Lục Dương và Dương Thần Sơ mỗi người một ngả, kẻ đi bên phải, người rẽ bên trái, đi vào 'phòng thay đồ' đã được chuẩn bị sẵn.
Nói đúng ra thì nơi thay đồ này chỉ là bàn ghế và bìa tạo thành bốn bức tường thôi, không có chỗ treo quần áo, Dương Thần Sơ đành vắt bộ đồng phục nên tấm chắn ở giữa, Lục Dương cũng làm tương tự như vậy.
Cô cởi bỏ áo khoác ngoài, sau đó là áo dài tay ra, để tạm vào một góc, tay với bộ đồng phục trên tấm chắn, nhưng lại sờ phải một thứ gì đó mềm mại, ấm áp. Cô ngẩng lên, thì ra cô đang nắm phải tay của Lục Dương, hai người cùng không để ý mà với đồng phục, chẳng may bắt phải tay đối phương.
Dương Thần Sơ đưa tay sang trái định lấy đồng phục thì Lục Dương cũng đưa tay sang, hai người lại lần nữa chạm phải nhau, cô đưa sang phải anh cũng đưa sang phải, cứ như thế dây dưa một hồi.
Tính tình Dương Thần Sơ nóng nảy, nhất thời bực tức, nhảy lên tấm chắn, nhìn vào chỗ thay đồ của Lục Dương: "Anh muốn chết à? ", đập vào mắt cô là từng múi cơ bụng rắn chắc, màu da không ngăm đen hay mang màu lúa mạch, nhưng cũng không trắng bệch như mấy hoa hoa công tử, vừa đủ sáng để hấp dẫn đối phương.
Lục Dương không ngờ Dương Thần Sơ lại bạo dạn đến vậy. Xương quai xanh tinh xảo, đẹp đẽ hiện ra trước tầm nhìn của anh. Cô tuy làm phóng viên nhưng không đen như anh tưởng tượng, làn da trắng bóc, mượt mà, nhìn như vắt được ra nước.
Anh đưa tay lấy áo, mặc vào người, động tác tao nhã: "Còn muốn nhìn phía dưới nữa? ", giọng điệu thập phần trêu ghẹo.
Dương Thần Sơ sau vài giây thất thần, sực tỉnh, 'hứ' một tiếng rồi cũng lấy áo, nhảy xuống đất, mặc áo vào.
Mấy phút sau, hai người bước ra khỏi phòng học.
Dương Thần Sơ đã bỏ mái tóc búi xuống, buộc đuôi ngựa, trông trẻ trung vô cùng. Lục Dương đã đội mũ của cô vào, nhưng chiếc mũ kia cũng không che giấu hết được vẻ đẹp của anh, thấp thoáng dưới vành mũ là đôi mắt thâm sâu, môi mỏng và khuôn cằm cương nghị, vài sợi tóc rơi xuống, rủ vào mắt anh, cả người toát lên vẻ năng động, đúng chất học sinh trung học.
Tiêu Nguyệt đứng ngoài cửa cũng há hốc mồm, ngạc nhiên không nói thành lời, cô biết hai người này tuy trẻ thật, mặc đồng phục vào sẽ dễ cải trang, nhưng thật không ngờ, hiệu ứng lại tốt đến vậy, nhìn vào ai sẽ bảo họ đã hơn hai mươi chứ!
Cô đi đến gần hai người, ngó trước ngó sau: "Nhìn hai người giống một đôi quá! "
"Đừng nói lung tung. " cả Dương Thần Sơ và Lục Dương đều đồng thanh lên tiếng.
"Cũng rất ăn ý nữa. ", Tiêu Nguyệt tinh nghịch trêu chọc.
"Mong là ăn ý đúng như cậu nói chứ không phải là hợp tác như chúng ta vừa rồi. " Giang Thành Xuyên từ sau đi tới, cắt ngang hào hứng của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt dẩu môi, chán ghét hiện rõ qua nét mặt, không nói lời nào, trực tiếp coi Giang Thành Xuyên là không khí, tiếp tục xuýt xa hai người trước mặt.
