Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 6: Phản ứng hóa học quá tuyệt




(*Giải nghĩa:

– Phản ứng hóa học: Cái cụm này các bạn hay đu showbiz xem phim các kiểu chắc biết rồi, chemistry ấy, ý chỉ sự tương tác giữa hai nhân vật, hai diễn viên. Kiểu chemistry tốt là khi hai người ấy cho người khác cảm giác như họ là một cặp đôi yêu đương thực thụ.

– Mặt nóng dán mông lạnh: mình nhiệt tình với người ta nhưng lại bị người ta phũ cho, không quan tâm ấy. Cụm này thì thật ra tớ thấy đọc cũng dễ hiểu mà chưa tìm ra cụm nào thay thế nên để luôn.

–  Ăn gà: Từ lóng của game PUBG, tớ không chơi nên biết sơ sơ thôi, tóm lại là ý chỉ chơi trò PUBG, các bạn có thể google để biết thêm chi tiết nhé.

– Liên quan đến chú thích trên, gà tiếng Trung là ám chỉ trym nhé.)

Buổi tối có tới bốn tiết tự học, hai tiết của lớp văn hóa, hai tiết của lớp chuyên ngành, bất kể môn nào Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng có hứng thú, chỉ ngồi ngáp sái quai hàm.

Vất vả lắm mới chịu được đến giờ tan học, hai mắt hắn đã sắp không mở nổi nữa. Hắn lười không buồn rửa cả bảng pha màu, buông luôn xuống đất định mai rồi tính, La Hạo và Trình Vĩ đã chờ ở cửa lớp từ sớm xem ra vẫn còn hăng hái hơn hắn nhiều.

Thế mà hắn cũng chẳng biết bản thân bị chập cái mạch nào, lại chạy sang cửa lớp 4 ngó.

“Anh Nghiêm thích ai ở đây à?” La Hạo đứng sau lưng hắn vươn cổ nhòm “Cũng chả thấy lớp này có cô nào xinh…”

“Có mà.” Nghiêm Vĩnh Cận hất hất cằm về phía Bạch Chỉ “Không phải kia à.”

“Đậu má anh Nghiêm, đừng làm tôi buồn nôn.” La Hạo làm động tác nôn ọe.

“Nào, chúng ta đánh giá công bằng đi, chả lẽ Bạch Chỉ xấu à?” Nghiêm Vĩnh Cận dựa tường, giơ tay chỉ chỉ bên trong.

Trình Vĩ gật đầu tỏ ý tán đồng: “Đẹp, nhưng mà…”

“Nhưng mà nó có trym đấy!” La Hạo không nhịn được kêu lên.

“Biết, tôi có mù đâu.” Giọng điệu này của La Hạo không hiểu sao khiến hắn hơi bực mình.

Hầu hết học sinh trong lớp đều đã ra về, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người, vậy nên Bạch Chỉ đang thu dọn đồ đạc lại càng dễ thấy. Hình như bảng pha màu của cậu đã được rửa sạch từ lâu, đang nằm cô đơn bên cạnh giá vẽ, cậu lơ đãng ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải đường nhìn của Nghiêm Vĩnh Cận, cậu lập tức giơ ngón giữa với hắn.

Ha, thằng ranh này! Nghiêm Vĩnh Cận không chút do dự quăng lại cho cậu một ngón tay thối. Bạch Chỉ không trả đũa gì thêm, chỉ gỡ bảng vẽ của mình xuống, có điều khi đối mặt với Nghiêm Vĩnh Cận thì ngón giữa vẫn thẳng đứng như cũ.

Mặc dù tranh Nghiêm Vĩnh Cận vẽ chẳng khác gì đống phân, mắt thẩm mỹ của hắn cũng vẫn khá đủ dùng. Không phải nói quá, tranh Bạch Chỉ vẽ thật sự rất đẹp, phối màu, kết cấu, nét bút đều thuộc cảnh giới hắn không thể học nổi. Nói một cách đơn giản thì con người tên Bạch Chỉ này quả là một hình tượng mẫu mực hệt như sách giáo khoa, không phải hắn hâm mộ thèm muốn gì, nhưng cậu trăm phần trăm chính là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, con nhà người ta trong miệng các bố các mẹ, ngoại trừ cái phòng ký túc xá chung bây giờ, nếu xét theo quỹ đạo cuộc đời của một người bình thường thì cả đời này họ cũng sẽ chẳng thể có cơ hội xuất hiện bên cạnh nhau.

