Con người là loài động vật rất kỳ lạ. Họ luôn tự cho rằng chỉ cần lẩn trốn đến nơi thật xa, cố gắng quên đi mọi chuyện đã xảy ra là quá khứ thật sự không còn nữa. Thực chất chỉ là lừa mình dối người. Dương Thần Sơ đã thôi miên chính mình suốt ba năm qua như vậy. Không phải cô không đau, không phải cô không để tâm, mà chỉ là cô không muốn bộc lộ ra mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác, để xin ít thương xót của họ. Không phải cô mạnh mẽ đến tàn nhẫn, chỉ là không muốn khóc trước mặt ai cả. Cô chính là như vậy, nhiều lúc cô cũng chán ghét bản thân mình nhu nhược như vậy.
Khi biết được sự thật, cô chọn cách lẩn trốn, đi đến Phượng Hoàng Cổ Trấn để lánh nạn. Nhiều lúc nghĩ lại, cô thấy bản thân đã quá bồng bột. Nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, cô thà tự tay mình chặt đứt mối tình này còn hơn để về sau, cả hai người họ đều đau khổ. Lam Cẩn Tranh không ít lần nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ và nói: "Dương Thần Sơ, sao em không thể mạnh mẽ, dũng cảm như lúc trước nữa nhỉ?"
Phải đến khi gặp được người bạn yêu, nguyện gửi gắm cả đời cho người đó, bạn mới tự động tháo bỏ lớp ngụy trang trên người mình. Bỏ qua tình yêu kia, muốn tự khôi phục lại dáng vẻ như trước đó, cô không làm được.
Dương Thần Sơ nhận ra bản thân lại ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ không đâu, gần một nghìn ngày trôi qua, cô đã vô số lần như vậy. Thẫn thờ đi trên con phố cổ, ngắm nhìn hoàng hôn dần lên đèn, bất tri bất giác đi lạc tận tám con phố; hay đơn giản chỉ là ngồi trong khu vườn nhỏ trước căn nhà cổ kính, cứ thế chiêm ngưỡng dòng sông nhuộm nắng tà, tâm trí lại lạc trôi tận đâu, bất giác đã hết cả ngày.
Phòng làm việc nhộn nhịp hơn khi có hai phóng viêm mới đi vào, cả người họ nhiễm bụi trần, gương mặt mệt mỏi, rã rời. Dương Thần Sơ nhìn kỹ, có lẽ chỉ là nhân viên mới vào làm không lâu, nếu là phóng viên lão làng, họ chắc chắn không cho bản thân mình thời gian để tiêu tàn như vậy.
Cô phóng viên đặt máy quay xuống bàn, nhanh chóng mở máy tính, sau khi đọc được tin tức, liền trực tiếp gục đầu xuống bàn làm việc: "Lần này mình tiêu đời rồi!"
Cậu phóng viên đi đến, chống tay xem tin tức, lúc sau cũng nhăn mày khó hiểu: "Chúng ta rõ ràng đã đưa tin đúng trình tự, cũng lựa chọn tin tức kỹ càng, cớ gì vẫn bị lợi dụng được cơ chứ!"
Chỗ họ đứng không quá xa bàn làm việc của Dương Thần Sơ, cô nheo mắt nhìn tin tức từ xa, đại loại cũng hiểu kha khá sự việc. Nhất định hai người phóng viên kia đã bị đám nghệ sĩ cáo già lợi dụng triệt để rồi.
Cô nhếch mép, nhìn chung quan hệ giữa phóng viên và nghệ sĩ vẫn rất phức tạp, có khi là khắc tinh của nhau, nhìn nhau chỉ hận không thể đem đối phương ra phanh thây, có lúc lại là quan hệ cộng sinh, hai bên lợi dụng lẫn nhau để cùng đi đến mục đích chung, cũng có khi là hội sinh, chỉ một bên có lợi, còn bên kia...tùy thời điểm để xem xét lợi-hại.
Dương Thần Sơ đứng dậy, cầm theo ly nước để trên bàn, khi đi qua bàn làm việc của hai phóng viên kia, cô như vô tình lại như cố ý nói: "Nghệ sĩ cố ý mặc hở hang, lộ hàng khi xuất hiện trước công chúng hay sải bước trên thảm đỏ, đứng trên sân khấu mà vẫn hớ hênh, mục đích là nhằm sức mạnh của truyền thông, báo chí. Chỉ khi làm vậy, họ mới được chúng ta chú ý, để mắt tới, liên tiếp đưa tin, đăng bài giật tít. Khi ấy, phóng viên, ký giả đều gián tiếp trở thành công cụ PR cho họ."
Hai người phóng viên kia không ngờ có người lại nói với họ một tràng dài kiến thức như vậy, ánh mắt ngơ ngác, nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dương Thần Sơ nhìn họ, chợt nhận thấy bản thân mình khi mới vào nghề, chỉ có điều cô 'cáo' hơn họ một chút. Cô cười, để lộ hàm răng trắng, rồi sải bước rời đi.
Cậu phóng viên thoát khỏi kinh ngac đẩy tay cô bạn còn đang ngơ ngác: "Cậu nghe chị ấy nói gì chưa?"
