Đêm Săn Xuân Sắc

Chương 2




Chín tháng sau

Lương Bằng Uy tựa như thường ngày đi tới tầng cao nhất của tập đoàn Tường Long, đem áo khoác vứt xuống ghế, đi về phía bàn làm việc của mình, ngồi trên ghế da màu đen, thân thể khẽ dựa về phía sau, hai chân gác lên trên mặt bàn, buông lỏng thân thể, một chút hính ảnh của tổng tài cũng không có. Phó Tổng Tài Nhan Kiệt Nhân vừa đi vào cửa liền bất đắc dĩ lắc đầu, cầm mười mấy tập tài liệu để lên trên mặt bàn.

"Này! Tôi nói Lương đại tổng tài, xin ngài thương xót, đừng cứ mãi xin nghỉ được không? Ngài muốn tôi mệt chết à!"

Anh và Lương Bằng Uy là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người tình cảm giống như anh em ruột.

Nhan Kiệt Nhân xuất thân từ gia đình bình thường, cha mẹ đều là nhân viên công vụ, ngay cả anh chị cũng là các giáo viên, chỉ có anh là lựa chọn con đường này. Mặc dù Lương Bằng Uy xuất thân từ hắc đạo, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý, vẫn cùng anh ta giữ vững quan hệ, cho đến khi Lương Bằng Uy thừa kế công ty, tự ḿnh tới cửa xin anh đảm nhiệm chức Phó Tổng nên anh mới không chút do dự mà đồng ý. Mặc dù người nhà của anh hết sức phản đối, nhưng anh đã lựa chọn rất kĩ càng, mà công ty cũng bởi vì có anh, thân là tổng tài Lương Bằng Uy mới có thể luôn chạy tán loạn khắp nơi, rất lầu mới ra công ty ngó một lần.

Nhan Kiệt Nhân dĩ nhiên biết đối với chuyện của công ty Lương Bằng Uy không có hứng thú, nhưng dù sao Lương Bằng Uy cũng là tổng tài, có rất nhiều việc phải được sự đồng ý của anh ta thì mới có thể tiến hành, anh ta luôn cố tình nghỉ, làm cho tài liệu càng để lâu càng nhiều. Lương Bằng Uy khôi phục tư thế ngồi bình thường, tự động đem tài liệu mở ra, bắt đầu ký tên.

Anh nhìn cũng không nhìn liền ký tên, làm Nhan Kiệt Nhân nhíu mày, mặc dù việc này bày tỏ bạn tốt hết sức tin tưởng vào bản thân anh, nhưng tin tưởng như thế cũng quá tùy tiện đi!

"Này! Cậu nhìn nội dung một chút rồi hãy ký chứ!" Những lời này gần như sắp thành câu cửa miệng của Nhan Kiệt Nhân.

Lương Bằng Uy cười cười, "Năng lực của cậu đâu còn cần tôi phải kiểm tra?"

Nhan Kiệt Nhânliếc mắt, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, "Không phải tôi nói đùa , thật sự ngay cả một chút hình tượng của tổng tài cậu cũng không có."

Nhanh chóng ký hết tên, Lương Bằng Uy vui vẻ đem bút ném vào ống đựng , tiếp tục thả lỏng thân thể,

"Cái công ty này chỉ cần có cậu là đủ rồi, tôi đây trên danh nghĩa là tổng tài nhưng không có đất dụng võ."

Nhan Kiệt Nhân này không biết là có bao nhiêu tài giỏi, nói đến năng lực làm việc của anh ta quả thật không tệ, chỉ qua mấy năm ngắn ngủn mà Nhan Kiệt Nhân đã làm cho công ty kiếm được không ít tiền, vậy mà anh ta kiếm tiền cho chính mình cũng chỉ là ngoài mặt, cho tới giờ tiền thu vào của anh ta thật không tương xứng, đây cũng là do quạn hệ dặc biệt với Lương Bằng Uy . Nhan Kiệt Nhân đối với Lương Bằng Uy và công ty trung thành như vậy, là bởi vì anh hết sức rõ ràng, công ty còn kinh doanh một sự nghiệp khác, mà từ khi vừa mới bắt đầu Bằng Uy sẽ không để cho anh tham dự, kể từ đó, nếu sau này công ty có vấn đề gì, anh cũng sẽ không trở thành tội nhân.

