Tần Mặc Đình ngay sau khi tắt máy liền khoác áo lái xe đi mất.
Quản gia nhìn ra ngoài nhẹ thở dài không biết là chuyện gì nhưng mong họ sẽ bình an, rất lâu rồi bà ấy mới thấy thiếu gia biết lo lắng quan tâm tới người khác đến mức độ này lại còn tức giận chỉ vì tối khuya mà cô gái đó vẫn ra ngoài đến nơi nguy hiểm một mình.
Triệu Tứ Khâm ở bên khác lái xe với tốc độ kinh ngạc về hướng sườn núi Hải Sơn, ban đêm nơi đó càng tối càng khó đi nếu với vận tốc đó sẽ cực kì nguy hiểm.
"Định vị được chưa ?" -Giọng của hắn nói lớn với cái điện thoại đang mở loa ngoài.
"Triệu tiên sinh chỉ định vị được đến sườn núi còn lại bị mất sóng rồi ạ" - Người đầu dây bên kia áp lực cả giọng điệu cũng căng thẳng không kém.
"Chết tiệt.
.
" - Hắn tức giận đập mạnh vào vô lăng xe tiếp tục lái đến sườn núi Hải Sơn.
Nếu không phải vì hắn đuổi cô đi thì người đã không bị bắt cóc, không phải vì hắn vô tình nghe được tin tức từ một người qua đường thì e rằng bản thân hắn còn không biết Tưởng Nghiên Ngọc gặp nguy hiểm.
! ! !.
.
Theo như Tưởng Nghiên Ngọc nói thì không đến ba mươi phút Sở Giai Hân đã đến trước địa điểm.
Bởi vì bọn họ từng bàn qua nơi này để cắm trại nhưng vẫn chưa có dịp đi Sở Giai Hân cũng từng tìm hiểu mấy con đường đi ở đây.
"Cậu nhất định không được xảy ra chuyện" - Cô một mình leo lên sườn núi, đúng thật nơi này từng có dấu hiệu ai đó bị ngã xuống khiến đường cỏ bị gãy nát ở cạnh đó còn có một chiếc bông tai nữ làm bằng cẩm thạch đỏ đúng thực là của Tưởng Nghiên Ngọc.
Đi sâu vào rừng có một căn nhà gỗ đang sáng đèn ở ngoài cửa là chiếc xe lớn bị trùm kín lại, Sở Giai Hân cẩn thận tiến lại nhìn qua hướng cửa sổ thấy có một nhóm người đàn ông đang thảo luận gì đó, góc cuối bên phải ngôi nhà là hai cô gái đang bị trói tay chân một trong số đó là Tưởng Nghiên Ngọc.
Khoé mắt của Tưởng Nghiên Ngọc đỏ rực thấy rõ sự sợ hãi của cô gái, một tên đàn ông đi đến vuốt tóc cô rồi túm chặt gáy tóc cười nhạo.
"Con nhỏ này không tệ chút nào.
.
hẳn là còn trinh nhỉ xem ông đây kiểm tra chút nhé" - Một tên béo kinh tởm chuẩn bị vén vạt áo ngoài của cô gái ra thì tiếng đập vỡ cửa kính khiến bọn chúng kinh động toàn bộ lao ra ngoài.
"Ai vậy.
.
mau đi kiểm tra" - Một tên ốm râu ria ra lệnh toàn bộ chia nhau nhìn ngó xung quanh căn nhà.
Trong lúc sơ hở Sở Giai Hân nhanh chóng lẻn vào cởi trói cho hai người họ nhưng khi vừa chạy ra khỏi cửa thì bọn chúng đã chặn lại cười một cách ghê tởm.
"Ôi chao.
.
cô bé xinh đẹp đi đâu thế" - Hắn nhìn một cách thèm thuồn càng khiến Sở Giai Hân khinh miệt thật muốn bổ đôi cái đầu heo của hắn.
"Tất nhiên là đi xử mấy cái loại chó má như bọn mày đấy.
