Chiếc xe thương vụ màu đen cứ im lìm đứng dưới tán cây bên đường, nó như ẩn chứa một sức mạnh vô hình, bất giác khiến Dương Thần Sơ căng thẳng. Giọng điệu Lục Dương rất bình thường, chậm rãi, nhưng càng bình thường thì lại càng bất thường, càng nguy hiểm.
"Anh không nên xuất hiện ở đây. Lỡ để phóng viên phát hiện ra thì sao?" Nơi này gần Đài Truyền hình như vậy, phóng viên lui tới rất nhiều, chưa kể Lục Dương đang là đối tượng được ký giả săn đón nhất hiện nay. Để họ nhìn thấy, chẳng biết sẽ viết thành cái gì nữa.
Lục Dương dựa cả người vào chiếc ghế bọc da đen tuyền: "Em không phải phóng viên?"
"Họ khác tôi khác." Dương Thần Sơ cuống quýt nhìn xung quanh. Mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía này, lại thêm tên ôn thần Lam Cẩn Tranh trước mặt này nữa.
Lam Cẩn Tranh đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã nhìn cô túng quẫn. Anh có nghe tin đồn tình cảm giữa cô và Lục Dương, ban đầu anh chỉ cho rằng đó là do ký giả bịa đặt, không ngờ lại là sự thật, hơn nữa nhìn dáng vẻ nôn nóng muốn minh oan này của cô, có lẽ cô gái nhỏ này động tâm thật sự rồi.
"Khác ở chỗ nào." Lục Dương như con báo đang chơi đùa với con mồi, anh từng bước từng bước dồn cô vào ngõ cụt, dường như muốn cô buông súng đầu hàng.
Cô khôn ngờ miệng lưỡi người này lại thâm độc như vậy, biết trước để không quen biết anh ta, có lẽ đã tránh được tình cảnh xấu hổ như ngày hôm nay.
Cô thật sự khó chịu khi bị vô vàn ánh mắt của mọi người hướng vào. Mặc dù con người cô là kẻ ưa vinh quang, thích làm trung tâm, nhưng nhân vật chính của tin đồn quái gở như vậy, có cho cô cũng không cần.
Dương Thần Sơ sốt ruột, thật muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay bây giờ, cô nói nhanh vào điện thoại: "Tùy anh."
Bên kia vang lên tiếng cười, cô nghiến răng rồi thẳng thừng tắt máy.
Lam Cẩn Tranh còn thấy chuyện chưa đủ vui, anh đi đến tự nhiên khoác vai cô: "Tiểu Thần, em là đang dây dưa không dứt với ai? Không sợ anh đau lòng sao?" Đôi mắt người đàn ông nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, anh không ngờ con người da mặt làm bằng sắt này cũng có ngày xấu hổ, nhân cơ hội này nên trêu chọc cô một chút, vừa hay trừng trị cái tội bướng bỉnh thường ngày của cô.
Dương Thần Sơ đẩy cả người Lam Cẩn Tranh ra, mũi cô phập phồng vì sự tức giận, hai mắt mở lớn, nếu ánh mắt có thể giết chết người, cô đảm bào tên điên đang đứng bên cạnh cô đã bị phanh thây rồi: "Anh điên rồi phải không?"
Lam Cẩn Tranh cũng biết điểm dừng, anh cười cười, tiên về phía trước, đi vào Đài Truyền hình, bỏ lại Dương Thần Sơ đang lửa giận ngút trời ở phía sau.
Vào trong Đài Truyền hình, giám đốc giới thiệu sơ qua với mọi người về Lam Cẩn Tranh.
"Đây là phó giám đốc mới của Đài chúng ta, Lam Cẩn Tranh."
Lam Cẩn Tranh nghiêm túc, đứng thẳng người, trong công việc, anh hoàn toàn là con ngước nghiêm khắc, trái ngược với dáng vẻ bông đùa thường ngày.
Giám đốc cử người đưa Lam Cẩn Tranh đi tham quan các phòng ban của Đài Truyền hình. Xong việc, ai về phòng người nấy tiếp tục công việc của mình, trong Đài Truyền hình, công việc không bao giờ thiếu.
Dương Thần Sơ ngồi xuống bàn làm việc của mình, hôm nay số phóng viên ở lại Đài ít đến thảm thương, họ đều đang tất bật ở bên ngoài tìm tin tức.
Dương Thần Sơ chỉnh sửa lại những bài viết sắp tới cho chương trình của Đài, cô cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang tập trung vào người mình. Cô rời ánh mắt từ màn hình máy tính, đập vào mắt là ánh mắt mong chờ của Hầu Quân, và tất cả mọi người trong phòng.
