Đêm Sương

Chương 47




Gió dần nổi lớn lên, Nam Gia xoay lưng hắt xì một cái.

Châu Liêm Nguyệt liền bảo: “Vào nhà thôi, cẩn thận cảm đấy.”

“Được.”

Nam Gia đưa hai túi quà cho anh, sau đó ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc.

“Cứ để đấy đi, gọi người đến dọn.”

“Dù sao cũng đến đây làm khách, cứ làm phiền người ta mãi cũng ngại.”

Châu Liêm Nguyệt im lặng giây lát rồi bảo, “Để anh giúp em.”

“Không không, anh đừng có để động vào vết thương là giúp rồi.”

Nam Gia thổi nến, nhanh tay thu dọn đĩa ăn, dao nĩa và ly rượu, để vào trong giỏ, rồi gấp khăn lại. Bao nhiêu thứ đồ lỉnh kỉnh, một mình cô không mang vào hết một lượt được, quay đầu nhìn, cô bèn chìa cái giỏ ra với Châu Liêm Nguyệt, “Xách hộ em.”

Châu Liêm Nguyệt giơ tay, cô liền nhấc cái giỏ treo trên tay mình ra rồi đưa cho anh.

Nam Gia ôm cái khăn, xách đống đồ còn lại, rồi cùng Châu Liêm Nguyệt đi vào trong nhà.

Gia đình Chu Kevin vẫn chưa quay lại, chiếc bánh mousse kia để lâu sợ là hết tươi, mất đi nguyên vị. Nam Gia bèn đề nghị lấy ra chia cho cả người làm trong trang viên.

Châu Liêm Nguyệt không có ý kiến gì.

Nam Gia vào bếp lấy bánh, đặt lên bàn ăn, sau đó mở túi nến.

Bỗng dưng, một bàn tay lướt qua vai cô, giật lấy túi nến. Châu Liêm Nguyệt quẳng nó xuống bàn rồi bảo: “Không cần cái này đâu.”

“Không cầu nguyện à?”

“Là ai nói, có ước gì thì cuối cùng vẫn phải do tự mình thực hiện?”

Nam Gia khẽ bật cười.

Châu Liêm Nguyệt, Nam Gia, Tiểu Đàm và trợ lý Hứa, mỗi người một miếng bánh, chỗ còn thừa chia cho người giúp việc và đội đầu bếp.

Châu Liêm Nguyệt ăn rất miễn cưỡng, chỉ lấy dĩa khoét một miếng nhỏ tượng trưng, bỏ vào miệng coi như đã ăn rồi.

Nam Gia giả vờ mất hứng, “Chờ mãi mới mua được cho anh đấy. Với lại em còn là diễn viên, phải khống chế lượng đường.”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô, rồi xắt thêm một miếng cỡ bằng đầu ngón tay cái, tính như là đã thỏa hiệp rồi.

Nam Gia phì cười.

Ăn bánh xong, họ ngồi xuống sofa trong phòng khách, pha một ấm hồng trà.

Nhiệt độ ấm áp trong phòng thật sự khiến người ta buồn ngủ.

Châu Liêm Nguyệt lên tiếng: “Ngày mai đi Venice à?”

“Ừm.”

“Sau đấy thì sao?”

“Xong việc thì về nước luôn. Sau đấy còn quay một cái quảng cáo. Còn hai anh, khi nào thì về nước?”

“Mấy hôm nữa.”

Nam Gia không nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Ngồi thêm một lúc nữa thì Châu Liêm Nguyệt có điện thoại, Châu Hy gọi sang.

Châu Liêm Nguyệt bắt máy rồi mở loa ngoài.

Châu Hy: “Anh! Sinh nhật vui vẻ!”

Châu Liêm Nguyệt: “Sáng nay em đã gọi một lần rồi… Bên đấy đang là mấy giờ? Em dậy sớm thế?”

Châu Hy: “Hihi. Em muốn hỏi anh đón sinh nhật thế nào thôi. Gia Gia có ở cạnh anh không?”

Nam Gia cất lời: “Hy Hy.”

Châu Hy cười, “Cảm ơn chị nhé, Gia Gia, anh em hơi kỳ quặc, không thích đón sinh nhật.”

Nam Gia quay đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt, anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Cô khẽ bật cười, “Vẫn được, hôm nay rất phối hợp.”, hình như cô thấy Châu Liêm Nguyệt hơi nhướng mày thì phải.

Tán gẫu một lát, Châu Hy chuẩn bị cúp máy, trước khi đó còn bảo đợi Nam Gia về nước sẽ mời cô đi ăn.

