Đếm Ngược Đau Thương

Chương 83: Beautiful in white




Thì ra căn phòng Lục Dương và Dương Thần Sơ chạy vào là căn phòng nằm dưới lòng đất.  Khi bên trên bị phá hủy,  căn phòng này bị gạch đá tác động đến,  say như vốn không được kiên cố như những căn phòng ở bên trên nay chấn động mạnh như vây trực tiếp bị nứt ra thành từng mảng lớn.


Lục Dương xoay mình Lên phía trên,  che cho Dương Thần Sơ,  nếu để đống bê tông này rơi vào người cô,  cô chắc chắn không chịu được.  Tuy bên dưới mặt đất khô gồ ghề,  nhưng còn đỡ hơn là để cô nằm bên trên hứng chịu tất cả. Tốc độ rơi xuống của hai người nhanh đến chóng mặt,  hay nói đúng hơn là do khoảng cách từ sàn nhà đến mặt đất rất ngắn,  chỉ khoảng một mặt.


Mặt Lục Dương đập thẳng vào người cô,  cô thấy sắc mặt anh nhợt nhạt.  Cô vội thoát ra khỏi bàng hoàng.  Lưng anh bị một trang đá rộng khoảng năm mươi cen ti mét đề vào.  Cô hoảng sợ,  hỏi: "Lục  Dương,  anh không sao đấy chứ? "


Lục Dương cắn răng nói: "Anh không sao. "


Dương Thần Sơ nhẹ nhàng di chuyển cơ thể,  cô dần thoát ra khỏi người anh,  dùng tốc độ chậm nhất để anh tiếp giáp với mặt đất,  xung quanh họ lởm chởm,  ngổn ngang bê tông vụn vỡ.  Cô dừng hai tay  đẩy tảng đá ra,  cũng may tảng đá này không nặng lắm,  cô miễn cưỡng đẩy nó ra xa được.  Nhìn trên áo anh có khoảng máu đỏ sậm,  cô cấu gắt: "Mẹ nó,  Lục Dương,  anh còn bao nhiêu chuyện muốn giấu em nữa? " Dương Thần Sơ cởi áo anh ra,  lần da vốn trắng của anh bị sắc đỏ của máu nhuộm cả một vùng,  có chỗ bị đá đập vào mạnh nhất đã đâm sau xung da,  tím bầm,  mơ hồ còn nhìn thấy cả mỡ.  Cô đỡ anh dậy,  nhìn môi  anh mím  chặt nhịn đau,  tâm tình cô càng khó chịu hơn bao giờ hết.


Lục Dương đưa tao gạt tóc cô vẫn vào mang tai: "Xấu chết đi được. "


Cô trừng mắt canh cáo anh,  cũng muốn nuốt ngược mấy giọt nước mắt vô dụng kia ngược vào trong: "Xấu anh cũng ngủ qua rồi. " Dương Thần Sơ cởi áo khoác ngoài cửa mình ra,  bên trong cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt,  cô không ngần ngại cởi áo ra, bên trong cô mặc độc một chiếc áo lót.  Cô dừng sức,  xé toạc áo sơ mi ra.  Đang định băng bó cho Lục Dương thì chợt nghe anh nói: "Mặc áo khoác vào." Giọng noi anh rất nghiêm nghị.  Dương Thần Sơ thầm nghĩ trong lòng: con người này Sao hay để ý tiểu tiết vậy?  Cung Xử Nữ đúng là phiền phức.


Cô đặt mình vào lên đùi anh,  khoác áo vào,  sau đó gọn gàng băng bó vết thương sau lưng cho anh.  Cũng may trong quá trình đi làm nhiệm vụ lần này,  cô học được cách băng bó cơ bản.


Cô dừng sẽ vải còn lại lau hết hồ mới trên trán cho anh. Lục Dương dựa người vào một tấm bê tông loang lổ vết nứt: " Em không thấy tiếc chiếc áo này sao?  Giá trị nó cũng không ít."