Bọn họ đối với việc của công ty trong lòng luôn biết rõ nhưng ngoài mặt lại không bao giờ nói ra vì vậy Nhan Kiệt Nhân từ khi bước vào công ty đến nay, vẫn là một người trong sạch , Việc mà Lương Bằng Uy làm đã làm cho anh cảm động hết sức.

"Cảm tạ anh đã tin tưởng tôi thế, đáng tiếc, năng lực của tôi vẫn có hạn." Nhan Kiệt Nhân đột nhiên thở dài.

Lương Bằng Uy tò mò hỏi: "Thế nào? Gặp phải chuyện phiền toái gì?"

Vấn đề này mặc dù rất bình thường, nhưng sẽ hiện lên một loại ẩn dụ khác, nghĩa là nếu ngoài sáng không cách nào giải quyết, thì người trong bóng tối sẽ đi giải quyết. Đây là sự ăn ý giữa bọn họ, nhưng chuyện lần này thì ngay cả tổ chức cũng không có cách nào giải quyết.

" Khu xây dựng phía Tây lại bị tập đoàn Khâu thị đoạt mất." Nhan Kiệt Nhân bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Lương Bằng Uy gần như nhảy khỏi ghế, "Cái gì! Lại bị đoạt đi!"

Tập đoàn Khâu thị là hiện nay là một tập đoàn có vị thế vô cùng cao trong đầu trường quốc tế, họ cùng với Tường Long đều kinh doanh bất động sản, hai phe kinh doanh cùng 1 hạng mục, vì vậy bọn họ là kẻ địch với nhau.

Năm trước,tổng tài tập đoàn Khâu thị Khâu Khánh Toàn về hưu, người tiếp quản tiếp chính là người con trai lớn nhất Khâu Nhậm Diệu, từ đó bọn họ không ngừng tranh giành công trình xây dựng với Tường Long, chỉ tính mỗi năm ngoái mà họ đã đoạt đi của bọn họ không ít dự án. Giờ đây Lương Bằng Uy chỉ cần nghe thấy tên Khâu thị thì lập tức nổi trận lôi đình, anh thật sự không cách nào nhịn được cách làm của Khâu Nhậm Diệu, nói rõ ra chính là họ cố ý cùng tập đoàn Tường Long đối nghịch.

Bên ngoài thậm chí còn lời đồn đãi Khâu Nhậm Diệu đối với Tường Long có rất nhiều bất mãn, hơn nữa đối với tổng tài Lương Bằng Uy này càng thêm khinh thường. Nhan Kiệt Nhântừng điều tra chuyện này , cuối cùng cũng hiểu tất cả.

Thì ra là Khâu gia tất cả đều là những người chính trực, phía dưới Khâu Nhậm Diệu còn có 3 em, Khâu Nhậm Vũ và Khâu Nhậm Dương là sinh đôi, người trước làm luật sư, sau người làm kiểm sát viên , người thứ 4 Khâu Nhậm Uy còn là đội trưởng cảnh sát, nghe nói ngay cả Khâu gia và người thân,đều sự nghiệp có sự nghiệp tốt, không trách được bọn họ đối với xuất thân của Lương Bằng Uy coi như kẻ địch.

"Không có biện pháp! Bởi vì bảng giá của chúng ta thật sự không thể thấp hơn, cho nên đối phương đã chọn phương án của bọn họ rồi." Nhan Kiệt Nhân nói.

Lương Bằng Uy đánh mặt bàn một đòn "Đáng ghét! Khâu Nhậm Diệu chẳng lẽ anh ta không để ý đến mất hết cả vốn sao?" Luôn cùng anh tranh giành các dự án, tốt cuộc là có ý gì?

