Đêm Qua Anh Ở Đâu?

Chương 24




Hẳn là cô phải im lặng lâu hơn cô nghĩ, vì Carter quay lại tấm gương với thỏi phấn che khuyết điểm trên tay và nói, “Chúa ơi, đó đâu phải việc của tôi, phải không nào?” trong lúc thoa nhẹ một vòng dưới mắt trái.

“Không! Điều đó cực kỳ bổ ích, và rất đáng cảm kích,” Brooke nói mà chắc chắn điều mình thốt ra nghe rất ngây ngô non nớt.

“Đây,” Carter nói rồi đưa cho cô ly rượu sâm banh còn đầy nguyên. “Cô cần thứ này hơn tôi.”

Ở vào bất kỳ tình huống nào khác thì Brooke hẳn đã lịch sự từ chối, nhưng tối nay cô lại đồng ý với Carter, ngôi sao điện ảnh cực kỳ đặc sắc, và uống một hớp cạn ly. Cô chẳng thể nói cô sẽ trả những gì để có thêm một ly nữa - đó là điều cấm kỵ.

Carter nhìn cô đầy vẻ ủng hộ và gật đầu. “Cảm giác như cả nhân loại được mời đến nhà cô vậy, và mỗi người đều có gì đó để nói về nó.”

Chị ấy mới dễ mến làm sao! Bình dị làm sao! Brooke cảm thấy có lỗi vì những lần cô buôn chuyện với Nola rằng không hiểu tính đành hanh hay bộ ngực bơm hỏng của Carter đã khiến gã chồng cũ của chị rơi vào tay cô vận động viên tennis kia. Cô sẽ không bao giờ suy đoán kiểu khốn nạn như thế đối với ai đó mà cô không biết nữa.

“Vâng, chính xác là thế,” Brooke nói và vỗ bàn tay lên chậu rửa để nhấn mạnh ý kiến của mình. “Và tệ nhất là họ nghĩ rằng điều đó hoàn toàn là có thật. Chỉ để giả định một cách máy móc rằng bất kỳ cái gì được in trong những bài báo đó đều là chính xác, thế đấy, thật là lố bịch.”

Carter thôi không gật gù nữa khi nghe câu cuối này, đầu chị hơi nghếch lên. Một thoáng sau, chị lộ vẻ hiểu ra. “Ồ, thế mà tôi không nhận ra.”

“Không nhận ra gì kia ạ?”

“Rằng cô nghĩ là anh ta không làm việc đó. Cưng này, những bức ảnh ấy...” Giọng chị nhỏ xuống. “Này, tôi biết điều đó rất thê thảm - tin tôi đi, trước đây tôi đã trải qua những chuyện như thế này rồi - nhưng cứ phủ nhận mãi nào có ích gì.”

Cứ như ter Price vừa thụi cho cô một cú vào bụng dưới. “Nghe này, tôi chưa xem những bức ảnh đó, nhưng tôi biết rõ chồng tôi, và tôi...”

Cửa phòng vệ sinh nữ mở toang và một phụ nữ trẻ xuất hiện. Cô ta mặc một bộ váy kèm áo vest trơn bóng, đeo tai nghe bluetooth, và tấm phù hiệu buộc dây quàng trên cổ. “Carter à? Chúng tôi phải đưa chị vào chỗ ngay bây giờ.” Cô ta quay sang nhìn Brooke. “Chị có phải Brooke Alter không?”

Brooke chỉ gật đầu, lòng thầm mong người phụ nữ này đừng có ý kiến ý cò gì thêm về Julian cả. Cô không thể luận giải thêm ý kiến nào nữa.

“Người quản lý của Julian nhờ tôi báo với chị rằng họ đã đưa Julian vào hậu trường rồi, nhưng chị cứ về chỗ của chị trong khán phòng và anh ta sẽ cử ai đó đến đón chị ngay trước khi Julian ra sân khấu.”

“Cảm ơn,” cô trả lời. Cô nhẹ lòng vì sẽ không phải gặp Leo hay Julian nhưng lo lắng vì phải tự vào trong rạp một mình.

Cô lo lắng là thừa. “Tôi sẽ đưa cả hai người đi bây giờ nếu các vị đã xong xuôi.”

