Đếm Ngược Đau Thương

Chương 6: Thật tiếc, không phải em




Chẳng mấy chốc, Dương Thần Sơ nhận được mail của trưởng phòng, cô bắt tay ngay vào viết bài. Hoàn tất xong mọi việc đã là giữa trưa, bụng biểu tình kịch liệt, cô đánh mắt thấy có cửa hàng tiện lợi ở đối diện, gấp máy tính lại, đi về phía cửa hàng.


Làm công việc có tần suất hoạt động cao như vậy, việc được nghỉ ngơi, hay ăn một bữa cơm đàng hoàng là chuyện hiếm có. Bây giờ cô mới chỉ là người mới mà đã tất bật đến như vậy, sợ rằng ngày tháng sau này khó sống.


Một cái bánh mì, một hộp sữa đậu nành đủ để lấp đầy dạ dày của Dương Thần Sơ. Ăn xong, cô đem đồ vứt vào thúng rác, đeo túi xách lên, rời đi, tiếp tục công việc của mình.


Tại Hoa Nghị Huynh Đệ, trong phòng thu.


Lục Dương cũng không nghỉ ngơi nhiều, chỉ ngồi ở phòng nghỉ mười lăm phút đã đi tới phòng thu, thu âm cho ca khúc sắp ra.


Trời đã bắt đầu vào đông, tiết trời se se lạnh, lúc này giọng hát cần được chăm sóc kỹ lưỡng nhất, sơ hở một chút sẽ bị cảm lạnh, ho khan, khiến công việc bị trì trệ.


Lục Dương đeo tai nghe, chăm chú lắng nghe giai điệu. Trong phòng thu có lắp điều hòa, mở hơi lớn, gió từ đó tỏa ra khắp cả phòng, làm mấy sợi tóc trước trán anh bay phất phơ. Mắt anh rủ xuống, môi mấp máy theo giai điệu, cặp lông mi dài chập chờn, ngũ quan như tạc tượng thu hút bao ánh nhìn của mấy cô nhân viên bên ngoài.


Vẫn thường nói đàn ông khi làm việc là có dáng vẻ quyến rũ nhất quả không sai!


Hàng ngày, Lục Dương tuy lúc nào cũng cười cười nói nói nhưng chỉ cần bắt đầu làm việc, anh như trở thành một con người khác, nghiêm túc, trầm lặng.


Yêu cầu của anh rất cao đối với công việc của mình. Đôi khi chỉ cần một chữ bị lạc tông, anh sẽ dừng lại, yêu cầu làm lại từ đầu. Hay thỉnh thoảng, nhạc có chỗ hơi nhỏ, hơi lớn so với giọng hát cũng phải chỉnh sửa, quay lại từ đầu. Cứ như vậy, thu âm xong cũng đã là mấy tiếng sau. Mọi người đều mỏi nhừ cả người, quản lý Phong khôn khéo, đi mua ít đồ ăn cho nhân viên. Cả đám ríu rít vừa ăn vừa trò chuyện.


Hoàn thành xong công việc, ai cũng thoải mái hơn hẳn, mọi người ngồi nói chuyện, tâm sự với nhau, bàn về diễn viên này, ca sĩ nọ, bỗng một người đàn ông còn khá trẻ mồm vừa gặm cái bánh bao vừa thắc mắc:


"Lục Dương, giờ này anh không ra xem đám fan cuồng nhà anh sao?"


Mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều, hùa theo liên tục.


Lục Dương đang ngồi nói chuyện với giám đốc âm thanh, nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu lên. Anh nhận ra người đàn ông này, anh ta làm trong tổ công tác chuẩn bị, tính tình nóng nảy, bình thường cũng hay gây sự, còn trẻ nhưng đứng trước mặt mọi người lúc nào cũng kiêu căng, tự phụ.


Lục Dương lại cúi xuống, nhìn vào bản nhạc tay chỉ vào một nốt cho giám đốc xem, miệng đáp trả: "Giờ cũng chẳng có phóng viên ở đây."


Vị giám đốc kia gật đầu cười, vỗ vai Lục Dương rồi đứng dậy rời đi. Còn người đàn ông kia sửng sốt, không tin anh lại thành thật đến vậy, mọi người trong phòng cũng im lặng theo. Anh tao nhã đứng dậy, cầm theo hộp bánh bao và bản nhạc, rời đi.


Lục Dương vừa đóng cảnh cửa phòng lại, người đàn ông kia liền cười khẩy: "Tôi bảo mà, anh ta chỉ giỏi diễn kịch trước mặt phóng viên thôi. Suốt ngày bày ra cái mặt quan tâm người khác đó cho ai xem, cái gì mà hoàng tử ấm áp, tôi khinh!", anh ta bỏ một miếng bánh bao to vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Mấy người còn lại có người hùa theo nơi xấu, có người im lặng, khôn phát biểu ý kiến.


