Đếm Ngược Đau Thương

Chương 85: Cầu xin em




Một tổ chức ngầm luôn có những tranh chấp về quyền lợi,  địa vị.  Những điều đó như hạt cỏ dưới lòng đất,  chúng tự mình ẩn nấp trong đất mẹ,  chịu đựng sự giá lạnh của băng tuyết ngày đông, nhẫn nhịn và yên vị nằm ở đó.  Nhưng chỉ cần khi có sự can thiệp của ánh nắng, làm xua tan lớp băng tuyết trắng muốt,  đem màu nâu của đất hiện hữu giữa khoang không, những hạt cỏ ấy sẽ mạnh mẽ vươn mình,  phá tan lớp đất bấm xung quanh.  Đấy chính là lúc những người đã kìm nén được giải phóng. Khi cảnh sát tìm được căn cứ của tội phạm buôn bán nội tạng,  lại thêm cái chết của ông trùm đứng đầu Tiêu Phong làm chất xúc tác.  Bề ngoài,  tổ chức này thoát nhìn như vô cùng chặt chẽ,  thực chất bên trong đã chia bè rẽ canh,  loạn cào cào. 


Bách Kiến bị thương nghiêm trọng đã phát động ngồi nổ đầu tiên. Những kẻ có chức vị cao trong tổ chức đã phản động, không còn nghe theo lệnh anh ta mà trực tiếp tự mình quyết định.  Chúng kiên quyết giữ lại tổ chức này,  bảo vệ con gà vàng này,  vì vậy chúng đã chọn đối kháng lại với cảnh sát,  gây ra cuộc đối đầu bom đạn này.


Cuối cùng,  tổ chức buôn bán nội tạng này cũng đã bị lực lượng cảnh sát áp đảo,  việc bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.


________


Lục Dương chạy xuống núi men theo dòng suối chảy.  Dương Thần Sơ trên lưng đã dần mơ hồ.  Cô cảm thấy đầu mình choáng váng,  rất đau, nhưng cô biết lúc này bản thân không thể ngất đi được.  Trên con đường rời khỏi núi  Nguyên Bình,  có rất nhiều nguy hiểm rình rập họ.


Cô mở miệng,  môi khô khốc vì thiếu nước,  giọng nói cũng ồm ồm như người bỉu cảm cúm: "Lục Dương,  em buồn ngủ lắm.  Em muốn gặp Lãnh Như Ý,  muốn gặp Triệu Manh,  muốn gặp Mạnh Vy... Không hiểu sao,  em rất nhớ họ. " Cô nhớ đến những cuộc nói chuyện của Triệu Manh và Mạnh Vy,  gặp được ba người họ,  cô giống như được quay về thời gian đại học,  vô lo vô nghĩ.  Trong ký ức của cô,  năm tháng thanh xuân ấy rất mơ hồ,  nhiều lúc cô muốn nhớ lại nhưng chỉ là những bức tranh mờ mịt màu xám,  giống như của tầng tầng sương mù bấm vào,  cứ ngỡ đưa tay là chậm vào được,  nào ngờ vẫn là quá xa,  rất xa,  xa đến vô tận.


Lục Dương không biết Lãnh Như Ý,  Triệu Manh hay Mạnh Vy là ai, nhưng anh biết cô đang muốn ngủ, ngủ thật sâu,  thật lâu. Anh chạy,  vượt qua những hàng cây cao lớn,  tán ra xanh thẫm can tầm nhìn của anh.  Anh không còn sức để nói nữa,  nhưng anh không muốn cô thiếp đi. Anh sợ cô sẽ mãi mãi như vậy,  anh sợ cô sẽ cứ thế mà bỏ mặc anh, chim vào giấc mộng của mình.


"Sơ Sơ,  nghe lời anh. Đừng ngủ, được không em? " Anh gần như là van nài,  khẩn khoản cầu xin cô.


Dương Thần Sơ mở to mắt,  cố chớp hàng mi nặng trĩu,  cô gật đầu, lại sợ anh không biết: "Em sẽ không ngủ. " Cô cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy,  như bùa mê để thôi miên bản thân.


"Lục Dương,  khi nào anh mới tham gia Quốc Kịch Thịnh Điển vậy?  Sắp tháng chín rồi. " Một lúc sau cô đột nhiên hỏi.


Anh đáp ngắn gọn: "Gần mười tháng nữa.  Nếu em tỉnh,  lần này anh sẽ đưa em đi cùng. "


Dương Thần Sơ im lặng,  lát sau cô lại nói tiếp: "Lục Dương, anh sẽ biểu diễn ở đài Hồ Nam rồi đúng không?  Từ nhỏ em đã thích xem chương trình chào đón năm mới của họ rồi. "


Bước chân Lục Dương khựng lại,  anh đáp rồi bước tiếp: "Ừm.  Em muốn thì năm nào anh cũng sẽ tham gia. " Bước chân của anh nhanh hơn lúc trước,  anh đang sợ hãi,  sợ điều anh nghi ngờ đang xảy ra.  Không,  anh không muốn!


Dương Thần Sơ áp mặt vào lưng anh,  cô cứ mơ hồ nói với anh.