Dương Thần Sơ "hừ" một tiếng qua mũi, vứt mảnh vải nhem nhuốc sang một bên: "Khi nào về em bắt anh đền gấp trăm lần. "


Cô vừa dứt lời,  bên trên lại vang Lên tiếng động một lần nữa.  Cô theo bản năng ôm chặt Lục Dương,  đẩy anh sang một bên,  cả hai tránh được cảnh bị đá đề chết.  Dư chấn vẫn chưa hết,  gạch đá phía trên tiếp tục rơi xuống. Dương Thần Sơ lẩm bẩm: "Lục Dương,  chúng ta gặp rắc rối to rồi. "


Lục  Dương cũng đã nhận ra,  khoảng trống phía trên đã bị bắt kín,  ánh sáng không hắt vào được,  xung quanh tối đen như mực, quan trọng là nơi này ngoài khoảng trống kia ra,  hoàn toàn không có lối ra,  họ đã bị cô lập.


Lục Dương đi loanh quanh tìm chỗ ra nhưng đều không có,  nơi nơi đều bị gạch đá lấp kín,  họ không thể liều mạng đi dỡ gạch đá ra được,  đen đủi lại khiến mấy tảng bê tông rơi ra,  mất mạng như chơi.  Tìm kiếm một hồi,  hai người ngồi bệt xuống mặt đất đầy bụi bặm.


Dương Thần Sơ quay mặt sang,  cô nhìn thấy góc nghiêng của Lục Dương,  sống mũi cao thẳng của anh vương vài giọt mồ hôi.  Nhìn mãi, nhìn mãi,  cô tự nhiên nói: " Lục Dương,  em thấy anh xa lạ quá. " Lời nói này hoàn toàn là vô thức,  khi buột miệng nói ra rồi cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.  Cô không rõ nguyên do tại sao bản thân lại nói như vậy nữa,  chỉ là đột nhiên cảm thấy người trước mặt rất xa lạ,  cô gần như không quen.  Thế nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua như cơn gió mùa hạ,  đến nhanh đi cũng nhanh.


Lục Dương nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu,  anh nhíu mày hỏi lại: "Sơ Sơ,  em vừa nói gì? "


"À, không có gì. " Cô lấy tây vân vê sợi tóc rủ xuống cổ,  trả lời lấp liếm cho qua,  anh rất tinh ý,  nếu vô tình để lộ ra sơ hở,  anh sẽ phát giác ra điều bất thường mấy ngày nay của cô: "Em chưa bao giờ thấy anh chật vật như bây giờ,  đương nhiên là cảm thấy xa lạ rồi. "


"Con người ai cũng có những lúc lâm vào cảnh khó khăn,  bề ngoài dù có thảm thương đến thế nào cũng rất đỗi bình thường. Anh không phải thần thánh,  anh chỉ là người bình thường,  là người đàn ông của em,  đương nhiên cũng phai có những mặt xấu xí như vậy. " Anh nhích lại gần cô,  vươn người lên, buộc lại tóc cho cô.


Hơi thở quen thuộc của anh xua tan cảm giác bí bách trong lòng cô,  suy nghĩ xa lạ vừa rồi nhanh chóng bị lãng quên,  có lẽ do mấy ngày nay gặp phai nhiều chuyện nên cô mới bất an như vậy.  Cô giơ ngón tay cái lên, nịnh nọt: "Nhưng anh vẫn đẹp trai lắm,  cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn! " Điều cô noi là thật.


Anh đưa tao chỉnh lại tóc mái cho cô: "Cái miệng này được Vân Nam cho ăn nhiều mật ngọt quá nhỉ? "


"Lục Dương,  anh rất giống bố em. " Bố cô cũng thường hay trêu chọc cô như vậy.  Nhắc đến bố,  cô lại cảm thấy hoài niệm.  Chứng kiến có quá nhiều người trước mặt mình,  cô lại vô thức nhớ đến bố mẹ.


Lục Dương nhận ra cô lại đang nhớ về cái chết của bố mẹ,  anh búng trán cô một cái: "Anh không muốn làm bố em,  anh là bố của con chúng ta. "


Dương Thần Sơ xoa trán, anh búng đau thật đấy!  Cô buông một câu rồi đứng dậy, phủi đất cát bám vào quần áo: "Anh đúng là không biết ngượng. "


Dương Thần Sơ đưa tay lau mồ hôi dính trên mặt,  ở trong này cô rất hay toát mồ hôi,  liên tục phải lau sạch cảm giác nhớp nháp này.  Xung quanh vẫn khá tối,  chỉ có vài tia sáng yếu ớt chiếu qua khe hở của gạch đá,  không khí trần ngập mùi bụi bặm. Nghĩ đến điều gì đó,  cô đột nhiên nhíu mày,  vừa nãy chỉ mải tranh cãi với anh mà quên mất một vấn đề nghiêm trọng đang hiện hữu.  Cô quay lại,  lên tiếng gọi Lục Dương: "Lục Dương... "


Lúc ấy,  Lục Dương cũng đồng thời gọi tên cô: "Sơ Sơ... "


Hai người đồng thanh nói: "Chỗ này thiếu không khí. " Sắc mặt cả hai chìm vào bóng tối,  không rõ biểu cảm,  nhưng hiển nhiên là không mấy vui vẻ,  lạc quan.


