Chiếc gậy có gắn quả bom kia chưa chờ đến phút giây chạm đất đã phát nổ ngay trên không trung, giống như pháo hoa rực rỡ trong đêm giao thừa, nó còn tỏa sáng, chói mắt hơn cả ánh dương trên cao.
Những người trong hội trường hỗn loạn, chạy toán loạn. Người hoảng sợ hét lên, người xô đẩy người khác để bỏ chạy, có những người ngã khụy xuống khóc khi chứng kiến người thân, bạn bè của mình bị vụ nổ nuốt trọn.
Chỉ vài phút trước thôi, nơi đây vẫn còn náo nhiệt, rộn ràng, tràn đầy khí thế của một ngày hội, vậy mà giờ đây lại nồng đượm mùi vị của chết chóc.
Dương Thần Sơ đảo mắt tìm kiếm bóng hình của Lục Dương, có khi nào anh đã bị nổ thành trăm mảnh rồi hay không?
Tiêu Nguyệt hớt hải chạy tới, hai tay bấu chặt vào vai cô khiến cô đau nhói, con bé như phát điên, liên tục gào lên: "Anh em đâu rồi? Chị nói đi, anh ấy đâu, anh ấy ở đâu hả? "
Dương Thần Sơ gạt tay Tiêu Nguyệt ra khỏi vai mình, ánh mắt sắc bén: "Còn ở đây khóc lóc làm gì, mau đi tìm anh ấy mau!". Thấy Tiêu Nguyệt vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt không có tiêu cự, cô lại gào lên, lần này âm lượng của cô còn to gấp mấy lần giọng Tiêu Nguyệt vừa rồi: "Em đứng ở đó làm gì nữa, nhanh, nhanh đi tìm anh ấy đi!... "
Dương Thần Sơ còn chưa kịp nói hết câu thì phía trước lại tiếp tục phát nổ, có lẽ quả bom kia còn chưa kích hoạt hết, nó tiếp tục há miệng, cắn xé từng sinh mạng bé nhỏ.
Một lực mạnh xô đẩy Dương Thần Sơ sang một bên, cô ngã lăn xuống đất, hoàn toàn nằm gọn trong lòng của người đàn ông. Mặt cô đập thẳng xuống nền xi măng rắn chắc, đau rát truyền đến, cô khẽ nhíu mày. Tầm mắt đánh sang bên cạnh, cô thấy Giang Thành Xuyên đang che chắn cho Tiêu Nguyệt, phía sau cậu ta là vô số mảnh vinh bay tới, có cái đã cắm sâu vào chân tay của cậu, nhưng Tiêu Nguyệt thì không hề gì.
Cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, có dòng chất lỏng sền sệt chảy xuống mặt cô, một giọt rồi hai giọt, ba giọt.
Dương Thần Sơ chậm chạm quay mặt lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lục Dương.
Anh mím chặt môi, cằm bạnh ra, nơi thái dương đã chảy máu, dòng chất lỏng kia men theo bờ má, chảy xuống cằm anh, cuối cùng thấm vào da của cô.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh nhíu mày thật chặt, là lần thứ hai cô thấy anh cau có, đau đơn, cũng là lần thứ hai cô được nằm trong lồng ngực an toàn của anh.
Dương Thần Sơ hoàn toàn thức tỉnh, gắng gượng nỗi đau nhức ở cánh tay, sờ ra sau lưng anh, là máu, toàn là máu. Chiếc áo đồng phục màu trắng xanh bị nhuốm đỏ.
Tuy là mùa đông nhưng vì tham gia thi chạy nên Tiêu Nguyệt lấy cho hai người đồng phục khá mỏng, chỉ là chiếc áo phông bình thường. Nếu anh mặc đồ dày một chút, có lẽ sẽ không bị thương nặng đến vậy sao?
"Não anh bị ngập nước à? Ai bảo anh đẩy tôi ra? Hả? ", Dương Thần Sơ nắm chặt tay, dần thoát ra khỏi cái ôm của anh. Mắt cô đã ngấn lệ, nhưng giọt lệ kia đã bị cô nuốt ngược vào trong.
Gió rít gào lên từng cơn khiến toàn thân cô lạnh toát, phía trước vẫn là những tiếng nổ 'tanh tách'.
Lục Dương khẽ cười, tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô: "Sao ngốc thế? "
Mẹ nó, giờ phút này anh còn cười được, Lục Dương anh muốn chết sớm phải không?
Dương Thần Sơ càng bực tức, trực tiếp đẩy Lục Dương ra, mặc kệ vết thương của anh.
Tiêu Nguyệt chạy đến đỡ Lục Dương, nhìn Dương Thần Sơ bằng ánh mắt lạnh giá: "Chị làm gì vậy hả? "
"Giết chết anh ta. ", cô như rít từng chữ qua kẽ răng.
