Đếm Ngược Đau Thương

Chương 1: Gặp mặt quá khứ




Anh em giống như ánh sáng ánh trăng. Ta khao khát được bên nhau, cùng nhau ngắm nhìn bình minh dạng, hoàng hôn tàn phai. Chỉ tiếc rằng, khi anh xuất hiện cũng lúc em phải ra đi. Đến khi em tồn tại, còn anh đã tan biến. Yêu nhau đến như vậy, nhưng ngoảnh lại, hóa ra chỉ toàn đau thương.
_______________


Bắc Kinh rơi vào những ngày nắng nóng cực điểm, không khí thấm đẫm mùi của nắng. Những ngọn gió trưa hè thoáng đi qua, vờn lá cây bạch quả trên hai vỉa hè của đường phố. Vài chiếc lá khô không cầm cự nổi, khẽ rơi xuống mặt đường, tạo ra âm thâm xào xạc.


Con đường trước mắt rộng thênh thang, lại bị thu hẹp bởi vô vàn chiếc xe, tình trạng tắc đường lại diễn ra vào giờ cao điểm.


Vài chủ xe không kiên nhẫn, liên tục nhấn còi, tiếng 'bíp bíp' xé toạc không khí.


Dương Thần Sơ lững thững đi trên vỉa hè, đôi mắt không ngừng quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, trong lòng thầm dự đoán, với tình trạng này có đến sáng mai vẫn sẽ tắc nghẽn.


Mái tóc dài đến ngang vai đã được cô búi gọn gàng phía sau. Ở giữa, vài sợi tóc nhô ra, như mầm non khát khao ánh sáng.


Thỉnh thoảng mới có một ngày được nghỉ phép, Dương Thần Sơ khoái chí đi đến siêu thị mua đồ ngon về ăn tối. Trước khi cô vào siêu thị, tình trạng này cũng như vậy, sau hơn một tiếng lững thững trong siêu thị, đi ra ngoài, cảnh cũng chẳng có gì khác biệt.


Dương Thần Sơ mua khá nhiều đồ, chiếc túi ni lông nặng trịch bám vào ngón tay của cô, siết chặt lại. Cô xuýt xa, khuôn mặt khẽ nhăn một cái, lại đổi chiếc túi sang tay kia. Biết trước nặng như vậy, cô thà vứt lại mấy món có phải hơn không. Đúng là cái miệng hại cái thân! Dương Thần Sơ thầm tự phỉ nhổ bản thân mình.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.


Dương Thần Sơ đi tới một chiếc ghế đá ở phía trước. Đặt túi đồ xuống, xoa xoa cánh tay đau nhức mấy cái, lấy điện thoại ra.


Vừa nhận cuộc gọi một cái, tiếng khóc lóc liên tục vang lên khiến cô giật mình. Cô để điện thoại ra xa, chờ đến khi trong máy không còn tiếng khóc nữa mới áp tai vào máy: "Cố Tư Niên! Em chán sống rồi hả? Muốn chị đây chết vì tổn thương màng nhĩ sao?"


Cố Tư Niên vốn đã nín khóc, nghe Dương Thần Sơ mắng một tràng dài như vậy thì lại càng khóc to hơn.


Ánh nắng tỏa ra từ mặt trời sà xuống cành cây bạch quả trên đỉnh đầu chỗ Dương Thần Sơ ngồi, tạo thành một vệt bóng dài trên mặt đất.


Cô ngắm nhìn vệt bóng trước mặt, mỉm cười, nói với Cố Tư Niên: "Nói đi, em lại gây ra lỗi gì nữa?"


Cố Tư Niên là thực tập sinh của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc. Con bé bình thường rất hoạt bát, đáng yêu nhưng lại rất dễ khóc, chỉ cần vài lời trách mắng từ người khác có thể khiến con bé suy nghĩ không thôi, rồi ngồi khóc nguyên ngày. Những lúc ấy, Dương Thần Sơ cô lại phải là người ngồi nghe con bé than thở và sau đó, đi giải quyết vấn đề, an ủi trái tim mong manh của thiếu nữ.


Cố Tư Niên thút thít, thỉnh thoảng nấc lên: "Hôm nay trưởng phòng Trương bảo em sắp xếp lại các tin tức theo danh sách, nhưng em lỡ xếp nhầm vị trí của một tin. Cuối cùng là bị trưởng phòng Trương mắng cho một trận té tát. Chị Thần Sơ, có phải em vô dụng lắm không?"


"Tư Niên, em nghe rõ cho chị, đây là họa em tự làm tự chịu!", Dương Thần Sơ phát cáu với con bé. Bình thường tính tình cô đã nóng nảy lắm rồi, giờ lại bực mình vì thời tiết nóng nực này lên tâm tình càng tồi tệ hơn. Thẳng thừng coi Cố Tư Niên là cá trên thớt, băm dập một trận để hả giận.


