Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 19: Bạn của Bạch Chỉ




Hai người đều bị hiện tượng bất ngờ kia dọa kinh hoảng, sững sờ đứng đó.

Lát sau, Bạch Chỉ nói đùa: “Cậu thấy không, còn có người vỗ tay cho bọn mình kìa. Chắc là kiểu hoan hô cho tình yêu mà người ta hay nói đấy.”

Cậu có chắc là đang không ôm cua không vậy???

Nghiêm Vĩnh Cận thầm phỉ nhổ. Đúng lúc này, dạ dày hắn lại rất không biết điều mà kêu lên một tiếng.

Bạch Chỉ nhìn hắn, hắn lập tức đỏ mặt nói: “Chịu thôi, tôi đói rồi.”

Cũng phải. Bạch Chỉ nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rưỡi, không đói mới lạ.

“Thế bọn mình đi ăn cơm thôi. Nhưng mà chắc căn tin chả còn gì ngon đâu, tôi mời cậu ra ngoài ăn, coi như kỷ niệm ngày đầu yêu đương.” Nói rồi Bạch Chỉ đi về phía cửa. Nghiêm Vĩnh Cận vội kéo cậu lại: “Khoan đã, bọn mình cứ thế đi ra ngoài á?”

“Không thì sao?”

Không thì… Nghiêm Vĩnh Cận quả thực không thể nghĩ ra vế sau cho câu này.

Mặc kệ nó, đi thì đi, có gì mà sợ. Đã cùng Bạch Chỉ trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, hắn nên quên luôn cái sợ từ lâu rồi mới phải.

Bát tự của Bạch Chỉ yếu, Nghiêm Vĩnh Cận xung phong mở cửa lớp trước.

Ngoài dấu tay máu trên ô cửa kính, bên ngoài không có gì khác thường. Bạch Chỉ cũng vẫn như mọi ngày, nên làm gì thì làm đó, trái ngược với Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí không dám thò chân ra.

“Xin hỏi anh, cái chân này của anh mới mọc đấy à?”

“Không phải… Bạch Chỉ, cậu có ý gì hả?” Nghiêm Vĩnh Cận thanh minh cho mình “Chẳng qua tôi…”

“Hơi sợ?” Bạch Chỉ nói trúng ngay tim đen của hắn.

Đương nhiên Nghiêm Vĩnh Cận sẽ không chịu nhận: “Gì cơ! Cậu đừng có mà nói vớ vẩn!”

“Nghe tôi nói này, Nghiêm Vĩnh Cận.” Bạch Chỉ bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc “Yêu ma quỷ quái thường lợi dụng tâm lý sợ hãi của con người, nếu cậu không sợ thì chúng nó cũng chẳng làm gì được cậu cả.”

“Nhưng cậu…”

Bạch Chỉ cười khổ: “Có bao nhiêu người giống tôi chứ?” Cậu hắng giọng một tiếng, vỗ vỗ lưng Nghiêm Vĩnh Cận “Vía cậu nặng, nên là cứ nhấc chân lên mà bước đi!”

Bị Bạch Chỉ trêu chọc, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hai người đi một đoạn vẫn không phát hiện điều gì khác thường, có lẽ dấu tay máu kia chỉ để hù dọa họ một chút thôi. Tâm trạng căng thẳng của Nghiêm Vĩnh Cận cũng phần nào dịu xuống.

Các phòng học của lớp mười một đều ở tầng cao nhất. Khi họ xuống tới tầng bốn, cánh cửa lớp học ngay sát chân cầu thang đột nhiên tự động bật mở.

Nghiêm Vĩnh Cận vô thức quay nhìn Bạch Chỉ, muốn trưng cầu ý kiến của cậu.

“Đừng để ý đến nó.” Bạch Chỉ không hề chớp mắt, tiếp tục xuống cầu thang. Nhưng kết quả lại là “quỷ dựng tường”, đi mãi vẫn không thấy điểm cuối.

