Thẩm Trúc Bạch xoay người vài vòng trên không trung rồi chĩa mũi kiếm đến gần Tam Đầu, nhưng nó dẫu sao cũng là con quỷ đứng đầu trong ba con. Năm xưa Diêm Vương còn khó lòng mà bắt hắn, chẳng lẽ một mũi kiếm của Thẩm Trúc Bạch nó không né được sao ?
Tam Đầu xoay thân mình nè tránh, Xích Quỷ cũng nhanh nhạy mà né sang một bên.
Thẩm Trúc Bạch dù có đánh hụt cũng giật bắn người trở lại, hết nhắm Xích Quỷ mà đánh lại nhắm đến Tam Đầu mà chém. Thế sự như thể một mình cân hai vậy.
Tam Tiết đứng ở trên nóc nhà nhìn thấy linh lực của Thẩm Trúc Bạch tăng mạnh cũng có chút bất ngờ. Cô nàng quỷ cảm thán.
" Chà! Lúc cậu ta đánh tôi đã thấy mạnh rồi. Lần này sức mạnh còn gấp bốn lần trước, xem ra cậu ta tức giận thật rồi"
" Một chút sức mạnh của phần thần trong nó vẫn còn. Cho nên Thẩn Dụ mới nhờ ta nuôi nó, cốt là để xem chừng nó đấy. Nếu nó mà tức điên lên thật, không chừng đến Thẩm Dụ nó còn bổ xẻ làm đôi thật"
Con cáo chín đuôi nào đó vừa vẫy đuôi vừa giải thích. Nữ quỷ Tam Tiết ồ lên một tiếng cảm thán.
Bỗng nhiên cáo chín đuôi nào đó đạp cô nàng xuống dưới, sau đó tiện chân đạp luôn A Bối xuống, còn mình thì nhẹ nhàng nhảy xuống đáp ngay trước mặt của con quỷ đầu chó Tiểu Cẩu.
Trước khi lâm trận còn không quên nói.
" Được rồi, đừng bàn tán sức mạnh của Trúc Bạch nữa. Mau phụ nó đánh phụ mấy con quỷ này đi. Sắp đến giờ trăng rằm rồi"
Tam Tiết vung dải lụa đỏ của mình ra siết chặt lấy cổ của Xích Quỷ, gầm gừ mắng.
" Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, ông dám đạp ta ư ? Đáng chết lắm"
Nói đoạn nữ quỷ dùng sức kéo dải lụa đỏ lại, đúng là ông bà có câu " Đừng chọc điên phụ nữ lên" là có thật. Xích Quỷ là một con quỷ bị biến dị, mặc dù cơ thể nó là con người nhưng cả thân bị ép sát xuống mặt đất, bốn chán cong lại tạo thành một hình vuông bò trên mặt đất. Rõ ràng là nó rất mạnh, nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ với một mảnh lụa đó của nữ quỷ đã kéo ngược nó trở về.
Xích Quỷ bay lên không trung, nó nhanh nhẹn trở mình lại, há cái miệng to đầy răng của mình ra như thể muốn nuốt chẳng Tam Tiết. Nhưng A Bối làm gì để nó hành sự dễ dàng như vậy. Bà ấy vung lá bùa lên khống chế tốc độ phát tà khí của Xích Quỷ, cùng lúc này Tam Tiết cũng há miệng của mình ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ quỷ bỗng chốc tự xé toạc ra, hơn hai trăm cái răng sắc nhon nhô ra. Tam Tiết kéo mạnh Xích Quỷ lại, đầu của Xích Quỷ vừa lao đến đã nghe phải tiếng " Phập" đau đớn.
Máu đen bắn đầy trên không trung. Một số ít bắn lên bộ lông trắng muốt của Thẩm Hùng. Thân xác như con nhện của Xích Quỷ rơi xuống, nó đau đớn dẫy dụa không ngừng. Máu đen từ cái cổ đã bị mất đầu liên tục phun ra, khoảng chừng một phút thì xác của Xích Quỷ tự bốc cháy rồi tan thành khói bụi.
Cái đầu của Xích Quỷ đang ở trong miệng Tam Tiết. Thoáng chốc đã nghe tiếng " rắc rắc" vỡ vụn như tiếng xương bị xoay nhuyễn. Và không có gì khác thì chính là cái đầu của Xích Quỷ đã bị Tam Tiết nhau ngấu nghiến rồi nuốt xuống bụng.
Một chút máu đen từ trong miệng Tam Tiết chảy ra, A Bối chán ghét đưa khăn giấy cho cô lau miệng.
" Hừ! Con gái có chồng rồi phải giữ phép tắc"
Tam Tiết không những không nghe lời của A Bối, thậm chí còn ợ lên một tiếng. Sau đó xoa xoa bụng nói.
" Thịt không tươi, ăn không ngon chút nào. Còn hơi thối nữa"
" Hừ!"
A Bối hừ nhạt một tiếng, nữ quỷ Tam Tiết nhìn sang chỗ của Thẩm Hùng thấy hắn đang đè ép con quỷ tên Tiểu Cẩu xuống dưới chân, trong lòng buồn cười nói.
" Hai con chó đánh nhau, không biết con nào thắng đây?"
Đây rõ ràng là một lời khiêu khích, Thẩm Hùng giương đôi mắt cáo có vệt đỏ của mình lên. Uy vũ nói.
" Loại chó nhà vốn dĩ cũng không thể bằng ta"
Mà quả đúng như thế thật, Tiểu Cẩu vốn dĩ cũng chỉ là một con chó từ địa ngục đào tẩu lên trần gian. Còn Thẩm Hùng là hồ ly ngàn năm, sức mạnh tu luyện cũng không phải kém cạnh. Nếu bắt Trạch Khiết Long đối với Tiểu Cẩu là dễ vì hắn chỉ là một hồn ma, vậy thì khi đối đầu với Thẩm Hùng thì phải suy nghĩ lại.
Nhưng mà Tiểu Cẩu dù bị Thẩm Hùng đè chặt dưới chân vẫn cố gắng cười khinh nói.
" Ngươi cũng chỉ là một con mèo biết giữ trẻ. Có gì hơn ta sao ?"
Thẩm Hùng liếc nhìn nó, rành mạch đáp.
" Ta hơn người rất nhiều. Ví dụ như thế này"
Nói rồi Thẩm Hùng nhe hàm răng của mình ra, sau đó dùng miệng gắp lấy cổ của Tiểu Cẩu. Xoay qua xoay lại đã dễ dàng xé được cái đầu của nó tách ra khỏi thân xác.
Tiểu Cẩu cũng chung với số phận với Xích Quỷ, thân thể từ từ hóa thành tro bụi vĩnh viễn không có cơ hội đầu thai.
Thẩm Hùng nhìn cái đầu của Tiểu Cẩu vẫn đang trợn mắt nhìn mình đầy oán trách, cái miệng Tiểu Cẩu còn phát ra mấy lời thô tục. Thẩm Hùng nhịn không được liền lấy móng vuốt của mình chém cái đầu kia ra làm nhiều mảnh, sau đó oai hùng đạp lên bã thì kia mà bước đi đến.
Lúc này, bên Thẩm Trúc Bạch và Tam Đầu ngang tài ngang sức, mà phía trên điện chính... Trạch Khiết Long cũng đang dằn co với Thẩm Dụ kịch liệt.
Hai kẻ quan trọng, dường như đang rơi vào thế nguy hiểm.