Đêm Thao Thức

Chương 17




“Anh đốt rụi một căn nhà cơ à?” Jason giật bắn người đến nỗi lát bơ cậu đang định xúc vào đĩa của mình rơi tõm xuống ly nước ép cam. “Em nghĩ anh sang cabin của Irene để ăn thêm một phần bánh mì bắp nướng thôi chứ. Hay làm chuyện gì đấy. Thế mà thay vào đó hai người lại cùng nhau đi đốt nhà người khác à?”

“Chú biết quá rõ ý anh không phải là thế.” Luke xúc ba lát bánh mì chiên trứng anh vừa làm xong sang đĩa mình, mang đĩa điểm tâm sang bàn rồi ngồi xuống. “Có kẻ khác đã châm lửa đốt nhà gia đình Webb. Anh và Irene chỉ tình cờ có mặt ở tầng trên ngôi nhà lúc đó thôi.”

“Ái chà, hay nhỉ, chờ cho tới khi nhà mình nghe được chuyện này xem.” Jason dùng nĩa câu miếng bơ ra khỏi ly nước cam. “Nhưng ít ra xét mặt tích cực thì em có thể về nhà báo cáo lại là lúc em ở đây anh có đi chơi hò hẹn thực thụ.”

Luke xỉa một miếng bánh mì chiên trứng rõ to. “Anh không nghĩ Irene lại nhìn nhận chuyện này theo tinh thần đó.”

Nhưng nàng đã hôn chúc mình ngủ ngon, Luke tự nhủ. Và đấy là một nụ hôn nghiêm túc, ác chiến, dã man, lăn xả. Bất chấp vụ cháy kia, chưa sáng nào anh cảm thấy sảng khoái như thế này kể từ cái thời anh còn buồn quan tâm nghĩ đến điều đó. Mà ấy chỉ là một nụ hôn thôi đấy. Đầu óc anh quay cuồng suy nghĩ không biết hôm nay mình sẽ cảm thấy như thế nào đây nếu nàng thực sự đã mời anh lên giường.

“Luke này?” Jason huơ huơ chiếc nĩa và búng ngón tay. “Ê này? Có ai đang ở nhà không? Anh Cả ơi, nghe em đây này. Trả lời câu hỏi của em đi chứ.”

“Câu hỏi gì?”

“Về vụ hỏa hoạn ấy. Thế có khả năng dính líu đến pháp luật gì không? Bởi vì nếu có thì ta cần phải cho Bố Già với Gordon biết chuyện gì đang xảy ra đấy.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến gia đình hay chuyện làm ăn đâu. Không có ai đe dọa sẽ bắt anh hết. Dù sao thì cũng chưa.”

“Nghe yên tâm thật nhỉ.” vẻ mặt Jason chợt trở nên nghiêm trang. “Anh nói nhà đó là do thượng nghị sĩ Ryland Webb sở hữu à?”

“Anh có cảm giác là ông ta sẽ muốn dìm im vụ phóng hỏa này, giống như kiểu ông ta giữ im lặng vụ con gái mình chết vì sử dụng thuốc quá liều thôi. Ông ta không muốn đám gây quỹ và những người có tiềm năng đóng góp bị phân tâm.”

“Nhưng muốn gói lửa trong giấy cũng hơi khó đấy, anh không nghĩ thế sao?”

“Linh tính mách bảo anh rằng lần tới anh gặp cảnh sát trưởng McPherson, anh ta sẽ bới cho ra một lời lý giải thật hợp tình về việc tại sao phải bỏ qua một vụ phóng hỏa vừa tình cờ xảy ra trong ngôi nhà có một phụ nữ mới mất vì sử dụng thuốc quá liều.” Luke cắn thêm miếng bánh mì chiên trứng, nhai nhai rồi với tay lấy ly nước cam. “Dĩ nhiên, có lẽ McPherson và Webb đã không tính đến Irene. Nếu có ai có thể đưa tin về vụ phóng hỏa lên truyền hình thì người đó chính là cô ấy.”