Giới giải trí luôn là như vậy, anh ghét tôi, tôi đá đểu anh, cứ một vòng luẩn quẩn như vậy, sống mãi rồi cũng thành quen. Lục Dương đứng ngoài cửa, nghe trọn mấy lời vừa rồi, bật cười đi xuống đại sảnh công ty.


Ở đại sảnh, Lục Dương liền trông thấy có mấy người ngồi ở ngoài bậc tam cấp, trò chuyện rôm rả. Anh không một tiếng động đi đến phía sau, vỗ vai một người trong số đó, người kia giật mình, quay người lại, miệng liền há hốc, biểu cảm kinh ngạc. Chưa chờ người đó có phản ứng, anh ra dấu im lặng, chỉ vào phòng đợi trong công ty.


Mấy người nhìn theo tay anh, sung sướng tột độ, suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng, đi vào trong theo Lục Dương.


Vừa đặt chân vào phòng, họ la hét điên cuồng, ôm nhau nhảy loạn xạ: "Aaa, anh ấy mời chúng ta vào trong này, hạnh phúc chết mất!"


Được gần idol của mình một chút chính là mơ ước của vô vàn người hâm mộ chứ đừng nói được tiếp xúc gần gũi với idol.


Lục Dương chứng kiến cảnh tượng trước mặt, tay để lên môi che đi ánh cười, đặt hộp bánh bao lên bàn: "Mấy em ăn tạm đi, ngồi đợi ở ngoài đó cũng lâu rồi, chắc sẽ đói."


Lục Dương biết mỗi khi mình đến công ty hay đi lưu diễn ở đâu, sẽ có vài fan đợi ở đó, ngóng trông anh từng chút một, họ có thể sẵn sàng đợi chờ bạn mười mấy tiếng đồng hồ chỉ để thấy bạn. Lục Dương anh thật sự thấy khâm phục những con người như vậy.


Mấy cô gái nghe thấy lời Lục Dương, ngừng vui sướng, bẽn lẽn ngồi xuống, gật gù ăn bánh bao, miệng không dấu nổi nét cười.


Có một cô gái lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh đăng lên weibo: Lão Lục đãi mấy tỷ muội ăn bánh bao. Kèm theo đó là những icon đỏ mặt, sung sướng.


Lão Lục chính là biệt danh thân mật mà người hâm mộ đặt cho anh. Họ nói rằng sở dĩ gọi anh như vậy là do khi mọi người tranh chấp đặt ra tên chung thì mỗi người một ý kiến riêng. Có người nói nên gọi là lão công, nhưng lại bị nói là dễ nhầm lẫn với người khác, cuối cùng họ thống nhất gọi Lục Dương là 'lão Lục', thân thiện, độc nhất vô nhị.


Dòng trạng thái vừa được đăng lên, vô vàn những người khác không đến được liền hối tiếc, chỉ hận không thể bay đến đó, náo nhiệt vô cùng.


"Cầu lão Lục livestream a.."


Cô gái nhìn về phía Lục Dương, ánh mắt khẩn khoản, muốn nói lại như không tiện. Dù sao gặp được anh hôm nay họ cũng đã may mắn lắm rồi, anh chắc gì có thời gian ngồi livestream với họ.


Lục Dương nhìn đồng hồ, mặt thấy còn khoảng mười lăm phút nữa mới đến giờ làm việc, gật đầu đồng ý. Cô gái vui ra mặt, lập tức mở máy, bắt đầu livestream.


Livestream cũng chẳng có gì nhiều, anh chỉ chào hỏi mọi người, trả lời vài câu hỏi nhỏ, chúc mọi người vui vẻ rồi kết thúc, nhưng chỉ cần cần đó phúc lợi vậy thôi là fan cũng sướng rơn rồi.


Không giống như những nghệ sĩ khác, Lục Dương rất thân thiện và nổi tiếng là chiều fan. Rất nhiều người trung thành với anh nhiều năm đến như vậy cũng là vì lý do này.


Lục Dương đưa mấy cô gái ra khỏi phòng, nhờ người đưa họ ra bắt xe về, mình thì trở lại phòng thu. Không ai để ý tới một ánh mắt đen láy đang phát sáng ngoài khe cửa sổ nhỏ.


Quản lý Phong thấy Lục Dương trở lại, đi đến, bâng quơ hỏi: "Lại đi tìm fan?"


Lục Dương không đáp, mở cửa phòng thu, đeo tai nghe vào.