"Ai! Anh còn định tiếp tục tranh dành, tình trạng tài chính của công ty xảy ra vấn đề." Nhan Kiệt Nhân đem tình hình phân tích ra.

Mặc dù Tường Long có núi lớn để dựa, nhưng Khâu thị rõ ràng chính là muốn buộc bọn họ xuất hành động trái luật cuối cùng , dễ tìm cơ hội phá huỷ bọn họ, vì vậy bọn họ hiện tại chỉ có thể yên lại.

Lương Bằng Uy cắn răng nghiến lợi gầm lên, "Khốn kiếp! Đừng để cho tôi bắt được thóp của anh ta, nếu không nhất định tôi sẽ không bỏ qua đâu!"

"A Uy, cậu cũng đừng thiếu kiên nhẫn như vậy sự dụng bạo lực hoặc là những phương thức khác không tốt đâu.Tôi không muốn Khâu Nhậm Diệu sẽ một một đòn mà đem công ty đánh sụp." Nhan Kiệt Nhân nhắc nhở hắn.

Anh đương nhiên hiểu, Khâu Nhậm Diệu nhất định đã sớm định ra kế hoạch tốt lắm, chỉ chờ anh sa lưới!

"Yên tâm! Tôi sẽ không hấp tấp, nhưng nếu tôi thật sự để cho anh ta dắt lỗ mũi đi, thì tôi sẽ không gọi là Lương Bằng Uy !" Anh tự tin tràn đầy nói, quyết định tìm cách đối phó với tập đoàn Khâu thị.

Cái gọi là thời đến vận chuyển, trời cao hình như nghe thấy tiếng lòng của Lương Bằng Uy , đang là lúc anh muốn đánh sụp tập đoàn Khâu thị, thì ba ngày sau, một cuộc điện thoại đã làm thay đổi tất cả. Nằm ở trong khu vực vườn đào là nơi đang chuẩn bị xây dựng khu Tân Thiên Địa, dự án này là Lương Bằng Uy và bạn tốt Ngụy Tuấn Hoàng lần đầu hợp tác, tất cả thiết kế và công trình đã sớm chủ định xong, vậy mà cả dự án lại rơi vào một khó khăn đó là vấn để rỡ bỏ một ngôi nhà.

Bên trong khu nhà đó người ở đều do gia đình để lại mà định cư, nên rất khó thuyết phục họ di rời.Điều này đã khiến cho Lương Bằng Uy tốn rất nhiều tâm huyết.Anh phải đưa ra một hiệp định để hài lòng cả hai bên, nhưng khi toàn bộ đều đi khỏi nơi đó thì lại sót lại một người, chỉ là. . . . . .

Lương Bằng Uy vừa nhận được điện thoại liền lái xe chạy tới hiện trường, các anh em nói cho anh biết, tất cả mọi người đều đã đi, duy chỉ có một hộ gia đình ở tại lầu năm có chết cũng không chịu rời đi, đối phương lấy cái chết uy hiếp, làm cho anh em bọn họ không có cách nào. Quái! Anhnhớ rõ ràng người sở hữu lầu năm ,chính là đầu tiên đồng ý hiệp nghị hộ gia đình mà, thế sao bây giờ lại cắm rễ không đi đây? Lương Bằng Uy vẫn còn nhớ đến lúc ấy bọn họ còn thanh toán một khoản tiền và cảm tạ người tại lầu năm này đồng ý mà.

Chẳng lẽ anh bị lừa?

Trái tim hiện lên không vui, Lương Bằng Uy đời này ghét nhất chính là người không giữ lời hứa, nhưng nếu người này muốn nhân cơ hội lừa gạt, anh tuyệt đối sẽ làm cho đối phương không thấy được mặt trời ngày mai .

"Lão đại, tiến độ của chúng tôi tất cả đều trì hoãn!"

"Đúng a! không nhanh lên một chút sẽ dỡ bỏ, sẽ đến không kịp!"

Nhiều ngườioán trách câu có câu không, Lương Bằng Uy không hiểu, đối phương thật có dai như thế sao?