Carter liếc nhanh sang Brooke với nụ cười rất tươi. “Chúng tôi xong xuôi rồi,” chị nói và nắm tay Brooke. “Phải không?”

Thật kỳ quái. Chỉ trong vòng một phút đồng hồ, một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất trên đời vừa tuyên bố rằng chị ta nghĩ là chồng Brooke đang ngoại tình và rồi ngay lập tức khoác tay cô cùng diễu qua đám đông cứ như họ đã là bạn bè cả vài chục năm nay rồi. Mặt Brooke hẳn phải lộ vẻ bối rối và ghê tởm, rất không thoải mái; trong khi cô gái đeo phù hiệu chỉ chỗ cho Brooke ở hàng thứ tư từ sân khấu xuống thì Carter nghiêng lại gần cô thì thầm, “Thật vui khi được gặp cô. Và cô sẽ vượt qua được lúc này, tôi chắc đấy. Nếu tôi có thể vượt qua thì ai cũng vượt qua được. Còn về buổi diễn ngay lúc này đây thì hãy nhớ cười tươi, cười tươi và cười tươi. Tối nay các máy quay kia đều sẽ chĩa về phía cô, chỉ mong cô suy sụp, vậy đừng cho họ cái họ muốn,

Brooke gật đầu, không mong gì hơn là cô có thể nhấn một cái nút thần kỳ để được đưa ngay về với Nola và Walter, mặc chiếc quần thụng vải bông yêu thích của cô. Nhưng thay vì thế, cô ngồi vào chỗ. Và cô mỉm cười.

Cô cứ toe toét cười như bị chập mạch suốt tiết mục độc tấu hài mở màn của Jimmy Kimmel, tiết mục biểu diễn của Carrie Undervvood, một bài hát kèm vũ điệu song ca của Justin Timberlake và Beyoncé, một đoạn phim được thu từ trước, và một tiết mục rất lạ của Katy Perry. Cơ mặt cô bắt đầu đau ê ẩm thì cô gái ngồi cạnh cô, một cô trong ba chị em nhà Kardashian, cô nghĩ, mặc dù cô chẳng phân biệt được ai với ai cũng như chẳng biết vì sao mà họ nổi tiếng nữa, cúi lại gần cô và nói, “Nói để chị biết, tối nay trông chị thật hấp dẫn. Đừng để những bức ảnh kia làm chị mất tinh thần nhé.”

Dường như cái lúc chỉ có cô và Julian ở phòng khách sạn đã là quá thể lắm rồi, thế còn việc này? Việc này quả thật không thể chịu nổi.

Cô nghe thấy người dẫn chương trình buổi lễ thông báo rằng họ chuyển sang mục quảng cáo, và trước khi cô kịp đáp lại nhận xét của cô gái kia thì Leo đã xuất hiện ở cuối lối đi giữa hàng ghế của cô, cúi khom người xuống để khỏi che lấp tầm mắt người khác và ra hiệu cho cô đi theo gã. Nếu ta vui mừng vì nhìn thấy gã tức là ta biết rằng mọi việc đang khốc liệt đây, cô nhủ thầm. Cười tươi, cười tươi và cười suốt bất chấp cảm giác mê sảng đến kỳ cục, Brooke phớt lờ cái cô có khả năng là một Kardashian kia và lịch sự xin lỗi mỗi khi cô bước qua chân người khác (có phải người cô vừa gần như trèo qua lòng chính là Seal không nhỉ?) - và theo sau Leo ra hậu trường.

“Anh ấy sao rồi?” Cô những muốn chả thèm quan tâm, nhưng hiểu rõ Julian và nỗi sợ sân khấu của anh, cô không thể không thông cảm với anh. Lập tức, bất chấp tất cả những gì đã xảy ra, cô được đưa trở về quá khứ với những lần không đếm xuể cô đã nắm tay anh, xoa lưng anh và cam đoan chắc với anh rằng anh sẽ rất cừ.

“Cậu ấy chỉ nôn có, ờ, mười bảy lần, nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ ổn khi lên sân khấu.”