“Đồ ngốc…” Nghiêm Vĩnh Cận lén lẩm bẩm một câu, sau đó đột ngột há miệng hét “Này! Học sinh giỏi không tan học à!”

Tiếng la của hắn khiến La Hạo và Trình Vĩ không khỏi giật thót, những học sinh còn trong lớp cũng đều phải nhìn qua.

“Ông gọi nó làm gì!” La Hạo nhăn nhó “Ông với nó có gì mà nói?”

“Liên quan quái gì đến ông!” Nghiêm Vĩnh Cận mặc kệ cậu ta, bước thẳng vào trong lớp, đĩnh đạc ôm cổ Bạch Chỉ kéo ra ngoài: “Tan học rồi trò ngoan ạ!”

Bạch Chỉ không phản đối, ngoan ngoãn ra cửa cùng hắn.

Mặt mày La Hạo đã tái mét, nhưng cậu ta cũng không thể không chào hỏi: “Hi, anh bạn…”

Trình Vĩ cũng gật đầu có lệ.

“Chào mọi người.” Bạch Chỉ cong môi cười với họ “Các cậu là bạn của Tiểu Cận à?”

Tiểu… Tiểu Cận??!!

“Đậu má, rốt cuộc hai ông đã có gì rồi?” Trình Vĩ bị xưng hô này kích nổi hết da gà, cậu ta ghé sát tai Nghiêm Vĩnh Cận, thầm thì hỏi.

“Không phải… Tôi đây…” Nghiêm Vĩnh Cận phát hiện mình không thể giải thích được, không khỏi “chậc” một tiếng, ra sức kẹp cổ Bạch Chỉ “Tôi bảo này, cậu làm sao đấy, một ngày không gây chuyện thì cậu không chịu được à?”

Bạch Chỉ nhe hàm răng trắng với hắn: “Cậu chưa nói cho bạn cậu biết quan hệ của bọn mình à?”

Câu này khiến ngay cả Nghiêm Vĩnh Cận cũng phải vội tránh xa khỏi cậu: “Đậu má, Bạch Chỉ, cậu định làm người ta nôn luôn à, ai chơi kiểu ấy hả!”

Ba người hành động cứ như thể Bạch Chỉ là một bệnh nhân nhiễm virus lạ, chỉ thiếu mỗi bước đeo mặt nạ phòng hộ rồi cách xa cậu ba mét đảm bảo an toàn.

Bạch Chỉ không nhịn được bật cười: “Trò này không vui hả? Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”

Nghiêm Vĩnh Cận là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó lần nữa mặt dày sấn tới: “Ầy, cậu đúng là, tự dưng dọa tôi…”

Bạch Chỉ nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cảm: “Thế cậu cũng đừng có cà khịa tôi.”

Nghiêm Vĩnh Cận không chú ý tới thái độ của cậu, nghe vậy còn tưởng cậu đang đùa: “Cậu quản được ông đây à?”

La Hạo và Trình Vĩ chẳng có chuyện gì để nói với Bạch Chỉ. Tuy hai người học lớp 3, nhưng vì ở chung ký túc xá với học sinh lớp 4 nên họ cũng từng được nghe bạn cùng phòng kể chuyện về cậu. Đối với người tên Bạch Chỉ này, phương châm của họ là không chủ động giao thiệp, cũng không muốn giao thiệp.

