Đêm Sương

Chương 77: Ngoại truyện 7




[14] Đói 

Quay phim của Nghiêm Mân Quân, giống như quá trình ép một quả cam thành nước cam vậy.

Mà Nam Gia chính là quả cam ấy.

Đạo diễn Nghiêm vẫn giữ nguyên tắc nhất quán, đóng kín đoàn phim, không cho phép thăm ban, kể cả Châu Liêm Nguyệt là một trong số những nhà đầu tư cũng không được tới.

Từ đầu hạ đến cuối thu, rốt cuộc cũng đóng máy.

Ở lại đoàn phim thêm vài ngày, quay nốt mấy cảnh bổ sung. Sau đó, Nam Gia bảo Tiểu Đàm đặt vé máy bay để hôm sau về Bắc Thành.

Xong xuôi hết mọi việc, cả người cũng như bị hút cạn sức lực.

Nam Gia không ăn tối, vừa về phòng là đã nằm vật ra giường ngủ lịm đi.

Lúc tỉnh lại, trong phòng có thêm một người.

Nam Gia không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười một tiếng, “Lạy hồn, mai là em về rồi mà.”

Châu Liêm Nguyệt lơ đễnh đáp một tiếng, “Đến đón em về.”

Nam Gia đưa tay bật công tắc tổng, dưới ánh đèn sáng trưng, Châu Liêm Nguyệt ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo len mỏng màu xám tro. Cô không động đậy, cứ nằm trên gối nhìn anh, cho đến khi cô bật cười, anh mới nhướng mày, đứng dậy đi về phía cô.

Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống mép giường, Nam Gia liền nhổm người dậy, gối đầu lên đùi anh, nằm ngửa rồi hỏi: “Nhớ em không?”

“Em nói xem.”

“Nói nhớ em đi.”

Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh chỉ hỏi: “Tiểu Đàm bảo em chưa ăn tối, đói không?”

“Không đói. Bởi vì có người nào đấy không nhớ em.”

“Thế anh chạy đến đây làm gì?”

“Để lên giường với em.”

“…”, Châu Liêm Nguyệt giơ tay véo má cô, “Anh vốn không có ý này, là tự em nói đấy nhé.”

Không đi được đến bước cuối cùng, vì không mang thứ cần dùng.

Châu tổng chê đồ khách sạn cung cấp, chẳng biết là nhãn hiệu vớ vẩn gì, chưa từng nghe nói đến.

Hai người hỗ trợ cho nhau.

Cuối cùng, Nam Gia vớ lấy hộp khăn giấy, rút ra mấy tờ lau tay và ngực, trên tóc cũng dính một chút. Có điều không thể lau sạch sẽ được, vẫn còn thoang thoảng mùi ngai ngái.

Nên đứng dậy đi tắm, nhưng Nam Gia lười động đậy, liền gối lên cánh tay Châu Liêm Nguyệt, điều chỉnh lại hơi thở.

“Đói không?”, Châu Liêm Nguyệt hỏi.

“Bụng không đói.”, Nam Gia lắc đầu, tiện đà ngước mắt lên, nhìn anh cười, “Chỗ khác đói.”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, hơi thở nặng nề đi đôi phần.

Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại của Nam Gia, nhập sinh nhật của mình để mở khóa.

“Làm gì thế?”

Châu Liêm Nguyệt không trả lời, lướt màn hình một lượt mà vẫn không tìm thấy, đành phải hỏi cô xem app mua hàng ở đâu.

Nam Gia phì cười, mở app ra. Cô biết điện thoại của Châu Liêm Nguyệt không cài đặt mấy ứng dụng kiểu này.

Châu Liêm Nguyệt tìm một cửa hàng tiện lợi ở gần đây, chọn được một sản phẩm kế hoạch hóa với nhãn hiệu tên tuổi rồi bỏ vào giỏ hàng.

Nam Gia nghĩ đến cảnh nhân viên giao hàng đến đưa đồ kế hoạch hóa thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, “… Nhân thể đặt hai bình trà đi.”

Châu Liêm Nguyệt không nghĩ thế, anh nói như vậy mới gọi là càng giấu càng lộ.

Chọn đồ xong, Châu Liêm Nguyệt điền địa chỉ, đang định thay số điện thoại của mình vào, thì chợt liếc thấy tên người nhận được cô cài đặt sẵn, “…Ms Âu Dương?”

“Nghệ sĩ mua hàng trên mạng làm sao mà dùng tên thật được. Anh không biết à? Tên chuyên dùng để mua hàng của em là Âu Dương Xuân Hoa đấy.”

Châu Liêm Nguyệt bật cười.

Hàng được giao đến sau nửa tiếng.

Sau đó Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: Còn đói nữa không?

Nam Gia mệt đến mức chỉ còn sức để thở, cô khóc không ra nước mắt, bây giờ thì bụng đói thật rồi.

***

[15] New look

Quay về Bắc Thành, việc đầu tiên là gặp Châu Hy.