"Lục Dương, "Thiên hạ" sắp ra rồi đúng không?  Em rất mong chờ. "


Lục Dương đáp: "Ừ,  sắp ra rồi.  Anh sẽ hát cho em nghe. "


Dương Thần Sơ nói: "Lục Dương,  đoạn video ở phòng thu âm không phải em quay. "


Lục Dương: "Anh biết. "


Dương Thần Sơ: "Lục Dương,  cảm ơn anh đã cứu em,  chính anh đã cứu rỗi tâm hồn em. "


Trên bầu trời,  một tia chớp rạch ngang trời, kèm theo tiếng sấm dồn dập.  Ánh sáng chiếu qua cả gương mặt của hai người.  Cô gái nhắm mắt,  miệng vẫn mấp máy nói gì đó,  chàng trai đứng lặng người,  vô vàn cảm xúc,  bi thương,  dằn vặt,  kiềm chế,  đau khổ.


Chỉ có một tiếng sấm thông báo,  trời trút cơn mưa liwns xuống,  từng hạt mưa to lao thẳng xuống mặt đất, rào rào như thắc đổ.  Sau đó là sấm chớp thi nhau xuất hiện,  cảnh tượng rừng rợn,  quái dị như địa ngục lanh lẽo. 


Lục Dương thấy tình hình không ổn,  với thời tiết này không thể xuống núi được. Anh ngước lên quan sát mây đen giày đặc trên trời,  lựa chọn một chỗ khá cao,  chạy lên đó.  Anh vừa chạy vừa nói: "Sơ Sơ,  nếu em chết,  linh hồn anh sẽ mục nát.  Vậy nên,  cầu xin em hãy sống,  chứng kiến câu chuyện của chúng ta. " Nước mưa tất vào mặt anh xối xả,  đau rát.  Từng giọt lăn từ trên mái tóc đen giày, men theo xương mặt,  chảy xuống cằm,  lăn xuống cổ,  len vào bên trong,  giá buốt.


Anh vẫn ôm chặt cô trong lòng,  bản thân ngồi xuống tảng đá lớn,  một tay đưa lên đỉnh đầu cô,  che mưa cho cô. 


Mưa ngày một to,  anh nghe thấy tiếng ầm ầm sau lưng,  chỉ trong chốc lát,  đất đá nứt ra từng mang,  nước từ trên cao mang theo một màu nâu nhật,  đục ngầu,  xối xả lao xuống dưới chân nuối.  Sạt lở đất. Trong đầu Lục Dương vang lên mấy chữ này,  tình huống xấu nhất đã xảy ra.  Anh không kịp chạy lên chỗ cao hơn,  chỉ có thể đứng yên,  lặng người cảm nhất đất đá bấm dính vào cơ thể,  dòng nước nhuế băng quét qua người,  truyền đến từng cơn đau dữ dội.


_______


Ngay ngày hôm sau,  cảnh sát đã tìm thấy Lục Dương và Dương Thần Sơ,  tình trạng hai người không ổn,  họ lập tức đưa hai người vào bệnh viện gần nhất.


Dương Thần Sơ bị tiêm thuốc mê liều cao,  tạm thời mê man chưa tỉnh.


Lục Dương thì không may mắn như vậy.  Vết thương sau lưng anh lở loét,  rách miệng nghiêm trọng, trên người lại có vô vàn vết thương do gồng mình tránh sát lở cho Dương Thần Sơ.  Tai anh vì bị vụ sạt lở ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị giác, phải tiến hành phẫu thuật.


Khi Lục Dương tỉnh dậy, trước mắt anh chỉ toàn một màu trắng đến nhức mắt và mùi thuốc khử trùng sạch sẽ.  Anh cảm thấy cả người đau nhức,  từng bộ phận như muốn tách rời ra.


Y tá đang tiến hành truyền nước cho anh,  thấy anh mở mắt vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.  Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho anh rồi kết luận: "Sức khỏe đang dần hồi phục.  Kết quả khá tốt. "


Lam Cẩn Tranh chống nạng khập khiễng bước vào,  đầu anh quấn băng trắng,  anh ngồi xuống ghế,  xoa đôi chân bị bố bột to tướng,  đùa cợt: "Xem như anh mạng lớn đấy.  Thắng được cả thiên tai. "


"Sơ Sơ đâu. " Câu đầu tiên anh mở miệng là hỏi tình hình của Dương Thần Sơ.


"Tiểu Sơ,  cô ấy bài tiêm thuốc ngủ với lượng lớn,  phải rửa ruột,  tạm thời chưa tỉnh. " Lam Cẩn Tranh nói ngắn gọn với Lục Dương.


"Thuốc ngủ? " Lục Dương nhíu mày,  lát sau anh đã hiểu ra mọi chuyện.  Đôi mắt màu hổ phách nhạt nhoà,  dưới màu trắng của cảnh vật,  nó càng trở nên mờ ảo hơn.  Bách Kiến đã nói dối anh,  mục đích là muốn anh nhanh chóng đưa Dương Thần Sơ thoát khỏi cảnh tượng này,  an toàn trốn thoát.