Cô trợn mắt nhìn Leo, gã đang nhìn chằm chặp vào cặp mông một cô gái rất trẻ trong lúc gã dẫn Brooke vào cánh gà bên trái sân khấu. “Thật chứ?”

“Cậu ấy ổn. Chỉ lo lắng một tẹo, nhưng ổn. Tối nay cậu ấy sẽ làm mọi người choáng váng.”

Cô thoáng thấy Julian trong một phần giây trước khi một trợ lý chương trình, người đang chăm chú nghe qua tai nghe, gật đầu và vỗ nhẹ vào vai Julian một cái. Anh và các bạn trong ban nhạc nhanh chóng vào chỗ trước các nhạc cụ của họ. Họ đứng yên phăng phắc đằng sau tấm màn che, và Brooke nghe thấy Jimmy Kimmel đang bông đùa với khán giả, giữ cho lòng nhiệt tình của họ khỏi nguội đi trong mục quảng cáo xen giữa chừng. Người giám sát trong cánh gà đang đếm ngược từ hai mươi giây đổ về, và bàn tay của Julian nắm trên micro đang run rẩy thấy rõ.

Đúng lúc cô nghĩ mình không thể chịu thêm được nữa thì Jimmy Kimmel xướng tên Julian và tấm màn cuộn cao lên, để lộ đám khán giả đông đặc và ồn ào, Brooke băn khoăn liệu Julian có đủ sức làm cho người ta nghe thấy giọng anh hay không. Nhưng rồi tay trống bắt đầu với những âmtap-tap-tap nhẹ nhàng, tay ghi ta chơi vài nốt nhạc buồn, và Julian kề micro vào môi, bắt đầu hát những ca từ đã làm anh nổi tiếng. Giọng nam trung của anh vang vọng khắp sân vận động, làm cho khán giả gần như tức thì im lặng; với Brooke điều này chẳng khác nào một cú điện giật.

Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên cô nghe Julian biểu diễn bài “For the Lost” ở quán bar Nick đêm thứ Ba êm dịu đó. Anh đã hát bài hát yêu thích của Brooke và cả hai hoặc ba bài hát mà anh sáng tác, nhưng khi lần đầu tiên anh hát bài hát vừa mới sáng tác thì Brooke sởn cả da gà. Từ đó trở đi, cô đã bao lần đi xem anh biểu diễn, nhưng lúc này cô vẫn bị bất ngờ khi nghe chồng cô hát trải lòng anh ra với hàng triệu khán giả.

Có cảm giác như chỉ vài giây sau, đám đông nổ bùng tiếng hoan hô như điên cuồng, ngây ngất. Julian cúi chào và giơ tay ra hiệu cảm ơn các nhạc công trong ban nhạc, và chỉ một phút sau anh đã rời khỏi sân khấu, micro còn nắm chặt trong tay. Brooke có thể thấy răng anh rất hoan hỉ, run lên vì nỗi phấn khích và lòng tự hào của một người đàn ông đã khuấy động và làm đám khán giả toàn những người trong nghề và các tượng của anh phải hò reo tán thưởng rất lâu. Mắt anh ngời sáng và anh tiến đến kéo Brooke vào vòng tay ôm.

Cô giãy ra và trông anh cứ như vừa bị ai tát vào mặt.

“Đi với anh nào,” anh nói và nắm lấy tay cô. Những người ở hậu trường kéo đến, ngỏ lời chúc mừng và ngưỡng mộ, nhưng Julian chộp lấy tay Brooke kéo cô vào phòng thay đồ của anh. Anh đóng cửa lại đằng sau họ và cười rạng rỡ.

Brooke nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng mình phải nói chuyện về những tấm ảnh đó. Bây giờ không đúng lúc, em biết thế nhưng em không thể lăn tăn thêm nữa. Nếu anh nghe được người ta nói gì... những gì họ cứ nhai nhải suốt với em...”

“Suỵt,” anh nói và đặt một ngón tay lên môi cô. “Chúng mình sẽ nói về mọi chuyện, chúng mình sẽ làm rõ tất cả. Nhưng hãy hưởng thụ giây phút này. Hãy bật vài chai sâm banh! Leo bảo cậu ta sẽ đưa chúng mình đến bữa tiệc hạ màn của Usher ở Geisha House, và anh chắc với em một điều là bữa tiệc đó sẽ rất đỉnh.”

