Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 21: Chung chăn chung gối




Cái cổ của Nghiêm Vĩnh Cận xoay đi không được mà không xoay cũng không xong, cứ vươn ra cứng ngắc.

Bạch Chỉ vỗ vỗ gáy hắn: “Thả lỏng.”

Đâu phải ai cũng giống cậu, cần có kinh nghiệm đến mức nào mới làm được như vậy chứ? Nếu là trước kia thì Nghiêm Vĩnh Cận còn có thể trơ lì phần nào, nhưng vừa mới nghỉ liền bảy ngày, tạm thời hắn khó mà tiếp thu nổi chuyện kích thích đó.

Hắn thả lỏng theo lời Bạch Chỉ, đờ đẫn cúi đầu. Chợt thấy phía dưới cửa sổ có một con mèo không biết đã nằm đây từ lúc nào, nó kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, hù Nghiêm Vĩnh Cận giật lùi mấy bước.

“Đờ mờ! Sao trong trường lại có mèo?”

“Căn tin có nuôi một con, nhưng hình như không phải con này.” Bạch Chỉ dõi mắt nhìn theo con mèo kia. Ngoài cửa có một nữ sinh đang đứng, cô ta nhẹ nhàng ôm nó lên, thân mật vuốt ve bộ lông khô héo ảm đạm.

“Đây… Là người hay ma thế?” Nghiêm Vĩnh Cận xoay người, cẩn thận quan sát.

“Hay cậu đoán thử xem.” Bạch Chỉ dập thuốc lá “Về lớp học đi.”

“Về á?!” Hắn không nghe nhầm chứ! Cô gái và con mèo nọ còn đang chắn ngay cửa nhà vệ sinh, họ muốn về thì nhất định phải đi ngang qua cô ta, lỡ đâu… Trong đầu Nghiêm Vĩnh Cận đã hiện ra đủ thứ hình ảnh kinh dị.

“Ừ, không thì còn thế nào?” Bạch Chỉ xung phong ra ngoài trước. Khi cậu lướt qua người nữ sinh, cô ta không nhúc nhích cũng không thể hiện chút cảm xúc nào, hệt như một pho tượng đá.

Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng theo gót cậu.

Đáng tiếc hắn không tốt số như Bạch Chỉ. Nữ sinh kia đột nhiên tóm lấy cánh tay hắn, nở một nụ cười đáng sợ khiến khóe miệng nứt tới lỗ tai: “Hắn phải chết! Hắn phải chết!”

Bạch Chỉ đang định ngăn cản, Nghiêm Vĩnh Cận đã hoảng sợ gạt tay cô ta ra: “Đậu má cô điên à!”

Bạch Chỉ vội vàng kéo hắn lại, chạy lên tầng.

“Lần sau đừng có tiếp lời chúng nó.” Hai người chạy gần đến đầu cầu thang mới dừng bước.

Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu ra sao: “Không phải, tôi cũng có muốn đâu! Vừa nãy cậu không nghe thấy chứ cô ta bảo “hắn phải chết”, nói cái quái gì chả hiểu, rõ là đang nói hươu nói vượn mà!”

“Cậu quan tâm nhiều làm gì.” Bạch Chỉ lại căn dặn “Lần sau nếu không đến lúc bắt buộc thì đừng có tiếp lời, biết chưa?”

“Biết biết.” Nghiêm Vĩnh Cận đành đáp.

Hai người cứ thế tách ra, quay về phòng mỹ thuật của mình.

Tan học, Nghiêm Vĩnh Cận không đi cùng Trình Vĩ, La Hạo mà tìm cớ mò tới cửa lớp của Bạch Chỉ.

Các học sinh khác đều đã bắt đầu thu dọn, chỉ có cậu vẫn đang chăm chú vẽ như còn trong tiết.

“Học thần, bọn mình cũng đi thôi?” Nghiêm Vĩnh Cận chờ đám bạn cùng lớp của cậu đi hết rồi mới chạy vào, ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Đợi một tí.” Miệng nói như vậy nhưng mắt Bạch Chỉ hoàn toàn không rời khỏi bảng vẽ một giây.