Cứ thế một đường về ký túc xá, La Hạo và Trình Vĩ chợt phát hiện ra Nghiêm Vĩnh Cận lắm lời hơn họ tưởng rất nhiều. Hắn hết nhắc cái này lại đá sang cái nọ, tán gẫu không ngừng, miệng lưỡi linh hoạt cực kỳ. Bạch Chỉ cũng không phải kiểu hotboy học giỏi lạnh lùng, hai người tôi một câu cậu một câu, chẳng khác nào bạn bè thân thiết lâu năm.

“Bạch Chỉ, cuối tuần này cùng đi ra ngoài chơi đê.” Sau khi trở về phòng ký túc rửa mặt sạch sẽ, Nghiêm Vĩnh Cận vừa lau mặt vừa rủ.

Bạch Chỉ đang chỉnh giường chiếu, nghe hắn nói cũng chẳng ngẩng đầu: “Không được.”

“Đừng có nhạt nhẽo thế.” Nghiêm Vĩnh Cận nhoài người lên giường cậu “Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi!”

“Cậu thì mặn lắm à?” Bạch Chỉ xoay lại đối diện với Nghiêm Vĩnh Cận, nụ cười giả tạo đến mức hắn cũng phải nhận ra.

“Cậu làm sao đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận hơi bực “Mẹ nó tôi rủ cậu ra ngoài chơi thôi mà làm như tôi giết cha giết mẹ cậu không bằng, không đến mức chứ!”

“Đến mức.” Vẻ mặt Bạch Chỉ tức khắc lạnh đi, thậm chí còn chẳng màng tỏ ra chút lịch sự giả dối. Nghiêm Vĩnh Cận chưa từng thấy cậu như vậy, dường như nhiệt độ không khí xung quanh cũng đã hạ xuống.

“Mẹ nó cậu giở chứng hả!” Nghiêm Vĩnh Cận hùng hổ bò lại về giường mình “Mặt nóng dán mông lạnh, đệt!”

Chuyện vừa xảy ra không gây ảnh hưởng nhiều tới Nghiêm Vĩnh Cận, hôm sau hắn lại tung tăng như cũ. Đương nhiên hắn đã ít nói chuyện với Bạch Chỉ hơn, nhưng việc kéo cậu đi chơi thì hắn vẫn còn nhớ. Bởi lo rằng đến chủ nhật gọi Bạch Chỉ sẽ không đi, hắn còn thừa dịp cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt để lén dùng điện thoại cậu kết bạn wechat với mình, thuận tay “giúp” cậu sửa lại tên mình trong danh bạ.

Vào chiều chủ nhật mỗi tuần nhà trường sẽ cho học sinh được nghỉ nửa ngày, Nghiêm Vĩnh Cận luôn về nhà tắm rửa rồi chạy tới quán net chơi với La Hạo và Trình Vĩ suốt buổi. Nhà của ba người họ đều ở nội thành, cứ chơi vậy mãi thành thói quen.

“Chờ đã, tôi rủ thêm một người.” Nghiêm Vĩnh Cận lấy di động ra, không chút do dự gọi wechat cho Bạch Chỉ. Cuộc gọi đầu tiên còn chưa kịp đổ hai hồi chuông đã bị cậu cúp mất, may sao Nghiêm Vĩnh Cận lại cực kỳ cứng đầu, cứ gọi mãi gọi mãi, cuối cùng Bạch Chỉ đành phải bắt máy: “Cậu muốn làm gì?”

“Làm gì, còn làm gì được nữa! Đi ra đây chơi đi!”

Nhìn thấy tên Nghiêm Vĩnh Cận đã quá phiền, giờ còn phải nghe hắn nói, lông mày Bạch Chỉ càng cau chặt hơn: “Bận lắm, không đi.”

“Cậu thì có gì mà bận! Lại đang học chứ gì? Muốn học thì còn nhiều thời gian, nhưng mà cậu chỉ đi được đi chơi có một buổi chiều này thôi đấy!”

“Ờ.” Bạch Chỉ qua loa đáp, hai mắt vẫn dán chặt vào bài tập.

Nghiêm Vĩnh Cận ê a nói cả nửa ngày, kết quả đến cả tiếng trả lời đối phó cũng chẳng thấy đâu nữa.

