Đêm Trước Ly Hôn

Chương 70: Một tháng




Editor: Hạ Y Lan

Cổ Khánh Nhất hỏi một số điều mới biết chuyện Kiều Vi Nhã tham gia quân ngũ không liên quan đến Khương Hạo, là cấp trên trực tiếp hạ mệnh lệnh, là ai? Không thể hiểu được, tuy rằng bây giờ Kiều Vi Nhã là lính dưới trướng Khương Hạo, nhưng sau đại hội thể thao này sẽ có thể trực tiếp điều đi và điều đến chỗ nào thì đó vẫn là bí ẩn.

Lý Bác Cừ đi đến ngày hôm nay, tất nhiên cũng nhờ vào mạng lưới quan hệ của ông già nhà hắn hỗ trợ, nhưng chủ yếu vẫn phải dựa thực lực của mình, đây là một người có dũng có mưu, Cổ Khánh Nhất muốn do thám một hai từ miệng của Lý Bác Cừ là rất khó, trừ phi chính ông ấy mở miệng, cho đến bây giờ, Lý Bác Cừ đã giúp bọn họ quá nhiều, trong lòng hắn hiểu được, làm người, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không sẽ phản tác dụng.

Đến bây giờ, Cổ Khánh Nhất mới biết được cái gì là sợ hãi, tranh đấu với người ta, nếu biết người biết ta, dù đối phương là người có thực lực, chỉ cần ứng đối thích đáng, bản thân cũng sẽ bình yên không lo.

Mà nay, giữa hắn và Kiều Vi Nhã đã tạo nên một bức tường đồng vách sắt không thể phá bỏ, nhưng bức tường đồng này đối với Kiều Vi Nhã chỉ giống như một cửa sổ giấy mỏng manh, loại chênh lệch này không thể so đo được.

Tạm biệt Lý Bác Cừ, cha con Cổ Khánh Nhất nặng trĩu nỗi lòng về nhà, dọc đường đi, hai cha con đều trầm mặc. ( Hạ Y Lan)

Mẹ Cổ nhìn sắc mặt hai cha con, chạy nhanh đi pha trà.

Cổ Lễ thở phào cầm điếu thuốc lá, run rẩy nửa ngày không đốt, vẫn là Cổ Khánh Nhất đốt cho ông, ông hút một hơi thật mạnh, thở dài nói: "Bên Tiêu San phải tranh thủ thời gian tiễn bước, như vậy đi, để Tả Quân đưa đi, Khánh Nhất không thể lộ diện được, lấy chiếc xe này đưa đi, sau này cũng đừng lái nó nữa, rất rêu rao, hôm nay, lúc bác Lý của con đưa chúng ta ra ngoài, vẫn đánh giá chiếc xe này, hiện tại, mỗi việc đều phải thật cẩn thận."

"Tôi muốn đi theo, cháu của tôi......"

"Bà qua đó làm gì! Để Tả Quân đưa đi là được rồi, dặn Tả Quân truyền lời lại cho Tiêu San, năm vạn mỗi tháng, một đồng cũng không thiếu sẽ chuyển vào tài khoản của nó." Cổ Lễ giận dữ gào thét lên.

Bà ta chưa thấy ông rống với bà ta bao giờ, tức giận đến run run.

Nhớ ngày đó, nhà bọn họ bữa có bữa không, cả nhà trừ ông đi lính, tất cả đều chen chúc trong ngôi nhà gỗ ba gian, trong nhà tối đen không chút ánh sáng.

Của hồi môn bà mang tới đều bị chuyển đi, chỉ còn lại một chiếc giường chăn, sau đó mới biết, nhà bọn họ mang nợ rất nhiều, người đến ăn tiệc cưới đều là chủ nợ.

Bà khóc chạy về nhà mẹ đẻ, ba của bà cầm chổi đuổi bà ra ngoài, nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau này chuyện sống chết của bà không liên quan đến trong nhà.

Mẹ bà đau lòng nhìn bà, bảo em hai lén đưa bà hai mươi đồng tiền.

Kết quả, hai mươi đồng tiền này, mười đồng để chồng bà làm lộ phí, mười đồng còn lại bị mẹ chồng bà cầm đi.

