Đếm Ngược Đau Thương

Chương 2: Tự tử




Con người tuy là mắt xích đứng đầu trong chuỗi thức ăn tự nhiên, nhưng đồng thời cũng là loài động vật yếu đuối nhất. Họ luôn cần một điểm tựa để ủ ấm, an ủi tâm hồn của bản thân. Nó giống như cành cây chống đỡ cho cây non trước bão táp, là nơi dựa dẫm của mỗi trái tim yếu đuối.


Đối với Dương Thần Sơ, điểm tựa duy nhất cô có trên đời này chính là bố mẹ.


Một gia đình ba người, hoàn cảnh khá giả, bố mẹ hạnh phúc, con cái giỏi giang, nghĩ thôi cũng thấy ngưỡng mộ vô cùng. Niềm vui ấy sẽ còn mãi nếu như bố mẹ cô không đột ngột qua đời.


Mùa hè năm ấy, vẫn là cái nắng nóng rực lửa như thế, Dương Thần Sơ tươi vui, trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân của một sinh viên đại học mới ra trường.


Cô tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, lại được làm phóng viên của Đài Truyền hình Trung ương. Đối với một người mới như cô, đây là may mắn không có gì hơn được. Ông bà Dương thấy con gái tài giỏi như vậy thì vui ra mặt, ngày ngày luôn ra ngồi dưới gốc cây hòe rợp bóng, nói về con gái tôi giỏi giang thế sao, thông minh bao nhiêu.


Rồi một ngày nọ, ông Dương muốn cả nhà họ cùng đi tới Thượng Hải chơi một chuyến, coi như chúc mừng Dương Thần Sơ có một công việc tốt.


Trùng hợp là hôm đấy Dương Thần Sơ đã hẹn với bạn bè sẽ làm một buổi tiệc nho nhỏ để chia tay nên để bố mẹ lên máy bay tới Thượng Hải nghỉ ngơi trước, còn mình buổi chiều hôm đấy sẽ rời khỏi Bắc Kinh sau.


Tiễn bố mẹ ra sân bay, cô liền bắt xe một mạch tới điểm hẹn, nhưng nếu cô biết rằng đấy là lần cuối cùng cô được gặp bố mẹ, thì có lẽ  cô sẽ không bỏ đi nhanh chóng như vậy.


...


Ăn uống, chơi bời suốt cả một buổi sáng, Dương Thần Sơ liền nói lời tạm biết với bạn bè. Giải thích mỏi cả miệng, mấy người bạn mới chịu thả cô đi. Dù gì họ cũng là sinh viên cùng khóa với nhau, chưa kể tới có những người còn chung sống trong cùng một ký túc xá, tốt nghiệp Đại học, rời xa cánh cổng thân quen, ai cũng sẽ nuối tiếc.


Thanh xuân, vẫn luôn là một thứ đẹp như vậy, khiến con người ta hoài niệm.


Về đến nhà, Dương Thần Sơ tắm rửa qua loa, kéo va li, đi đến sân bay Bắc Kinh.


Ngồi trên taxi, cô cảm nhận được một nỗi sợ hãi mơ hồ, nó như dòng chảy, dần len lỏi vào trái tim cô, tạo nên cảm xúc đáng sợ.


Trong xe, tài xế thấy bầu không khí quá yên tĩnh liền vươn tay, bật radio lên. Tiếng nữ phát thanh viên trong đài truyền đến như xua đi cảm giác sợ hãi của cô.


Dương Thần Sơ tự an ủi bản thân, có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi, giờ này bố mẹ có lẽ đã nghỉ ngơi trong khách sạn, bạn bè vẫn còn trong KTV vui đùa, không có chuyện gì khác thường xảy ra cả.


"Ngày hôm nay, tại sân bay Bắc Kinh đã xảy ra một vụ nổ lớn. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do xe tải chở xăng dầu mất tay lái, đâm vào sân bay. Ước tính vụ tai nạn đã làm cho hàng nghìn người bị thương và tử vong..."


Nghe đến đây, Dương Thần Sơ thấy bản thân đã không còn suy nghĩ gì nữa, chậm chạp phản ứng lại. Đôi mắt vô hồn, mọi cử động như dừng lại tại giây phút này.


Tài xế ngồi phía trước nghe thấy tin tức này, than vãn: "Bây giờ đi đâu cũng có thể gặp nguy hiểm." Dứt lời, ông nhìn cô gái trẻ phía sau qua gương, thấy sắc mặt cô không được tốt, lại nhớ ra địa điểm cô đi đến là sân bay, vội vàng tốt bụng hỏi lại: "Cháu gái à, vậy cháu có đến sân bay nữa hay không?"