“A lô? A lô? Bạch Chỉ!” Nghiêm Vĩnh Cận gọi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Nghiêm Vĩnh Cận bị cậu chọc cho cáu tiết suýt bật cười: “Con mẹ nó cậu bần nó vừa, có phải đang gọi điện thoại đâu, đến mau đê!”

“Có phải bạn học của con không?” Nghiêm Vĩnh Cận nghe được bên kia đầu dây có người hỏi, là giọng một phụ nữ đứng tuổi. Hắn lập tức tăng âm lượng: “Đúng đúng đúng cô ơi! Cháu là bạn cùng trường của Bạch Chỉ, cháu muốn rủ nó ra ngoài chơi, cô cho nó đi đi!”

“Sao cậu phiền thế?” Kỳ thực mấy tiếng này của Bạch Chỉ cũng không hàm chứa cảm xúc gì, thế nên Nghiêm Vĩnh Cận chẳng đoán nổi cậu có giận hay không, hắn còn đang muốn nói tiếp thì cuộc gọi đã bị ngắt rồi.

“Ông lại gọi Bạch Chỉ?” Trình Vĩ hơi cạn lời “Nó mà cùng chơi được với bọn mình à?”

“Còn chưa chơi cùng thì sao ông biết không được?” Giọng điệu của Nghiêm Vĩnh Cận có vẻ không vui.

“Tôi báo trước nha anh Nghiêm, nếu cậu ta mà làm lan hoa chỉ thì chắc chắn là tôi sẽ cười ầm lên đấy!”

Câu này của La Hạo khiến Nghiêm Vĩnh Cận bực đến phì cười: “Được, mẹ nó lúc ấy nếu ông không cười tôi sẽ đập cái đầu chó của ông ra bã!”

Đúng lúc này, âm báo điện thoại của Nghiêm Vĩnh Cận vang lên. Hắn mở wechat, là tin nhắn của Bạch Chỉ.

[Địa chỉ.]

Ừ, đúng phong cách của cậu, không thích nói mấy lời râu ria.

Nghiêm Vĩnh Cận nhanh chóng gửi địa chỉ rồi cầm di động đợi dài cổ, kết quả phía Bạch Chỉ lại không chút động tĩnh!

“Rốt cuộc là đến hay không?” La Hạo thò tới.

“Biến biến biến, cút sang một bên!” Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn được đẩy đầu cậu ta ra.

“Thế giờ bọn mình làm sao đây, chờ nó à?” Trình Vĩ cam chịu hỏi.

“Vào quán vừa chơi vừa chờ thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận dẫn đầu bước vào tiệm net.

Tuy nói là chờ, thế nhưng vừa bắt đầu trò chơi thì cả ba đã hoàn toàn chẳng đoái hoài tới bất cứ chuyện gì nữa. Cuộc chiến đang vào hồi căng thẳng, bả vai Nghiêm Vĩnh Cận bỗng bị ai vỗ một cái. Hắn nào có tâm trạng mà để ý, có điều người nọ thì không chịu buông tha, lại vỗ hắn một cái nữa.

“Đứa nào đấy hả? Làm cái gì thế!” Nghiêm Vĩnh Cận nhăn mày hét.

Tai nghe của hắn bị giật xuống đầy thô bạo, một luồng khí nóng thổi tới, ngay sau đó là thanh âm lạnh lẽo của Bạch Chỉ nhẹ nhàng rót vào lỗ tai: “*** cậu.”

Gai ốc dựng đứng từ lòng bàn chân sởn lên tận đỉnh đầu, cũng không phải bởi khó chịu mà là bởi một thứ cảm giác khác, cảm giác đến chính Nghiêm Vĩnh Cận cũng không cách nào phân định.

“Đậu má!” Nghiêm Vĩnh Cận đứng bật dậy. Hắn bưng chặt tai trái, nhưng từ khe hở giữa các ngón tay vẫn có thể thấy rõ vành tai đỏ như sắp rỉ máu.

“Ây, nhóc gà tơ.” Bạch Chỉ cười nhạt ghẹo.