“Luke này?”

“Hử?”

“Đừng hiểu sai ý em nhé, nhưng anh không nghĩ là có lẽ nên cẩn thận đừng dính líu thêm đến Irene Stenson à? Ý em là, em quý cô ấy lắm chứ. Cô ấy thực sự rất khác biệt so với những cô khác anh từng quan hệ. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng dường như cô ấy là người đóng góp to lớn vào mức độ căng thẳng của anh đấy.”

Luke trừng mắt hung dữ nhìn cậu em rồi ăn thêm miếng bánh mì nữa.

Jason hắng giọng. “Bác sĩ Van Dyke bảo với bố rằng, căn cứ vào tiền sử bệnh của anh thì giờ đây không nên ép anh phải chịu thêm nhiều căng thẳng hơn nữa.”

“Kệ mẹ bác sĩ Van Dyke.”

Jason nhăn nhó. “Em thì không dám rồi. Chắc có liên quan gì đấy đến mấy đôi giày mõm vuông và bộ vest cứng nhắc bằng vải tuýt mà bà ta hay mặc. Có lẽ do em thiếu trí tưởng tượng, nhưng em không nghĩ mình có thể cho qua những thứ ấy.”

“Quay về Santa Elena mà bảo với mọi người thôi đừng có lo lắng cho anh nữa. Anh sẽ về gặp chú trong tiệc sinh nhật.”

“Thế còn Irene Stenson thì sao?”

“Có thể cô ta làm anh căng thẳng đấy, nhưng ít ra cô ta không mang giày mõm vuông và mặc vest bằng vải tuýt. Hay có lẽ chú đã bỏ qua không để ý thấy bốt cao gót và áo choàng dài màu đen sao?”

Jason đảo tròn mắt chịu thua. Cậu khẽ nhăn mặt. “Ồ phải rồi. Em có thấy đôi bốt mà. Thấy cả chiếc áo choàng đen nữa. Anh có nghĩ biết đâu còn có thêm cây roi nhỏ đi kèm với hai thứ ấy hay không?”

“Chẳng biết. Nhưng việc tìm kiếm lời đáp cho câu hỏi cấp bách ấy đã trở thành sứ mệnh của đời anh rồi đây này.”

Luke đang làm thủ tục nhận phòng cho một cặp mới cưới thì Irene đẩy cửa trước sải bước - anh quyết định đấy là từ miêu tả đúng nhất, sải bước - vào trong sảnh nhà nghỉ. Chỉ một cái liếc nhanh dò xét kín đáo cũng đủ nói cho anh những gì anh cần biết về tâm trạng của nàng. Lại thêm một cái áo thun đen và quần tây đen nữa, lại đôi bốt da đen và chiếc áo choàng dài. Nàng lại đang mặc bộ giáp ra trận, sẵn sàng tay đôi với cả thị trấn Dunsley.

Irene đứng nhìn quanh khung cảnh quầy tiếp tân mà không nói không rằng rồi lặng lẽ băng qua phòng đi đến bàn cà phê tự phục vụ. Qua khóe mắt, Luke thấy nàng săm soi bình cà phê và mớ bánh vòng cũ quá ngày mà anh bỏ ra đấy từ trước.

Ngay lúc này đây anh không muốn bị đám khách trọ quấy rầy chút nào, Luke thầm nghĩ. Anh có chuyện cần làm với Irene Stenson.

Anh thảy mẫu đơn đăng ký và cây viết ra trước mặt anh chồng trẻ lóng ngóng.

“Này Addison, tên, địa chỉ liên lạc và số bằng lái xe,” anh bảo. “Ký rồi ghi đầy đủ họ tên ở phía cuối. Ký nháy vào ngày trả phòng.”

Cặp mắt của cô gái vừa mới thành bà Addison mở lớn cảnh giác. Cô ta vội vàng lùi một bước khỏi quầy, trông như thể đang sợ Luke sẽ nhảy chồm tới chộp lấy cổ mình.