Tham dự công trìnhlần này mọi người tin tưởng anh nhất, cũng là vì năng lực làm việc của người dưới tay cực mạnh, sao đoán đượcbây giờ bọn họ chỉ bởi vì không cách nào ứng phó được với hộ gia đình ở lầu năm mà oán trách không ngừng, làm anh không thể giải thích.

" Các anh làm cái trò gì vậy, một người đàn ông cũng không ứng phó được, các anh làm tôi quá thất vọng!"

Anh vừa nói xong, toàn bộ mọi người đều cúi đầu, tỏ vẻ khó khăn.

Người chỉ đạo tốp này cực kỳ có dũng khí, anh ta bất đắc dĩ nói: "Lão đại, đừng trách chúng tôi, nếu như người trên lầu năm là nam, chúng tôi sẽ không bao giờ ở chỗ này mà oán rồi."

Cái gì! Lương Bằng Uy kinh ngạc, mặt lộ vẻ không vui, "Vậy các anh càng vô dụng, thậm chí ngay cả một người phị nữ cũng không đối phó được, thật là quá kém cỏi."

"Uy ca, người phụ nữ kia so với các cô gái khác không giống nhau !"

"Đều là phụ nữ có cái gì mà không giống nhau?" Anh trách cứ bọn họ.

"Tóm lại, Uy ca anh lên đi xem rồi sẽ biết." Một tên trong đó khẩn trương nói.

Lương Bằng Uy đương nhiên là muốn tự ra tay, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không vui, anh không thèm để ý đến bọn thủ hạ, tự mình leo lên lầu 5, nhiều người vội vàng đuổi theo, mỗi người mỗi sắc mặt nhưng đều mong sao cho mọi chuyện được giải quyết.

Đến tột cùng là dạng phụ nữ gì? Lại dám cùng anh đối nghịch, thật là to gan lớn mật! Lương Bằng Uy phỏng đoán, bọn thủ hạ tám phần bởi vì đối phương là cô gái, mới không dám tiến đến, nhưng anh không phải là người như vậy, chỉ cần làm cản trở công việc của anh, dù là nam hay nữ, anh đều sẽ không khách khí.

Tức giận đùng đùng Lương Bằng Uy vừa đến lầu năm, chỉ thấy hai người thủ hạ hướng anh ngoắc.

"Uy ca, bên này!"

Anh đi tới cánh cửa khép chặt trước cửa, giọng nói không vui hét lớn, "Mở cửa!" Nhưng không có người nào đáp lại làm cho hỏa khí của anh càng tăng cao, "Xú nữ nhân! Cô nếu không mở cửa, tôi sẽ phá cửa !"

Vẫn không có động tĩnh, Lương Bằng Uy cũng mất hết kiên nhẫn nổi, nhấc chân, đá văng cửa ra.

"A!" Một tiếng thét chói tai truyền đến.

Lương Bằng Uy nghênh ngang bước vào, đập vào mắt là bóng lưng của một cô gái, tiếp theo cô gái kia từ từ xoay người lại, khi nhìn thấy mặt của cô tất cả lời chửi mắng toàn bộ đều chui hết xuống. Đứng ở phía sau Lương Bằng Uy đám thủ hạ đều hiểu phản ứng của lão đại, bởi vì chủ gia đình này là nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ có thai, chỉ mỗi điểm này, làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm đuổi cô ấy đi?

Đây là ý tưởng của bọn thủ hạ , nhưng Lương Bằng Uy không chỉ vì điểm này mà sững sờ, mà là cô gái trước mắt là cô gái mà anh nhớ suốt mấy tháng nay, cô gái mà anh không cách nào quên được .Đêm điên cuồng đó lại bay vào đầu Lương Bằng Uy lần nữa, ở trong lòng anh đêm đó không thể nào quên đi được. Anh hối hận vì không hỏi tên cô gái khi rời đi, bởi vì sau đó, cô biến mất tăm.