Sau đó bà liền tận dụng những khoảnh đất trước sau của ngôi nhà, rồi về nhà mẹ đẻ lấy hai cân mầm hạt kê, sau khi thu hoạch, bà vụng trộm ở phía sau nhà làm chổi rơm.

Khi đó, hàng xóm có một chiếc xe khá lớn, bà mượn rồi thừa lúc ban đêm lấy những chiếc chổi được làm tốt đi xa ngoài thôn bán chúng, cuộc sống trong nhà ngày càng tốt hơn, chú em cưới vợ cũng dựa vào hai bàn tay bà, tiền thuốc thang chữa bệnh hay tiền mua quan tài cũng dựa vào bà.

Ba của bà nói, đây là công lao cả đời của bà, sau này bà có thể thuận lợi trôi chảy đúng lý hợp tình làm quan phu nhân, Cổ Lễ tuyệt đối không dám bỏ vợ, vợ nghèo khó cũng không vứt bỏ, làm quân nhân nếu không hiểu đạo lý này sẽ không làm được lâu dài.

Bà cảm thấy nửa đời sau của bà rất có phú, việc duy nhất không được hoàn mỹ chính là không có cháu trai, lúc Đồng Đồng mới ra sinh, bà nhắm mắt lại có thể nhìn thấy ba mẹ chồng nhìn bà mắng chửi, cứ như vậy, cháu trai đã trở thành căn bệnh trong lòng bà.

Hai người bọn họ bị mỡ heo che mắt, vậy mà không để ý cháu trai, chuyện này không được.

Cổ Lễ vừa gọi điện cho vợ chồng Tả Quân, bảo hai vợ chồng bọn họ đưa Tiêu San về quê, sắp xếp cô ta ở nhà cậu hai của Cổ Khánh Nhất, cũng đưa bảo mẫu qua theo, tiền lương của bảo mẫu sẽ do nhà họ Cổ chi trả.

Tiêu San vừa đi, cha con Cổ Khánh Nhất thoải mái rất nhiều, bởi vì lúc trước Kiều Vi Nhã sinh con gái, cho nên đến giờ cô cũng chưa về quê nhà họ Cổ, chưa bái tế tổ tông.

Ở quê bọn họ, con dâu vào cửa, nếu không bái tổ tông sẽ không được tính là chính thức cưới hỏi.

Hai cha con không yên lòng chờ tin tức của Lý Bác Cừ, cách khoảng thời gian lại gọi hai cuộc qua đó, Lý Bác Cừ nói Kiều Vi Nhã chưa tham gia xong trận đấu, bảo bọn họ đừng gấp gáp, tuy Kiều Vi Nhã đang ở trong quân ngũ, nhưng trong thời gian thi đấu rất vất vả, cho nên, trong lúc này Lý Bác Cừ không muốn hai cha con bọn họ ở phía sau làm phiền.

Không ngoài ý muốn, Kiều Vi Nhã đạt được quán quân, tuy rằng quá trình gian khổ, cuối cùng còn bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên Đại hội quân khu tổ chức có quán quân là nữ binh, cho nên, Kiều Vi Nhã càng nhận được nhiều sự chú ý.

Ngày hôm sau, đầu đề các báo quân đội đều là hình ảnh Kiều Vi Nhã một thân quân trang giơ cao chiếc cúp, ảnh chụp Kiều Vi Nhã với tư thế oai hùng hiên ngang, cười rực rỡ như hoa.

Lần này Khương Hạo cũng chiếm hết nổi bật, đối với vũ khí bí mật của anh, mọi người đều hâm mộ muốn chết, tiền lương năm nay của anh đều kính dâng hết cho nhà hàng, nhưng anh tuyệt đối không đau lòng, đây là lần đầu tiên đoàn bọn họ đạt được quán quân, hơn nữa còn là nữ binh, trước nay chưa từng có.

Kiều Vi Nhã bị gãy xương nhẹ ở cánh tay phải, ở bệnh viện bó thạch cao xong, Khương Hạo liền đưa cô về đơn vị, tuy rằng trận đấu đã xong, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện, Thủ trưởng quân khu đều muốn trông thấy Tân Võ Trạng Nguyên.