“Anh Nghiêm làm gì thế hả?” La Hạo ngồi đối diện Nghiêm Vĩnh Cận la lên “Tôi vừa bắn nổ đầu một thằng đấy!”

“Anh Nghiêm nhà cậu trình còi quá, tôi đến dẫn các cậu đi ăn gà.” Bạch Chỉ nhếch mép kéo chiếc ghế bên cạnh Nghiêm Vĩnh Cận ra, ngồi xuống bật máy tính.

Tuy tâm trạng của Trình Vĩ và La Hạo vẫn còn mâu thuẫn, thế nhưng người ta đã ngồi xuống rồi, cũng không thể bảo “Anh bạn, tôi không chơi game với gay” được phải không? Họ cắn răng thêm Bạch Chỉ vào danh sách bạn bè trong trò chơi, chỉ có Nghiêm Vĩnh Cận vừa ấn thêm bạn vừa giật mình hỏi: “Cậu cũng ăn gà à?”

“Ăn gà? Gà gì? Con gà ấy ấy hả?” Bạch Chỉ vẫn đeo nguyên biểu cảm thường ngày, không chút xấu hổ nói ra mấy câu thô thiển khiến Nghiêm Vĩnh Cận đỏ rần cả mặt. Hắn không khỏi mắng: “Cút mẹ cậu đi! Đừng có nói bậy nói bạ ở đây!”

(*Gà = trym.)

Thật là kỳ lạ, bình thường hắn vẫn đùa giỡn lung tung với Trình Vĩ La Hạo mà, sao đến lượt Bạch Chỉ thì hễ nghe mấy câu bỉ ổi đó hắn lại cảm thấy… vừa ngứa ngáy vừa quái dị vậy?

Bạch Chỉ mỉm cười, không tiếp tục nói nữa. Vừa lúc bốn người đã lập xong nhóm, cùng bắt đầu vào trò chơi.

Đánh xong một trận, La Hạo không đợi Nghiêm Vĩnh Cận phát biểu ý kiến đã hô to: “Phê vãi!”

Dường như sau một ván chơi, cái nhìn của họ với Bạch Chỉ đều đã thay đổi.

“Anh em, chiến thêm ván nữa đê!” La Hạo kích động “Cậu chơi đỉnh vãi lúa!”

“Đã bảo anh Nghiêm nhà các cậu không được đâu mà.” Bạch Chỉ cố ý liếc sang bên cạnh.

Đậu má, sao câu này nhả ra từ miệng cậu lại cứ có cảm giác khác khác?

“Này, con mẹ nó cậu nói cho rõ ràng, ông đây làm sao mà không được, cậu thử rồi hay sao hả!”

“Đâu có.” Cậu bỗng nhiên bước đến trước mặt Nghiêm Vĩnh Cận, chỉ đứng cách hắn một khoảng rất rất gần “Hay là để đến tối bọn mình thử xem?” Trong lúc Nghiêm Vĩnh Cận còn đang sững sờ, cậu lại ngồi xuống ngay ngắn “Dẹp đi, cậu chắc chắn không được bằng tôi.”

“Cút mẹ mày đi!”

Bốn người đang chuẩn bị chơi tiếp, Viên Miêu Miêu mà Vương Khả đột nhiên bước vào.

“Chào các anh!” Vương Khả ngọt ngào chào hỏi họ “Mọi người đang chơi trò gì thế?”

Sao hai cô nàng này lại tới? Nghiêm Vĩnh Cận đảo mắt về phía La Hạo đối diện, cậu ta liền chắp hai tay tỏ ý “xin tha mạng”. Được rồi, không cần phải đoán, chính xác là tên này gọi người ta đến! Bốn thanh niên dắt theo hai cô bé đi “ăn gà”? Khoan bàn chuyện họ có chơi được không, chỉ cần nghĩ đến đã thấy chán lắm rồi.