Dương Thần Sơ thấy có người đến, cô nhận ra cậu ta, là người tham gia nhảy bao bố cùng Tiêu Nguyệt. Cậu học sinh này tuy còn trẻ nhưng tính tình lạnh lùng, trầm lặng, ít nói, cũng ít cười, nhưng mở lời ra là đúng trọng tâm, không nửa chữ dư thừa, lớn lên nhất định làm nên việc lớn.
"Đi thôi, mong anh chị giúp đỡ."
Giang Thành Xuyên mở lời với Lục Dương và Dương Thần Sơ, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Lục Dương bình ổn, nở nụ cười, xoa đầu Tiêu Nguyệt: "Coi như là giúp đỡ con nhóc này đi. "
Tiêu Nguyệt cười hì hì, để mặc cho anh làm rối tung mái tóc của mình.
Dương Thần Sơ không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng này lại thấy rất chướng mắt, một cảm giác không tên cứ nhen nhóm trong người, khiến cô khó chịu: "Đi thôi, sắp bắt đầu rồi. ", cô đi trước, không muốn chứng kiến cảnh tượng này. Giang Thành Xuyên tiếp đó cũng rời đi.
Lục Dương nhìn bóng lưng người phụ nữ đổ dài phía trước, ánh mắt thâm sâu, anh kéo Tiêu Nguyệt tiến về phía trước, để lại ánh vàng hắt hiu, cô tịch bên cánh cửa lớp học.
Vị trí của Dương Thần Sơ là gần cuối còn Lục Dương là người cuối cùng, hai người đứng ở khu vực thi đấu, vận động tay chân. Nhóm người chạy trước đã chuẩn bị, đứng ở vạch xuất phát, tiếng còi báo hiệu vừa dứt, ai nấy đều lao đi như tên bắn. Các đội ngang tài ngang sức, kiên quyết bám đuôi nhau cho bằng được. Chạy vài vòng đầu tiên, đội lớp 1-2, 5-3 và 4-8 đồng thời dẫn đầu, những đội còn lại bám theo sát phía sau, không khi lúc này sôi nổi hơn bao giờ hết, tiếng cổ vũ vang vọng, át cả tiếng của MC trên khán đài.
Dương Thần Sơ chăm chú đứng nhìn cô học sinh đang nỗ lực cầm gậy chạy phía trước, ánh mắt hiện lên sự lo lắng, hồi hộp. Lục Dương không biết từ khi nào đã đến gần, anh đứng sát vào Dương Thần Sơ, một bên vai của anh bị ánh mặt trời hắt vào, tỏa sáng vô cùng.
Ánh mắt Lục Dương cũng nhìn về phía trước, nhưng nhanh chóng nhận ra điểm bất thường. Trên cây gậy mà cô học sinh kia đang cầm có chấm đỏ liên tục nhấp nháy.
Cô gái kia chạy qua hai người đứng ngoài đường đua, Lục Dương nghe rõ tiếng đồng hồ đếm ngược, từng tiếng 'tích tắc' như nhát dao tử thần, đánh vào tâm trí anh, làm chấn động mặt hồ yên ả trong lòng anh.
Lục Dương huých nhẹ tay người bên cạnh. Dương Thần Sơ quay người lại, nhìn thấy là Lục Dương thì định làm ngơ, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh có vẻ khác thường: "Anh sao vậy? Bị say nắng à? "
Lục Dương nói nhỏ, anh không muốn để mọi người biết được tin này, chắc chắn sẽ khiến hội trường hoản loạn: "Có bom. "
Anh hầu như nói không ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình báo cho Dương Thần Sơ biết. Cô không hiểu, ánh mắt ngơ ngác: "Anh nói gì cơ? ", tiếng reo hò vang lên không dứt, khiến lời nói của cô bị đứt quãng.