Cô tắt máy một cách bực bội, xách túi đồ nặng trịch về nhà.


Về đến nhà, Dương Thần Sơ ngay lập tức vứt túi đồ ra ghế, đi vào phòng ngue, đổ người xuống chiếc giường êm ái.


Không khí mát lạnh từ điều hòa tỏa ra, xoa tan khí nóng từ người cô. Cô ngửa mặt lên nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man.


Phải chăng nếu ngày ấy cô không bỏ đi đột ngột, liệu bây giờ cô có phải đau khổ với quá khứ như vậy hay không? Phải chăng mọi chuyện sẽ đi về với đúng quỹ đạo của nó?


Sẽ không có ai phải chịu tổn thương, sẽ không có ai làm bạn với quá khứ chật vật kia nữa. Vậy thì thật tốt, thật tốt...


Nghĩ đến đây, Dương Thần Sơ bàng hoàng. Sao cô có thể nghĩ đến điều này được, có thể do tâm tình không tốt nên suy nghĩ vẩn vơ. Suốt những ngày tháng qua, cô luôn cố gắng, cật lực làm cho bản thân bận rộn, chỉ để che dấu đi quá khứ không muốn nhắc tới của mình. Nhưng chỉ cần có chút thoải mái, được nghỉ ngơi là cô lại như vậy, ngu ngốc mà chìm đắm trong nỗi đau rẻ mạt, cô mỉm cười tự giễu, đứng dậy, đi vào phòng bếp nấu bữa tối.


Lúc mang túi đồ vào phòng bếp, cô mới phát hiện ra mình quên mua dầu ăn. Dương Thần Sơ đánh mắt nhìn chai dầu ăn trên kệ gia vị. Trong chai dầu chỉ còn vài giọt nhỏ dầu ăn, đừng nói là nấu một bữa ăn thịnh soạn, sợ rằng có rán một quả trứng xào cà chua cũng không đủ.


Cô thở dài ngao ngán, trí nhớ không tốt cũng thật phiền hà.


Dương Thần Sơ cầm theo ví tiền, đi mua dầu ăn.


Tình trạng tắc đường vẫn như vài chục phút trước, mảy may không chút thay đổi. Cứ đà này, không khí Bắc Kinh lại ô nhiễm hơn nữa vì khói xe mất.


Đi qua một chiếc xe đỏ sang trọng, cô thầm xuýt xoa. Chiếc xe này cũng phải đáng giá gấp mấy lần xế nhỏ nhà cô.


Cửa xe được hạ xuống, khuôn mặt thanh thoát, mái tóc ngắn gọn gàng của cô gái được hiện ra.


Mặt Thần Sơ biến sắc, nhưng nhanh chóng bị cô che dấu đi. Cô làm như không có gì đặc biệt, vội cúi đầu xin lỗi với cô gái trong xe, nhanh chóng đi đến siêu thị.


Chỉ tiếc trời không chiều lòng người tốt, cô mới đi được hai bước thì cô gái kia đã vội vàng mở của xe: "Dương Thần Sơ, cô đứng lại cho tôi!"


Thần Sơ dừng bước, quay mặt lại, không cảm xúc, khách sáo như người xa lạ: "Ồ, cô có việc gì sao?"


Tiêu Nguyệt nhìn quán cà phê đối diện: "Có chuyện gì vào ngồi uống nước không phải cô sẽ biết rõ sao?"


Nói xong, không cần Dương Thần Sơ trả lời, Tiêu Nguyên đã tiêu sái xuyên qua làn xe, đi về phía quán cà phê. Cô ta vẫn luôn như vậy, tự quyết định mọi việc mà không cần quan tâm tới ý kiến của người khác.


Dương Thần Sơ cũng không so đo nhiều, dù gì cũng chỉ là nói chuyện thôi mà, cô hiên ngang tiến về phía Tiêu Nguyệt.


Trong quán, khách không quá nhiều, đủ để xóa tan cảm giác cô đơn, lại không tạo ra sự bí bách. Phong cách trang trí hài hòa, yên tĩnh nhưng không quá buồn tẻ. Quả không hổ danh là 'nữ thần thương trường', con mắt quan sát, lựa chọn đến hoàn hảo.


Tiêu Nguyệt đi đến một bàn gần cửa sổ, lúc Dương Thần Sơ bước vào thì cô ta cũng đã nhàn nhã ngồi trên ghế. Ánh nắng từ bên ngoài, xuyên qua tấm kính thủy tinh mỏng manh, chiếu vào gương mặt sắc sảo của cô ta.


Làn da vốn đã trắng ngần, nay lại được ánh sáng chiếu vào, lại càng sáng sủa, đôi mắt long lanh hướng ra ngoài một cách vô thức.


Tiêu Nguyệt thấy Dương Thần Sơ bước vào quán thì ngoảnh mặt lại, nhìn cô tiến lại gần.