Hiện tại cô ăn uống ngủ nghỉ đều bất tiện, Khương Hạo liền phái một y tá ở bệnh viện quân khu chăm sóc cho Kiều Vi Nhã.

Lúc Lý Bác Cừ gọi điện cho Khương Hạo, Khương Hạo đang giúp Kiều Vi Nhã cắt chân gà thành từng khối nhỏ.

Khương Hạo cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là số của Lý Bác Cừ, trong lòng đã hiểu được tám chín phần.

Lý Bác Cừ vừa nói, Khương Hạo liền đồng ý, sáng nay anh đã muốn nói chuyện này với Kiều Vi Nhã, xong trận đấu, việc quan trọng nhất chính là chuyện này.

Bây giờ đã có lời khai của Tiêu Nham, mọi chuyện không còn là vấn đề.

Buổi sáng, luật sư Gia Cát có điện báo, anh ta đã thu thập được một ít chứng cứ, nếu Kiều Vi Nhã muốn dùng, lúc nào anh ta cũng có thể đưa qua.

Oán kiếp trước, hận kiếp này, hãy chấm dứt tất cả.

"Đừng vội, bây giờ cô phải ăn cơm, chờ cô cơm nước xong rồi nói sau, để bọn họ chờ một lát đi."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Tôi vội khi nào, chân gà ngon như vậy, đương nhiên muốn ăn nhiều một chút."

Ăn uống no đủ, Khương Hạo ở ngoài cửa chờ Kiều Vi Nhã thay quần áo, xong rồi mới đến phòng của Lý Bác Cừ. ( Hạ Y Lan)

Gõ cửa xong, Lý Bác Cừ tự mình ra mở cửa, ông cười nói: "Khương Hạo, Vi Nhã, mau vào......"

Cổ Khánh Nhất hoảng hốt vội đứng lên nhìn Kiều Vi Nhã, hình như vợ hắn càng ngày càng xinh đẹp, một mái tóc ngắn tự do thoải mái nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, làm người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, lúc này trong ánh mắt Kiều Vi Nhã có thêm sự kiên cường bướng bỉnh chưa từng thấy, cười yếu ớt, lóe ra sự ngoan quyết không che dấu, cô không bao giờ còn là Kiều Vi Nhã dịu dàng ôn nhu kia nữa!

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Cổ Khánh Nhất phát hiện, trong mắt Kiều Vi Nhã đã không còn hắn, như là người xa lạ, làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Lý Bác Cừ cười nói: "Khương Hạo, đây là chuyện gia đình của bọn họ, chúng ta cũng đừng xen vào, theo tôi qua phòng họp kế bên đánh ván cờ, thế nào?"

Kiều Vi Nhã cười nhẹ: "Thủ trưởng, chuyện của tôi, Đội trưởng Khương đều biết cả, không có gì không thể cho người khác biết, tôi là một cô gái mồ côi, từ nay về sau sẽ lấy quân đội làm nhà, như vậy, Thủ trưởng và Đội trưởng Khương đều là người nhà của tôi, ngài nói đúng không?"

Lúc này, Cổ Lễ đã không dừng được nước mắt chảy ròng: "Tiểu Nhã, là Khánh Nhất làm sai, ba đã trách phạt nó, con thấy ba đã già như vậy rồi, cũng không có mong muốn gì lớn lao, chỉ mong vợ chồng các con hòa thuận bên nhau, mỗi ngày ba có thể gặp được đứa cháu nhỏ cũng đã thấy đủ, đã hai tháng rồi ba và mẹ không gặp được cháu, mẹ con nhớ Đồng Đồng đến muốn bệnh, có chuyện gì chúng ta về nhà nói được không?"

Kiều Vi Nhã thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi đứng trước mặt Cổ Lễ, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía ông già có thể đổi trắng thay đen, không thể nói rõ là hèn mọn hay là khinh bỉ, tóm lại, không có một tia đồng tình.

Người nhà họ Cổ các người nên đến Mỹ lãnh giải Oscar được rồi.

Nhìn ông khóc không thành tiếng, Kiều Vi Nhã bất động còn có Cổ Khánh Nhất không nói được lời nào, Lý Bác Cừ rất kinh ngạc, quả thật ông không biết gì cả, mời Cổ Lễ đến xem Đại hội là do đề nghị của vợ ông mà thôi, về phần vì sao, hiện tại ông cũng không hiểu được.