Lục Dương cúi người xuống, nói thầm vào tai cô. Dương Thần Sơ há to miệng, suýt chút nữa thì hét lên, cô không tin vào những điều mình vừa nghe được. Đưa mắt nhìn kĩ cây gậy kia, giờ nó đã được chuyển sang tay một cậu học sinh khác, chỉ còn hai người nữa thôi, nó sẽ đến tay cô và Lục Dương, và rồi...phát nổ.
Cô nhìn chằm chằm cây gậy, đổ từng giọt mồ hôi lạnh, chậm chạp đưa ánh mắt về phía Lục Dương: "Giờ phải làm sao, báo 110 liệu họ có đến kịp không? "
Lục Dương phân tích tình hình, có thể thấy trên gương mặt anh đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, không biết là do ánh nắng kia chiếu vào hay do quả bom nguy hiểm kia nữa: "Nếu bây giờ báo cảnh sát, tối thiểu nửa tiếng nữa họ mới tới nơi được, lúc đó nơi này chắc chỉ còn lại mảnh vinh và xác người. Còn nếu như nói cho mọi người ở đây biết, lúc đó ai cũng hoảng loạn, nhỡ đâu làm quả bom kia phát nổ thì sao?", anh dừng lại, như suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói: "Tí nữa cô hãy cứ cầm nó, với tình hình hiện tại nó chắc chưa phát nổ ngay. Cô cố gắng chạy thật nhanh, nhưng nhớ phải tham gia cuộc thi như bình thường, tuyệt đối đừng để lộ. Khi đưa nó cho tôi rồi, tôi sẽ nhanh chóng quăng nó đi thật xa. Nếu tôi không nhầm, sau sân trung tâm là bãi đất trống khá rộng, có lẽ không nguy hiểm lắm. "
Dương Thần Sơ suy xét sự việc trước mắt, ngẫm lại cũng chỉ có làm theo cách của Lục Dương là an toàn nhất.
Cô mò xuống túi lấy điện thoại theo thói quen, nhưng quên mất đây là đồng phục học sinh, điện thoại cô đã để lại trong phòng học lúc thay đồ rồi.
Lục Dương nhìn động tác của cô, biết cô định làm gì, anh lên tiếng: "Tôi sẽ bảo Lý Thấm gọi 110." Anh cũng không mang theo điện thoại bên người, đa phần điện thoại của anh sẽ do quản lý hoặc trợ lý giữ. Lục Dương biết chắc Lý Thấm luôn theo sát anh ở phía sau, anh luồn lách qua đám người, đi đến chỗ Lý Thấm, gọi cho 110. Lý Thấm khó hiểu nhìn Lục Dương: "Anh gọi cho ai vậy?"
Lục Dương điềm nhiên đưa điện thoại lại cho Lý Thấm: "Cho gia đình thôi, không có gì cả, cậu mau đi chuẩn bị xe, một tiếng sau chúng ta đi.
Anh quay lại chỗ Dương Thần Sơ, cô gái này lấy lại bình tĩnh rất nhanh, vẻ hoảng sợ đã được che giấu khá tốt, chủ có ngón tay là không ngừng cọ sát vào nhau, khiến bàn tay cô đỏ ửng, đã vạch trần bộ mặt giả tạo của cô.
Lục Dương vỗ vai an ủi cô: "Không sao. "
Dương Thần Sơ ngước mắt lên nhìn Lục Dương. Không hiểu sao cô lại sợ hãi, lo lắng đến như vậy. Cô lo lắng vụ nổ này sẽ cướp đi vô số sinh mạng non trẻ phút trước còn ngập tràn nụ cười trên môi, nỗi ám ảnh về cái chết của bố mẹ cứ thế hiện về, cô nhìn thấy ánh lửa đỏ nuốt chửng mọi thứ, để lại tro tàn tiêu điều, xơ xác, đầy mùi chết chóc.
