Đếm Ngược Đau Thương

Chương 92: Ký ức không toàn là hạnh phúc




Dương Thần Sơ ngồi trong phòng cùng thím Vu.  Khi tiếng đồ vỡ vang lên,  thím Vu đã ôm chặt cô,  ở trong căn nhà này thời gian dài,  bà cũng nhận ra nữ chủ nhân này có vấn đề,  cô ấy rất giống một đứa trẻ năm tuổi.  Bà vỗ nhẹ vào lưng cô,  giống như người mẹ an ủi con: "Có lẽ bên ngoài hai người kia bất cẩn làm rơi mấy cai cốc thôi.  Không sao đâu,  cô đừng sợ ha! "


Dương Thần Sơ không hề sợ hãi,  cô chỉ sợ Lục Dương sẽ bị thương,  người đàn ông lạ mặt kia cô thấy rất hung hãn, ánh mắt anh ta khi nhìn thấy Lục Dương giống như mồi lửa trong trận hỏa hoàn,  chỉ hận không thể thiêu cháy đối phương trong giây lát. 


Rất lâu sau đó,  mọi âm thanh mới dừng lại,  cô nghe thấy tiếng mở cửa,  tiếng động cơ xe,  và rồi....yên tĩnh. Thím Vu thở phào một hơi,  trái tim bà cũng căng thẳng theo Dương Thần Sơ gần hai tiếng.  Bà đứng dậy,  nhẹ nhàng nói: "Cô ở lại đấy nhé,  tôi ra ngoài dọn dẹp. "


Dương Thần Sơ gật đầu: "Vâng ạ. "


Thím Vu mỉm cười rời đi.  Dương Thần Sơ xoay người lục tìm băng cá nhân,  một số loại thuốc chạy ra khỏi phòng.


Thím Vu không có ở phòng khách,  bà đang đi xuống nhà kho lấy đồ don dẹp.  Dương Thần Sơ vừa đi vừa tranh mảnh thuỷ tinh,  sứ rơi vương vãi trên sàn nhà.  Cô thấy Lục Dương nằm giữa sàn nhà,  xung quanh anh có vô số mảnh đồ vỡ,  anh ngước mắt lên,  nhìn vào trần nhà,  đôi mắt màu hổ phách nhạt nhoà trong sương gió.


Dương Thần Sơ đi đến gần,  Lục Dương vẫn không phát hiện ra.  Cô ngẩng đầu lên nhìn theo anh,  nhưng chỉ thấy chiếc đèn lớn làm bằng thủy tinh treo lơ lửng trên đó.  Cô nhớ,  vào buổi tối,  khi bật đèn lên,  nó có rất nhiều màu sắc,  ấm áp,  giống như căn phòng dạ tiệc vậy. Cô đưa tay cầm lấy tay Lục Dương,  tay anh đã xước ở mu bàn tay,  nơi xương gồ lên có máu chảy ra.  Cô cúi đầu,  dán từng băng ca nhân màu cam nhạt vào mỗi đốt xương.


Lục Dương đã khôi phục lại thần trí,  anh mấy móc quay sang,  trông thấy Dương Thần Sơ đang cúi đầu băng bó tay cho anh.  Cô làm rất cẩn thận,  chỉ sợ khiến anh đau,  tay cô hơi run rẩy dán băng cá nhân lên mỗi vết thương.  Tóc mái cô rủ xuống,  từng sợi monhr manh,  đen tuyền,  che khuất đôi mắt to tròn của cô,  đôi môi màu đỏ,  vì khá lạnh nên hơi thâm lại một chút,  hai má cũng xuất hiện vệt hồng phớt.