Cô thở dài: "Mọi người có chuyện gì hỏi thì hỏi luôn đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy."
Nghe vậy, tất cả tự động đẩy ghế đến gần Dương Thần Sơ, bật chế độ yêu nghề của mình.
"Thần Sơ, cô quen với phó giám đốc mới sao?"
"Dương Thần Sơ, cô với anh ấy là quan hệ gì vậy, tôi thấy hai người thân thiết lắm nha!"
"Dương Thần Sơ, không ngờ cô lạo có quan hệ rộng rãi đến như vậy a!"
Dương Thần Sơ lần lượt giải đáp thắc mắc của những bà tám này.
"Quen. Bạn bè. Quan hệ không rộng lắm." Dứt lời, cô xoay ghế, tiếp tục chỉnh sửa tin tức.
Những câu trả lời như vậy nào có đáp ứng được trí tò mò của mọi người. Có đồng nghiệp nữ ôm lấy cô, thân thiết hỏi: "Cô nói thêm cho chúng tôi nghe đi. Cô và anh ấy thân mật như vậy, sao có thể là bạn bè được."
"Mấy người thấy công việc còn ít quá phải không? Có cần tôi đề nghị chuyển mấy người lên vùng núi hay tới những nơi bị nạn không?" Tiếng Triệu Phương lanh lảnh vang lên, catwst ngang trí tò mò của mọi người, đồng thời cũng giải vây cho Dương Thần Sơ. Cô thở dài nhẹ nhõm, biết trước là sẽ có phiền phức như vậy, chi bằng ra ngoài tìm tin tức còn hơn.
Làm việc được hơn ba tiếng, cả người đã mỏi nhức, mắt cũng đau, Dương Thần Sơ dựa người vào ghế. Điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Lục Dương: "Ăn cơm chưa?"
Cô thuận tay nhắn lại: "Chưa."
Cô mở weibo, vào trang cá nhân của Lục Dương. Tài khoản weibo của người nổi tiếng thường cập nhật những công việc của họ.
Trên trang chủ của Lục Dương hiện lên hình ảnh anh làm điện diện cho thương hiệu điện thoại Oppo.
Cô lại nhắn lại một tin: "Đang ở công ty điện thoại Oppo?"
Đối phương rất nhanh đã phản hồi: "Ừ, hôm nay anh chụp ảnh quảng cáo cho Oppo, chiều đi đêm đoàn làm phim 'Mùi hương của tình yêu' để ký hợp đồng nhạc phim với họ."
Khóe miệng Dương Thần Sỡ khẽ cong lên, tâm trạng cô như rất thoải mái khi nghe anh tự động báo lịch trình của mình cho cô, một cỗ ngọt ngào lặng lẽ chảy vào trong tim.
"Nghỉ ngơi đầy đủ, ăn uống đàng hoàng, đừng bỏ bữa. Chiều tôi đến đoàn làm phim phỏng vấn anh được không?"
"Phố Lãng Châu, ba giờ." Anh gửi địa điểm quay phim và thời gian anh đến cho cô.
Dương Thần Sơ để điện thoại xuống bàn, cổ họng có hơi khát. Cô đứng dậy, đi đến pha cho mình một cốc cafe.
Cô đứng tựa vào bàn, nhìn từng giọt cafe màu nâu đậm tí tách chảy vào trong cốc.
Lam Cẩn Tranh không biết đứng sau từ lúc nào, trông thấy cô như vậy thì lên tiếng: "Tại sao em cứ thích sa chân vào đống bùn lầy nhỉ?"
Dương Thần Sơ không cần quay lại cũng biết ai là chủ nhân của câu nói này. Mặc dù anh nói không đầu không đuôi nhưng cô vẫn hiểu được dụng ý của lời nói này. Lục Dương là nghệ sĩ, cô lại là phóng viên giải trí, hai người có thể yêu nhau như bao cặp đôi bình thường khác sao, nếu có thể, chẳng phải cảnh sát và tội phạm dễ dàng đến được với nhau sao?
Cô biết hôm nay Lam Cẩn Tranh trêu chọc cô trước Đài Truyền hình là hoàn toàn có lý do, anh là đang muốn mọi người dồn sự chú ý vào mối quan hệ của anh và cô, không phải để ý đến tin đồn giữa Dương Thần Sơ và Lục Dương. Con người này vẫn luôn như vậy, luôn âm thầm giúp đỡ cô, nhiều lúc cô không hiểu được tâm ý của anh, còn cảm thấy con người như anh quá phiền phức.
Cafe đã được pha xong, cô không pha thêm đường hay sữa, cầm thẳng cốc lên. Cô thổi nhẹ, làn khói trắng bị thổi tứ tung, vờn lên miệng cốc, mùi hương thơm nồng của cafe theo đó lan tỏa ra không khí.