“Hey, Tiểu Khả, Miêu Miêu!” La Hạo đã gọi người ta tới, nếu không chào hỏi thì quá khó coi. Cậu ta vội vàng ló ra, giả lả cười: “Sao hai em đến nhanh thế? Bốn bọn anh đang chơi game, chờ bọn anh một lúc nhé.”

“Oa, thì ra anh này là bạn của các anh!” Vương Khả rất tự nhiên lên tiếng chào Bạch Chỉ “Chào anh nhé~”

“Chào em nhé.” Bạch Chỉ bắt chước giọng của cô, cười híp mắt đáp.

Ván chơi mới đã bắt đầu, có điều lần này Nghiêm Vĩnh Cận chơi không hề thoải mái như trước, chắc hẳn Trình Vĩ và La Hạo cũng vậy.

Hai cô gái kia ngồi đó, tuy Viên Miêu Miêu rất yên tĩnh nhưng Vương Khả lại hoàn toàn trái ngược, cứ líu ríu không ngừng, quả thực nói không biết mệt. Có lẽ cô nàng thích Bạch Chỉ nên rất tập trung tán gẫu với cậu, mà Bạch Chỉ cũng thể hiện phong độ đàn ông, thậm chí còn cho cô ngồi vào ghế của mình, dạy cô chơi game nữa! Thế này họ có thể chơi tốt được mới là lạ!

“Aaaa, có người! Á!” Đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận sắp nổ tung. Hắn gỡ tai nghe xuống cổ, trong loa vọng ra tiếng kêu ngọt lịm của Vương Khả, mà lỗ tai hắn cũng đang phải chịu trận! Đã vậy Bạch Chỉ còn đổ thêm dầu vào lửa, cứ cố tình kiên nhẫn với cô nàng: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Không phải sợ, chúng ta có mai phục ở đây.”

Ha ha, mai phục ở đây bằng không khí à?

La Hạo cũng không khỏi khó chịu, chẳng riêng vì kỹ năng bắn súng quá rác mà còn bởi tiếng cười yểu điệu của cô bé kia. Cậu ta vẫy vẫy tay đánh tiếng: “Này, hai em! Đánh game suông hơi chán, hay bọn mình ra ngoài chơi nha?”

“Được!” Vương Khả lập tức đồng ý.

Tên La Hạo này rất đen tối, vừa ra khỏi quán net đã đề xuất cả nhóm đi chơi nhà ma mới khai trương trong nội thành, còn cố ý xếp Viên Miêu Miêu và Nghiêm Vĩnh Cận vào cùng một lượt.

Viên Miêu Miêu vốn tính thẹn thùng, khi ở tiệm net chẳng khác nào người vô hình, thế nhưng trò nhà ma ấy lại hù dọa cô bé ít nói này đến khóc toáng!

Đây không phải là cơ hội ngàn năm có một ư! La Hạo nhanh nhảu: “Ây dô, anh Nghiêm, con gái nhà người ta khóc rồi, thế giao cho ông nhé.”

Cậu ta nháy nháy mắt với Nghiêm Vĩnh Cận, ý bảo hắn đưa cô bé về. Có điều Nghiêm Vĩnh Cận hoàn toàn không muốn đưa cô về trường đâu, hắn mà đi thì Bạch Chỉ phải làm sao bây giờ? La Hạo và Trình Vĩ vốn có thành kiến với cậu, ba người đó cùng về được chắc?

“Sao lại giao cho tôi được, đúng không? Ở đây còn có con gái, nói chuyện ý tứ một tí.”

“Ôi dào ơi thôi thôi, anh Nghiêm ạ, có gì mà phải chú với chả ý nhờ, đúng không?” La Hạo nhìn hắn, nháy nháy mắt liên tục.

Hai người đưa đẩy mãi không xong chuyện, Vương Khả đành mở miệng trước: “Cái nhà ma này đúng là ghê quá, nếu tiện thì anh Nghiêm Vĩnh Cận với anh Bạch Chỉ đưa hai bọn em về được không?”

“Đương nhiên.” Vậy mà Bạch Chỉ lại cười đồng ý.

Mặt Nghiêm Vĩnh Cận tức khắc đen kịt.