"Kiều Vi Nhã, ba cô đã khóc như vậy rồi, sao một câu cô cũng không nói."

Lý Bác Cừ đưa một chiếc khăn mặt, Khương Hạo ngồi trên ghế làm việc cách họ không xa, trong lòng, đối với Cổ Lễ cũng rất bội phục, lão già này nói chảy nước mắt là chảy, mau thật!

Kiều Vi Nhã lui ra phía sau từng bước, bình tĩnh nói: "Cổ Khánh Nhất, anh đến đây xin lỗi, thì hãy nói tất cả hành vi của anh cho Thủ trưởng nghe, nếu anh nói thật, tôi sẽ suy nghĩ cho anh cơ hội."

Sắc mặt hai cha con đều thay đổi, nếu nói thật, có khả năng Lý Bác Cừ sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, sau này không liên hệ với bọn họ nữa.

Khóe môi Kiều Vi Nhã lộ ra một tia cười lạnh: "Không dám nói sao? Nếu không dám nói, Cổ Khánh Nhất, vậy anh cứ chờ đi."

Kiều Vi Nhã chuyển hướng Lý Bác Cừ: "Thủ trưởng, xin lỗi, đã phụ ý tốt của ngài, Đội trưởng Khương, chúng ta đi."

"Đợi chút, Tiểu Nhã, anh nói!" Cổ Khánh Nhất vừa thấy bóng dáng yểu điệu của cô, liền đưa ra quyết định thật nhanh.

Kiều Vi Nhã quay đầu, lạnh nhạt nói: "Một chút cũng không được giấu diếm!"

Cổ Khánh Nhất liếc mắt nhìn Đội trưởng Khương, Đội trưởng Khương cười nói: "Chuyện xưa của cậu có sự tồn tại của tôi, cho nên, tôi không thể đi được, chú Lý, cháu đi pha trà, chú ngồi chậm rãi nghe."

Một cơn ớn lạnh thấu đến tận lòng hắn, Cổ Khánh Nhất hắn đã không còn đường lui, hắn dự cảm cho dù đi tới hay lùi lại đều là con đường chết!

Khương Hạo đi pha trà, mọi người ngồi vào chỗ của mình, nghe Cổ Khánh Nhất nói về lịch sử bên ngoài của mình. ( Hạ Y Lan)

Sắc mặt Lý Bác Cừ ngày càng đen, ông hối hận mình đã quản việc này, Cổ Khánh Nhất nói tới Tiêu San liền dừng lại.

Lý Bác Cừ cũng là người có tính tình sảng khoái, ông không biết mình phải nhịn thế nào mới không đứng lên giậm cho Cổ Khánh Nhất một cước.

Khí lạnh trong phòng cũng không bằng cái lạnh trong tâm Kiều Vi Nhã, không ai có thể hiểu được tâm tình khi cô nghe Cổ Khánh Nhất tường thuật từng chuyện một, nghĩ rằng vết thương đã khép miệng, lập tức bị người xé mở, loại đau đớn máu chảy đầm đìa này chỉ có thể khiến cô càng hận Cổ Khánh Nhất!

Cổ Lễ đã không ngẩng được đầu, cả đời này của ông cũng không ham mê nữ sắc, điều ông muốn là quyền thế, cho nên, tuy ông chỉ học đến Tiểu học nhưng có thể trèo lên vị trí trong mơ của mình.

Cổ Khánh Nhất muốn là nữ sắc, cho nên nó mới gặp hạn, nếu Kiều Vi Nhã không tha thứ cho nó, kiếp cảnh sát này của nó xem như xong.

Bùm một tiếng, Cổ Khánh Nhất quỳ gối xuống: "Tiểu Nhã, anh sai rồi, anh thề, sau này không tái phạm nữa, anh nhất định sửa đổi. Vì con gái, em tha thứ cho anh đi, anh thật sự nhớ Đồng Đồng."