Hội trường lúc này vang lên tiếng khóc nhức nở, tiếng kêu đau oai oái. Quả bom sau khi hoàn toàn được kích nổ, trực tiếp trở thành vụ cháy, hơi nóng dần lan tỏa khắp sân trường.
Lục Dương được Tiêu Nguyệt đỡ dậy. Cô lấy tay áo liên tục lau vết thương trên thái dương cho anh, lại vô tình chạm phải vết thương ở sau lưng. Anh 'hự' một tiếng, cố nhịn đau.
Dương Thần Sơ quan sát tình hình trước mặt, lạnh nhạt nói: "Đưa anh ta ra xe cứu thương đi, họ đã đến rồi kìa. " Chiếc xe cứu thương màu trắng và xe cứu hỏa màu đỏ rực đang chầm chập đi tới. Các bác sĩ, y tá lao xuống, đỡ người bị thương lên, lính cứu hỏa trong đồng phục màu cam nhanh chóng nối vòi nước, chạy đến tiếp cận đám cháy.
Dương Thần Sơ nói xong thì bỏ đi, sau lưng vang lên giọng nói yếu ớt của Lục Dương: "Cô định đi đâu? "
Dương Thần Sơ nhếch môi, quay người lại, cô bắt chước điệu cười nhếch mọi của anh: "Đi hoàn thành nốt kế hoạch của anh. "
Ngọn lửa lan nhanh, liếm trọn tấm vải ở dưới đất, ngăn cách giữa Lục Dương và Dương Thần Sơ.
Dương Thần Sơ tìm kiếm Dự La, cũng may anh ấy không bị gì, dường như cũng đang đi tìm cô.
Dương Thần Sơ nhìn anh ta từ trên xuống dưới, không có vết thương nào, lại nhìn thấy anh ta vẫn còn giữ được túi đựng đồ nghề.
"Có máy quay ở đây không? "
"Để làm gì? ", Dự La thắc mắc.
"Đưa tin trực tiếp, độc quyền. "
Dự La ngạc nhiên, không tin vào những lời Dương Thần Sơ vừa nói. Vài phút sau anh ấp úng: "Nhưng... Tôi không có kinh nghiệm đưa tin trực tiếp. "
"Anh quay, tôi đưa tin. " Cô nói ngắn ngọn.
Sau lưng cô, ngọn lửa đã được lính cứu hỏa tiết chế nhưng vẫn còn rất lớn. Dự La nhìn qua đám lửa, thấy Tiêu Nguyệt và Lục Dương còn đang giằng co nhau.
Xung quanh cũng không thấy phóng viên nào đưa tin, nếu tin này được phát, đảm bảo sẽ thu hút được rất nhiều lượt xem.
Dự La gật đầu, kiểm tra xem máy quay còn hoạt động được không.
Dương Thần Sơ mượn điện thoại của anh, gọi báo về Đài Truyền hình, kể vắn tắt sự việc rồi báo sẽ đưa tin trực tiếp tại hiện trường.
Kết thúc cuộc gọi, cô tìm vòi nước ở gần đó, cũng may nó ở xa vụ nổ nên không hề gì.
Cô vốc nước lên mặt, rửa sạch bụi bặm trên người. Dòng nước lạnh như băng thấm dần vào vết xước ở mặt và cánh tay, cô đau đến túa mồ hôi hột.
Dương Thần Sơ buộc tạm mái tóc lòa xoa lại. Lên truyền hình phải để bản thân không quá thê thảm.
Những lúc gặp nạn như vậy, cô không có thời gian hoảng sợ hay bỏ đi, chỉ có thể nhẫn nhịn đưa tin, những tin độc quyền như vậy rất dễ kéo tỉ lệ xem Đài lên cao.
Bỗng cánh tay cô bị một lực kéo rất mạnh. Dương Thần Sơ quay người lại, thấy là Lục Dương thì mặt lạnh đi, tiếp tục rửa sạch bụi bặm trên mặt.
Lục Dương kiên quyết không lên xe cứu thương, anh nhờ Giang Thành Xuyên đưa Tiêu Nguyệt đêm bệnh viện trước, còn mình vượt qua đám lửa, đến tìm cô.
Lại thấy Dự La đang cầm máy quay chỉnh tới chỉnh lui, hỏi thăm mới biết thì ra cô định đưa tin trực tiếp tại hiện trường.
Nghe đến đây, anh không khỏi tức giận. Quả bom tuy đã nổ, lính cứu hỏa cũng đã đến nhưng ai biết nơi này liệu còn quả bom nào nữa sắp nổ hay không? Một nơi nguy hiểm như vậy, cô còn định ở lại mà đưa tin?
"Tôi đưa cô đến bệnh viện. "
Dương Thần Sơ nhếch môi, lau mặt sạch sẽ xong, cô thong thả rời đi: "Còn định lợi dụng tôi đến khi nào nữa, chưa thỏa mãn mục đích của anh nữa sao? "
Cuối cùng Lục Dương đã hiểu sao tự nhiên cô gái này thay đổi thái độ hoàn toàn với anh, thì ra cô đã biết hết mọi chuyện.