Gì nữa đây? Luke thắc mắc, cố gắng giữ vẻ nhẫn nại. Những gì anh vừa làm chỉ là yêu cầu chồng cô ta điền vào cái đơn khỉ gió ấy thôi mà.

Anh chồng nuốt khan khó nhọc đến nỗi Luke có thể trông thấy yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống.

“Ừm, vâng, thưa ông,” Addison đáp. Anh chàng vơ lấy cây viết rồi vội vã lúi húi điền vào đơn.

Từ phía bên kia sảnh, Irene đang dở tay lôi từ túi xách ra gói trà túi lọc thì chợt sững lại. Nàng cau mày.

Luke chọn cách tảng lờ nàng.

“Xong hết rồi thưa ông.” Addison đẩy trả lại tờ đơn qua quầy với vẻ nhẹ nhõm ra mặt.

Luke liếc thoáng qua tờ giấy, kiểm tra xem mỗi mục đã được điền đầy đủ hay chưa. “Giờ trả phòng là một nghìn hai trăm.”

Ở đầu kia phòng, Irene nhắm mắt lại kiểu như đang đau đớn lắm.

Addison tái mặt. “ơ, một nghìn hai trăm gì thưa ông?”

“Giờ ấy. Chính ngọ.”

“Vâng thưa ông,” Addison hấp tấp đáp. “Đừng lo, chúng tôi sẽ ra đi trước trưa.”

Luke giật một chiếc chìa khóa khỏi móc và đưa cho Addison. “Cabin số Mười. Có một danh sách các điều dán phía sau cánh cửa ấy. Đọc đi.” Addison bứt rứt hấp háy mắt. “Điều gì ạ?

“Điều lệ quy định chứ điều gì nữa,” Luke cố gắng bình tĩnh. “Không được gây ồn quấy nhiễu dưới bất cứ hình thức nào, không được có hoạt động phi pháp nào, người chưa được đăng ký chính thức thì không được ở lại qua đêm, vân vân.”

“À phải. Chắc chắn rồi. Ơ ý tôi là, vâng, thưa ông.” Addison bồn chồn lắc nhẹ đầu. “Không thành vấn đề. Chỉ có hai chúng tôi thôi, thưa ông.”

“Anh cũng sẽ thấy tấm thiệp nhỏ trên bàn ngủ đầu giường yêu cầu anh hỗ trợ ban quản lý của nhà nghỉ này tiết kiệm năng lượng. Anh sẽ phải xem yêu cầu ấy như là một điều lệ quy định. Rõ chưa?”

“Vâng thưa ông.” Addison gấp gáp đưa mắt liếc sang cô vợ đang lo lắng của mình. “Janice và tôi rất hăng hái tham gia bảo vệ môi trường, phải không nào Janice?”

“Phải ạ,” cô vợ trả lời lí nhí chẳng nghe ra hơi.

“Rất mừng vì được nghe thấy thế,” Luke bảo. “Nghỉ lại khu trăng mật vui vẻ nhé.”

Addison chớp chớp mắt. “Khu phòng trăng mật ư?”

Bà Addison rõ là sửng sốt. “Chúng tôi được ở trong khu cao cấp dành cho các cặp hưởng tuần trăng mật sao?”

“Phải,” Luke đáp “Sao lại không chứ? Hai người đang đi hưởng tuần trăng mật, đúng không? Không phải hai người khai như thế để được ở trong khu trăng mật đấy chứ?”

“Không đâu thưa ông,” bà Addison đảm bảo. “Chúng tôi mới kết hôn sáng nay thôi. Ở tòa án bên Kirbyville ấy ạ.”

Addison trông không thoải mái chưa từng thấy, nhưng anh chàng cố giữ bình tĩnh, “Ừm, phòng trăng mật thì phải trả thêm bao nhiêu thế ạ?” Luke rướn người qua quầy. “Với hai người ấy à? Không thu thêm phí gì cả. Tất nhiên, với điều kiện là hai người tuân thủ các điều lệnh.”