Chuyện này Trương quản lý đã xin lỗi anh, nói cô ấy chỉ đi làm thay cho một nhân viên bị thương nên chỉ đi làm trong một tuần lễ, cho nên mới không báo cáo cho bọn họ, mà ngày cô bị hạ dược, chính là ngày cuối cùng , về sau không biết cô đi đâu.

Không ai biết chuyện của cô, ngay cả tên thật của cô cũng không ai biết, chỉ biết ở trong hộp đêm cô sử dụng sự xưng hô "Bảo Nhi" này. Hôm nay, cô gái thần bí kia lại xuất hiện nữa, hơn nữa còn là. . . . . .

Đợi đã nào...! Cô làm sao sẽ. . . . . .

Lương Bằng Uy thu suy nghĩ lại trở về thực tế, anh cuối cùng cũng ý thức được tất cả có cái gì đó không đúng, ánh mắt chuyển qua bụng bự của cô.

Cô, mang thai! Chuyện này. . . . . . Đầu óc chuyển , nhất thời sắc mặt đại biến.

Trời ơi! Chẳng lẽ. . . . . .Lương Bằng Uy bừng tỉnh hiểu ra, ở trong lòng gào khóc. Đáng chết! Anh thật ngu ngốc, lại có thể quên mang bao cao su!

Nói như vậy, cha của đứa bé trong bụng của cô không phải là. . . . . .

"Đi ra ngoài! Các anh những tên lưu manh này, nếu tới nữa, tôi liều với các anh, cùng lắm thì đồng quy vu tận!" sắc mặt Bảo Nhi tái nhợt, hai tay phát run đang cầm lấy một cây đao.

Lương Bằng Uy ngẩn ra, tất cả tế bào đều rối loạn lên, "Cô không cần làm loạn!"

Âm thanh của anh không hề nghiêm nghị nữa, mà là hốt hoảng. Rất nhiều người có thể hiểu được hành động của lão đại, ai kêu đối phương là phụ nữ có thai, hơn nữa nhìn bụng giống là tháng cuối, giống như lúc nào cũng có thể sinh, cho nên bọn họ không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ đối với cô.

"Tôi sẽ không đi, đánh chết tôi cũng không dời đi. . . . . ." Bảo Nhi hô to với bọn họ ,mắt mở thật to đã tràn ra nước mắt. Cô không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vì lo lắng cho mình sẽ đột nhiên sinh, mà đem tất cả tiền thuê phòng và những tích góp giao hết cho chủ thuê nhà, hi vọng khi cô ở tình trạng khẩn cấp chủ cho thuê nhà có thể trợ giúp cô, nhưng cô lại không ngờ được gã chủ nhà lại có thể mang theo tiền của cô mà rời đi, thậm chí còn lừa cô nói rằng tòa nhà trọ này sẽ không dỡ bỏ, kết quả đây. . . . . . Cả tòa nhà trọ,tất cả các gia đình đều dời đi rồi, nhưng cô lại không thể vì trên người cô không còn một đồng tiền nào khác, đến bây giờ cuối cùng những tên lưu manh này cũng tìm tới cửa muốn đuổi cô đi. . . . . .

Không! Nói gì cô cũng sẽ không đi, cô đã thanh toán tiền thuê phòng trong cả một năm , ngay cả tiền đặt cọc cô cũng không lấy lại, tại sao có thể ép cô rời đi?

Lương Bằng Uy vừa nhìn thấy nước mắt của cô, tim thót lại, đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện, hình như cô không biết anh!

"Vị đại tẩu này, cô đừng kích động, đầu tiên hay để dao găm xuống, có lời gì từ từ nói!" Một tên thủ hạ thật sự lo lắng, không nhịn được mở miệng.

Bảo Nhi rơi lệ, mãnh liệt lắc đầu, "Các anh không nên lừa tôi! Tôi sẽ không bỏ xuống, tôi đã thanh toán xong tiền thuê phòng, nói gì cũng sẽ không rời đi. . . . . . A!" Một cơn đau bụng sinh ập đến, làm âm thanh cô bắt đầu run rẩy.