“Đợi gì mà đợi, người mẫu cũng đi mất tiêu rồi kìa?”

“Thế cũng không ảnh hưởng đến việc chỉnh sửa tranh của tôi mà.”

Đãi ngộ hiện tại của Nghiêm Vĩnh Cận quả thực là một trời một vực so với khi xưa, trước kia chắc chắn Bạch Chỉ sẽ chẳng thèm để ý tới hắn.

Chậc chậc chậc, làm bạn trai của Bạch Chỉ quá hạnh phúc! Cậu quá biết cách cưng chiều người ta. Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi thỏa mãn ngắm nhìn cậu.

“Mặt tôi dính nhọ à?”

“Hả? Không đâu.”

“Không thì cậu nhìn tôi làm gì?”

“Tôi… Nhìn thì làm sao, mất miếng thịt à?” Kỳ thực lúc này Nghiêm Vĩnh Cận rất muốn nói “cậu còn đẹp hơn hoa”, thế nhưng câu ấy quá sến, hắn không thốt ra miệng được. Cảm giác cứ như lời của mấy cô thiếu nữ trong phim, nói xong tưởng chừng còn có bong bóng màu hồng bắn ra khắp nơi.

“Không, nhưng bị cậu nhìn tôi khó chịu lắm.” Bạch Chỉ cố ý giơ ngón giữa với hắn.

“Đờ mờ, Bạch Chỉ!” Nghiêm Vĩnh Cận nhào qua làm bộ bóp cổ cậu, cậu cũng rất phối hợp lè lưỡi trợn trắng mắt, trông… rõ là đáng yêu.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi ngây dại.

Giờ khắc này, hành động của họ đều thuận theo tự nhiên. Hai người chầm chậm tiến tới gần nhau, hai đôi môi áp sát.

Cảm giác hệt như điện giật vậy, toàn thân Nghiêm Vĩnh Cận đều cứng lên. Nói thế nào đây… Nó không đáng ghét, chỉ là có phần… khiến người ta không biết làm sao.

Một tay Bạch Chỉ đang bám chặt bảng vẽ, tay còn lại của cậu vô thức đè gáy Nghiêm Vĩnh Cận, làm sâu thêm nụ hôn này.

Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên vang một tiếng “rầm”, động tĩnh không hề nhỏ khiến Bạch Chỉ lập tức buông Nghiêm Vĩnh Cận, quay nhìn ra cửa.

Một thứ không rõ lộc cộc lướt qua, vừa khéo dừng trước cửa lớp cậu.

Nhìn kỹ lại, không ngờ là một cái đầu người!

Giữa hành lang vắng ngắt chỉ có phòng mỹ thuật của họ, một cái đầu im lìm nằm ngay cửa… Bầu không khí kinh khủng đến vậy mà họ có thể coi như không biết, bình thản bàn chuyện yêu đương!

Nghiêm Vĩnh Cận cũng phải khâm phục trái tim thép của mình.

Tiếc rằng cảnh đẹp cứ luôn phải bị thứ phá đám nào đó chen ngang.

Cuối hành lang vọng lại tiếng khóc thê thảm.

“Xem ra là đang giục bọn mình về ký túc xá sớm sớm.” Bạch Chỉ thu dọn qua loa, đứng dậy đi rửa tay. Cậu mở vòi nước, thứ ào ào chảy ra không phải nước trong mà là máu đỏ dính nhớp.

Cậu bình tĩnh như không tắt vòi đi, ngoắc ngón tay gọi Nghiêm Vĩnh Cận: “Lại đây.”

Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu sao bỗng cảm thấy cổ họng khô rang. Tuy miệng cằn nhằn nhưng cơ thể hắn vẫn rất ngoan ngoãn bước tới bên Bạch Chỉ: “Để làm gì?”

“Giúp tôi lấy tờ giấy ướt trong túi quần.”

Mẹ nó, xem ra đã có chuẩn bị sẵn rồi! Quả nhiên gặp ma thành quen thì cũng lường trước được nhiều chuyện.