Cô phóng viên gật đầu như gà mổ thóc: "Nghe rồi. Cái này có từng học trong trường nhưng chúng ta lại quên mất." Lúc sau, lại bổ sung thêm một câu: "Cơ mà chị ấy cười lên xinh quá."
Cậu phóng viên đẩy mạnh cô bạn, đánh giá từ trên xuống dưới, tặc lưỡi: "Mấy năm gần đây không chỉ có tỷ lệ đam mỹ tăng nhanh mà ngay cả bách hợp cũng vậy." Cậu ta ôm tim, mặt mày nhăn nhó: "Bản thân mình thật lo Trung Quốc có một ngày không thể nhân giống được nữa." Cậu ta cười lớn, thấy cô bạn tức giận định đánh mình thì lập tức co cẳng bỏ chạy.
Dương Thần Sơ đứng trong khu pha nước, nghe thấy tiếng cười đùa, đuổi đánh của họ, cô chợt cảm thán mình đã già rồi, hình như không còn vô tư được như trước nữa.
Tuy là phóng viên giải trí nhưng số lần Dương Thần Sơ đụng mặt Lục Dương lại ít đến đáng thương, có lẽ ngay cả ông trời cũng chán ghét mối tình này.
Tiết trời đã dần lạnh hơn, thu đã đến, trực tiếp xe đi lớp áo nóng nực của ngày hè. Trên đường phố tràn ngập mùi vị của thu sang, lá cây bạch quả rụng nhiều, phủ kín cả mặt đường, gió heo may kèm theo sự lành lạnh, khoan khoái khiến tâm tình cô thoải mái vô cùng.
Dương Thần Sơ nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều, còn hai tiếng nữa mới bắt đầu buổi họp báo của diễn viên cô nhận phỏng vấn. Cô đi tới một cửa hàng hoa, mua một bó hoa. Hôm nay cô không lái xe, nên đành bắt taxi đến ngoại thành.
Nhà cao tầng với đường xá tấp nập xe cộ dần được thay thế bằng rừng cây rậm rạp.
Cô xuống xe, nhờ tài xế chờ mình bên ngoài, nơi này rất khó bắt xe, cô chưa khỏe đến nỗi muốn đi bộ về nội thành. Đi một đoạn, cô lại lo lắng, sợ bản thân đãng trí quên mất thời gian, bèn đưa số điện thoại của mình cho tài xế, nhờ ông ấy một tiếng sau gọi cho mình. Sắp xếp xong mọi chuyện, cô mới an tâm đi vào nghĩa trang.
Mấy năm nay, mặc dù cô bỏ đi, nhưng ngày này năm nào cô cũng lén lút đến đây, tâm hồn cô chung quy vẫn không được thanh thản.
Mộ của mẹ Lục nằm dưới một cây phong lớn. Màu đỏ rực của phong tạo thành tán rộng, như chiếc ô che che nắng cho bà. Cô đưa tay gạt bớt lá phong trên mặt bia mộ, đặt bó hoa xuống. Gương mặt mỉm cười phúc hậu của người phụ nữ in trên nền đá hoa màu đen lạnh lẽo.
"Bác, kẻ tội đồ là cháu lại đến thăm bác rồi đây. Xin lỗi bác." Không biết đây là lần thứ mấy cô nói câu này, trong mơ, cô vẫn thường mê sảng mà cất lời như vậy. "Mùa thu năm nay lại đến sớm hơn rồi thì phải. Cháu trở về rồi, trở về Bắc Kinh thật rồi." Cô cười chua xót: "Chắc bác ghét cháu quay lại lắm đúng không?"
"Nếu ghét bà ấy đã đội mồ sống lại bóp chết em rồi." Sau lưng vang lên tiếng đàn ông trầm thấp, giọng điệu mỉa mai không hề che giấu.
Anh đặt bó hoa xuống, nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Sao em lại đến đây?"
Dương Thần Sơ ngạc nhiên, cô biết anh luôn đến viếng mộ mẹ vào buổi sáng, bởi vậy ba năm qua cô mới có thể thành công lén lút đến nơi này. Không ngờ, lần này lại bị bắt gặp tại trận. Cô thay đổi ánh mắt, nhếch môi: "Đến xem người bị tôi giết có tức đến sống lại hay không?"
Lục Dương biết cô sẽ nói như vậy, anh ngồi xuống, đôi tay thon dài vuốt ve tấm ảnh: "Ồ, em không cắn rứt lương tâm sao?" Anh ra vẻ không hiểu, lại nói: "Tôi quên mất, em làm gì có lương tâm mà cắn rứt."
Dương Thần Sơ không muốn cùng anh đôi co nhiều, cô đứng dậy, phủi bụi bặm ở quần, buông hai chữ: "Tùy anh." Cô quay người đi muốn rời khỏi, thật sự quá áp bức rồi, cô sợ bản thân sẽ bị ngạt thở ở đây.
Lục Dương đưa tay giữ cô lại: "Bỏ đi rồi, cớ sao còn quay lại? Đã giết rồi làm gì phải đến thăm?""