Trên bàn đã gọi sẵn đồ uống, Tiêu Nguyệt đánh mắt vào vị trí đối diện, ý bảo cô ngồi đó.


Dương Thần Sơ không nhanh không chậm ngồi xuống: "Có vẻ như thời gian của giám đốc Tiêu khá nhàn hạ nhỉ? Chi bằng hôm nào sắp xếp cho đồng nghiệp của tôi một buổi sáng?", cô mỉm cười, nhưng nụ cười lại không chút vui vẻ gì, toát ra vẻ lạnh lẽo.


Tiêu Nguyệt đứng trước lời mỉa mai của Dương Thần Sơ cũng chẳng hề gì, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ: "Cô biết chớp thời cơ như vậy sao không chuyển sang làm phóng viên kinh tế - chính trị?". Nói đến đây, cô ngập ngừng đôi chút, âm cuối còn kéo dài ra.


Một giây sau, lại vờ như vô tình nhớ ra: "Tôi quên mất, cô không dám đổi lĩnh vực. Xin lỗi! Xin lỗi!"


Thái độ giả dối, biểu cảm chán ghét như vậy, Dương Thần Sơ cũng chẳng buồn đôi co gì nhiều. Mục đích cô đến đây chỉ là để không phải dây dưa gì nhiều với người phụ nữ này giữa thanh thiên bạch nhật. Cô thờ ơ, mắt nhìn đồng hồ chạy, tay kia gõ theo nhịp xuống mặt bàn.


Tiêu Nguyệt thấy Dương Thần Sơ bình thản như vậy, trong lòng khó chịu không thôi. Tại sao người phụ nữ này có thể thờ ơ sau khi gây ra một loạt chuyện xấu xa như thế. Đúng là loại đàn bà vô tâm vô phế!


Tiêu Nguyệt cố nén lửa giận đã sớm sục sôi, nhấp một ngụm cà phê. Hương thơm ngào ngạt, mùi vị vừa đắng vừa chát theo lưỡi tràn vào cổ họng cô, phần nào dập tắt đi sự bực bội.


Không khí có chút căng thẳng, yên tĩnh đến lạ, chỉ còn tiếng xe cộ và vài tiếng nói chuyện khẽ khẽ vang lên.


Một lúc sau, Tiêu Nguyệt lên tiếng. Lần này giọng điệu cô không còn vẻ mỉa mai, bỡn cợt như trước đó: "Anh ấy về nước rồi."


Dương Thần Sơ biết 'anh ấy' trong miệng Tiêu Nguyệt là ai.


Cô vẫn lặng im, không lên tiếng.


"Cô phải chăng nên gặp anh ấy giải thích?"


Giải thích? Buồn cười, chuyện đã qua, giải thích chỉ khiến mỗi người càng dằn vặt hơn, vậy còn cần mấy lời thừa thãi ấy nữa sao?


"Hay cô đã quên hết mọi chuyện đã làm với anh ấy?", Tiêu Nguyệt vẫn kiên trì, moi móc từng quá khứ đau khổ của cô ra.


Lần này, cô không tiếp tục im lặng nữa nhưng lại chỉ 'à' một tiếng rồi thôi.


Cô ngưng gõ tay xuống bàn, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn.


Tiêu Nguyệt thật sự đã bị dáng vẻ này của cô chọc tức. Cô đứng dậy, miệng hét lớn: "Dương Thần Sơ! Cô..."


Chữ 'cô' còn chưa nói xong thì Tiêu Nguyệt đã để tiền xuống bàn, nóng nảy bỏ đi.


Lúc này, Dương Thần Sơ mới bỏ cốc xuống bàn. Thần sắc không ổn, mặt cô trắng bệch, tay đầy mồ hôi.


Tiêu Nguyệt chỉ cần bỏ đi muộn một chút nữa thôi, dáng vẻ chật vật này của cô có thể sẽ không che dấu nổi nữa.


Vừa nãy, vì để che dấu cảm xúc, cô không để ý trong cốc là cà phê sữa, đã uống một hơi hơn nửa cốc.


Cô bẩm sinh đã dị ứng với sữa đặc, giờ lại uống phải lượng lớn như vậy, sợ rằng không chịu nổi.


Dương Thần Sơ lảo đảo đứng dậy, hai tay chống xuống mặt bàn lạnh lẽo, cố thu lại vẻ chật vật, rời khỏi quán.


Bên ngoài, trời nắng nóng, mặt đường tỏa lên nhiệt càng khiến không khí oi bức hơn.


Dương Thần Sơ cố bước đi từng bước nặng nhọc, dần dần, cô kiệt sức, khuôn mặt tái mét cực độ.


Trời đất quay cuồng, cô...hình như lại nhìn thấy quá khứ... Quá khứ ấy, đã rời đi...đi mãi.


Hết chương 1