Cái vỗ vai an ủi của Lục Dương khiến cô phần nào an tâm, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng, đi tới đường đua, sắp đến lượt cô rồi.
Ngay khi học sinh kia đưa cây gậy vào tay cô, cả người cô như bị thiêu cháy bởi sức nóng của nó, lúc này đây, cô nghe rõ mồn một tiếng 'tích tắc', mỗi tiếng như một bước đi của tử thần, lạng lẽo, nguy hiểm đến tột độ.
Dương Thần Sơ lao nhanh về phía trước, cố gắng để bản thân chạy thật nhanh về phía trước.
Tiếng reo hò vẫn cứ vang lên, kích thích thính giác của cô, khiến cô càng thêm lo lắng, đáy lòng không ngừng nổi sóng to.
Cô không biết quả bom này sẽ nổ khi nao, uy lực ra sao, giờ đây cô chỉ có thể bị động tiếp nhận nó, cảm nhận sự tồn tại của nó.
Dương Thần Sơ trông thấy bóng dáng Lục Dương ở phía trước, anh hơi cúi người về phía trước, chỉ ít nữa thôi, trong bàn tay kia sẽ nắm giữ mạng sống của hàng nghìn con người tại đây.
Lúc này cô chợt cảm thấy khung cảnh này sao mà quen thuộc đến vậy, nó như đã từng, đã từng...xuất hiện trong ký ức của cô! Cô thấy nó rất quen, rất quen.
Dương Thần Sơ lắc đầu, xua tan hình ảnh kia đi, có lẽ vì hoảng sợ mà cô xuất hiện hiện tượng dejavu* thôi.
*Dejavu là hiện tượng tâm lý đặc biệt khiến chúng ta cảm thấy khung cảnh xung quanh rất quen thuộc mặc dù là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Dương Thần Sơ còn khoảng năm bước chạy nữa là tới chỗ Lục Dương, nỗi sợ hãi càng dâng lên cao hơn. Có thể quả bom này chủ cần chạy thêm một vòng nữa là sẽ phát nổ, cũng có thể khi chạm vào tay anh, nó sẽ hủy diệt mọi thứ.
Tiếng 'tích tắc' ngày một to và rõ hơn. Những học sinh gần cô cũng đã nhận ra sự khác thường, họ đổ dồn ánh mắt về phía cây gậy trên tay kia. Dương Thần Sơ gào to, đem hết sức lực còn sót lại phóng thích ra ngoài: "Lục Dương!!! "
Chiếc gậy vừa chạm vào tay Lục Dương, cô liền quay lại, đẩy người phía sau ra: "Mọi người mau tránh xa chỗ này ra, có bom, nhanh!! "
Những người có mặt ở hội trường kẻ nghe rõ thì tím tái mặt, ngừng tất cả hoạt động đang làm lại, kẻ không rõ chuyện gì thì tiếp tục cổ vũ.
Bầu trời bất chợt đen kịt, gió to nổi lên, cuốn bay lá rụng trên mặt đất lên, phút trước còn ánh vàng rực rỡ, bây giờ đã tựa địa ngục trần gian, có lẽ ông trời cũng đã bắt đầu nổi giận.
Lục Dương cầm chiếc gậy trong tay, âm thanh 'tích tắc' ngày càng nhanh hơn, phải nói là liên tục không ngừng, anh phát hiện ra nó sắp nổ, liền quay vài vòng, dùng tất cả sức mạnh ném chiếc gậy đi thật xa. Nhưng gậy chưa kịp bay đi thì đã phát nổ. Một tiếng 'bùm' như xé toạc không khí, cả hội trường lặng ngắt như tờ, màu đỏ rực bao trùm lên tất cả, máu tanh nồng nặc nơi nơi.
Hết chương 14