Lục Dương cố giữ cho bản thân tỉnh táo, cơn choáng váng ở thái dương khiến đầu anh đau nhức, vết thương ở sau lưng như bị gió lạnh cào xé: "Cô chưa rõ hết mọi chuyện. Trước hết theo tôi đến bệnh viện. "
Dương Thần Sơ vẫn mặc kệ lời Lục Dương nói, bằng chứng rõ ràng như vậy, anh ta còn định chối cãi đến bao giờ nữa? Cô tiến tới chỗ Dự La xem anh ta đã chuẩn bị xong chưa. Dự La gật đầu, hai người bắt đầu làm việc.
Dương Thần Sơ mặt mày nghiêm túc, giọng nói to, rõ ràng, mắt hướng về máy quay ở trước mặt, tay cầm máy ghi âm.
"Ngày hôm nay, tại trường trung học số 1 Bắc Kinh xảy ra một vụ nổ bom. Xét thấy nguyên nhân xảy ra vụ việc là do quả bom được gắn vào chiếc gậy trong phần thi truyền gậy tiếp xúc. Vụ nổ xảy ra khiến rất nhiều học sinh, người thân và giáo viên có mặt tại hiện trường bị thương nặng. Hiện họ đang trên đường đến bệnh viên, cứu hỏa đang ra sức khống chế vụ nổ. Những thông tin tiếp theo sẽ được chúng tôi cập nhật sớm nhất.
Tin độc quyền của Đài Truyền hình Trung ương Trung quốc
Phóng viên đưa tin: Dương Thần Sơ. "
Cô nói xong thì Dự La cũng ngừng quay, gật đầu với cô. Lúc này, Dương Thần Sơ hoàn toàn ngồi xuống đất, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, từ nãy đến giờ anh vẫn đứng ở đó, chứng kiến quá trình cô đưa tin. Cô nhìn thấy anh nhíu mày, người run lên vì gió rét, mọi mỏng đã tím tái lại, sắc mặt trắng đến dọa người. Phải chẳng, tất cả những điều này cũng nằm trong kế hoạch sắp đặt trước của anh, ngay cả việc cứu cô?
Lục Dương tiến từng bước chậm chạp tới chỗ Dương Thần Sơ. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, trước mặt hai người là gió rét, sau lưng là lửa cháy hừng hực như muốn thiêu đốt tất cả.
Dương Thần Sơ mệt mỏi lên tiếng: "Anh đến bệnh viện đi. Tôi không muốn nghe điều gì nữa. " Giờ phút này, cô thật sự mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi.
Lục Dương ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, ánh lửa hắt lên da cô, nứt nẻ, khô khốc.
"Tôi sẽ giải thích hết. "
Dựng Thần Sơ nặng nhọc đứng dậy: "Bỏ đi. " Cô để lại hai từ đó rồi lặng lẽ bước đi, để lại bóng lưng cô độc, gầy gò, tưởng chừng như sẽ bị cơn gió kia hay ngọn lửa phía sau nuốt chửng.
Cô không muốn nghe anh giải thích bất cứ điều gì. Nếu là sự thật thì sao? Cũng đúng thôi, anh và cô một người là nghệ sĩ, một người là phóng viên giải trí, cớ gì không lợi dụng đối phương được? Còn nếu là giả dối thì cũng đã sao? Nói ra hết rồi, giải quyết được gì sao? Mấy tháng qua dây dưa với anh thế là đủ lắm rồi. Mọi chuyện nên dừng lại ở đây.
Trong bài hát kia, anh đã từng nói: Giữa khói lửa vọng tình như sóng xô bờ cát
Gặp được người như xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm đoạn thiên nhai tương tư nhẹ buông xuống
Trong mộng này mình ta vương vấn tình si
chẳng màng xưng vương hầu quý tộc
Chẳng quản chi vạn thế xuân thu
Chẳng muốn ái tình này tan biến
Để muôn trượng hồng trần phân li mãi không thôi
Phải yêu cho đến thiên trường địa cửa
Phải thiết yếu như dòng nước ôn nhu
Cần gì biết xuân thu ai làm chủ
Đời này hữu tình hà tất sợ gió tấp phong ba
Bi thương đến bạc đầu chẳng giữ được phương hoa
Vứt bỏ cả giang sơn như họa để đổi lấy nụ cười đẹp như hoa
Đổi được rồi cả đời chẳng còn gì vướng bận
Tâm không oán yêu hận cũng tùy tâm
Thiên địa lớn đường tình vô bờ bến
Chỉ vì người mà không màng thiên hạ.
Còn anh, liệu anh có giống như người đàn ông kia, nguyện từ bỏ cả thiên hạ vì một người con gái hay không, hay chỉ lợi dụng cô ấy, dành lấy thiên hạ cho riêng mình?
Hết chương 15
Mệt người với hai ông bà này ghê 😞😞