Lời hỏi thăm của tài xế kéo Dương Thần Sơ ra khỏi sự bàng hoàng, cô dần nhận ra những điều mình vừa nghe được là sự thật. Cô lục tung túi xách lên, tìm điện thoại.


Bàn tay nhỏ run mãnh liệt, nước mắt chỉ trực trào ra nhưng lại bị cô ép ngược vào trong. Chắc chắn giờ này bố mẹ đã ở khách sạn, họ không sao, không sao..


Cô gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại, nhưng đáp trả lại chỉ có giọng máy móc của người phụ nữ: "Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc để lời lời nhắn sau tiếng 'tút'..."


Tài xế thấy tình hình không ổn liền cho xe đỗ lại ven đường, quay lại phía sau, lo lắng: "Cháu gái, cháu có sao không...mặt.."


Dương Thần Sơ kích động, cắt ngang lời tài xế: "Làm ơn, bác làm ơn đưa cháu đến sân bay, nhanh lên, bố mẹ cháu.. Bố mẹ cháu."


Trên khuôn mặt cô, từng giọt nước mắt như hạt trân châu bị đứt, hạt này nối tiếp hạt kia, lăn dài trên má. Cô cố gắng lấy tay lau nước mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm ơn, làm ơn..."


Tài xế an ủi Dương Thần Sơ vài câu, nhanh chóng lái xe tới sân bay.


...


Hiện trường sân bay hoàn toàn hỗn loạn. Vẻ rộng lớn, tráng lệ, nhộn nhịp vốn có đã không còn. Những ngọn lửa đỏ rực như quỷ dữ khát máu, vươn mình lên, thiêu rụi mọi thứ. Trong sân bay vốn có nhiều đồ dễ bắt lửa như va li đựng quần áo, hàng nước...


Xăng dầu từ chiếc xe tải kia sau khi đâm vào lan can đã tràn ra ngoài, bắt lấy ngọn lửa, lan tỏa ra một vùng, tạo thành một màu hoa bỉ ngạn trên nền trời trong xanh.


Đội cứu hỏa nhanh chóng đi đến, làn bột trắng, nước phun vào đám lửa nhưng ngay lập tức bị nó hút mất, hòa vào lửa.


Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng người thân khóc nức nở, tiếng gào thét, tiếng phóng viên đưa tin vang lên, làm trấn động cả một vùng.


Khi taxi vừa đến gần sân bay, chưa kịp dừng hẳn, Dương Thần Sơ đã để lại tiền, vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống đường, làm tài xế giật mình một phen.


Cô chạy vào sân bay nhưng bị cảnh sát ngăn lại. Lúc này đám lửa tuy đã được áp chế nhưng vẫn rất lớn, đứng cách xa như vậy nhưng Dương Thần Sơ vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng hừng hực của nó, ngọn lửa thiêu đốt sân bay, cũng thiêu đốt trái tim cô.


Không xác định được an nguy của bố mẹ, chỉ có thể đứng ở một nơi xa, chứng kiến sự hủy diệt của ngọn lửa khiến Dương Thần Sơ đau đớn. Cô tự trách bản thân, nếu cố đi cùng bố mẹ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu cô không nhận được công việc ấy, bố mẹ sẽ không ăn mừng, nếu không... Nếu không... Có rất nhiều điều nếu không, nhưng, sẽ giải quyết được gì sao?


Dương Thần Sơ lui về một gốc cây, nhìn về một phương xa, lòng cầu mong bố mẹ đã bay đến Thượng Hải, nhưng cho dù cô có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, vẫn chỉ có giọng nói máy móc, khô khan kia đáp lại.


Bên cạnh cô, cũng có những người sau khi nghe tin tức này đã chạy đến xem, người thân của họ có lẽ cũng ở trong đó.


Có bà cụ già vì lo lắng cho con trai đã ngất ngay hiện trường, có người phụ nữ mang bầu cũng vì lo lắng mà động thai, nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu. Đứng trước sóng gió, con người, ai cũng đều yếu đuối như vậy.


Dương Thần Sơ nhìn vào đám người, chợt thấy vài người mặc đồng phục của sân bay. Cô như người chết đuối vớ được thuyền gỗ, chạy đến, túm lấy áo họ: "Chuyến bay đi đến Thượng Hải vào lúc tám giờ đã khởi hành chưa?"