Lam Cẩn Tranh không nói gì,  anh cầm điều khiển,  bật ti vi lên, giờ đang phát bản tin thời sự,  cũng là tin tức liên quan đến tội phạm buôn bán nội tạng.


"Ngày 9 tháng 11, cảnh sát đã triệt phá được đường dây buôn bán nội tạng lớn nhất trên cả nước.  Theo đó,  tất cả người đứng đầu của tổ chức phi pháp này đều tử vong.  Trong đó,  người đứng đầu tổ chức,  cũng chính là chủ tịch tập đoàn Tiêu Dao-Tiêu Phong đã bị vợ mình giết chết trước ngày tổ chức này bị triệt phá hai ngày.  Tiếp đó là giám đốc hành chính Bách Kiến,  cũng là người đứng đầu tổ chức đã tử mang.  Cảnh sát thuộc chuyên án đã hy sinh mười sáu người,  thu giữ được phần lớn tội phạm và chứng cứ.  Theo thông tin từ cục cảnh sát trung ương,  một tuần sau sẽ tiến hành phán án. "


"Tất cả đã thành công. " Lam Cẩn Tranh nói, nhưng không hề có cảm xúc vui mừng nên có,  chỉ có một loại bi thương tồn tại.  Vì một tổ chức này,  có bao nhiêu người phóng viên,  cảnh sát đã phải hi sinh?


Tin tức này được tận tay anh đưa cho biên tập viên. Anh tìm được mấy thể nhớ trong túi áo sâu của áo Dương Thần Sơ.  Còn ba thì nhớ kia,  sau khi hỏi qua cảnh sát,  anh đã đến từng cơ quan công tác của phóng viên đó,  đưa trả cho họ. Làm xong việc này,  anh mới thấy bản thân nhẹ nhõm hơn.


Lục Dương im lặng không nói gì.


Lam Cẩn Tranh đứng dậy: "Tôi phải đi uống thuốc,  anh nghỉ ngơi đi.  Cô ấy nằm ngay phòng bên cạnh anh. " Lam Cẩn Tranh rời đi,  căn phòng yên tĩnh đến lạ.


Lục Dương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ,  cảnh sắc vẫn vậy.  Người người vẫn phải đi làm,  xe cộ vẫn mải mê rong ruổi trên đường phố,  lá vẫn xanh,  trời vẫn nổi gió lạnh.  Tính mạng mấy chục người,  chỉ như cơn gió khe lướt qua,  khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng rồi lại yên bình như cũ.


Anh đứng dậy,  được y tá đưa sang phòng Dương Thần Sơ.  Cô im lặng nằm trên giường bệnh. Mắt nhắm nghiền,  hàng mi dài rủ xuống, lần da nhợt nhạt,  tóc mái đã hơi dài ra,  chạm vào mắt.


Lục Dương ngồi xuống ghế,  anh nói với cô y tá: "Cô đi làm việc đi,  có chuyện gì tôi sẽ nhấn chuông. "


Cô y tá đóng cửa rời đi.  Lục Dương ngồi ngắm cô.


Khoảng một tiếng sau,  đôi tay dưới tay anh chợt động đậy,  khiến anh choáng mở mắt.  Mí mắt Dương Thần Sơ động đậy,  lông mày cô nhăn lại,  môi hơi mấp máy,  tiếp đó là đôi mắt mơ màng,  phủ một tầng sương.


Lục Dương vội nói: "Sơ Sơ? "


Dương Thần Sơ ngơ ngác đảo mắt xung quanh,  cuối cùng cô dừng lại trước người đàn ông điển trai trước mặt.  Cô nói nhỏ: "Bố. "


Lục Dương không nghe rõ,  anh tưởng cô khát nước,  vội vươn tay rớt một cốc nước,  đưa đến miệng cô,  anh nghe thấy cô yếu ớt nói: "Bố. "


Tay anh khựng lại,  nước trong cốc sánh ra ngoài,  rớt xuống tay anh,  anh nghe thấy tiếng rơi của tảng đá trong lòng mình,  đập thẳng vào tâm trí anh.


Dương Thần Sơ đã tỉnh táo hơn,  giọng nói cũng rõ ràng hơn.  Cô đưa tay xoa đầu,  nhăn mày: "Bố,  đầu con đau quá. "


Lục Dương mấy móc đem cốc đặt lại trên bàn,  anh nhấn chuông trên đầu giường,  ánh mắt vô hồn.


Bác sĩ vào kiểm tra qua,  sau đó nói với y tá đưa Dương Thần Sơ vào phòng kiểm tra,  bác sĩ hỏi cô vài câu.  Một lát sau,  ông đi tới chỗ Lục Dương, thần sắc không mấy tốt: "Anh Lục,  tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy đi khám bác sĩ tâm lý.  Qua quan sát,  tuy não bộ cô ấy không bị ảnh hưởng gì,  nhưng tôi nghi tri nhớ cô ấy đã xuất hiện tình trạng rối loạn. " Ông lắc đầu,  đưa tay vào túi,  trước khi rời đi,  nói: "Tôi nghĩ kết quả không mấy lạc quan đâu."


Hết chương 85