Cũng không còn sớm nữa, Nam Gia quay về phòng thu dọn hành lý. Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng nói chuyện, gia đình Chu Kevin đã trở lại. Họ đều mặc đồ chống rét dày cộm, lưng đeo ba lô căng phồng, trong tay đứa con trai của Chu Kevin còn cầm theo một cái xẻng quân dụng.

Châu Liêm Nguyệt hỏi Chu Kevin sao lại về trước kế hoạch, chẳng phải đã nói là sẽ cắm trại hay sao.

Chu Kevin cười bảo: “Dự báo thời tiết nói sáng mai sẽ có tuyết, sợ đến lúc đấy lại bị kẹt ở trên núi… Lão Châu, hôm nay mừng sinh nhật vui chứ?”

Châu Liêm Nguyệt liếc anh ta, nhưng vẫn điềm nhiên hùa theo lời trêu chọc của anh ta: “Không tồi.”

Hàn huyên một lát, mọi người giải tán, ai làm việc người nấy.

Nam Gia về phòng, gỡ quần áo trong tủ ra, đặt xuống giường.

Đang gấp quần áo thì có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Cửa mở ra, là Châu Liêm Nguyệt.

Anh không đi vào, chỉ khoanh tay đứng dựa lên khung cửa, nhìn cô.

Nam Gia quay đầu liếc một cái, “Có chuyện gì à?”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.

Nam Gia cũng không hỏi lại, chỉ cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ở dưới lầu.

Nam Gia hoài nghi không biết có phải Châu Liêm Nguyệt đã rời đi rồi hay không, vừa quay đầu ra nhìn, anh vẫn còn đứng ở cửa.

Trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ rất khó diễn tả.

Nam Gia xếp quần áo đã gấp vào va li, rồi đi thu dọn mấy món đồ khác.

Lúc này, Châu Liêm Nguyệt mới lên tiếng: “Đi đây. Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Ừm.”

Cánh cửa khép lại, tiếng bước chân cũng dần xa.

***

Ngày hôm sau, Nam Gia tỉnh dậy từ khi còn rất sớm.

Châu Liêm Nguyệt sắp xếp xe cho hai người họ để ra sân bay thành phố R.

Lúc Nam Gia đang ăn sáng ở phòng ăn, Châu Liêm Nguyệt mới đi từ trên lầu xuống. Anh mặc đồ ở nhà, chỉ khoác thêm một chiếc áo len. Dáng vẻ trông vẫn còn buồn ngủ, anh ngồi xuống, tháo kính rồi khẽ nhéo ấn đường.

Nam Gia hỏi anh: “Ngủ không ngon à?”

“Hơi hơi.”

Châu Liêm Nguyệt không gọi món, chỉ uống một tách trà nóng.

Nam Gia ăn sáng xong thì người giúp việc cũng mang hành lý của cô xuống đến nơi.

Châu Liêm Nguyệt đưa cô ra cổng, kéo cửa xe.

Nam Gia cầm khăn và găng tay, ngồi lên xe rồi mới nói với anh: “Ngoài này lạnh lắm, anh mau vào nhà đi.”

Châu Liêm Nguyệt gật đầu, một giây trước khi đóng cửa lại, anh đưa mắt nhìn lên trời, thản nhiên nói: “Đáng tiếc không có tuyết rơi.”

Nam Gia không hiểu.

“Thượng lộ bình an nhé.”

Cửa đóng lại, Châu Liêm Nguyệt lùi ra sau, một tay đút vào túi, chỉ liếc cô một cái rồi xoay người đi vào nhà.

Lòng tự trọng không cho phép anh đứng đây nhìn cô đi tìm người đàn ông khác.

Trên đường ra sân bay, đột nhiên Nam Gia hiểu được ẩn ý trong câu nói cuối cùng của Châu Liêm Nguyệt.

Đáng tiếc không có tuyết rơi.

Nếu không thì em đã chẳng đi Venice được rồi.

***

Cù Tử Mặc đặt phòng cho Nam Gia tại chính khách sạn mình đang ở.

Sáng hôm sau, hai người lên đường, ngồi thuyền gondola, đi trên dòng kênh trong lòng thành phố cổ.

Thời tiết không tốt cho lắm, Nam Gia cười bảo: “Hơi tiếc nhỉ!”

Cù Tử Mặc lắc đầu, “Em không biết à, Hemingway nói, chỉ vào mùa đông mới thấy được một Venice thật sự.”