Cô gái trẻ bị Dương Thần Sơ túm lấy đột ngột thì sợ hãi, lắp bắp: "Chưa...chưa...máy bay xảy ra sự cố nên cần sửa chữa nên hoãn lại..dự định tới mười giờ thì bay nhưng...nhưng..."


Mặt Dương Thần Sơ càng trắng bệch, tay rời khỏi áo của cô gái, buông thõng xuống một cách bất lực.


Vài giờ sau, ngọn lửa đã bị dập tắt, toàn bộ sân bay bị hủy hoại nghiêm trọng.


Và chính ngày ấy, năm ấy, tại sân bay ấy, do đám cháy ấy, cô...đã mất đi bố mẹ...mất đi điểm tựa duy nhất của mình.


...


Bạn bè biết được bố mẹ Dương Thần Sơ ra đi đột ngột vì tai nạn ở sân bay thì lần lượt gọi điện hỏi thăm, an ủi, tới dự đám tang của bố mẹ cô.


Trong đám tang, Dương Thần Sơ không khóc lóc om sòm, không la lối, cũng không nở nụ cười đối phó, không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng, yên tĩnh tới đáng sợ.


Sau khi bố mẹ mất được gần một tháng, cô cũng không có biểu hiện suy sụp gì. Vẫn vui vẻ tới làm việc tại Đài Truyền hình, vẫn gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp.


Làm việc trong đài được gần một tháng, Dương Thần Sơ đã rất được lòng đồng nghiệp ở đó, mặc dù công việc còn gặp nhiều khó khăn.


Hôm sau là chủ nhật, lại đúng vào ngày Quốc Khánh, Đài liền tổ chức cho nhân viên một buổi tiệc.


Dương Thần Sơ mặc một bộ váy dài màu trắng, càng tôn lên làn da trắng ngần của cô, mái tóc được búi lên gọn gàng, trông vừa quyến rũ lại không kém phần ngây thơ. Khi cô bước vào hội trường, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên người cô.


Dương Thần Sơ mỉm cười với từng người, đi tới chỗ mấy đồng nghiệp thân quen, tán gẫu, trò chuyện với họ.


Đến giữa buổi tiệc, không khí sôi nổi hẳn lên, mọi người đều nhảy nhót theo điệu nhạc, quên đi hết những công việc thường ngày.


Dương Thần Sơ lấy lý do đau đầu, đi lên sân thượng hóng gió.


Gió đêm tháng Mười không quá lạnh, cô đứng trên cao, ngắm nhìn đường phố Bắc Kinh. Ánh sáng từ các tòa nhà phát ra hòa cùng đèn xe tạo nên khung cảnh thật đẹp.


Ngắm nhìn ánh đèn phía xa kia, Dương Thần Sơ lại thầm nghĩ: có chăng trước đây, trong hàng vạn ánh đèn kia, sẽ có một ánh đèn của nhà cô?


Cô đi đến gần lan can, gió tạt vào mặt khiến cô đau rát, thổi tung mấy sợi tóc của cô.


Nếu chết thì sẽ ra sao nhỉ? Chết có mùi vị như thế nào? Nhảy xuống đây rồi là cô sẽ không còn phải cố gắng chịu đựng đau khổ, cô đơn nữa phải không?


Suốt thời gian qua, đối mặt với mọi người, cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra rằng mình ổn nhưng kì thực trái tim cô đã đầy rẫy vết thương, khiến cô đai đêm không chịu nổi.


Dương Thần Sơ nhấc chân lên thành lan can, gió đêm khẽ vờn làn váy của cô, cô chợt mỉm cười, nhưng nụ cười lại vó chút chua xót.


Cô dần bước cả hai chân ra ngoài, tay vịn vào lan can, ngửi mùi gió lạnh lẽo kia, thả mình vào không khí.


Mọi người ở hội trường đang vui đùa, đắm chìm trong buổi tiệc thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ bên ngoài. Họ lũ lượt chạy ra, thấ một cô gái ôm miệng, trố mắt nhìn lên sân thượng. Chờ đến khi mọi người nhận ra có người nhảy lầu tự tử thì chỉ thấy một màu trắng nho nhỏ trên màn đêm đen dày đặc.


Dần dần, mọi người thất thanh hét lên, vài người nhanh trí tìm đệm, gọi xe cứu thương.


Hết chương 2