không ánh sáng, đây chính là bà lão mập ngày ngày mắng cô là hàng lỗ vốn sao?

Cô đứng ở đầu giường, bà ngập ngừng nói, không biết bà đang nói cái gì, khóe mắt chảy xuống vài giọt nước mắt.

Cô đứng không tới một phút, liền lắc mình đi ra, cô không muốn thấy nước mắt của bà ấy, bởi vì giờ đây cô sống tốt hơn bọn họ, cho nên, bà ấy hối hận sao?

Bà ấy nên thỏa mãn mới phải, dù sao, bọn họ đã có cháu trai nối dõi tông đường.

Ánh mắt vợ chồng già đầy phức tạp nhìn bóng lưng cô, bọn họ không có mặt mũi cầu được cháu gái tha thứ.

Trở lại phòng khách, cô hỏi Cổ Khánh Nhất: "Ba, giờ ba không có công việc sao?"

Cổ Khánh Nhất lắc đầu, bây giờ ông không tìm được công việc, cho nên, chỉ có thể dựa vào bày quán nhỏ mà sống. Tiền hưu của hai ông bà còn chưa đủ mua thuốc, công việc của Cổ Khánh Song cũng là ba ngày có, hai ngày không, Mạnh Kỳ đã dẫn con trai đi Bắc Kinh, những năm qua, vẫn không người nào nguyện ý cưới cô cả.

Con trai là đứa không có tiền đồ, tốt nghiệp cấp hai, ngay cả trường dạy nghề cũng không thi đậu, vẫn chạy đây đi đó, tiền kiếm được cũng không bằng tiền tiêu xài, mình thật vất vả gom góp được một chút, cũng bị nó trộm đi đánh bài.

Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Có giấy bút không?"

Cổ Khánh Nhất cuống quýt không kịp đi tìm giấy bút.

Anh viết một địa chỉ lên giấy: "Bác trai, bác đến địa chỉ này, sẽ có người sắp xếp công việc cho bác, đồng thời, cháu sẽ giúp bác làm bảo hiểm xã hội, đây là việc duy nhất chúng cháu có thể làm cho bác, không vì cái gì khác, bởi vì khi Đồng Đồng còn bé, bác đối xử với cô ấy rất tốt, mặc dù sau này bác lại làm tổn thương cô ấy."

Cổ Khánh Nhất gật đầu liên tục, ông chưa bao giờ dám nghĩ con gái sẽ quan tâm ông, vốn tưởng rằng con gái nhìn thấy ông, sẽ mắng ông, đánh ông, thậm chí không để ý tới ông.

"Đồng Đồng, nhờ con nhắn lại với mẹ của con, thật xin lỗi."

"Ba, sau này con sẽ không tới đây nữa, lời của ba, con cũng sẽ không chuyển đến mẹ, về sau, tự ba bảo trọng." Cô đứng lên, suy nghĩ một chút, hỏi chồng: "Anh, trên người anh có tiền mặt không?"

Anh mở ví tiền đưa tới, cô lấy tiền mặt bên trong kín đáo đưa cho Cổ Khánh Nhất: "Ba, tất cả số tiền này đều cho ba, cầm đi mua hai bộ quần áo, cuộc đời của ba vẫn còn mấy chục năm nữa, hãy suy nghĩ thật kỹ, cuộc sống sau này của mình nên đi như thế nào."

Cô kéo tay anh: "Chúng ta đi thôi."

Hai người mở cửa đi ra ngoài, Cổ Khánh Nhất sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới đuổi theo, hai người đã vào thang máy.

Cổ Khánh Nhất khẽ dựa lên tường, nước mắt tràn mi.

…………………………………………………..
Tóm tắt ngoại truyện

*Về ba mẹ Kiều Vi Nhã

Mẹ Kiều rất yêu ba Kiều, nhưng ba Kiều lại luôn nhung nhớ Hạ Thanh, sau này ông hiểu lầm mẹ Kiều kết hợp với người nhà ông để lừa ông lấy bà, hai vợ chồng thường xảy ra tranh chấp, một lần bà bị rơi xuống lầu chết, lúc đó chỉ có hai vợ chồng, ông nghĩ rằng ông không thể thoát khỏi nên cùng nhảy xuống tự vẫn theo bà.

*Trong một diễn cảnh khác như ở đầu chương một, Kiều Vi Nhã bị xe đụng, người đụng là em họ của Bảo Mặc, đưa cô vào bệnh viện và báo cho Bảo Mặc, Bảo Mặc vẫn còn yêu Kiều Vi Nhã, theo đuổi cô nhiều năm mặc cho cô không quan tâm, chuyển nhà chuyển công việc đi nhiều lần, anh thề với ba mẹ ngoài Kiều Vi Nhã sẽ không lấy ai, hai vợ chồng thấy con trai kiên quyết lại chịu nhiều giày vò như vậy cũng buông xuống thù hận, chấp nhận Bảo Mặc lấy Kiều Vi Nhã, hai người vẫn sẽ sống hạnh phúc quãng đời sau này, chỉ là không thể vạch rõ những hiểu lầm của hai gia đình, và kẻ ác là Cổ Khánh Nhất và Tiêu San không thể trả giá vì việc làm của mình.

END