Nam Gia nhất thời sững người.

Lại là Hemingway.

Suốt hành trình trên kênh, Cù Tử Mặc cứ thao thao kể cho Nam Gia nghe về chuyện mình nhận giải năm đó. Nam Gia lẳng lặng nghe, cũng không ngắt lời. Cô mỉm cười nhìn Cù Tử Mặc, có thể cảm nhận một cách rõ ràng, hễ nhắc đến sự nghiệp tâm huyết, là từ trên người đàn ông này luôn như tỏa hào quang.

Gần tối, Cù Tử Mặc và Nam Gia đến một pub ở gần cầu Rialto.

Lúc họ đi vào, tầng mây bỗng rẽ ra một khe hở, để lọt xuống một tia ráng chiều vàng dịu.

Cù Tử Mặc lập tức lấy điện thoại ra chụp lại, rồi cười bảo Weibo hôm nay sẽ nhộn nhịp lắm đây.

Họ đứng ở cửa pub một lát, lắng nghe tiếng đàn accordion từ phía xa, đợi ánh nắng chiều hoàn toàn tắt rụi rồi mới đẩy cửa đi vào.

Ngồi xuống, Cù Tử Mặc cười nói: “Hồi đoạt giải, bọn anh ăn mừng ở đúng pub này. Đạo diễn Nghiêm uống đến say mèm, bọn anh còn chụp lại cảnh quẩy tưng bừng của cô ấy.”

“Thật không? Cho em xem đi.”

Cù Tử Mặc lấy điện thoại ra, tìm lô ảnh hồi ấy rồi đưa cho Nam Gia, “Cả trước cả sau, em tự xem đi.”

Nam Gia lướt xem, không khỏi bật cười thành tiếng. Trong ảnh, chẳng những Nghiêm Mân Quân, mà tất cả mọi người đều “làm trò hề hước”.

“Năm đấy bọn anh đều bị giày vò khổ sở, vậy mà phim lại chẳng được phép chiếu trong nước, nếu còn chẳng được giải thưởng gì thì đúng là trắng tay rồi.”

“Cũng may, cũng may.”

Họ gọi bia đen, mì Ý và xúc xích, vừa ăn vừa tán gẫu, đề tài đều rất nhẹ nhàng, về điện ảnh, về công việc trong thời gian tới, về mấy chuyện thú vị trong ngành.

Ăn xong, Cù Tử Mặc đi thanh toán.

Đẩy cửa pub đi ra ngoài, đèn đường đều đã được thắp sáng, con sông bên cạnh cũng được chiếu rọi rực rỡ, khiến Nam Gia bất chợt nghĩ đến một bức tranh của Van Gogh.

Cù Tử Mặc cười hỏi: “Đi dạo một lát nhé?”

“Được.”

Nam Gia đeo khăn và mũ, hai tay đút vào túi áo khoác lông, sóng vai cùng Cù Tử Mặc đi dạo dọc bên bờ sông.

Bất ngờ là, Cù Tử Mặc bỗng trở nên rất trầm mặc.

Đi một lúc lâu, anh chợt dừng lại, đứng dưới một ngọn đèn đường, “Nam Gia…”

Nam Gia cũng dừng lại theo anh, đưa mắt nhìn anh.

Cù Tử Mặc thở một hơi, “Venice là vùng đất may mắn của anh, anh chọn nơi này, cũng là vì để cho anh chút may mắn. Nam Gia… ở bên anh được không?”

Khoảnh khắc Cù Tử Mặc dừng lại, Nam Gia đã biết anh sẽ nói gì rồi.

Thậm chí ngay cả cách nói “vùng đất may mắn” này, cô cũng đã đoán được trước.

Nam Gia không nói gì, chầm chậm bước về phía trước, để hai tay lên lan can, nhìn ra phía con sông, những ánh đèn loang loáng rực rỡ, quá sức diễm lệ.

“Sư huynh, có một số chuyện, em muốn nói với anh…”

“Em nói đi.”

Nam Gia hé miệng.

Chuyện của Thiệu Tòng An, chuyện của Châu Liêm Nguyệt.

Nếu muốn xác định quan hệ với Cù Tử Mặc, thì không thể bỏ qua những chuyện này, giấu giếm sẽ là không công bằng với Cù Tử Mặc, cũng không phải là nguyên tắc làm việc của cô.

Anh nên được biết hết mọi chuyện, rồi hẵng quyết định xem cô có thật sự là người đáng để anh thích hay không.

Nhưng mà…

Nam Gia lại chỉ cảm thấy tẻ nhạt, chẳng có hứng thú muốn nói với anh.

