Đếm Ngược Đau Thương

Chương 57: Anh buông tha cho tôi được không




Lục Dương tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân cho cô.


Dương Thần Sơ vẫn còn mở điện thoại, cô hỏi lại: "Anh à, anh định đi thật sao? Còn tôi?"


Tài xế ngượng ngùng giải thích: "Gia đình tôi có việc gấp nên tôi phải đi liền. Cô gắng gọi xe khác nhé. Tạm biệt!" Chưa kịp để cô đáp ứng, anh ta đã ngắt máy.


Dương Thần Sơ thở dài, lại chợt la lớn: "A!"


Lục Dương vừa vặn cổ chân cho cô, đau đến chết đi sống lại, nhưng sau đó, chân quả thật bớt đau đi nhiều, có điều đi lại vẫn khó khăn.


Anh hỏi: "Đau lắm à?" Ánh mắt anh thâm tình, chan chứa sự lo lắng, trán anh còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh xoa xoa chân cô, nhiệt độ nóng bỏng từ tay anh truyền tới khiến tim cô đập thình thịch.


Dương Thần Sơ tránh né, muốn đứng dậy, nhưng đả động tới khớp bị trật, cô nhăn mặt.


Cánh tay Lục Dương tự nhiên ôm lấy eo cô, cô gắt gỏng: "Anh tránh ra." Cô muốn tự mình đi xuống đồi, than giọng trách móc: "Đều tại anh cả, hại tôi bị trật chân, lại tốn thêm một khoản tiền bệnh viện nữa."


"Em muốn hận tôi thì về nhà mà hận, bây giờ đứng im một chỗ cho tôi, em thử bước thêm bước nữa, có tin tôi đẩy em xuống đồi luôn không hả?" Anh cảnh cáo: "Lăn xuống sẽ vui hơn là đi xuống chứ? Hửm?"


Cô định cãi lại anh, nào ngờ anh đột ngột lao tới, ôm cô vào lòng, cả hai cùng ngã xuống bãi cỏ. Tiếng đạn 'vèo' qua bên tai cô, cũng may không trúng hai người. Nếu anh không kịp thời đẩy cô ra xa, chắc chắn giờ cô đang hộc máu lăn lóc dưới đất rồi.


Dương Thần Sơ nhìn xung quanh, không một bóng người.


Cô nghe thấy Lục Dương 'hự' một tiếng, khi ôm cô đẩy ra, lưng anh đập mạnh vào tảng đá nằm trên cỏ.


Cô rời khỏi vòng tay anh, chân lại truyền đến cơn đau nhức, cô cắn răng chịu đựng, kép anh lên. Trên chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc nhạt, màu đỏ của máu lan ra một mảng lớn, chói mắt vô cùng. Cô tức giận: "Ai bảo anh đẩy tôi ra hả? Tôi cần anh bảo vệ tôi sao hả?" Cô cởi áo anh ra, muốn nhìn vết thương của anh. Anh đưa tay ngăn lại, định nói gì đó, cô liền trừng mắt, nói như chửi: "Anh trừng mắt cái gì? Muốn lòi con mắt ra sao hả?" Cô tiếp tục cởi cúc áo của anh, không để ý tới hành động ái muội chả mình, miệng vẫn nói không ngừng: "Tốt nhất là thương nặng đến chết luôn đi!"


Tấm lưng trắng của anh bầm tím ở xung quang miệng vết thương, góc nhọn của đá đâm sâu vào da thịt, ngay xát sống lưng, miệng vết thương khá sâu và to, khoảng trừng rộng bằng đầu ngón tay út.


Cô đứng dậy, tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy loại lá thuốc dại cần dùng, cô khập khiễng cúi người xuống hái. Lục Dương nhắc nhở: "Em cẩn thận lại ảnh hưởng tới khớp."


"Anh câm miệng cho tôi!" Cô gắt gỏng. Ngắt hai ba cái lá, cho vào miệng nhai kỹ, rồi lại khập khiễng quay về chỗ cũ, nhả bã lá ra, đắp lên miệng vết thương cho anh, ít nhất nó giúp vết thương nhanh khép miệng, tránh nhiễm trùng.


Cô tiện tay xé vạt áo của mình, buộc ngang người anh cố định lại chỗ đắp lá. Vì vận động quá nhiều, khớp chân bị tổn thương nặng hơn, da bầm tím càng đậm.


Lục Dương cài cúc áo vào, trông thấy mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhỏ ra liên tục, anh nâng mặt cô lên: "Khớp đau hả?"


Cô vẫn né tránh, không nói gì. Anh thở dài, cúi người xuống: "Lên lưng tôi đi."


Dương Thần Sơ nhìn chằm chằm vết máu thấm trên lưng áo, cô từ chối: "Anh còn chưa ngại vết thương của mình sao?"


Anh dứt khoát: "Một là em lên, chúng ta cùng xuống đồi, hai là ở lại đây đến sáng mai về."