Cả triệu hình ảnh cùng lúc lóe lên trong đầu cô, có cả hình ảnh các phóng viên, những ánh đèn flash, và cả đoàn những phụ nữ đáng khinh dù không được yêu cầu cũng luân phiên nhau đưa ra những lời khuyên làm thếnào để vượt qua đổ vỡ và sỉ nhục. Cô còn chưa kịp nói với Julian rằng cô cần biết sự thật và cô cần sự thật đó ngay bây giờ thì đã có tiếng gõ cửa.

Chẳng ai trong họ mời khách vào, nhưng Leo vẫn xông vào. Samara đứng ngay bên cạnh gã. Cả hai chằm chằm nhìn Brooke.

“Kìa Brooke, cô có sao không?” Samara hỏi với giọng chẳng chút quan tâm.

Brooke nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Các bạn nghe này, CBS muốn làm một cuộc phỏng vấn sau màn diễn.

“Samara...” Julian mở lời nhưng Leo cắt ngang anh.

“Với cả hai bạn,” gã nói cứ như thông báo ngày thụ án tử hình của họ.

“Ồ, các vị, thôi nào.”

“Tôi biết, Julian à, và tôi xin lỗi, nhưng tôi e rằng tôi phải kéo cậu ra khỏi đây bằng được. Brooke có muốn đi cùng cậu hay không thì tùy” - Samara ngừng lại như muốn nhấn mạnh điều này và nhìn Brooke - “nhưng hãy để tôi chính thức tuyên bố rằng tất cả mọi người bên Sony sẽ thực sự cảm kích nếu cô ấy có thể đi được. Hiển nhiên là có rất nhiều người tò mò về những bức ảnh đó. Hai người cần phải ra mặt và cho cả thế giới biết rằng chẳng có vấn đề gì cả.”

Mọi người im lặng một chốc cho đến lúc Brooke nhận ra rằng tất cả bọn họ đang nhìn cô.

“Hẳn là anh đang đùa em. Julian, hãy nói với họ rằng...”

Julian không đáp lại. Khi cô lấy được tinh thần để nhìn lên anh, anh đang nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.

“Không,” Brooke nói.

“Chỉ thêm năm phút tỏ ra gắn bó bên nhau thôi mà em? Chúng ta sẽ ra ngoài đó, chúng ta sẽ cười tươi, chúng ta sẽ nói với họ rằng mọi việc đều tuyệt vời, và rồi chúng ta sẽ được tự do.”

Leo và Samara gật đầu đồng ý với sự thông hiểu và biết điều của Julian.

Brooke nhận thấy váy của cô nhàu nhĩ quá. Đầu cô đau như búa bổ. Cô đứng đó nhưng cô vẫn không khó

“Brooke, lại đây em, hãy nói chuyện này nhé,” Julian nói với cái giọng tôi-đang-điều-trị-cô-vợ-dở-chứng.

Cô băng ngang qua Samara và đứng đối diện với Leo ở cửa phòng thay đồ. “Xin lỗi cho tôi đi qua,” cô nói. Vì gã chẳng tránh đường nên cô quay người và lách qua gã để mở cửa ra. Lần cuối cùng trong ngày hôm đó, cô cảm thấy bàn tay nhớp mồ hôi của gã đụng vào da cô. “Brooke, hãy chờ một phút được không?” Nỗi bực tức của gã không lẫn vào đâu được. “Cô không thể bỏ đi như thế được. Ngoài trung tâm kia có đến mười ngàn máy quay. Họ sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.”

Cô quay lại đối diện với gã, nín thở khi mặt cô gần sát mặt gã. “So với những gì đang diễn ra ở nơi đây thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ thử vận may ngoài đó. Giờ hãy bỏ bàn tay kinh tởm của anh ra khỏi cổ tôi và tránh đường cho tôi đi.”

Và không thêm lời nào với bất kỳ ai, cô bỏ đi.