Không phải là không muốn, mà là không có hứng.

Khi ấy kể cho Châu Liêm Nguyệt, quả thật là bởi mối quan hệ của họ đã bên bờ tan vỡ. Còn bởi vì, giữa cô và Châu Liêm Nguyệt lúc đó đã quá tồi tệ rồi, kể ra chuyện tồi tệ hơn nữa với anh cũng chẳng sao cả.

Nhưng Cù Tử Mặc không giống thế.

Anh như ánh mặt trời đượm thẫm hơi sương, chói mắt mà quá sạch sẽ.

Dựa vào giáo dưỡng và học thức của anh, chắc chắn anh sẽ hiểu cho cô, thương tiếc cho cô, bao dung cô.

Chỉ là, chỉ là… Có ai lại chọn kể hết bí mật với vầng dương thuần khiết đâu chứ!

Sự tẻ nhạt của cô đến từ nút thắt hình thành với Châu Liêm Nguyệt trong chuyện của Thiệu Tòng An.

Chính nó đã làm bung ra vết thương đã đóng vảy của cô.

Sẽ không có một tác động nào mạnh được như thế lại khiến cô phải xé toạc vết thương của mình thêm lần nữa.

Nam Gia ngước mắt, mỉm cười, không nói gì mà bất chợt bước lại gần, đưa tay kéo áo Cù Tử Mặc.

Yết hầu Cù Tử Mặc khẽ trượt một cái, hơi thở trở nên loạn nhịp trong nháy mắt, “Nam…”

“Suỵt.”

Nam Gia kiễng chân.

Cù Tử Mặc do dự đưa tay, ôm lấy thắt lưng Nam Gia.

Đôi môi cô rất ấm, nhưng, trái tim anh lại lao thẳng một đường xuống lòng sông lạnh ngắt.

Anh biết là xong rồi…

Nụ hôn của họ, thậm chí còn chẳng có nổi một phần mười sự mãnh liệt như trong phim.

Một lát sau, Nam Gia lùi lại, cô vuốt tóc, xoay người sang chỗ khác, khẽ cười một tiếng, “Sư huynh, em cảm thấy mình vẫn nên làm bạn thì tốt hơn.”

Nếu không thể cùng Cù Tử Mặc đạt đến sự cộng hưởng về tâm hồn, vậy thì ít ra cũng phải có một lực hấp dẫn nào đó từ thể xác.

Cô từng nghe Cù Tử Mặc kể về gia đình anh, chẳng ai lại không ngưỡng mộ bầu không khí bình đẳng, khoan dung mà gắn bó thân thiết như thế.

Nhưng hình như, cô không thể chỉ vì cái gọi là “ổn định và bình thường” mà đưa ra một quyết định thiếu trách nhiệm.

Cù Tử Mặc xoay người, cũng hướng mặt ra lòng sông, anh vắt hai cánh tay lên lan can, cúi đầu trầm giọng hỏi: “… Anh còn có thể làm gì không?”

Nam Gia lắc đầu, “Anh là một người cực kỳ rạng rỡ, anh không cần vì bất cứ ai mà phải cố gắng làm gì cả. Chỉ là chúng ta không phù hợp thôi… Em xin lỗi. Hình như làm lỡ thời gian của anh, cũng phá hủy ấn tượng tốt đẹp của anh với Venice rồi.”

Cù Tử Mặc cười, “Không cần thiết phải nói thế, ở cạnh em rất vui, nếu không anh cũng không cần phải…”

Anh thở dài, không nói gì nữa.

Nam Gia cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng cạnh anh.

Một lúc sau, Cù Tử Mặc đứng thẳng dậy, “Ôm một cái đi.”, anh nhẹ giọng nói.

Anh giang cánh tay, nhẹ nhàng tóm tay Nam Gia, một tay ôm cô vào lòng.

Giọng nói anh lúc này nghe nặng nề, hoàn toàn không giống với vẻ tươi sáng thường ngày, thậm chí còn hơi khàn, “… Có thể cảm nhận được là em có rất nhiều bí mật, đáng tiếc anh không thể trở thành người khiến em mở lòng.”

Nam Gia lắc đầu, “Không phải. Đây không phải là vấn đề từ anh. Anh thật sự quá tốt… Em tự cảm thấy hổ thẹn với mình ấy.”

“Sao có thể chứ.”

“Là thật đấy.”

Có những người đã quen đi giữa đêm tối, thành ra chẳng thể nào ôm được vầng dương.