Bạch Chỉ lau sạch tay rồi tắt đèn khóa cửa như mọi ngày. Khi lướt qua cái đầu người đầm đìa máu, cậu không hề chuyển mắt, làm bộ như hoàn toàn chẳng thấy gì.

“Cậu có biết cậu như thế làm đám ma quỷ rất mất mặt không?”

“Thế xin hỏi là phải làm sao mới giúp chúng nó “có mặt”?” Bạch Chỉ rất nghiêm túc bắt đầu thảo luận vấn đề này với Nghiêm Vĩnh Cận “Cho nó một đá bay đầu à?”

“Việc nặng nhọc như thế không phiền đến ngài, để em làm hộ.” Ở bên cạnh Bạch Chỉ, nhìn gương mặt luôn thản nhiên của cậu, dù gặp chuyện đáng sợ đến mấy hắn cũng không kinh hãi.

“Được, anh hùng, lên tầng đá bay đầu nó đi!”

“OK thôi, ngài nhìn cho kỹ đấy!”

Hai người đang đùa giỡn, giữa chiếu nghỉ cầu thang đột ngột xuất hiện một nữ sinh mặc đồng phục khác với đồ của khối lớp họ. Từ miệng cô ta vọng ra tiếng khóc quen thuộc – chẳng phải chính là âm thanh họ nghe thấy khi ở phòng mỹ thuật sao?

Bạch Chỉ tiếp tục xuống dưới. Lần này Nghiêm Vĩnh Cận đã nhớ lời dặn, bắt chước cậu cắm đầu đi về phía trước, không làm gì khác cả.

Nhưng đến tầng kế tiếp, nơi chiếu nghỉ cầu thang vẫn thấy nữ sinh kia, cô ta vẫn đang ngồi khóc.

Nghiêm Vĩnh Cận liếc tấm bảng gắn trên vách, con số đã giảm xuống chứng minh họ đích xác đang xuống tầng, không gặp quỷ dựng tường. Vậy… Đúng là cô ta đang bám theo họ không chịu tha?

Hai người coi như không thấy, đi thẳng xuống tầng một. Lần này nữ sinh nọ vừa khéo an vị ở chân cầu thang, cũng không biết cô ta lấy đâu ra nhiều nước mắt đến thế.

Được rồi, muốn tránh cũng chẳng nổi.

Nào ngờ Bạch Chỉ lại hành động không theo lẽ thường, nghiêng người lách qua cô ta!

Trong khoảnh khắc khi cậu đi ngang, nữ sinh bỗng nhiên vươn tay níu ống quần cậu, ngẩng khuôn mặt lốm đốm huyết lệ: “Bạn ơi, đầu mình mất rồi!”

Lúc này, Nghiêm Vĩnh Cận còn phản ứng nhanh hơn Bạch Chỉ. Hắn nhảy lên tung một cước từ phía sau, đạp cho cô gái kia ngã gục: “Cút con mẹ mày đi! Đầu mày ở trên cổ đấy còn gì!”

Nói rồi kéo Bạch Chỉ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

“Cậu anh dũng thế từ bao giờ đấy?” Lúc nào rồi mà Bạch Chỉ còn có tâm trạng trêu ghẹo!

“Bớt xàm! Ông đây vẫn anh dũng xưa giờ!” Hắn gào lên, có điều bước chân đã dần chậm lại.

Giữa sảnh tầng một, vài cái xác không đầu đã tụ tập ở đó từ lúc nào. Bọn chúng đều mặc bộ đồng phục học sinh không rõ của khóa nào, cánh tay cứng ngắc vươn ra tìm kiếm gì đó như kẻ mù vậy.

Hai người muốn tìm một con đường khác, nữ sinh khi nãy đã đuổi tới rồi.

Sau khi bị Nghiêm Vĩnh Cận đạp một cú, cái đầu của cô ta treo lủng lẳng bên cổ bằng một mẩu da thịt còn dính liền, mới chạy mấy bước đã rớt. Cái đầu rơi xuống đất vẫn há miệng hét lên thảm thiết: “Đây không phải đầu của tôi! Đây không phải đầu của tôi!”