14

Chỉ mới cởi quần áo thôi mà

Nola đã thu xếp cho xe đợi ở một ngã tư định trước đằng sau sân vận động Staples Center, và nhờ vào phép mầu nào đó - hoặc vì thực tế là thường chẳng ai bỏ về giữa chừng buổi lễ cả - cô đã chuồn ra được qua cửa sau và lên chiếc xe đang đợi mà không bị bọn săn ảnh đeo bám. Va li của cô để mở ở ghế sau, và tất cả đồ đạc được xếp gọn gàng nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của một nhân viên ở khách sạn Beverly Wilshire. Lái xe nói rằng ông ta sẽ để cô được riêng tư một lát trong lúc cô thay chiếc đầm bằng quần áo đi phố bình thường của cô

Cô nhanh chóng thay đồ rồi gọi điện cho Nola. “Sao mà cậu có thể thu xếp được những việc này?” cô hỏi ngay mà không chào bạn. “Cậu có tiền đồ xán lạn để làm một trợ lý đấy.” Thà rằng đùa cợt còn dễ chịu hơn là cố gắng miêu tả cho bạn buổi tối nay đã diễn ra như thế nào.

“Này, đừng tưởng bở cậu sẽ thoát được nhé - tớ muốn nghe tuốt tuột - nhưng kế hoạch có thay đổi một chút.”

“Kế hoạch thay đổi một chút á? Đừng nói với tớ rằng tớ phải ở lại đây đêm nay đấy chứ.”

“Cậu không phải ở lại đấy, nhưng cũng không thể về đây được. Bọn săn ảnh đã bu đầy quanh nhà tớ rồi. Phải có đến tám, có thể là cả chục gã ấy. Tớ đã rút dây điện thoại cố định ra rồi. Nhà tớ mà còn thế này thì tớ không thể tưởng tượng được nhà cậu sẽ thế nào. Tớ tuyệt nhiên không nghĩ rằng cậu muốn đương đầu với bọn này đâu.”

“Nola, tớ xin lỗi.”

“Ồ thôi nào! Cho đến giờ thì đây là việc thú vị nhất từng xảy ra trong đời tớ đấy, nên cậu đừng có mà nói nữa. Tớ chỉ tiếc là sẽ không được gặp cậu. Tớ đặt vé cho cậu trên chuyến bay của Hàng không Hoa Kỳ bay thẳng sang Philadelphia, và tớ đã gọi báo cho mẹ cậu rồi Cậu cất cánh lúc mười giờ tối nay và đến nơi lúc gần sáu giờ sáng. Mẹ cậu sẽ đón cậu ở sân bay. Tớ hy vọng thế cũng ổn?”

“Cảm ơn cậu. Tớ cảm ơn mấy cũng không vừa. Còn trên cả ổn ấy chứ.”

Lái xe vẫn đứng ngoài, đang nói chuyện trên điện thoại di động, và Brooke muốn khởi hành trước khi ai đó phát hiện ra họ.

“Hãy đi đôi tất thật đẹp vào phòng khi cậu phải cởi giày ở cửa an ninh hàng không, vì tớ đảm bảo ở đó thế nào cũng có kẻ chụp ảnh cậu. Cười tươi hết cỡ rồi đến phòng chờ hạng thương gia - khả năng là họ sẽ không có ở đó.”

“Nhất trí.”

“À, mà nhớ để lại những thứ cậu thuê trên ghế sau ô tô ấy nhé. Ông lái xe sẽ trả tất cả mọi thứ về khách sạn và họ sẽ đảm bảo trả lại chúng cho nhà tạo mẫu.”

“Tớ không biết cảm ơn cậu thế nào được đây.”

“Ơn với huệ gì, Brooke. Cậu sẽ làm điều hệt như thế cho tớ nếu chồng tớ thành siêu sao trong một sớm một chiều và tớ bị bọn săn ảnh săn đuổi. Tất nhiên thế có nghĩa là tớ phải có một ông chồng thực thụ đã, điều mà cả hai bọn mình đều biết là rất ít khả năng xảy ra, và có nghĩa là ông chồng giả định đó của tớ phải có tí tẹo tài năng, mà điều này còn ít khả năng xảy ra hơn nữa...”