Dương Thần Sơ đã xử lí qua được vết thương,  cô hai lòng ngẩng đầu lên,  lại thấy Lục Dương đang ngắm mình chăm chú.  Cô cau mày tỏ vẻ không vui: "Sao bố lại đánh nhau? "


Lục Dương vẫn tiếp tục nhìn cô, nếu là trước đây,  Dương Thần Sơ sẽ dễ dàng nhận ra ánh mắt bất thường của anh,  nhưng bây giờ cô chỉ là một đứa trẻ,  hoàn toàn không hiểu được ánh mắt thâm sâu đó.  Cô kéo tay Lục Dương: "Bố đứng dậy cho thím Vu don dẹp. "


Thím Vu bước vào cửa,  tay bà cầm hót rác và chổi,  bà kéo theo một cái thùng rác nhỏ nữa. 


Lục Dương theo đa đứng dậy,  hai người đứng gọn sang một bên cho thím Vu làm việc.  Bên tai Dương Thần Sơ vang lên tiếng của Lục Dương.


" Sơ Sơ,  em sống như vậy có vui không? "


Dương Thần Sơ tuy không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn trả lời: "Dạ vui. "


"Tại sao? "


"Tại vì có bố.  Tiểu Sơ không có mẹ ở bên nên tiểu Sơ rất yêu bố.  Nơi nào có bố là tiểu Sơ sẽ ở đó,  sống bên bố,  lúc nào tiểu Sơ cũng thấy hạnh phúc. " Cô quay sang nhìn Lục Dương: "Bố,  sao bố lại hỏi như vậy?"


Lục Dương nắm tay cô về phòng: "Nếu em đã nói vậy,  anh tình nguyện để em sống trong quá khứ.  Hiện tại đau khổ cứ để một mình anh cảm nhận,  còn em,  hãy cứ hạnh phúc trong quá khứ kia. "


-------


Hai tháng sau,  Lục Dương có thời gian rảnh rỗi quay trở lại ngôi trường Đại học cũ của anh và Dương Thần Sơ. Tuy anh chỉ học ở nơi này một năm,  nhưng một năm ấy chính là khoảng thời gian anh hoài niệm nhất.


Trùng hợp,  hôm nay Đại học Bắc Kinh tổ chức triển lãm ảnh của sinh viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh.  Ngay từ cổng vào đã treo băng rôn giới thiệu hấp dẫn,  tiến vào bên trong,  có khá nhiều người tới xem triển lãm này,  đa số là những người làm nghệ thuật hoặc đam mê nghệ thuật.  Bắt gặp tác phẩm vừa mắt,  họ sẽ đứng chiêm ngưỡng nó rất lâu,  có khi còn thảo luận cùng người khác một hồi. 


Đã sang tháng một,  tiết trời lạnh không kể siết,  cũng may hôm nay không có tuyết rơi,  nếu không cũng ảnh hưởng tới buổi triển lãm này. 


Dương Thần Sơ hứng thú kéo Lục Dương đi khắp sân trường,  thỉnh thoảng hai người dừng lại ngắm một vài bức ảnh.  Có thể nói sinh viên năm nay rất có tiềm năng,  đa số ảnh được chụp rất có hồn,  khai thác chiều sâu,  chiều dài của đối tượng.  Có những bức xuất sắc lột vào mắt xanh của những nhiếp ảnh nổi tiếng.


Dương Thần Sơ kéo tay Lục Dương,  cô chỉ vào đám người tụ tập trước mặt: "Bố,  chúng ta qua đó xem được không?  Nơi đó rất nhiều người,  bức ảnh chắc phải rất đẹp. "


Lục Dương véo mũi cô một cái: "Em cũng biết quá nhỉ! "


Dương Thần Sơ cười hì hì rồi chen vào đám người.


Nhìn thấy bức ảnh,  Lục Dương lặng người,  ký ức như lá rơi mùa thu,  ai ai rời cành,  tiếp giáp mặt đất gồ ghề.  Anh nhận ra hai người trong bức ảnh.