Trái tim Lương Bằng Uy cũng treo lơ lững vì lo lắng luôn, với tình trạng hiện giờ, anh chỉ có thể vội vàng hỏi thủ hạ bên người, "Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Người đứng đầu giải thích, "Cô ấy bị chủ nhà lừa, chẳng những đã nộp tiền thuê phòng một năm mà ngay cả tiền nằm viện để dành cũng bị chủ nhà mang đi, cho nên hiện tại cô ấy chẳng những không có tiền, còn không có nơi nào để đi. Ai! Rất đáng thương chứ? Uy ca." Nói đến đây, bọn thủ hạ, đều đồng tình lắc đầu.

Lòng của Lương Bằng Uy như bị nhéo đau đớn, anh nhìn kỹ cô, nội tâm cực kỳ tự trách. Không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau ở dưới cái hoàn cảnh này, có lẽ là trời cao cố ý muốn cho anh đền bù sai lầm đêm hôm đó!

"Bảo Nhi, để dao xuống đã! Tôi sẽ không đuổi em đi." Lương Bằng Uy dùng âm điệu dịu dàng nói.

Nghe đối phương gọi đúng tên của mình, Bảo Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, "Anh . . . . . Làm sao lại biết tên của tôi. . . . . ." Cô chưa bao giờ nói cho bọn họ biết tên của mình, tại sao người đàn ông trước mắt này biết đây?

Anh muốn tiến lên, cô khẩn trương lui bước, lại không đoán được bụng lại truyền đến một cơn đau hơn cả lần trước, làm dao trong tay cô tự rơi xuống.

"A! Thật là đau!" Cô ôm lấy bụng, thân thể lay động.

Lương Bằng Uy xông lên trước ôm lấy cô, chân nhanh chóng đem dao găm trên mặt đất đá đi.

"Bảo Nhi, thế nào?" vẻ mặt anh hốt hoảng hô.

Bọn thủ hạ toàn bộ kinh ngạc nhìn bọn họ. Chuyện gì xảy ra? Lão đại biết cô ấy sao?

"A. . . . . . Thật là đau. . . . . . Muốn sinh. . . . . . Đứa bé. . . . . ." Bảo Nhi nắm chặt tay của anh, mồ hôi rơi như mưa, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Lương Bằng Uy nóng nảy, quát bọn thủ hạ, "Ngu ngốc! Các ngươi còn đứng ở đây làm gì? Nhanh lên gọi xe cứu thương mau, cô ấy muốn sinh!"

Nghe vậy, cuối cùng bọn thủ hạ cũng ý thức được chuyện gì sắp sửa xảy ra, vội vàng lao ra cửa.

"Bảo Nhi, nhẫn nhịn một chút, tôi lập tức sẽ đưa em đi bệnh viện." Lương Bằng Uy ôm cô, trái tim như muốn ngưng đập.

Vẻ mặt Bảo Nhi khổ sở và mê hoặc, rung giọng nói: "Anh . . . . . Là ai. . . . . . Tại sao biết. . . . . ."

Anh biết cô muốn hỏi điều gì, nhưng trong lòng đối với chuyện cô quên mất anh có chút không vui, "Cái người phụ nữ ngốc này, tôi là cha của đứa bé!"

Lời của anh làm cô kinh ngạc, nhưng bụng đau đớn lại làm cô vô cùng khó chịu, giây tiếp theo trong đầu trống rỗng, sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không còn ấn tượng. . . . . .

Giống như là một cơn ác mộng,sau khi Bảo Nhi nhịn đau sinh con, hôn mê bất tỉnh, đợi cô tỉnh lại thì người đã nằm ở một phòng bệnh đặc biệt khác. Cô trừng mắt nhìn, vừa mới ý thức được mình ở nơi nào thì cảnh tượng xunh quanh thực làm cô giật mình, bốn phía giường bệnh bày đầy một đống quà tặng lớn nhỏ và giỏ hoa, còn có thật nhiều đồ dùng cho trẻ em. Bảo Nhi không giải thích được nhìn bốn phía, trông mong có thể nhìn thấy một người nào đó, để giải đáp giúp cô những thứ này từ đâu tới, nhưng làm sao tìm được đây, ở đây không có một người nào cả, cô muốn đứng dậy, lại không còn chút sức nào, đột nhiên, cuối giường có động tĩnh.