Kiều Vi Nhã nhớ tới đêm mưa kia, hắn quỳ trong mưa to, ánh đèn mờ nhạt biến cơn mưa to thành màn mưa li ti, tựa như mộng ảo, ngay trong màn mưa mộng ảo đó, Cổ Khánh Nhất thề, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô, cả đời chỉ yêu một mình cô, sẽ nuôi cô đến trắng trẻo mập mạp.

Cô là người xem trọng hứa hẹn, trưởng bối truyền thừa cho cô tư tưởng ‘ Người không có lòng tin sẽ không làm được gì’, cho nên, cô cảm thấy khi một người phát ra lời thề, nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn.

Cô tin Cổ Khánh Nhất, cho nên, cô thống khổ một đời.

Nghĩ vậy Kiều Vi Nhã cắn răng: "Cổ Khánh Nhất, anh nghĩ tôi có thể tin tưởng lời hứa của anh nữa sao? Nếu anh đã nói ra nửa phần trước, sao không nói luôn phần sau, sao không nói chuyện Tiêu San!"

Oanh một tiếng, Cổ Khánh Nhất suýt nữa té trên mặt đất, đôi mắt trong suốt kia là lạnh lùng vô tận, đầy kiêu ngạo lạnh lẽo, rốt cuộc không còn nhìn ra người con gái luôn nở nụ cười yếu ớt tản ra phong độ của người trí thức nữa, tất cả đều không lừa được cô.

"Đội trưởng Khương, bằng không anh đến nói ra phần sau." Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn về phía Khương Hạo, nói ra bằng Tiếng Anh.

Khương Hạo đứng lên, chậm rãi thong thả đến trước mặt Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất ngẩng đầu nhìn Khương Hạo, mặt người này lạnh nhạt như được điêu khắc bằng đá, băng giá như trong đêm tối, trong ánh mắt đều toát ra sự khinh thường.

Cổ Khánh Nhất hạ quyết tâm, quỳ trên mặt đất không ngừng đụng đầu, phòng lớn như vậy mơ hồ truyền đến tiếng vang dập đầu.

Rất nhanh, trán Cổ Khánh Nhất đã rướm máu, nền gạch vàng nhạt làm nổi bật lên màu máu tươi, đặc biệt chói mắt.

Lý Bác Cừ trầm giọng quát: "Được rồi, Khánh Nhất, đứng lên, tôi làm chủ, cho anh một tháng tự kiểm điểm, một tháng sau, nếu thật tâm nhận ra lỗi lầm của mình thì đến tìm tôi, trong khoảng thời gian này, Kiều Vi Nhã không cần về nhà."

Khương Hạo nhìn thoáng qua Kiều Vi Nhã, hơi gật đầu, Kiều Vi Nhã hiểu ý, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn nôn, trầm giọng nói: "Được, tôi đồng ý cho anh thời gian một tháng."

Kiều Vi Nhã tính toán thời gian, một tháng sau, đúng là ngày cô nhận giấy ly hôn ở kiếp trước, đây là số mệnh sao? Tốt lắm, cứ một tháng đi, dù sao không cần về nhà, cô vẫn chờ được, huống chi, một tháng này đối với cô cũng có lợi.

Khương Hạo và Kiều Vi Nhã rời khỏi.

Tiếp theo, không khí ngưng trệ, cả phòng là một mảnh tĩnh lặng.

Thật lâu sau, Lý Bác Cừ mới nhìn cha con Cổ Khánh Nhất, thở dài một tiếng, nếu không vì trước kia Cổ Lễ đã cứu ba của ông một mạng, nói thế nào ông cũng sẽ không duy trì quan hệ lui tới với bọn họ.

Có binh lính vào lau khô vết máu, Lý Bác Cừ nhìn binh lính đi ra ngoài, mới mở miệng nói: "Khánh Nhất, đây là lần cuối cùng ta giúp cháu, ngày sau, tự giải quyết cho tốt, một tháng này nếu cháu biểu hiện tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cháu khuyên vợ cháu, nếu không, có hậu quả tự cháu gánh."

Cổ Khánh Nhất đứng lên lảo đảo một cái, quỳ lâu như vậy, hai chân đều run lên.

Hắn lấy ra một chuỗi chìa khóa và sổ tiết kiệm, đặt ở trên bàn: "Bác Lý, đây là chìa khóa nhà của chúng cháu, cháu đã thu dọn xong, bảo hai mẹ con cô ấy về nhà đi, dù sao ở nhà người ta cũng không tốt."