Phía đầu kia phòng, Irene trợn mắt ngó lên trần nhà cao vồng.

“Vâng thưa ông. Cảm ơn ông thưa ông.” Addison vơ lấy tay vợ mình lôi ra cửa. “Đi nào Janice. Anh lấy được cho hai đứa mình khu trăng mật rồi nhé.”

“Em nôn nóng được quay về Kirbyville để kể cho mọi người nghe chuyện này quá,” Janice nói, mặt sáng bừng háo hức.

Cặp đôi tích tắc đã phóng ra ngoài.

Luke đứng khoanh tay trên quầy dõi mắt trông theo đôi vợ chồng trẻ qua cửa sổ. “Mấy người đi nghỉ trăng mật. Yêu quá đi thôi.”

“Hồi nãy trông có vẻ là anh đang cố hù cho họ sợ chứ yêu cái nỗi gì,” Irene lên tiếng.

“Sao tôi phải làm thế chứ? Đời sống hôn nhân rồi sẽ làm cho họ sợ phát khiếp lên nhanh thôi ấy mà. Chẳng cần tôi phải đẩy nhanh tiến trình làm gì.”

“Tôi cá là ở nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ này anh không có nhiều khách quen quay lại lần hai đâu nhỉ?” Luke dang hai tay ra. “Tôi đã nói gì à?”

“Vấn đề không phải là anh nói gì, mà do cái cách anh nói kìa. Anh nói chuyện với chàng trai tội nghiệp kia như thể anh ta là lính mới tò te trong trại huấn luyện ấy. Vì Chúa, anh ta đến đây nghỉ trăng mật cơ mà, với lại xét đến việc anh ta cùng vợ phải đặt phòng ở đây, tôi cho là họ có ngân sách cực kỳ khiêm tốn.”

“Thôi tha cho tôi đi. Tôi chỉ làm thủ tục cho họ nhận cabin thôi mà.”

“Hừm, khu trăng mật hử? Tôi không biết nhà trọ này lại có một khu như thế đấy.”

“Ban quản lý quan niệm là nếu như người ta nghỉ kỳ trăng mật tại một trong những cabin của chúng tôi, thì cabin đó, theo định nghĩa, là khu trăng mật.”

“Tôi hiểu rồi. Chí lý thật.”

“Hẳn nhiên là tôi thấy chí lý,” Luke đáp.

“Mà dù sao đi nữa, lẽ ra anh đã có thể dịu dàng hơn chút với ông bà Addison ấy.”

“Tôi chỉ yêu cầu họ điền mấy mẫu đơn quỷ sứ này thôi mà.”

“Luke à, anh làm họ thấy lo.”

Luke đi vòng qua quầy để rót cho mình thêm tách cà phê nữa. “Biết sao không, tôi bắt đầu nghĩ rằng đó là rắc rối lớn nhất của công việc kinh doanh nhà nghỉ đấy.”

“Gì chứ?”

“Đám khách hàng ấy mà. Bọn họ toàn lũ vô kỷ luật, không được huấn luyện và không thể lường trước được.” Anh nhìn theo nhà Addison chui vào chiếc Ford bán tải cũ kỹ rồi lái về phía cabin số Mười. “Phải đấy, phải nói là nếu không có những khách trọ ấy thì đây không phải là loại công việc khó chịu gì.”

Irene chỉ còn biết lắc đầu. “Jason đâu rồi?”

“Nó về ngay sau bữa sáng. Có chuyện phải họp gì đấy với nhà cung cấp trưa nay. Hôm nay cô định làm gì?”

“Tôi đã gọi cho một người quen cũ trong thị trấn này, bà Sandra Pace, để hỏi xem bà ta có biết ai là người trước nay chăm sóc nhà cửa cho gia đình Webb hay không. Hóa ra người đó là Connie Watson, cũng là người đã lau dọn nhà cửa cho Pamela và cha cô ấy trong những năm tháng tôi sống tại nơi này.”