Bên tai vang lên tiếng khen ngợi của người khác.  Chẳng mấy chốc họ lại rời đi,  rồi lại có nhóm người khác kéo đến.  Bên dưới bức ảnh đề tên tác phẩm: "Cố mộng", tên tác giả kèm theo ngay bên cạnh: "Châu Tưởng Duy. "


Một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi đứng bên cạnh,  anh ta khoanh tay trước ngực,  ánh mắt sáng long lanh ngắm nhìn bức ảnh.  Anh ta nói: "Nghe nói đây không phải tác phẩm của sinh viên năm nay. Bức ảnh này là mấy năm về trước,  nghe nói tác giả là người khá nổi tiếng trong giới. " Nói xong,  anh ta cũng đi sang bức tranh bên cạnh.


Dương Thần Sơ hỏi Lục Dương: "Bố,  bố có thấy hai người trong ảnh kia quen hay không? " Cô kéo dài giọng,  suy nghĩ: "Hình như con đã gặp rồi,  nhìn họ quen lắm. "


Lục Dương mím môi,  con người này,  cảnh tượng này là đại diện cho những năm tháng ấy.


"Nó đẹp lắm phải không? " Một người đàn ông kia trẻ tuổi đi đến bên cạnh Lục Dương.


Lục Dương nhận ra người này,  anh ấy là tác giả của 'Cố mộng' Châu Tưởng Duy,  cũng là bạn học trước đây của hai người họ.  Đương nhiên,  bức ảnh này Dương Thần Sơ thấy rất quen bởi nhân vật chính trong bức ảnh là Lục Dương và Dương Thần Sơ.  Hai người họ đang ngồi trên bãi cỏ,  dưới tán cây hòe màu xanh nhạt,  Dương Thần Sơ nằm trên chân Lục Dương,  quyển sách mở giở úp lên mặt cô.  Lục Dương đang dùng bút ve nghịch lên một bên má của cô.  Những chiếc lá hòe lớt phớt rơi xuống,  cảnh tượng đẹp biết chừng nào.


"Châu Tưởng Duy,  không ngờ bây giờ cậu lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng. " Lục Dương quay sang nhìn Châu Tưởng Duy.


Châu Tưởng Duy dường như rất ngạc nhiên: "Cậu nhận ra tôi sao? " Anh ấy đưa tay vỗ trán: "Vậy mà trước đây tôi gặp cậu trong một sự kiện,  tôi chào hỏi cậu cậu lại coi như không biết.  Được lắm,  dám chơi tôi hả? " Châu Tưởng Duy vỗ vai Lục Dương một cái: "À,  còn nữa,  ngay cả Dương Thần Sơ,  có lần tôi gặp cô ấy trong siêu thị,  cô ấy đi ngang qua tôi,  vậy mà không nhận ra tôi,  chẳng nhẽ tôi thay đổi nhiều quá hay sao?  Đẹp trai hơn nhiều vậy ư?  Đến cả hai người cũng không nhận ra? "


Đúng lúc Dương Thần Sơ quay mặt sang,  cô hiển nhiên không nhận ra Châu Tưởng Duy.  Châu Tưởng Duy buông tay khỏi vai Lục Dương,  anh tiến tới gần Dương Thần Sơ: "Em gái,  cậu đúng là bạc tình bạc nghĩa đấy! "


Lục Dương đẩy Châu Tưởng Duy sang một bên: "Cậu không biết giữ khoảng cách à? "


Châu Tưởng Duy bĩu môi. Anh ấy chợt nhớ ra chuyện gì, sắc mặt hơi trầm xuống: "Cậu đi thăm Diệp Chi Hoa chưa? "


Diệp Chi Hoa cũng là bạn học của Lục Dương,  cô ấy là một trong hai người năm xưa đã đổi chuyến đi với anh và Dương Thần Sơ.  Sau khi khôi phục lại trí nhớ,  anh vẫn không biết Diệp Chi Hoa ở đâu.  Nói đúng hơn là cô ấy có chuyện gì anh cũng không biết,  hôm nay nghe Châu Tưởng Duy hỏi vậy anh mới biết Diệp Chi Hoa đã gặp chuyện.