Cô hiểu tình cảnh bây giờ. Chân cô đã bị như vậy, nếu còn cố cử động, chắc là què luôn chứ chẳng đùa, cô còn bướng bỉnh như thế, cả hai sẽ ở lại qua đêm ở nơi kỳ quái như vậy. Cô miễn cưỡng đứng lên, bò lên lưng anh, cố né vết thương ra.


Nằm trên lưng anh, cô cảm thấy mình cách mặt đất khá cao, nhất thời bám chặt vào người anh.


Vốn tưởng họ sẽ yên ổn rời khỏi đây, nào ngờ trời lại đổ mưa to. Họ không thể dầm mưa được, đành đi tạm vào khu đốt tiền giấy của nghĩa trang. Anh cẩn thận đặt cô xuống, nhìn vết bầm tím ỏe chân cô, lông mày nhăn lại: "Có lẽ nặng hơn rồi."


Dương Thần Sơ rụt chân lại: "Không sao cả."


Cô dựa người vào bờ tường, nhìn mưa ngày một nặng hạt, than thở: "Thế này liệu chúng ta về được không?"


"Tôi không chắc." Anh lấy điện thoại ra, một vạch sóng cũng không có. Bây giờ trời đã tối om, trợ lý có lên tìm họ cũng khó khăn.


Anh cũng ngồi dựa vào bờ tường. Hai người im lặng, không ai nói lời nào.


Lục Dương đột nhiên lên tiếng, giọng nói của anh hòa cùng tiếng mưa, tạo nên bản nhạc hay nhất: "Em cứ nhất quyết phải lẩn tránh như vậy sao? Em không thấy mệt nhưng tôi cũng mệt rồi."


Ban đêm, con người bất giác thả lỏng tâm hồn hơn, trái tim cũng bị đêm đen làm mềm yếu, buôn bỏ mọi lớp phòng ngự vững chắc cô cố xây dựng vào ban ngày.


Cô nói: "Anh không hiểu đâu." Anh chắc chắn là không hiểu được. Anh tin cô, nhưng cô không nhận được.


"Tôi tin em, như vậy cũng không đủ để em buông bỏ mọi chuyện hay sao?" Anh hỏi cô nhưng lại như đang tự hỏi mình vậy, trong lời nói hiện rõ sự bất lực vô hình.


Dương Thần Sơ cũng bất lực, hai người sao lại phải đối mặt với tình cảnh éo le như vậy.


Cô nhìn từng hạt mưa rơi xuống, thấm vào nền cỏ xanh mướt, lan vào lòng đất ẩm ướt. Bên tai vang lên tiếng hít thở khe khẽ của anh. Mặt anh có chút nhợt nhạt, nhưng ngũ quan vẫn chói sáng trong đêm tối. Cô có chút không đành lòng: "Anh nhất quyết phải như vậy hay sao?"


"Tôi còn chưa kịp hận em em đã tỏ ra yếu ớt như vậy rồi, đương nhiên tôi phải làm đến cùng."


Cô biết là anh đang cố tình khích cô, muốn cô bộc phát mà lộ ra tất cả. Cô nín nhịn, im lặng.


Anh lại nói tiếp: "Em quay lại với tôi khó đến vậy sao?" Đôi mắt màu hổ phách của anh ấn chứa sự tuyệt vọng, anh đang cầu xin, năn nỉ cô. Người cao cao tự tại như anh, lại xuống bước đi cầu xin một người ích kỷ như cô. Đáy lòng Dương Thần Sơ có vô vàn tầng tầng lớp lớp chua xót, giống như món canh đã được hầm lâu, thấm đẫm vào da thịt, khó mà phai mờ, nhạt đi. Tảng đá đè nặng trong lòng cô suốt ba năm vì câu nói của anh mà càng thêm nặng trĩu, buông cũng không được, giữ lại chỉ thêm đau.


Cô đưa tay chạm vào tim: "Anh có biết chỗ này của tôi, day dứt thế nào không? Mỗi đêm, lúc nào tôi cũng nằm mơ thấy mẹ anh, bà luôn hỏi tôi tại sao lại giết bà. Tôi vùng vẫy, muốn giải thích, nhưng không sao chối bỏ được sự thật rằng bàn tay này, đã nhuốm máu tươi, của mẹ anh." Cô đưa hai tay lên, run rẩy: "Anh nói tôi quay lại với anh?"


"Anh nghĩ lương tâm tôi cho phép sao?" Cô cười khẩy: "Ngày ngày đối mặt với anh, tim tôi lại nhói lên, khuôn mặt mẹ anh tràn đầy đau khổ lại hiện về. Hạnh phúc ở bên anh, tôi càng thêm ám ảnh, càng thêm đau khổ. Mà anh biết không, quan trọng nhất là tôi lại không nhớ gì về chuyện ấy hết. Tôi thấy bản thân chính là một kẻ tồi tệ, ngu ngốc nhất trên đời này." Cô sợ hãi, bị cả màn đêm đen tối nhuốt chửng, nhỏ bé, lạc lõng trong cơn mưa. Có anh ngồi bên cạnh, nhưng cô giống như đang chìm vào suy nghĩ, mê man của chính mình. Cô vòng hai tay ôm lấy chính mình, khát khao được dưới ấm.