Lương Bằng Uy ngáp, miễn cưỡng nói: "Em tỉnh rồi! Có nơi nào mệt mỏi hay không?"

Bảo Nhi giống như gặp quỷ gần như hét lên: "Là anh!" cuối cùng cũng nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà trọ, người đàn ông trước mắt này lúc ấy chẳng những ôm cô, còn đột nhiên nói với cô anh ta là cha của đứa bé. Chuyện này. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Đêm hôm đó vai nam chính là anh ta sao? Bảo Nhi từ nhỏ đã có chút mơ hồ, có lẽ đây là kết quả mà người nhà đối với cô che chở quá độ, hơn nữa phản ứng của cô đặc biệt chậm , trí nhớ càng không cần phải nói, quả thật kém đến nỗi cực điểm, có lúc đi trên đường, một người bạn đến chào hỏi cô, cô còn ngu ngơ lầm tưởng đối phương muốn đến gần cô để gây hại, luôn là đối phương nói rõ một chút, cô mới nhớ tới thân phận của đối phương.

Ai! Cho nên chuyện đêm hôm đó, cô căn bản không nhớ được tới nửa điểm!

Trong ý thức mơ hồ, cô nhớ có ba vị khách rót rượu cho cô, tiếp theo có người ra mặt ngăn cản, cũng dẫn cô đi, sau đó cả người cô có cái gì không đúng, tiếp theo cô và người xa lạ lên giường. Sau đó khi cô tỉnh táo, nhìn thấy thân thể mình trần trụi và trên đầu giường có một tờ chi phiếu thì cô không thể không thừa nhận chính mình đã đem đầu đêm bán cho người xa lạ kia. Mặc dù cô hối hận, nhưng khi cô biết mình bị hạ dược, do không kiểm soát được mà cùng người nọ xảy ra quan hệ , tâm tình của cô cũng bình ổn một chút. Có lẽ người xa lạ kia cũng không muốn có quan hệ với cô, chẳng qua là dưới tình huống bất đắc dĩ, cho nên bây giờ cô không hề có lý do mà đi trách tội đối phương. Cô lấy tiền ngày đó đưa hết cho học tỷ, tiếp theo đi đến công ty từ chức rồi rời đi!

Nhưng chuyện đã xảy ra đó cô không thể nào quên được, làm cho cô không có mặt mũi nào đối diện với những khác người, thế là cô chạy trốn tới Trung Lịch, tìm được một nhà trọ tiện nghi, tiếp theo cô phát hiện mình mang thai. Cô từng nghĩ tới muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến đó là một tiểu sinh mệnh liền không nỡ xuống tay. Cô vừa làm việc vừa chờ sinh, thật vất vả dành dụm được một khoản tiền, không ngờ lại bị chủ cho thuê nhà lừa! Mà bây giờ cô đã bình yên vô sự hạ sinh đứa bé, nhưng người xa lạ đêm đó lại xuất hiện. . . . . .

"Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?" Lương Bằng Uy không chịu được nói. Mặc dù biết cô có thể sẽ quên chuyện đêm đó, nhưng anh không ngờ, cô thậm chí mặt của anh, giọng của anh cũng quên sạch, thật là quá khoa trương.

Mặt Bảo Nhi đỏ lên, cúi đầu, "Tôi. . . . . . Không ngờ sẽ gặp lại anh. . . . . ." Tin tưởng nếu không phải anh nhắc nhở, có lẽ cô cũng sẽ không nhận ra anh , hôm nay coi như là cô có chút nhớ.

Anh tóm lấy cái ghế, từ từ ngồi xuống, "Tôi tên là Lương Bằng Uy , em thì sao?"