"Tôi thích." Cô dằng tay ra, muốn thoát khỏi sự đụng chạm với anh.
Lục Dương vẫn kiên quyết giữ chặt: "Em có gan nhận tội, có gan bỉ đi, sao không có gan đối mặt với quá khứ?" Anh tiến lên, dồn dập đẩy cô vào đường cùng: "Ba năm, em an nhàn hưởng lạc, mẹ tôi thì sao? Bà nằm dưới kia, lạnh lẽo lắm em biết không? Ba năm trước, em từng nói em tận tay giết chết bà ấy, được, bây giờ tôi cần em trả lại bà ấy cho tôi!"
Dương Thần Sơ cảm thấy lòng mình đang bị cứa từng nhát, cô mím môi, tay cựa quậy, dùng lực kéo giãn khoảng cách của hai người: "Anh buông ra! Buông tôi ra!"
Lục Dương càng chèn ép thêm, không ngừng công kích: "Hối hận? Đau lòng? Không chấp nhận nổi rồi sao?"
Dương Thần Sơ bị ách làm tức đến máu dồn lên não, cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Cô phải rời xa chỗ này, nếu không sợ rằng cô sẽ lộ ra bản chất thật mất. Cô hét to: "Lục Dương, anh uống nhầm thuốc hả? Buông tôi ra, tôi muốn về muốn về!"
"Em định trốn tránh đến bao giờ nữa hả?" Anh tiến gần cô hơn. Không khí xung quanh cô như bị anh chiếm đoạt hết, khó thở vô cùng.
Cô hít một ngụm khí lớn, cả người nóng rần lên: "Nếu anh còn nhất quyết không buông tay, tôi sẽ gọi Lam Cẩn Tranh đến!" Cô phất mạnh tay: "Buông ra!"
Lục Dương vốn chủ muốn để cô có thể đối mặt được với quá khứ đã xảy ra, anh không muốn cô bị ám ảnh bởi quá khứ mà tự giày vò chính mình. Nhưng khi anh nghe đến ba chữ 'Lam Cẩn Tranh', anh như bị kích thích. Cô từ khi nào đã dựa dẫm vào anh ta như vậy? Cô từ khi nào mở miệng ra là luôn nhắc đến Lam Cẩn Tranh như vậy? Mọi chuyện anh làm đều vì cô, cuối cùng cô lạo chỉ nhớ đến người đàn ông khác.
Anh gằn giọng, áp sát vào mặt cô: "Ba năm trước, tôi nói nếu em bỏ đi tôi sẽ hận em. Em vẫn không nể nang mà bỏ đi! Sao, bây giờ chưa gì đã sà vào lòng người khác rồi hả?"
Nghe vậy, mặt cô biến sắc, cơ mặt cứng nhắc như bị đông đá, cô không ngờ anh lại có thể nói những lời như vậy. Anh không hiểu cô đến thế sao?
"Đúng, tôi thà ngủ với anh ấy còn hơn hít thở cùng một bầu không khí với anh!" Cô nói năng không kiêng dè, chỉ muốn trút hết giận dữ trong lòng ra.
Lục Dương thật sự bị cô chọc đến phát điên, anh nắm chặt cổ tay cô, nhưng vẫn chọn nơi ít tổn thương nhất, tránh để da cô bị ửng đỏ. Anh thầm phỉ nhổ bản thân, bị cô khinh thường như vậy mà anh vẫn có thể quan tâm cô như vậy.
Cô tức giận, muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi đây. Cô tiếp tục nói: "Tôi muốn đi tìm Lam Cẩn Tranh, Lam Cẩn Tranh."
"Em còn nhắc đến tên anh ta một lần nữa, tôi sẽ hận em đến chết." Anh ra lời cảnh cáo.
Cô không sợ chết mà chống đối, nhất thì tan xương nát thịt chứ sao: "Tôi muốn gặp Lam Cẩn Tranh!"
Cô nói không hề nhỏ, giọng vang vào phương xa, đập vào chân trời, vọng lại vào tai anh, chói tai vô cùng.
Anh chấp nhận cô: "Được, tôi hận em! Hận em đến chết!"
Dương Thần Sơ sợ hãi trước ánh mắt lạnh băng của anh, vô thức lùi về sau một bước: "Anh...anh."
Nào ngờ, cô lại xui xẻo đến nỗi vấp phải tảng đá lớn, trật chân ngã về sau. Cô nhăn nhó đứng dậy, đau thật!
Lục Dương lo lắng, lập tức cúi xuống, cầm cổ chân cô kiểm tra: "Ai bảo em đi đứng như vậy hả?" Anh nói to tiếng.
Cô rụt chân lại, anh liền nắm chặt chân cô, chạm vào khớp bị trật, đau đến lạnh sống lưng.
Điện thoại trong túi reo lên, là một bản nhạc Âu Mỹ đã lâu, quả nhiên là sở thích của cô. Cô nhịn đau lấy điện thoại ra, nghe xong cuộc gọi, cả mặt cô trắng bệch không giọt máu: "Anh nói sao?"
Hết chương 56