Phong Triển mặt dày tiếp tục gạn hỏi: "Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa thấy idol nào coi fan như con cái giống cậu cả đâu. Nói đi, cậu thích ai trong đám người đó hả?"


"Họ cho mình tình yêu thương, cái tối thiểu em phải cho họ là sự quan tâm, dù là nhỏ nhất."


"Cậu cho là họ yêu thương cậu? Lục Dương, tôi nói cậu nghe nhé, giờ họ còn hứng thú với cậu thì nhất mực ủng hộ cậu thôi, nhưng nếu cậu lâm vào scandal, lúc đó chỉ sợ họ đem cậu chết trong biển nước bọt cũng không chừng.", Phong Triển đi vòng quanh vòng thu, liếc nhìn Lục Dương bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.


Lục Dương mỉm cười, để tai nghe xuống, đi ra khỏi phòng thu, tiến tới chỗ đội chỉnh âm thanh: "Anh nghĩ nhiều rồi."


Phong Triển cũng chẳng buồn đôi co nhiều, mặc kệ Lục Dương, tới phòng giám đốc thảo luận lịch trình trong mấy tháng này của anh.


...


Dương Thần Sơ đăng bài xong thì trở về CCTV, vừa ngồi xuống bàn làm việc, cô liền nhận thấy ánh mắt đồng nghiệp nhìn mình không bình thường. Cũng phải thôi, đối với một người nhảy lầu tự tử, giờ lại lao đầu vào làm việc, họ không nghi ngờ cô làm màu thì cũng kì lạ.


Dương Thần Sơ trừng mắt với họ, mấy người liền cúi xuống làm việc như chưa có việc gì.


Điện thoại trên bàn reo liên tục, màn hình hiện thị ba chữ: Lam Cẩn Tranh.


Dương Thần Sơ lưỡng lự, không biết có nên nhận hay không thì màn hình đã tắt, tối lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc nó lại sáng lên, có vẻ chủ nhân cuộc gọi kiên quyết bắt cô phải nghe máy.


Máy rung liên tục cũng khiến người ngồi gần khó chịu, cô ta cáu kỉnh nhìn Dương Thần Sơ bằng ánh mắt chán ghét: "Nghe điện thoại đi, phiền quá đấy."


Dương Thần Sơ khô g nói lại được, lỗi cùng là ở cô, cô áy náy nói xin lỗi, cầm điện thoại tới phòng uống nước, nghe máy:


"A lô, anh Cẩn Tranh."


Đầu dây bên kia trầm lặng trong chốc lát, Dương Thần Sơ đi tớiays pha cà phê, đổ bột cà phê vào máy.


"Thần Sơ."


"Dạ."


Lam Cẩn Tranh chỉ gọi độc tên cô như vậy, vẫn không nói gì tiếp theo.


Dương Thần Sơ ấn nhút, máy pha cà phê phát ra tiếng động lách cách, cô ngồi xuống ghế, nhìn bột cà phê dần biến thành dòng chất lòng màu nâu, mùi cà phê thơm nồng thoảng vào trong không khí.


"Anh không muốn thấy em như vậy lần thứ hai.", một lúc sau, Lam Cẩn Tranh lên tiếng, lời nói nghiêm nghị.


"Lần đấy là do em suy nghĩ không kỹ. Sẽ không có lần sau đâu, anh khỏi lo."


"Nếu em muốn chuyển về kinh tế, anh sẽ giúp."


"Không cần, mọi người sẽ bàn tán, em tự mình phấn đấu." Cà phê đã xong, cô đi đến đổ cà phê ra cốc, mùi thơm cứ thế tràn vào khoang mũi, kích thích khứu giác.


Dương Thần Sơ cầm cốc, huơ qua mũi vài cái, rồi uống một ngụm. Vị đắng chát lại thấm vào đầu lưỡi, chảy xuống cổ họng khiến cô tỉnh táo. Từ trước tới nay cô không thích uống ngọt, mà căn bản là cô bị dị ứng với sữa nên cũng không uống được, nhưng cô vẫn luôn cho rằng, khi cho sữa vào cà phê nó sẽ khiến con người đắm chùm trong mộng tưởng ngọt ngào, không sao thoát ra được, mà cô chỉ muốn mình luôn luôn tỉnh táo, tỉnh táo để nhìn rõ mọi chuyện, cảm nhận được mùi vị của cay đắng.


Lam Cẩn Tranh không nói gì, khi cô tưởng anh sẽ tắt máy, thật không ngờ anh lại đột ngột hỏi: "Việc kia là do em làm?"


"Thật tiếc, không phải em."


Hết chương 6