Theo tiếng gào của cô ta, những cái xác khác đều đổ xô về phía Nghiêm Vĩnh Cận và Bạch Chỉ. Mặc dù không có đầu khiến chúng không thấy đường, nhưng bước chân của chúng vẫn rất nhanh.

“Đờ mờ phải làm sao bây giờ…” Nghiêm Vĩnh Cận nắm chặt cổ tay Bạch Chỉ, hai người không ngừng lùi lại.

Mẹ kiếp. Nghiêm Vĩnh Cận âm thầm chửi thề.

Lần này hay rồi, chạy cũng không thoát nổi. Chẳng mấy chốc hai người đã bị đám xác chết bao vây.

Con ma nữ sinh nọ từ từ lại gần. Hiện tại cô ta cũng không còn đầu, thế nhưng dường như vẫn có thể nhìn được sự vật, kỳ diệu hơn nữa là còn có thể suy nghĩ! Cô ta im lặng hồi lâu tựa hồ đang quan sát bọn họ, lát sau, từ trong cần cổ kia phát ra giọng nữ trầm nặng: “Tôi muốn cái đầu này! Tôi muốn cái đầu này!”

Cô ta chỉ vào Bạch Chỉ!

“Đùa gì thế!” Nghiêm Vĩnh Cận vội chắn trước Bạch Chỉ. Có mấy cái xác mò tới muốn bẻ đầu cậu, hắn lập tức tung ra một đá, nhưng cú đá này cứ như thể đá vào khối sắt, đau đến khiến hắn phải nhăn mặt.

“Mau nghĩ cách thử đi!” Nghiêm Vĩnh Cận sao có thể để lũ kia ngắt đầu Bạch Chỉ như hái táo được, bọn chúng chết cả rồi mà! Chỉ là có rất nhiều đôi tay đang hướng vào người phía sau hắn, da thịt bọn chúng cứng như sắt thép, hắn đẩy không ra, tránh không thoát, đánh không lại! Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng kinh hoàng.

“Cậu đừng che trước tôi!” Vài lọn tóc của Bạch Chỉ bị tóm giật, mặt cậu méo xẹo vì đau, có thể thấy nếu không có Nghiêm Vĩnh Cận bảo vệ, đầu cậu đã sớm lìa khỏi cổ “Mục tiêu của chúng nó là tôi! Cậu ngồi thấp xuống rồi chui ra chạy trốn từ phía dưới đi!”

Nghe mà xem nghe mà xem, mẹ nó cậu đang nói tiếng người hả! Nghiêm Vĩnh Cận sao có thể làm được chuyện đó! Hắn đè đầu Bạch Chỉ ép cậu ngồi thụp xuống, những cánh tay tức thì vươn theo, hắn vội vàng dùng lưng mình chặn hết đám tay này. Bọn chúng là người chết vô cảm, từng ngón tay không do dự nhanh chóng lôi xé đồng phục của hắn.

“Trong đây còn có ai à?” Một tiếng la lớn đột ngột vang lên, cảnh tượng kia chớp mắt tan biến.

Nghiêm Vĩnh Cận ngẩng đầu, ông bác giữ cửa đang cầm đèn pin chiếu vào trong, có lẽ là chuẩn bị khóa cửa.

Hắn vội vàng đứng lên: “Có có bác ơi!”

“Muộn thế này rồi sao còn chưa ra?”

“Bọn cháu ngồi vẽ thêm một lúc thôi mà.” Hắn cười hê hê đáp.

“Ồ, chịu khó thật đấy.”

Nghiêm Vĩnh Cận tiếp lời ông vài câu rồi cùng Bạch Chỉ chạy về ký túc xá. Đã khá muộn rồi, thiếu chút không kịp về trước khi ký túc xá khóa cửa.

Vừa về tới phòng, Bạch Chỉ lập tức bắt Nghiêm Vĩnh Cận cởi áo ra.

“Làm gì!”

“Tôi còn làm gì khác được!” Bạch Chỉ không buồn phí lời với hắn, đích thân ra tay.