“Tớ mệt quá không tranh luận được, nhưng hãy nhớ rằng hiện giờ những cơ hội thành công của cậu trong hạnh phúc và tình yêu lớn hơn cơ hội của tớ đến, ờ, phải đến hàng chục ngàn lần ấy, vậy thôi đừng có nói nhăng nói cuội nữa đi. Tớ yêu cậu lắm.”

“Tớ cũng yêu cậu. Nhớ đấy - bít tất thật đẹp và gọi cho tớ.”

Trong thời gian ô tô đi từ sân vận động Staples Center đến sân bay Los Angeles, cô cẩn thận gói bộ váy đầm vào túi đựng quần áo được cấp sẵn, nhét đôi giày vào túi đựng giày, và xếp đồ trang sức và chiếc xắc gọn gàng vào những chiếc hộp bọc nhung xếp thành chồng trên ghế xe cạnh cô. Chỉ đến lúc cởi chiếc nhẫn mặt kim cương đại tướng từ ngón đeo nhẫn trái ra cô mới nhận thấy rằng nhà tạo mẫu vẫn giữ chiếc nhẫn cưới bằng vàng trơn của cô, và cô ghi nhớ trong đầu là phải nhắc Julian bảo cô gái kia trả lại nó. Cô cố cưỡng lại sự thôi thúc cho rằng đó là một dấu hiệu nào đó.

Hai ly Bloody trên máy bay và một viên thuốc ngủ Ambien đảm bảo một giấc ngủ lịm dài năm tiếng đồng hồ cực kỳ cần thiết đối với cô, nhưng phản ứng của mẹ cô ở chỗ nhận hành lý đã cho thấy là nó chẳng là điều kỳ diệu nào cho dung nhan của cô cả. Brooke mỉm cười vẫy tay khi nhìn thấy mẹ mình ở cuối cầu thang cuốn và suýt nữa thì va phải người đàn ông đứng trước mặt cô.

Mẹ cô ôm cô thật chặt, rồi đẩy cô ra cách bà một sải tay. Bà ngắm nghía bộ quần áo thể thao bằng nỉ, đôi giày đế mềm và mái tóc buộc đuôi ngựa của Brooke rồi tuyên bố, “Trông con khiếp quá.”

“Cảm ơn mẹ nhé. Con cũng thấy mình luộm thuộm quá.”

“Nào ta đưa con về nhà nào. Con có gửi hành lý không?”

“Không, chỉ có thế này thôi ạ,” Brooke nói và chỉ vào chiếc va li có bánh xe của mình. “Một khi ta phải trả lại hết váy, giày, túi, trang sức và đồ lót đi mượn thì chẳng còn mấy đồ đạc để đóng gói cả.”

Mẹ cô bắt đầu len lỏi qua mọi người để đi về phía thang máy. “Mẹ đã tự hứa rằng mẹ sẽ không hỏi một câu nào cho đến khi con sẵn lòng tâm sự.”

“Cảm ơn mẹ, con cảm kích về điều đó.” ‘

“Thế nên...”

“Thế nên sao ạ?” Brooke hỏi. Họ bước ra khỏi thang máy. Luồng hơi lạnh ở Philadelphia ập mạnh vào người cô, cứ như cô cần được nhắc nhở rằng cô không còn ở California nữa.

“Thế nên... mẹ sẽ luôn ở đó, chờ đợi, phòng khi con muốn tâm sự. về bất kỳ điều gì cũng được.”

“Tốt lắm, cảm ơn mẹ.”

Mẹ cô giơ hai tay lên trời trước khi kéo mở cửa xe ô tô “Kìa Brooke! Con đang tra tấn mẹ đấy.

“Tra tấn mẹ ấy ạ?” Brooke giả tảng không tin. “Con đang chấp nhận lời đề nghị rất ân cần của mẹ để cho con được nghỉ xả hơi một chút đấy chứ.”

“Con biết tỏng là đề nghị đó không thật lòng mà!”

Brooke nâng chiếc va li của cô lên cốp xe rồi ngồi vào ghế bên. “Con có thể nghỉ ngơi thư giãn suốt đường về nhà trước khi cuộc thẩm vấn bắt đầu không mẹ? Tin con đi một khi mẹ khơi chuyện rồi là mẹ không thể bắt con ngừng nói được đâu đấy.”