"Là bùn lầy hay không thì em không biết, nhưng em chắc chắn một điều rằng, khi em vấp ngã trong đó, em sẽ tự mình đứng lên được." Dương Thần Sơ kiên định.
Lam Cẩn Tranh không nói gì, anh xoay người bỏ đi. Anh hiểu Dương Thần Sơ, một khi cô quyết định, có ba bò chín trâu cũng không làm cô xoay chuyển.
Trước khi ra đến cửa, Lam Cẩn Tranh lên tiếng: "Tháng sau anh sẽ chuyển em sang chuyên mục thời sự. Đừng có suốt ngày cắm đầu vào đống nghệ sĩ đó, họ không đơn giản như em nghĩ đâu."
"Không cần." Nếu Lam Cẩn Tranh dùng quyền lực để chuyển cô sang chuyên mục thời sự, lời đồn trong Đài Truyền hình chắc chắn được thổi phồng lên, lúc đó muốn nó tan biến cũng đã muộn. "Để em tự vươn lên đi."
Cuối cùng, Lam Cẩn Tranh vẫn bỏ đi. Anh không nói là có đồng ý với lời của cô không, chỉ biết chắc rằng, thời gian sau này, cô sẽ không được yên ổn trong Đài Truyền hình này.
Dương Thần Sơ cầm theo cốc cafe, đi ra cửa, bất ngờ lại gặp trưởng phòng Triệu. Cô không biết chị ấy đã nghe thấy những gì, tâm tư người phụ nữ này sợ rằng còn sâu hơn đáy biển, cô không dám đoán bừa. Dương Thần Sơ nở nụ cười với Triệu Phương: "Trưởng phòng Triệu."
Triệu Phương mặt không biến sắc: "Tháng tới là tháng cuối trong năm, em chú ý tới mấy nghệ sĩ được đề cử trao giải. Còn nữa, 'Phượng Hoàng lửa' của đạo diễn Vương sắp công chiếu, nhớ tới phỏng vấn, hôm nào chị sẽ sắp xếp lịch." Dặn dò xong, Triệu Phương đi vào, rót cho mình một cốc nước lọc.
"Vâng, em biết rồi." Ở cùng với Triệu Phương, cô liền thấy cảm giác mơ hồ xuất hiện, cô nhanh chóng rời đi.
Buổi chiều đúng ba giờ, cô lái xe đến phố Lãng Châu.
Vì cảnh quay hôm nay phải quay ở phố Lãng Châu nên người đi đường cũng thưa thớt hơn hẳn, chủ yếu là người của đoàn làm phim. Đương nhiên, ít hơn hẳn mà cô nói ở đây là ở khu vực quay phim, còn xung quanh đấy, người tập trung lại khá nhiều, so với xem những tập phim hoàn mĩ trên màn ảnh, người dân hứng thú với cảnh hậu trường ở phía sau hơn.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, Dương Thần Sơ tiện thể chụp hình, phỏng vấn vài diễn viên luôn.
Cô thấy trong một quán cafe, đạo diễn của bộ phin 'Mùi hương của tình yêu' đang thảo luận với Lục Dương về chuyện hợp đồng, bên cạnh còn có nhà sản xuất.
Hai ca khúc, một 'Thiên hạ' đã ra trước đó được làm nhạc phim cho 'Phượng Hoàng Lửa', một ca khúc mới lại sắp ra đồng thời với 'Mùi hương của tình yêu'. Chỉ với hai bài hát này, khả năng cuối năm nay, Lục Dương tiếp tục nhận giải là rất lớn.
Lục Dương mắt thấy Dương Thần Sơ đứng ngoài cửa, anh gọi Lý Thấm vào, nói nhỏ với anh ấy mấy câu.
Đạo diễn đối diện vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu về bộ phim của mình sẽ thành công ra sao. Không phải ông sợ bộ phim này sẽ thất bại mà là ông chỉ muốn nắm chắc phần thắng trong tay, có ca khúc của Lục Dương làm nhạc phim mở đầu, tỷ suất xem chắc chắn cao hơn. Cuối năm đến nơi rồi, mọi bộ phim của ông đều phải hoàn mỹ.
Cửa quán cafe được mở ra, phóng biên ồ ạt muốn vào trong, nhưng họ đều bị ngăn lại.
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ đồng ý cho phóng viên của Đài Truyền hình Trung ương vào, họ đã có hẹn trước với đoàn phim."
Tất cả phóng viên đều tò mò không biết ai là phóng viên may mắn như vậy. Dương Thần Sơ khá bất ngờ, cô đi vào quán trong ánh mắt của những phóng viên khác, có ghen tỵ, có đố kị.
Hết chương 34