Nam Gia vào đoàn phim chừng năm tháng, giờ vừa gặp, chỉ cần liếc cái bụng của Châu Hy là đã cảm thấy sự thay đổi rất rõ rệt rồi.

Cô cùng Châu Hy đi dạo cửa hàng mẹ và bé, nhìn quần áo giày dép nhỏ xíu mà cảm thấy đáng yêu hết sức.

Châu Hy khuyên cô không cần mua nữa, mấy thứ đồ này đã xếp thành núi trong nhà rồi.

Cô vẫn không kiềm chế được mà chi ra một khoản lớn, nói đây là tấm lòng của bác gái, không thể không nhận.

Châu Hy bèn cười hỏi: “Thế khi nào thì cho em thể hiện tấm lòng của cô đây?”

Nam Gia làm như nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi cười bảo: “… Đợi chị lấy được cúp ảnh hậu nhé?”

***

Châu Liêm Nguyệt về đến nhà, chỉ thấy giày của Nam Gia chứ không thấy bóng dáng cô đâu cả. Anh cất tiếng gọi, từ phòng để quần áo truyền ra giọng nói của cô.

Anh vừa cởi cúc tay áo vừa đi vào phòng để đồ.

Đến cửa, mới liếc mắt một cái đã phải dừng bước.

Nam Gia đang thử váy, cô quay đầu nhìn anh, vừa cười vừa vuốt đuôi tóc và hỏi: “Đẹp không?”

Cô cắt tóc.

Dạo trước, vì vai diễn, tóc của cô hết uốn lại duỗi, hết nhuộm lại tẩy, từ màu vàng phổ thông đến màu đỏ rượu quyến rũ, hóa chất độc hại làm chất tóc vừa khô vừa xơ xác, chung quy cũng chỉ là để phù hợp với vai diễn.

Sáng nay đi dưỡng tóc, nghe nhà tạo mẫu nói chỉ dưỡng thôi sẽ không cứu lại được, cách tốt nhất là nên cắt bỏ.

Vì thế, tẩy bỏ màu lòe loẹt xong, mái tóc của cô được cắt ngắn gần chạm tai, uốn sóng nhẹ, chia ngôi lại theo tỉ lệ bốn sáu, rất phù hợp với khuôn mặt của cô, tạo nên nét cuốn hút của những minh tinh Hồng Kông thế kỷ trước.

Châu Liêm Nguyệt “ừm” một tiếng.

Nam Gia đi tới, xoay lưng lại bảo anh kéo khóa váy hộ.

Châu Liêm Nguyệt tháo bỏ mác áo, rồi nhón tay cầm lấy cái khóa, kéo lên một chút.

Giây tiếp theo, anh bỗng ôm chầm lấy thắt lưng cô, đẩy cô về phía trước.

Nam Gia chống cánh tay lên vách tường, ở phía sau, Châu Liêm Nguyệt cũng áp sát lại, mặt đồng hồ trên cổ tay anh chạm vào da cô, xúc cảm lành lạnh khiến cô thoáng rùng mình.

Châu Liêm Nguyệt thấp giọng nói, dù sao cũng phải cởi, tạm thời không cần mặc vào vội.

***

[16] Vừa lạnh vừa lãng mạn

Lễ cưới của Trần Điền Điền được tổ chức vào tháng Mười hai.

Cô nàng có một tình cảm đặc biệt với mùa đông, bởi năm đó, mối quan hệ giữa cô nàng và Bành Trạch chuyển từ thanh mai trúc mã sang người yêu, chính là vào mùa đông năm lớp Mười một.

Nam Gia biết câu chuyện này: Hai nhà Trần Bành cùng đi trượt tuyết, Trần Điền Điền bị trẹo chân nên phải ở khách sạn, Bành Trạch ở lại cùng cô nàng. Hai đứa học sinh cấp Ba vụng trộm uống bia, mượn hơi cồn, cuối cùng đã giải quyết được mọi hiểu lầm, mọi bực bội, mọi suy nghĩ thăm dò vẩn vơ, trực tiếp hoàn thành xong hết mọi hành vi thân mật.

Đối với chuyện này, Nam Gia đánh giá, không hổ danh cô Trần, to gan hơn bất cứ ai.

Thời cấp Ba, cô chỉ dám cùng người ta trốn trong phòng dụng cụ thể dục hôn môi mà thôi.

Trần Điền Điền xúi cô kể vụ hôn trong phòng dụng cụ thể dục này cho Châu Liêm Nguyệt nghe. Nam Gia liền bảo, cậu muốn mình chết à!

Hôm Trần Điền Điền thử áo cưới, Nam Gia vẫn ở đoàn phim, không đi cùng cô nàng được, chỉ đưa ra lời khuyên thông qua video call.

Trần Điền Điền vẫn luôn có phong cách rất đặc biệt, đến áo cưới cũng chẳng giống người bình thường.