“Cô sẽ đi nói chuyện với Watson à?”

“Vâng.” Irene liếc nhìn đồng hồ.

“Tôi nghĩ bây giờ tôi sẽ chạy xe đến chỗ bà ấy. Hy vọng có thể gặp được trước khi bà ấy đi làm.”

Luke chầm chậm thở hắt ra.

“Nghĩa là bà ấy không biết cô sẽ đến đó chứ gì?”

“Tôi sợ là nếu mình gọi xin hẹn gặp thì bà ấy sẽ không chịu nói chuyện với tôi đâu. Giống như nhiều người trong trấn này, Connie cũng có lý do để trung thành với nhà Webb.”

“Tôi sẽ đi với cô.”

“Không cần đâu Luke.”

“Tôi bảo tôi sẽ đi với cô.”

Irene trông bồn chồn không yên. “Có lẽ tốt nhất là anh không dính líu gì hơn nữa vào chuyện này.”

“Jason cũng đã nói vài điều tương tự thế rồi đấy.”

Ánh mắt nàng sa sầm. “Thật ư? À, cậu ấy nói đúng đấy. Dù gì thì anh cũng đang sinh sống trong thị trấn này mà. Anh có việc kinh doanh tại đây, mặc dù là, căn cứ vào cái cách anh điều hành, tôi không chắc anh làm cách nào mà kiếm đủ tiền đóng thuế đây. Nhưng đó lại là chuyện khác. Cơ bản là, anh nên tránh xa mớ hỗn loạn này. Ở Dunsley này thì bất cứ chuyện gì liên quan đến mấy người nhà Webb đều khá là bất trắc.”

“Bất trắc tại Dunsley.” Luke khẽ mỉm cười. “Nghe xuôi tai chứ nhỉ.”

“Tôi nói thật đấy,” Irene nhấn mạnh. “Tôi thực lòng nghĩ anh nên tránh xa khỏi tình huống này. Rõ ràng là em trai anh cũng nghĩ thế.”

“Điều mà hình như cả cô và Jason đều không hiểu ra là giờ thì có khuyên bảo hay ho thế nào cũng đã quá muộn rồi. Tôi đã ngập đến, ừm...” Luke ngưng bặt, húng hắng giọng. “Ngập đến họng trong chuyện này rồi.”

“Chưa phải quá muộn đâu.” Irene đặt chiếc cốc xuống mặt bàn mạnh đến nỗi nước trà bắn tung tóe ra mặt gỗ sứt sẹo. Nàng vội vơ lấy một tờ giấy ăn chậm chậm mấy giọt nước. “Chỉ là do anh lỳ quá thôi.”

Luke nhẹ cả người khi cánh cửa mở ra, làm gián đoạn nửa chừng bài chỉ trích của Irene. Maxine ùa vào phòng.

“Chào mọi người.” Cô lột áo khoác ra. “Tôi vừa nhìn thấy có chiếc xe tải trước cabin số Mười. Có khách mới à?”

“Một cặp từ tận Kirbyville đến đây nghỉ tuần trăng mật,” Luke đáp.

“Thật sao?” Maxine trông phấn khích. “Từ hồi tôi làm việc tại nhà nghỉ này đến giờ chúng ta chưa nhận khách mới cưới nào cả. Anh biết không, đây có thể là một kẽ hở trên thị trường mà chúng ta đã bỏ sót đấy.”

“Luke đã cho họ ở tại khu trăng mật,” Irene xen vào.

Maxine cau mày. “Bọn tôi làm gì có khu ấy.”

“Giờ thì có rồi này,” Luke bảo. “Cabin số Mười.”

Maxine rạng ngời hăng hái. “Tôi biết mình sẽ làm gì rồi, tôi sẽ soạn tặng họ một giỏ đồ ăn thức uống nho nhỏ.”

“Nếu là cô thì tôi sẽ bỏ qua mấy chiếc bánh vòng,” Luke nói.