“Úi úi úi!” Nghiêm Vĩnh Cận càng cảm thấy quái dị hơn, cản cậu lại “Tôi tự xử.”

Hắn cởi chiếc áo đồng phục cộc tay mặc bên trong ra, khắp vùng lưng chi chít vết ứ máu.

“Tôi xem chân cậu một chút.”

Nhìn vẻ mặt của Bạch Chỉ như gặp phải chuyện bất thường, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không dám qua loa có lệ, nhanh chóng cởi giày ra.

Không ngờ bàn chân đá vào xác chết lúc nãy đã bật móng. Vừa rồi quá căng thẳng nên hắn không phát hiện, giờ chỉ thấy đau đớn vô cùng.

“Đờ mờ! Cái thứ kia là sắt thật à!” Nghiêm Vĩnh Cận giật mình kêu lên.

Bạch Chỉ lặng người, chăm chú nhìn hồi lâu. Cậu đột nhiên cúi xuống cầm chậu rửa chân của Nghiêm Vĩnh Cận lên, đổ nước nóng trong phích ra, lại vào phòng vệ sinh thêm nước lạnh, xong đâu đấy, cậu bưng chậu nước đặt trước mặt Nghiêm Vĩnh Cận: “Ngâm một tí đã.”

Nghiêm Vĩnh Cận “ừm” một tiếng, đặt chân vào.

Bạch Chỉ tiếp tục mở ngăn tủ của mình, lấy ra một hộp băng cá nhân.

“Không sao đâu!” Nghiêm Vĩnh Cận đoán ra ngay cậu muốn làm gì, hấp tấp kêu “Cậu không phải làm hộ tôi đâu! Phiền lắm!”

“Im.” Bạch Chỉ không nghe, chờ hắn rửa chân xong thì khăng khăng đòi dán băng cá nhân cho hắn.

“Được rồi được rồi, không sao thật!” Nghiêm Vĩnh Cận nhất quyết không chịu đưa chân ra.

Bạch Chỉ không làm gì được, đành ném hộp băng qua: “Tùy cậu.”

Trông thái độ có vẻ giận rồi.

Kỳ thực giờ đã không còn đau nữa, mặc dù lúc mới đá một cú kia quả là rất đau.

Nghiêm Vĩnh Cận xỏ dép, đi tới sau lưng Bạch Chỉ: “Này, Bạch Chỉ, Hương Hương?”

“Làm sao?” Bạch Chỉ thở dài một hơi, xoay lại.

“Không có gì…” Hắn xem xét biểu cảm của cậu “Cậu làm sao thế?”

Bạch Chỉ im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu vì tôi mà gặp quá nhiều rắc rối.”

“Không phải…” Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu cậu đã gây rắc rối gì cho mình? Nếu là chuyện gặp ma gì gì đó thì hắn đã biết từ lâu rồi, hắn cam tâm tình nguyện mà! Hắn làm bộ cả giận: “Từ giờ cậu đừng có nói mấy câu này, không thích nghe!”

“Lần sau đừng quan tâm đến tôi nữa.” Bạch Chỉ vô cùng nghiêm túc nói.

Nếu có thể cho cậu một bạt tai, Nghiêm Vĩnh Cận đã sớm đập chết cậu!

“Cái quái gì đấy! Đừng quan tâm đến cậu? Hai bọn mình còn phân biệt cái gì nữa?”

Bạch Chỉ ngồi trên ghế, không đáp nửa lời.

“Ý cậu…” Nghiêm Vĩnh Cận chợt nhận ra “Cậu muốn chia tay tôi?”

Bạch Chỉ vẫn giữ nguyên thái độ cũ.

“Là tự cậu nói bọn mình vừa mới bắt đầu!” Giọng Nghiêm Vĩnh Cận càng lúc càng thêm lớn “Giờ sao có thể nói đổi ý là đổi ý luôn hả? Cậu muốn chia tay nhưng tôi không đồng ý đâu!”

Bạch Chỉ tiếp tục im lặng.