Loại bỏ kiểu váy dài thướt tha, chỉ cần khăn voan cài tóc, kết hợp với váy da và boots cao cổ.

Lễ cưới lại càng khác người.

Thuê nguyên một tòa nhà ở ngoại thành, mời bạn bè đến tổ chức party một ngày một đêm, uống rượu, hát karaoke, chơi bài ma sói, chơi sát thủ bí ẩn… muốn chơi trò gì thì chơi trò ấy.

Chẳng có nghi thức truyền thống, Trần Điền Điền quẩy tưng bừng, sau đó cầm micro, trèo lên bàn rồi bắt đầu tuyên thệ với Bành Trạch.

Bành Trạch bị bạn bè đẩy sang, đeo nhẫn cho cô nàng. Trần Điền Điền ngồi xổm trên bàn, còn chưa đẩy được đến hết ngón tay, cô nàng đã giang hai tay ôm Bành Trạch rồi hôn anh ta.

Mọi người reo hò huýt sáo ầm ĩ, mở Champagne, bầu không khí càng trở nên náo nhiệt hơn.

Chẳng có hoa cầm tay.

Trần Điền Điền gỡ luôn chiếc voan cài tóc trên đầu mình, gập lại coi như hoa cưới, đứng trên bàn tìm một vòng, rồi chẳng cho người khác cơ hội tranh cướp, cô nàng ném thẳng tới chỗ Nam Gia.

Tiếp sau đó là tiết mục của Diệp Tiển, lễ cưới bỗng chốc hóa thành một buổi liveshow.

Sau nhà có một sân cỏ, mọi người nhảy múa hát hò trong ánh sáng rực rỡ của những chùm pháo hoa, bầu không khí cực kỳ huyên náo.

Nam Gia ôm chiếc khăn voan, đứng cùng Châu Liêm Nguyệt ở ngoài đám đông.

Châu Liêm Nguyệt chạm vào tay cô, nói muốn đi lấy đồ uống.

“Em đi cùng anh.”

Hai người đi vào nhà, lấy hai chai bia ướp lạnh.

Ô cửa kính ngăn cách những tiếng hát ca ở bên ngoài, cuối cùng thì hai tai cũng được tĩnh lặng trong chốc lát.

Hai người gần như là lên tiếng cùng một lúc, “Ra ngoài một lát đi?”

Đi qua căn nhà, tới trước cửa, cách đó không xa là bãi đỗ xe. Họ cùng bước ra, Nam Gia tìm được xe của Châu Liêm Nguyệt, muốn thử trèo lên mui xe nhưng không thành.

Châu Liêm Nguyệt cười một tiếng, anh đặt chai bia xuống, hai tay nhấc bổng cô lên, cô mới được thử cảm giác ngồi trên mui xe.

Tiếng hát ở sân sau loáng thoáng vọng tới, Châu Liêm Nguyệt dựa vào đầu xe, một cánh tay chống lên mui xe, tay khác cầm chai bia, khẽ cụng vào chai của cô.

Nam Gia còn đang ôm “bó hoa cưới” bằng voan kia trong lòng, như thể đang ôm một đám mây. Cô uống một ngụm bia, rồi quay đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt, cười bảo: “Em có một ý tưởng cực kỳ hay.”

“Hả?”

“Về lễ cưới.”

Châu Liêm Nguyệt sững người, quay đầu nhìn cô, “Chẳng phải đã nói là không làm lễ cưới ư?”

“Em nghĩ kỹ rồi, phải trả công bằng cho anh chứ.”

Châu Liêm Nguyệt khẽ cười, “Trả công bằng cho anh?”

“Đúng rồi.”, Nam Gia đưa chai bia trong tay cho Châu Liêm Nguyệt, sau đó chỉnh lại chiếc khăn voan, tự cài lên đầu mình.

Cả quá trình đó, Châu Liêm Nguyệt vẫn nhìn cô chăm chú, không hề lên tiếng, chỉ có ánh mắt là mỗi lúc một sâu hơn.

Nam Gia đội khăn voan cúi người ghé sát vào anh, “Không muốn lãng phí tấm lòng của Điền Điền, thế nên, vẫn phải tổ chức.”

“Vậy à?”, Châu Liêm Nguyệt liếc mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên.

Nam Gia nhìn anh, nhoẻn miệng cười, cuối cùng vẫn nói thật: “Vừa nãy, lúc Điền Điền tuyên thệ, em nhận ra…”

“Hả?”

“Có bạn bè người thân chứng kiến hay không cũng không quan trọng, nhưng em muốn mặc áo cưới cho anh ngắm.”

Lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, Châu Liêm Nguyệt xoay người đặt hai chai bia xuống, rồi tiến lại gần cô.

Giá gỗ trên đầu treo một chuỗi đèn, chợt nháy chợt tắt như một dải sao rơi.

Tiếng nhạc vẫn văng vẳng phía xa.

Còn họ ở một góc lấp lánh ánh đèn ôm hôn nhau.

Vừa lạnh vừa lãng mạn.