Giờ tan làm, Sở Giai Hân vừa ra khỏi công ty thì gặp Tôn Cẩn Hinh cũng đỗ xe chờ sẵn ở đó.
"Tiền bối.
.
anh có việc ở đây à ?" - Sở Giai Hân vui vẻ chào hỏi.
"Anh nghe nói em làm việc ở đây tiện thể ghé sang đây gặp em một chút" - Tôn Cẩn Hinh vốn có gương mặt ôn hoà nhẹ nhàng khi mỉm cười lại càng đẹp trai khó cưỡng lại dáng vẻ thư sinh.
"Gặp em sao ?" - Sở Giai Hân hơi ngạc nhiên.
"Có thể mời em một bữa tối chứ.
.
" - Tôn Cẩn Hinh đi xuống xe mở cửa phía ghế phụ nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý.
------------------
Tại một nhà hàng Âu, bầu không khí ôn hoà yên tĩnh thật đúng nghĩa là một buổi hẹn hò.
Sở Giai Hân gọi món nhưng khi nhìn qua bảng giá bên cạnh thì đúng là không nói nên lời.
Tôn Cẩn Hinh nhìn dáng vẻ của Sở Giai Hân không khỏi cười nhẹ, anh ta tinh tế gọi một loạt món đúng khẩu vị của cô thời đi học người nhân viên nghe hết xong liền gật đầu rời đi.
"Đừng ngại, coi như anh đãi hậu bối một bữa sau khi ra trường là được mà" - Tôn Cẩn Hinh cười nhìn cô một cách mê đắm lại thêm giọng điệu cuốn hút thật là hại người quá đi mất.
"Lần sau nhất định em sẽ mời anh một bữa không thua kém đâu" - Sở Giai Hân đáp lại vui vẻ.
"Được, anh nhất định chờ" - Một câu nói đơn thuần nhưng mang vài ý nghĩa sâu xa nhưng với cô thì chỉ là một câu nói đơn giản còn Tôn Cẩn Hinh thì luôn nhìn cô với ẩn ý mong chờ.
Ở một phòng ăn khác, Tần Mặc Đình đang dùng bữa cùng một cô gái mà mẹ hắn sắp xếp cho buổi xem mắt này.
Nếu không phải bà ấy khóc lên chết xuống thì hắn còn lâu mới vác xác đến cái buổi gặp gỡ vô nghĩa này.
"Nghe bác gái nói anh rất thích những món ăn Tây nên em đặc biệt chọn nhà hàng này là thích hợp nhất! anh thấy sao" - Cô gái tóc xoã dài yêu kiều lại mang vẻ dịu dàng của một tiểu thư giàu có.
"Nguỵ tiểu thư dùng bữa xong rồi thì tôi đi trước đây tôi bận lắm" - Đáp lại thái độ ân cần của Nguỵ Uyên thì Tần Mặc Đình lại khó chịu thậm chí còn thấy chán ngẫm phiền phức.
"Nhưng.
.
nhưng mà.
.
" -Nguỵ Uyên còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã quay đi một cách vô tình.
Nguỵ Uyên chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy lại còn mang vẻ ngoài xuất chúng khó cưỡng, cô ta đã nghe danh tiếng của Tần Mặc Đình từ lâu khó khăn lắm mới có thể lấy lòng Tần lão phu nhân để có buổi gặp mặt như vậy không ngờ người đàn ông này như một tản băng vậy lại còn nồng nặc sát khí.
Vũ Khiêm bên ngoài nhìn thấy Tần Mặc Đình đi ra thì lập tức mở cửa xe sẵn.
Khi người vừa chuẩn bị đi vào xe thì hắn hơi khựng lại nhíu mày nhìn về phía trước cách đó không xa cửa sổ kính nhà hàng, cô gái cùng một người đàn ông hiện rõ nét cười ôn hoà.
"Đó chẳng phải là cô Sở sao.
.