Tình huống này khiến Nghiêm Vĩnh Cận rất khó chịu. Hắn sợ nhất là khi Bạch Chỉ không nói lời nào. Ầm ĩ cũng được, la hét cũng được, dù sao cũng phải biểu đạt ra để hắn hiểu được cậu muốn gì chứ! Cứ ngồi đó ai biết là cậu có ý gì? Hắn không phải con giun trong bụng cậu, đoán thế nào đây!

Hai người cứ giằng co như vậy, hồi lâu sau, Bạch Chỉ phất tay nói: “Được rồi, ngủ đi.”

“Bạch Chỉ, rốt cục cậu có ý gì!” Thẳng thừng lảng sang chuyện khác, giỏi lắm! Lửa giận của Nghiêm Vĩnh Cận càng bốc cao hơn.

“Tôi chỉ không muốn…” Nói đến phân nửa, Bạch Chỉ mím môi ngừng lại.

“Không muốn gì?” Nghiêm Vĩnh Cận không buông tha “Không muốn tôi cũng gặp mấy thứ kia theo cậu? Cứ coi như quan hệ của chúng ta không phải thế này thì chẳng lẽ trước giờ tôi chưa từng gặp à!”

Bạch Chỉ nhìn hắn. Ánh mắt cậu vô cùng phức tạp, trong giây lát, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không thể nói rõ trong đó hàm chứa cảm tình gì.

Cuối cùng, cậu chỉ “ừm” một tiếng.

Đệt! Rốt cuộc cậu muốn sao!

Bạch Chỉ bò lên giường. Nhìn bóng lưng cậu, Nghiêm Vĩnh Cận thật muốn lôi quách cậu xuống mà lắc lắc thử cái đầu kia, xem xem có phải vừa rồi cậu bị mấy xác chết nọ dọa cho sợ choáng váng không.

Bạch Chỉ vừa nằm xuống, Nghiêm Vĩnh Cận cũng leo lên theo.

“Cậu làm gì thế?” Lần này tới lượt Bạch Chỉ hoảng hốt.

“Không làm gì, sợ thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận đã hiểu, muốn đối phó với cậu thì chỉ có thể mặt dày quấn quýt.

“Sợ gì?” Bạch Chỉ đẩy vai hắn “Mau xuống đi!”

“Tôi sợ gì kệ tôi, cứ sợ đấy thì sao?” Nghiêm Vĩnh Cận cố ý nằm chết dí bên cạnh cậu.

Bạch Chỉ không đáp. Nhịp thở của cậu bỗng trở nên nặng nề.

“Cậu nói xem, sao cậu cứ luôn cố ý mời gọi tôi thế?” Tiếng cười bất đắc dĩ của cậu vang lên ngay bên tai Nghiêm Vĩnh Cận.

“Không mời gọi cậu thì chắc chắn cậu sẽ phớt lờ tôi.” Hắn nghĩ bằng đầu gối cũng biết phản ứng của Bạch Chỉ với mình. Ngẫm lại xem, ban đầu cậu ghét bỏ hắn thế nào! Từng câu từng chữ đều sặc mùi thuốc súng! Làm như hắn là kẻ thù vậy.

“Vừa nãy tôi không nói chuyện là đã lờ cậu đi rồi, không phát hiện hả?”

“Tôi…” Giờ hắn phải trả lời sao… Người ta đường đường chính chính thừa nhận kìa!

“Được rồi, ngủ đi.” Bạch Chỉ đột nhiên lật người ôm lấy mặt Nghiêm Vĩnh Cận, hôn chụt một tiếng thật vang.

Cái hôn này khiến Nghiêm Vĩnh Cận ngượng chín người. May mà đèn đã tắt nên Bạch Chỉ không nhìn thấy, nếu không… Chẳng biết cậu sẽ cười chê hắn thế nào nữa.

Đây rõ ràng là một chiếc giường đơn, hai người gối chung gối, đắp chung một tấm chăn mỏng, vai kề sát vai đến có thể nghe rõ từng tiếng tim đập. Tuy quả thật có phần chật chội, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận không thể không thừa nhận… Hắn chưa bao giờ được ngủ ngon như đêm nay.