Lý Bác Cừ suy nghĩ, gật đầu: "Ta sẽ giúp cháu chuyển giao, nhưng hai mẹ con họ có về hay không, ta không kiểm soát được, Khánh Nhất, vợ cháu có thể nói là thập toàn thập mỹ, gặp được một người vợ như vậy mà cháu không quý trọng, ta thật sự không biết phải nói cháu thế nào."

Cha con Cổ Khánh Nhất đi rồi, Lý Bác Cừ bảo người đưa chìa khóa và sổ tiết kiệm cho Khương Hạo, gương mặt già nua này của ông xem như bị hai cha con Cổ Khánh Nhất làm mất hết. ( Hạ Y Lan)

Kiều Vi Nhã và Khương Hạo đang ở ký túc xá nói về Cổ Khánh Nhất.

"Có phải cô không muốn cho Cổ Khánh Nhất thời gian một tháng?"

Kiều Vi Nhã gật đầu, cô không rõ vì sao Khương Hảo bảo cô cho hắn ta một tháng.

Khương Hạo cười nói: "Có một chuyện tôi chưa kịp nói với cô, em gái và em rễ của Cổ Khánh Nhất đã đưa Tiêu San về quê, bảo mẫu cũng đi theo, phỏng chừng cha con Cổ Lễ nghĩ cách muốn Tiêu San bỏ đứa bé, mà mẹ của hắn ta lại nổ lực bảo vệ nó, tôi nghĩ, mấy ngày nữa bà ta sẽ về quê, có trò hay để xem, sao cô phải để ý một tháng này, để bọn họ chó cắn chó, không phải rất tốt sao!"

Kiều Vi Nhã đứng ở cửa sổ, mắt lùng nhìn ra ngoài, âm u mấy ngày rốt cuộc trời cũng nắng, nhưng sao trong lòng vẫn trống rỗng, vẫn lạnh lẽo như thế?

Phải giải thích với con gái thế nào đây? Nhớ tới kiếp trước, con gái biết bọn họ thật sự ly hôn, bệnh nặng một trận, muốn dùng hết số tiền cô tích góp được, cô không có nơi để xin giúp đỡ, rơi vào đường cô mang con gái ở dưới tầng ngầm.

Cuộc đời của cô có thể nói đã nếm trải ấm lạnh của thế gian, ngay trước khi kết thúc cuộc sống, trong lòng cô vẫn thù hận như cũ.

Một tháng này, cô phải thuyết phục con gái, tuyệt đối không làm con bé chịu tổn thương thêm lần nữa.

Lúc binh lính đến gõ cửa, Kiều Vi Nhã đã thấy bóng dáng, cô mở cửa, binh lính hành lễ với cô, đưa chìa khóa và sổ tiết kiệm rồi xoay người đi.

Kiều Vi Nhã cầm chìa khóa và sổ tiết kiệm, sửng sốt một lát, thế này mới đóng cửa lại.

Trong sổ có bốn vạn ba ngàn tệ, kiếp trước, số tiền này cũng không đến tay cô.

Hơn bốn vạn này cũng không phải tiền của cô, là chú Lâm lén đưa cô giữ giùm, tiền này chú Lâm để lại cho thím Lâm dưỡng lão, mật khẩu là sinh nhật thím Lâm.

Sau đó, mẹ Cổ Khánh Nhất chuyển khoản tiền này đi, không biết Cổ Khánh Nhất nghĩ ra cách gì lấy được nó, tuy cô tìm hắn vài lần nhưng hắn không chịu trả lại.

Vì thế, cô phải tìm vài công việc, liều mạng kiếm tiền, gần ba năm mới bù được khoản tiền này, cũng may thím Lâm cũng không nói gì.

Chú Lâm nói, đợi sau khi chú mất, sẽ giao tiền này cho thím Lâm, cô không thể phụ sự tín nhiệm của chú. Hiện tại bệnh của chú Lâm đã tốt lên, vài năm sau sẽ không gặp nguy hiểm, cô vẫn nên trả số tiền này cho họ.

...........................

Giờ mới biết ba Cổ tên Cổ Lễ =.=