Nơi này hoàn toàn bị lấp kín,  ánh sáng,  không khí bị ngăn cản.  Nếu họ không mau chóng thoát ra,  ở trong này lâu sẽ chết vì ngạt thở,  vì lí do vậy mà cơ thể liên tục toát ra mồ hôi.


Bốn tiếng sau...


Ánh sáng đã không còn,  bên ngoài trời có lẽ đã tối sẩm,  bên trong càng tối hơn,  chỉ có thể nhìn thấy đồng tử của đối phương.


Dương Thần Sơ mệt mỏi dựa vào tường,  thở có chút khó khăn.  Bên cạnh cô là Lục Dương,  tuy anh tỏ ra bình thường nhưng cô biết anh còn khó chịu hơn cả cô,  trên người anh còn có cả vết thương.  Chỉ mong nó đừng nhiễm trùng vào lúc này.


Mí mắt mệt mỏi muốn cụp xuống,  Dương Thần Sơ mở to mắt, tìm đề tài noi chuyện,  tránh cho bản thân mình ngủ thiếp đi.


"Lục Dương,  anh biết em thích nghe bài hát nào nhất không? "


"Thiên hạ,  Sức mạnh tình yêu, Bỗng dưng rất nhớ em. " Anh nêu tên những bài hát của chính mình,  lại còn là ngữ điệu chắc chắn.


Dương Thần Sơ cười, nào ngờ hít phai một đống khi bụi,  ho sặc sụa: "Anh tự luyến à.  Em thích nhất là nhạc Âu Mỹ,  đương nhiên bài hát thích nhất phai là bài hát thuộc dòng nhạc đấy rồi.  Mấy bài của anh em nghe sắp chán lắm rồi. " Khi sống ở Phượng Hoàng Cổ Trấn,  cô đã nghe đi nghe lại ba bài này rất nhiều lần,  lần nào cũng bất giác rơi lệ,  chỉ im lặng từ khoé mắt tràn ra mà thôi,  nỗi buồn theo khe nứt đo tuôn ra ngoài,  rồi lại dội ngược trở lại gấp đôi, giày xéo trái tim chằng chịt vết thương của cô.


Lục Dương không nói gì. Tình cảnh này khiến anh nhớ đến khi họ gặp hoàn nạn trong tuyết rất lâu về trước.  Cô cũng liên tục nói nhiều như vậy,  anh cũng thuận miệng tự nhiên mà đáp lại.


Hơi thở đã có chút đứt quãng,  khó khăn.  Không khí đang dần ít đi.


"Anh biết là bài gì không? " Không đợi anh trả lời,  cô đã mở miệng cất lời hát.  Chỉ là đúng lúc ấy,  còn có thêm một giọng nam trầm ấm hát cùng,  giai điệu du dương vang vọng trong đống gạch đổ nát,  vọng vào rừng núi, như tiếng mẹ thiên nhiên hát ru con ngủ,  nhẹ nhàng,  dịu dàng,  và hạnh phúc.


"Not sure if you know this
but when we first met
I got so nervous
I couldn’t speak
In that very moment
I found the one and
my life had found its missing piece


So as long as I live I’ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now til my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight


What we have is timeless
My love is endless
and with this ring I say to the world
You’re my every reason
You’re all that I believe in
With all my heart I mean every word


So as long as I live I’ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now til my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight


ohh ohh
You look so beautiful in white tonight
na na na na
so beautiful in white tonight


And if a daughter is what our future holds
I hope she has your eyes
finds love like you and I did
and when she falls in love we’ll let her go
and I’ll walk her down the aisle
She’ll look so beautiful in white


You look so beautiful in white


So as long as I live I’ll love you,
will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now til my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight
You look so beautiful in white tonight."