Lục Dương ôm cô vào lòng, cô trái ngược không dãy giụa muốn trốn thoát mà ngồi yên, mặc anh làm vậy. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, dùng cách giống cô ba năm trước, khe khẽ an ủi cô: "Em không nhớ một chút gì?" Anh nắm bắt được từ trọng yếu.


Cô yếu ớt gật đầu: "Phải."


Cô ngẩng mặt lên, mắt đối mắt với anh: "Lục Dương, anh buông tha cho tôi đi được không?" Mắt cô chìm trong đêm tối, có sức cám dỗ chí mạng, khiến anh bị chốn sâu vào trong đó. Anh thấy cô thật sự mệt mỏi rồi.


Một lúc sau, anh buông cô ra, lại ngắm nhìn khuôn mặt nửa sáng nửa tối của cô: "Được." Anh chỉ nói một chữ, nhưng cũng đủ khiến cô nhẹ lòng, cuối cùng, họ cũng được giải thoát rồi. Đúng ra, ba năm trước đã nên làm vậy thì hơn.


Mưa đã tạnh hẳn, tiết trời theo đó mà mát mẻ hơn, mùi cỏ đất theo giọt mưa tỏa lên mùi hương của thiên nhiên, thanh thuần, dễ chịu.


Bây giờ là đầu mùa thu, trước đó trời còn tối om, sau cơn mưa, trời lại sáng hơn chút.


Dương Thần Sơ đứng dậy, vươn vai nói: "Chúng ta xuống nhanh đi, kẻo trời tối lại gặp nguy hiểm." Cô điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, làm vậy ít nhất sẽ không khiến bầu không khí giữa hai người họ căng thẳng.


Lục Dương đi tới, bế ngang người cô lên. Dương Thần Sơ giật mình: "Anh làm gì vậy?"


Anh sải bước chân vững chãi đi xuống đồi: "Em còn muốn chạy nhảy lung tung nữa, tôi chặt chân em." Anh ít khi nói những lời bạo lực như vậy, cô có cảm giác sợ hãi.


Mộ của mẹ Lục Dương nằm trên đỉnh đồi, cách cổng nghĩa trang khá xa.


Dương Thần Sơ nằm trong lòng anh, cảm nhận rõ được cơ bắp rắn chắc của anh thông qua lớp vải mỏng. Áo anh có chút ướt, có lẽ do dính mưa vừa nãy.


Cô cho phép bản thân mình ích kỷ một chút, buông thả một chút, giờ phút này cô lại lưu luyến vòng tay này, cái ôm này. Anh đã đồng ý buông tha cô rồi, đúng như ý nguyện của cô rồi, thế sao lại đau đến như vậy.


Dù có lưu luyến bao nhiêu thù đoạn đường này vẫn phải có điểm dừng. Thấy Lục Dương bế cô xuống, Lý Thấm lập tức đi đến, nhìn thấy cô thì cau mày, nhưng vẫn biết kìm nén, hỏi: "Cậu không gặp chuyện gì chứ? Tại trời mưa to quá, tôi không lên tìm cậu ngay được." Đang nói thì anh ta bất ngờ thấy vết thương ở sau lưng Lục Dương, anh ta lo lắng: "Cậu làm sao ở lưng đây." Hỏi xong mới biết là dư thừa. Lý Thấm đưa mắt nhìn Dương Thần Sơ, dường như muốn giết chết cô ngay tức khắc vậy.


Lục Dương bâng quơ đáp: "Không cẩn thận đập vào đá thôi." Anh bế Dương Thần Sơ vào xe: "Anh trở chúng tôi đến bệnh viện đi đã, cô ấy bị trật chân." Anh cẩn thận đặt cô xuống ghế, lại sợ cô lạnh nên lấy tấm khăn mỏng, đắp lên người cho cô.


Lý Thấm lái xe đến bệnh viện, thỉnh thoảng lại nhìn cô qua gương, ánh mắt hiện rõ sự thù địch.


Cô không ngần ngại đối diện với anh ta.


Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và bó bột cho cô, ông còn dặn dò: "Chân này lúc trước cô cũng bị gãy qua rồi, giờ lại trật khớp nữa, lần sau mà còn tổn thương nữa là phế luôn đấy."


Dương Thần Sơ cười tươi: "Vâng, cháu biết rồi ạ."


Lục Dương còn định dìu cô ra ngoài, nhưng cô cũng biết mọi chuyện đã kết thúc rồi, họ giờ chỉ còn là người lạ từng quen.


"Anh cứ đi trước đi. Tôi gọi Lam Cẩn Tranh đến là được."


Cô thấy rõ mắt anh hiện lên tia buồn nhè nhẹ, cô cố gắng không để mình nhìn thấy: "Cảm ơn anh."


Lý Thấm không muốn Lục Dương chạm mặt Dương Thần Sơ nhiều, anh ta liền kéo Lục Dương đi.


Dương Thần Sơ mệt mỏi ngồi xuống ghế, thở dài. Cuối cùng mọi chuyện cũng trở về quỹ đạo ban đầu của nó.


Hết chương 57