" - Vũ Khiêm cũng nhìn theo hướng đó bất giác cất lời rồi nhanh chóng quay sang nhìn nét mặt trầm lạnh của Tần Mặc Đình khó coi vô cùng.
"Thì sao" - Tần Mặc Đình liếc qua rồi ngồi vào xe im lặng chẳng nói thêm một lời nào khiến Vũ Khiêm sợ hãi trong lòng không khỏi suy nghĩ.
!.
.
Một chung cư nhỏ cuối phố hoa là nhà của Giai Hân cô cũng vừa về đến nhìn thấy cửa đột nhiên hở ra cứ như có trộm vào.
Cô cảnh giác cầm một cây gậy lớn từ từ bước vào phòng khách, nơi đang có âm thanh lục đục phát ra.
Từng bước chân của người phụ nữ tiến gần lại cô lấy hết can đảm mở toang cửa ra nhắm mắt chỉ gậy vào người đàn ông đang ung dung trên ghế nghiên đầu cười khẩy nhìn cô! Tần Mặc Đình, cái tên trộm mà cô nghĩ là chủ tịch JK Tần Mặc Đình.
"Là! là anh.
.
Tần à không, chủ tịch Tần sao anh lại ở đây ?" - Nhìn được dáng vẻ của người đàn ông trước mặt Giai Hân lập tức buông gậy bỏ sang một bên.
"Cây gậy đó có thể đánh ngất một người sao.
.
" - Tần Mặc Đình nhếch môi cười trêu chọc, một cây gậy hệt như đồ chơi mà cô ta cũng có thể dùng để đánh ăn trộm sao.
"Tôi.
.
tôi đang hỏi anh đấy, sao anh lại ở trong nhà tôi như vậy" - Giai Hân không quan tâm đ ến lời hắn nói mà cực kì nghiêm túc hỏi hắn, cửa nhà cô còn bị phá nát như vậy tên này khác gì ăn trộm chứ.
"Kiểm tra" - Hắn dựa người vào ghế thản nhiên thốt ra hai chữ trả lời cô, hắn còn chẳng thể đưa ra lý do nào khác thuyết phục hơn.
Từ khi thấy Giai Hân và Tôn Cẩn Hinh ở nhà hàng Âu thì tâm trạng của hắn vốn đã chẳng vui vẻ nên trong đầu lại đột nhiên nảy ra ý định đến đây mặc dù bản thân hắn còn chẳng hiểu tại sao lại đến đây như vậy.
"Sao chứ ?" - Giai Hân ngạc nhiên.
"Ít ra người làm việc cho tôi cũng phải có một nơi kín đáo an toàn.
.
cô nhìn xem đây là nhà ở à ?" - Hắn liếc mắt nhìn trần nhà còn bị hỏng chưa sửa chửa cất lời chê bai khinh miệt.
"Anh yên tâm.
.
tôi tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn tính chất công việc.
.
" -Cô còn chưa dứt câu thì người đàn ông đã đứng dậy, thân hình cao lớn so với căn phòng này giống như hắn là người khổng lồ vậy.
"Bảo đảm.
.
với khoá cửa lỏng lẹo kia ? Hay cây gậy tí hon như đồ chơi của cô ?.
.
nếu không may ai đó đêm khuya lẻn vào nhà giết cô thì công việc của tôi sẽ có không ít rắc rối đấy" - Hắn nhìn cô tuôn ra một tràn chữ vô cùng thuyết phục người nghe nhưng không đến mức nghiêm trọng như hắn nói vậy chứ.
"Nghiêm.
.
nghiêm trọng vậy sao.
.
" -Giai Hân đưa mắt nhìn hắn vẫn lạnh lùng nói năng nghiêm túc như vậy đột nhiên cũng thấy lo lắng.
Tổ chức đen của Tần Mặc Đình không biết gây thù oán với bao nhiêu người nghe nói người bào chế của viện nghiên cứu cũng bị kẻ địch không rõ danh tính bắn chết nên làm gián đoạn công việc buôn hàng của họ.
.