(Không chắc chắn nếu bạn biết điều này
nhưng khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên
Tôi đã rất lo lắng
Tôi không thể nói
Chính khoảnh khắc đó
Tôi tìm thấy một và
cuộc sống của tôi đã tìm thấy phần còn thiếu của nó


Vì vậy, miễn là tôi sống, tôi sẽ yêu bạn,
sẽ có và giữ bạn
Bạn nhìn trông thật đẹp khi mặc màu trắng
Và từ bây giờ cho đến hơi thở cuối cùng của tôi
Hôm nay tôi sẽ trân quý
Bạn trông thật đẹp trong đêm nay


Những gì chúng ta có là vượt thời gian
Tình yêu của tôi là vô tận
và với chiếc nhẫn này tôi nói với thế giới
Bạn là lý do của tôi
Bạn là tất cả những gì tôi tin tưởng
Với tất cả trái tim tôi, ý tôi là mỗi từ


Vì vậy, miễn là tôi sống, tôi sẽ yêu bạn,
sẽ có và giữ bạn
Bạn nhìn trông thật đẹp khi mặc màu trắng
Và từ bây giờ cho đến hơi thở cuối cùng của tôi
Hôm nay tôi sẽ trân quý
Bạn trông thật đẹp trong đêm nay


ohh ohh
Bạn trông thật đẹp trong đêm nay
na na na na
rất đẹp trong đêm nay


Và nếu một đứa con gái là những gì tương lai của chúng ta nắm giữ
Tôi hy vọng cô ấy có đôi mắt của bạn
tìm thấy tình yêu như bạn và tôi đã làm
và khi cô ấy yêu, chúng tôi sẽ để cô ấy đi
và tôi sẽ dẫn cô ấy xuống lối đi
Cô ấy trông thật đẹp trong trắng


Bạn nhìn trông thật đẹp khi mặc màu trắng


Vì vậy, miễn là tôi sống, tôi sẽ yêu bạn,
sẽ có và giữ bạn
Bạn nhìn trông thật đẹp khi mặc màu trắng
Và từ bây giờ cho đến hơi thở cuối cùng của tôi
Hôm nay tôi sẽ trân quý
Bạn trông thật đẹp trong đêm nay
Bạn trông thật đẹp trong đêm nay.)


Dương Thần Sơ vẫn cất tiếng hát,  giọng cô rất bé nhưng êm tại đến lạ,  kết hợp với giai điệu,  ca từ bài hát càng khiến người nghe dễ chịu hơn.


Lục Dương ngắm nhìn cô đến thất thần,  ánh mắt cô trong sáng,  lòng đen lòng trắng rõ ràng,  nơi đó chứa đựng niềm tin bất diệt,  đặc biệt long lanh,  lấp lánh,  giống như viên ngọc đẹp nhất trần đời.


Trong tiếng hát, anh cất tiếng: "Sơ Sơ,  làm vợ anh nhé! " Anh cầu hơn cô,  cầu hôn trong hoàn cảnh đặc biệt không ai ngờ tới,  nhưng chính lúc này,  chính vào khi cái chết đã cận kề,  hơi thở của họ vấn vít với nhau,  hoà quyện vào làm một,  tâm hồn họ cũng gắn bó hơn bao giờ hết,  anh muốn cô làm vợ anh,  muốn cùng cô chung sống đến cuối chặng đường của kiếp này.


Cô ngừng hát,  quay sang nhìn anh,  cô nhìn anh rất lâu,  rất lâu,  cô nhoẻn miệng cười, nụ cười xuất phát tận đáy lòng, lan cả vào đấy mắt.  Anh nghe thấy tiếng cô nói: "Được.  Lục Dương,  anh cũng làm chồng em nhé! "


Anh cũng mỉm cười, nụ cười còn sáng hơn cả vì sao trên bầu trời,  còn ấm hơn cả tia sáng ban nãy.  Cô nghe thấy anh nói: "Được. "


Tình yêu của họ,  bắt đầu vốn đã không giống người khác,  trải qua hiểu lầm bình dị như bao cặp đôi khác,  tìm ra những bí mật động trời,  họ sánh vai bên nhau,  vào giờ phút quan trọng của dòng đời,  họ buông lời kết duyên,  tạo nên câu kết cho chuyện tình đẹp ấy.  Anh và em,  đẹp nhất trong đêm nay.  Beautiful in white tonight.


Lam nhảm: Beautiful in white:)) ca khúc đám cưới quốc dân.