.
hỏi ngu vậy" - Sở Giai Hân vừa dứt câu đã lấy ra bình xịt hơi cay đã chuẩn bị trước đó thẳng tay xịt túi bụi vào mắt bọn chúng.
"Con.
.
con khốn.
.
đứng lại đó, tao bắt được là bọn mày chết chắc" - Tên đầu xỏ ôm mặt tức giận hét lớn tất cả nhanh chóng đuổi theo ba cô gái đang hì hục bỏ chạy vào rừng.
Triệu Tứ Khâm và Tần Mặc Đình ở dưới sườn núi vội chạy lên đến khu nhà gỗ thì tất cả đã đi mất, những thuộc hạ đi phía sau cũng có thể cảm nhận sát khí dữ dội của hai người đàn ông này đúng là phải kêu bọn bắt cóc kia cầu nguyện để không bị rơi vào tay hai vị diêm la này.
Trong khu rừng sâu mặt trời còn chưa sáng, Sở Giai Hân dẫn đầu họ đi tới một dóc lớn thì bị hai tên đàn ông kia bám đến tận nơi.
"Mẹ nó.
.
bắt được mày rồi" - Tên béo ú kia hét toáng lên vừa định đi lại thì bị Sở Giai Hân đạp một cú thật mạnh vào bụng ngã nhào xuống đất.
"Đồ vô dụng đã bảo đừng có xem thường phụ nữ rồi mà thằng ngu" - Tên còn lại tức giận tán một cái vào đầu tên béo kia rồi lấy một con dao găm tiến lại gần ba người bọn họ.
"Được rồi, có muốn thử người đạt huy hiệu vàng giải đấu quyền anh không hả" - Sở Giai Hân hất cằm từ đầu đến cuối không hề lộ ra một chút e sợ, ngay lúc này cô lấy một thanh gỗ dài gần đó cũng thủ thế với tên kia.
"Giải.
.
quyền anh sao.
.
" - Đúng thật hắn bị cô trấn áp tâm lí bởi câu nói đó lại còn do dự từng đòn tấn công đối với cô.
Tưởng Nghiên Ngọc kinh hãi nhìn ra phía sau không kịp hét lên thì đã bị một tên bắt giữ lại, Sở Giai Hân vì vậy mà bị tên kia đá mạnh một cái vài lưng khiến cô ngã xuống rồi bị tóm gọn trói lại bằng dây cước.
"Giai Hân.
.
" - Tưởng Nghiên Ngọc nước mắt túa ra.
"Này.
.
dừng lại.
.
" - Cô nhìn thấy tên đó gạch một dao vào tay của Tưởng Nghiên Ngọc không ngừng cười cợt, lão béo ú vừa chuẩn bị buộc dây cước lại thì đã bị đạp văng ra ngoài.
Sở Giai Hân đột nhiên như một người khác thẳng tay đấm vào mặt của tên béo kia chảy cả máu.
"Cái con nhỏ này.
.
" - Tên kia thấy vậy liền bỏ Tưởng Nghiên Ngọc ra tập chung đối phó với cô.
"Sao nào.
.
" - Sở Giai Hân cầm con dao găm nhanh đến nỗi tên kia còn không kịp phản ứng lại cô đã bị đâm một phát vào bụng.
Phản ứng của cô đột nhiên nhanh nhạy hơn thường khiến Tưởng Nghiên Ngọc kinh ngạc, hai tên đó toàn thân chảy máu bởi nhiều nhát đâm của Sở Giai Hân nếu là người khác chắc là kinh hoảng và vội chạy đi nhưng còn Sở Giai Hân từ lúc thấy họ chảy máu như thể sắp hết máu tới nơi thì không khỏi cười lên một cách đáng sợ.
"Dừng.
.
dừng.
.
lại, cậu sẽ giết người mất.
.
mau dừng lại đi chúng không có khả năng đứng dậy nữa.
.
"- Tưởng Nghiên Ngọc nắm cổ tay ngăn Sở Giai Hân lại nhìn thấy gì đó trên khuôn mặt của Sở Giai Hân khiến cô giật thót người.
.