"Cô ấy bị làm sao? "


Châu Tưởng Duy trợn tròn mắt: "Cậu không biết?  Trong chuyến đi đến UAE kia,  cô ấy và Lệ Chí Huy bị tai nạn,  Lệ Chí Huy mất tích suốt năm năm,  còn Diệp Chi Hoa cũng hôn mê năm năm rồi. "


Hóa ra cả bốn người họ đều gặp nguy hiểm. 


"Cô ấy đang ở bệnh viện nào? " Lục Dương nảy sinh cảm giác ấy nay với hai người bọn họ.  Nếu không phải bọn anh đổi chuyến đi,  phải chăng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì?  Vậy mà suốt năm năm,  cả anh và Dương Thần Sơ chưa một lần đến thăm họ.


"Phòng 103 bệnh viện Bắc Kinh. "


Một lát sau,  Châu Tưởng Duy có việc rời đi.


Lục Dương định đi ngay đến bệnh viện,  nhưng anh sợ Dương Thần Sơ mệt mỏi nên hỏi lại: "Có mệt không? "


Dương Thần Sơ cười hì hì lắc đầu: "Tiểu Sơ khỏe lắm! "


Lục Dương xoa đầu cô,  hai người cùng đến bệnh viện Bắc Kinh.


Phòng 103, Diệp Chi Hoa yên tĩnh năm trên giường bệnh,  da cô trắng nhợt nhạt do nằm trong phòng trong thời gian dài. Trong phòng chỉ có mẹ Diệp Chi Hoa đang lau tay cho cô ấy,  sắc mặt bà cũng rất tiều tụy.


Thấy có người đến thăm,  bà dừng việc: "Hai cháu là? "


Lục Dương đặt giỏ hoa quả xuống bàn,  lễ phép nói: "Dạ,  chúng cháu là bạn học cũ của Chi Hoa,  cháu là Lục Dương,  còn đây là Dương Thần Sơ. "


Mẹ Diệp Chi Hoa run tay,  chiếc khăn trên tay bà ấy rơi xuống,  trong phút chốc bị như trở thành người khác,  lo đến tất thẳng một cái vào mặt Lục Dương.  Bố Diệp Chi Hoa vừa đi mua đồ ăn về trông thấy cảnh này liền vội vã đến ngăn lại.  Mẹ Diệp Chi Hoa điên cuồng gào thét: "Là chúng mày,  chính chúng mày đã hai con tao.  Nếu chúng mày không đổi chuyến đi,  con tao vẫn bình an vô sự.  Là tại chúng mày. " Bà ôm mặt ngồi gục xuống: "Chi Hoa,  con tinh lại đi,  tỉnh lại đi. "


Bố Diệp Chi Hoa an ủi bà,  ông ấy nay nói với Lục Dương: "Xin lỗi cháu,  bà ấy vẫn kích động.  Hay thôi,  các Châu cứ về trước đi,  hôm khác đến thăm Chi Hoa cũng được. "


Lục Dương biết tình cảnh này có ở lại cũng chỉ thêm rối rắm,  anh cúi người: "Bác,  chúng cháu xin lỗi về việc đã xảy ra.  Hôm khác cháu sẽ đến thăm Chi Hoa. "


Trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc nức nở thê lương.


Ra đến xe,  Dương Thần Sơ xoa nhẹ vào bên má bị đánh của Lục Dương: "Bố,  đau lắm phải không? "


Lục Dương cười: "Không sao."


"Bố,  sao bà ấy lại đánh bố.  Chúng ta làm sai gì hay sao? "


Lục Dương cúi mặt xuống,  anh không ngờ quá khứ lại đau khổ đến như vậy,  vì hai người bọn họ,  hai người khác đã bị liên luỵ.


Dương Thần Sơ tiến tới ôm lấy Lục Dương,  cô vỗ nhẹ vào lưng anh: "Bố,  không sao,  không sao nữa mà. "


Tiếng Lục Dương vang lên trong không gian chật hẹp,  có bức bối,  có ai nấy,  có mệt mỏi: "Sơ Sơ,  chúng ta đến nơi khác sống nhé?  Bắc Kinh này,  tàn nhẫn quá. "


Hết chương 92