Cô nhẹ cả người khi mẹ cô chỉ chuyện gẫu suốt đường về đến căn hộ của bà trong trung tâm thành phố, kể với Brooke về tất cả những người bà đã gặp ở câu lạc bộ chạy thể thao mới. Thậm chí đến lúc họ đỗ xe trong ga ra dưới tầng hầm tòa nhà và vào thang máy để lên căn hộ hai giường ngủ trên tầng năm thì bà vẫn cứ vui vẻ độc thoại triền miên. Chỉ đến khi họ bước vào trong phòng và đóng cửa lại thì bà mới quay lại phía Brooke, cô đã chuẩn bị tinh thần đương đầu.

Mẹ cô, trong một phút gần gũi hiếm hoi, đưa bàn tay khum khum lên áp vào má Brooke.

“Trước hết, con đi tắm đi đã. Có sẵn mấy cái khăn sạch trong nhà tắm rồi và mẹ đã để loại nước gội đầu oải hương mới mà mẹ rất thích trong ấy. Sau đó con phải ăn. Mẹ sẽ làm trứng cuộn cho con - chỉ lòng trắng thôi, mẹ biết rồi - và một ít bánh mì nướng. Rồi con đi ngủ. Mắt đỏ là tệ lắm, và mẹ đoán rằng con chẳng ngủ được mấy trên máy bay. Phòng ngủ thứ hai đã được trải chăn ga gối sẵn sàng rồi và mẹ đã bật điều hòa ở mức cao nhất rồi.” Bà rụt tay lại và đi về phía bếp.

Brooke thở hắt ra, kéo chiếc va li vào phòng ngủ, và đổ vật xuống giường. Cô ngủ thiếp đi trước khi kịp cởi giày.

Rốt cuộc, khi cô tỉnh giấc vì buồn tiểu đến mức không thể nhịn thêm được nữa thì mặt trời đã xế bóng đằng sau tòa nhà. Đồng hồ chỉ bố giờ bốn mươi lăm phút và cô nghe thấy mẹ cô đang lấy bát đĩa từ máy rửa bát ra. Chỉ mất mười giây để cái đêm hôm trước ập về. Cô chộp lấy điện thoại di động của mình và vừa bực bội vừa hài lòng khi thấy mười hai cuộc gọi nhỡ và cũng từng ấy tin nhắn, tất cả đều từ Julian, bắt đầu từ khoảng mười một giờ đêm hôm trước theo giờ California và tiếp tục suốt đêm đến tận sáng hôm nay.

Cô lê mình ra khỏi giường và đi vào phòng tắm trước hết rồi mới sang bếp, nơi mẹ cô đang đứng trước máy rửa bát, dán mắt vào chiếc vô tuyến nhỏ đặt dưới một tủ chạn. Oprah đang ôm một vị khách mời của chương trình không rõ là ai trong lúc mẹ cô lắc đầu.

“Mẹ à,” Brooke nói và băn khoăn đến lần thứ bao nhiêu không biết rằng mẹ cô sẽ làm gì nếu rốt cuộc cũng đến một ngày nào đó chương trìnhOprah thôi không phát sóng nữa. “Ai đang lên ti vi đây hả mẹ?”

Bà Green thậm chí không quay lại. “Mackenzie Phillips đấy,” bà trả lời. “Lại nữa rồi. Con tin được không? Oprah đang gặp cô ta để xem cô ta xoay xở ra sao sau lần tuyên bố ban đầu.”

“Thế cô ta xoay xở ra sao ạ?”

“Cô ta là người nghiện ma túy đang điều trị hồi phục, đã có quan hệ tình dục với cha đẻ của cô ta trong mười năm liền. Con biết đây, mẹ không phải là nhà tâm lý học, nhưng mẹ sẽ không bảo rằng dự đoán của cô ta về hạnh phúc lâu dài là sáng suốt đâu nhé.”

“Cũng phải thôi.” Brooke vớ lấy một túi bánh Oreo một trăm calo từ chạn rồi xé mở nó ra. Cô đút vào miệng vài miếng bánh. “Chúa ơi, bánh ngon quá. Sao nó lại đủ có một trăm calo thôi nhỉ?”