Tình huống như thế này thật là thú vị, đứa bé cũng ra đời, hai bên ngay cả tên tuổi của đối phương cũng không biết, đây quả thực là cả đêm tình kịch tình.

"Khâu. . . . . . Bảo Nhi." ấp a ấp úng nói.

"Bảo Nhi là tên thật của em sao?" Hỏi

Cô gật đầu, "Ừm! Tất cả mọi người đều gọi tôi là Bảo Nhi."

Lương Bằng Uy thật là phục cô, thậm chí đi làm tại hộp đêm mà lại dùng tên thật, chỉ là đại khái cũng không có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến! Trừ anh ra!

"Tại sao không tìm đến tôi?" Anh ám hiệu chuyện cô mang thai.

Bảo Nhi có chút sợ, vẫn không dám đem tầm mắt nhìn về phía anh. Cô nghe được mọi người gọi hắn Uy ca, từ đó có thể biết, hắn là anh cả của đám người lưu manh, mà cha của đứa bé là anh ta điều này làm cô bị đả kích, bởi vì. . . . . .

Anh ta là người xấu!

Từ nhỏ các anh trai đều không ngừng nói cho cô biết rất nhiều chuyện có liên quan lưu manh, nói bọn họ hèn hạ như thế nào, ác liệt, cho nên anh là lưu manh đối với cô là một chuyện thật sợ hãi

"Bởi vì. . . . . . Tôi không biết anh. . . . . ." Cô e sợ, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, thần kinh cũng buộc chặt.

Lương Bằng Uy giật mình, suy nghĩ một chút, lúc ấy cô chỉ là đi làm thay, thì thật sự là không có lý do gì phải biết anh.

"Tôi nghĩ, Trương quản lý sẽ không có nói cho em biết, tôi là ông chủ của hộp đêm Say Tình. . . . . ."

"Cái gì? !Anh là ông chủ!" Cô giật mình ngẩng đầu lên.

Cặp mắt kia vẫn lóng lánh như cũ, mỹ hạnh lần nữa hấp dẫn anh, làm hô hấp của anh rối loạn. Có ma, không ngờ ảnh hưởng của cô đối với mình lớn như vậy.

"Ông chủ có ba người, tôi là một người trong đó, lúc ấy cùng em xảy ra quan hệ, là bởi vì em bị hạ thuốc. Còn nữa, khi đó quên mang mũ là tôi không đúng." Anh cười nhạo mình, lại có thể quên chuyện thông thường cơ bản nhất.

À? Mũ? Có ý tứ gì? Bảo Nhi nghe không hiểu.

Cô không có trả lời, khiến Lương Bằng Uy lầm tưởng cô đang trách móc anh.

"Em đừng hiểu lầm, nam tử hán dám làm dám chịu, nếu đứa bé cũng sinh ra rồi, tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng, dĩ nhiên sẽ bao gồm cuộc sống của em từ nay về sau cũng sẽ an bài thỏa đáng, tất cả mọi chuyên em đều không cần lo lắng." Lương Bằng Uy một hơi nói sự việc rõ ràng.

Đầu óc Bảo Nhi trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa, lại thấy người kia mang một ít tức giận, càng thêm sợ cúi đầu.

"Ồ!" Cô muốn nói, anh không cần phụ trách nhiệm, bởi vì lúc ấy anh là vì giúp cô, cho nên chuyện đứa bé, cô cũng tính toán một mình nuôi nấng, giả sử cô chỉ có một mình mà quá khó khăn thì cô sẽ suy tính về nhà, chỉ là. . . . . .

Vừa nghĩ tới nét mặt thất vọng của cha và các anh trai, cô có chút khiếp đảm. Cho tới nay, cô là bảo bối trong tay cha và các anh trai, ban đầu là cô muốn tự mình ra ngoài mưu sinh, cũng bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện khiến người nhà thất vọng, nào biết cô bây giờ, chẳng những cùng người mà người nhà ghét nhất ở chung một chỗ, càng hỏng bét chính là, lại sinh ra một đứa trẻ. . . . . .Ai! Lần này nên làm thế nào cho phải đây?