Mẹ cô khụt khịt. “Vì nó chỉ cho con vài mẩu vụn kiết lõ thôi. Con phải ăn năm gói mới cảm thấy hơi hơi đã. Toàn là trò bịp bợm í mà.”

Brooke cười nh

Mẹ cô tắt ti vi đi. Bà quay lại đối diện với Brooke. “Bây giờ mẹ làm món trứng và bánh mì nướng cho con nhé, con thấy sao?”

“Được ạ. Nghe có vẻ tuyệt đấy mẹ. Con đang đói đến chết lên được đây,” cô nói trong lúc dốc tuột nốt túi bánh Oreo vào miệng.

“Con nhớ lúc các con còn bé và mẹ làm bữa sáng cho các con ăn tối vài lần mỗi tháng không? Cả hai con đều thích thế.” Bà kéo một chiếc chảo rán từ ngăn tủ trượt ra và đổ nhiều dầu ăn vào đến nỗi trông như nó bị ngập nước.

“Ừmm, dĩ nhiên là con nhớ rồi. Chỉ có điều con khá chắc rằng mẹ đã làm thế hai đến ba lần mỗi tuần chứ không phải mỗi tháng, và con cũng chắc rằng chỉ có mình con thích nó mà thôi. Anh Randy và bố thường gọi pizza mỗi lần mẹ làm món trứng buổi tối.

“Ồ thôi đi Brooke, đâu có thường xuyên đến thế. Mẹ vẫn nấu nướng suốt mà!”

“À há!”

“Tuần nào mẹ chả nấu một nồi gà tây cay to tướng. Các con đều thích món đó.” Bà đập sáu quả trứng vào một cái bát và bắt đầu đánh trứng. Brooke mở miệng định phản đối khi mẹ cô cho món “nước xốt đặc biệt” tự chế theo kiểu của bà vào trứng - một chút sữa đậu nành pha va ni làm cho trứng có vị ngọt đến buồn nôn - nhưng rồi nghĩ lại không nói thì hơn. Cô sẽ phủ đẫm nước xốt cà chua rồi nuốt chửng, như mọi khi.

“Đó là món đã chế sẵn!” Brooke vừa nói vừa xé thêm một gói Oreo. “Mẹ chỉ việc cho thêm thịt gà tây và một bình xốt cà chua vào nữa thôi.”

“Món đó ngon và con biết rằng đúng là thế.”

Brooke cười tủm tỉm. Mẹ cô biết rằng bà một đầu bếp rất dở, không thể tự gán cho mình cái mác gì khác ngoại trừ khủng khiếp, và cả hai người thường thích thú tung hứng chủ đề nho nhỏ này.

Bà Green dùng rũa xắt miếng trứng đậu nành va ni từ chiếc chảo chống dính ra và chia nó vào hai đĩa. Bà lấy bốn lát bánh từ lò nướng điện ra và cũng chia vào hai đĩa mà không nhận thấy rằng bà chưa hề ấn nút “Nướng” trên lò. Bà đưa cho Brooke một đĩa và chỉ về phía chiếc bàn nhỏ ngay bên ngoài bếp.

Họ mang đĩa ra ngoài bàn và ngồi vào chiếc ghế mọi khi của mình. Mẹ cô quay vào bếp và mang ra hai lon Coca ăn kiêng, hai chiếc nĩa, một con dao, một bình cổ đựng mứt nho Smucker, và một chai xịt vị bơ, bà quẳng bừa tất cả những thứ đó lên bàn. “Bon appetit (1)!” bà uốn giọng nói.

(1) Tiếng Pháp: Chúc ngon miệng.

“Ngon quá!” Brooke nói trong lúc vần miếng trứng có mùi va ni quanh chiếc đĩa. Cô xịt bơ lên miếng bánh chưa nướng của mình và giơ lon Coca lên cao. “Chúc mừng!”

“Chúc mừng! Vì...” Brooke thấy mẹ mình tự ngừng lại, chắc hẳn đang định nói vì cái gì đó chẳng hạn như sự đoàn tụ, hoặc khởi đầu mới, hay là nhắc tới Julian một cách tế nhị. Thay vào đó, bà nói, “Vì món ngon và khách quý!”