“Xem ra người ta không chịu thua cậu rồi.” Rốt cuộc cũng có cơ hội châm biếm Bạch Chỉ một lần, tất nhiên Nghiêm Vĩnh Cận sẽ không bỏ qua.

“Được, thế bọn mình đi xem xem.”

Bị ánh mắt cưng chiều của Bạch Chỉ chiếu tới, toàn thân Nghiêm Vĩnh Cận lập tức nổi da gà – hắn còn chưa kịp thích nghi với mối quan hệ mới của họ đâu.

Hắn rón rén bước tới cửa lớp học, Bạch Chỉ ung dung theo sau, bộ dạng chẳng khác nào đang dạo phố.

Nghiêm Vĩnh Cận nín thở nhòm vào trong. Đã qua giờ tan học, vậy mà trong phòng lại chật kín những học sinh đang ngồi múa bút thành văn! Hắn thiếu chút tưởng rằng mình tan lớp sớm đó.

Bước ngoặt bất ngờ đây hả?

Bất kể thế nào, hiện giờ hẳn là tất cả các lớp đều đã tan, cảnh tượng này khá kỳ quặc. Nghiêm Vĩnh Cận không dám tiến lên phía trước, sợ khiến đám học sinh trong lớp chú ý, hậu quả của việc đó không ai có thể tưởng tượng nổi đâu.

Bạch Chỉ lại không như vậy. Cậu dứt khoát đứng ngay giữa cửa, hô: “Tan học rồi, ngồi làm gì đấy?”

“Đậu má! Bạch Chỉ cậu làm gì thế!” Nghiêm Vĩnh Cận hoảng hốt vươn tay kéo cậu.

Bạch Chỉ chỉ nói một câu, nhưng bọn họ nguy rồi. Các học sinh đang cúi đầu chăm chỉ làm bài lũ lượt ngẩng đầu, phô ra từng gương mặt trắng bệch không pha màu máu, hoàn toàn không giống mặt người sống chút nào! Trong đôi mắt đen ngòm của họ từ từ chảy ra dòng chất lỏng đỏ thẫm, từng giọt từng giọt rỉ xuống, rơi tí tách trên sách vở. Những khuôn miệng nhợt nhạt từ từ cong lên tạo thành hình cung quái dị, trong phòng học liên tiếp vang lên tiếng cười!

“Cậu trêu chúng nó làm gì!” Nghiêm Vĩnh Cận thật muốn khâu quách cái miệng của Bạch Chỉ lại.

“Cậu tỉnh táo tí đi, dù chúng ta không chọc vào bọn nó thì bọn nó cũng đến chọc mình mà! Như tôi đây gọi là đánh úp giành thắng lợi, hiểu chưa?”

… Cái quái gì! Rõ ràng cậu đang ngụy biện cho hành động tự tìm chết của mình thì có!

“Này, sao em không vào lớp học?” Một bàn tay chợt vỗ lên vai Bạch Chỉ, cậu quay đầu, thấy một cô giáo đi giày cao gót. Thoạt trông cô giáo này rất bình thường, vấn đề là cô ta vừa cười lên thì da dẻ trên mặt bỗng rào rào tróc xuống như vôi quét tường vậy.

“Em nhầm lớp ạ.” Bạch Chỉ túm lấy tay Nghiêm Vĩnh Cận, quay đầu bỏ chạy.

“Em chính là học sinh lớp cô, cô từng thấy em rồi, không được trốn học, quay lại ngay!” Cô giáo kia nhất định không buông tha. Mới đuổi theo họ vài bước, chân cô ta cứ như thể vốn đã gãy lìa, toàn bộ bàn chân quặt sang một bên, chỉ có thể dùng mắt cá chân để chạy, tuy vậy tốc độ vẫn cực kỳ khủng khiếp!

“Đã bảo cậu đừng có trêu vào cô ta mà!” Nghiêm Vĩnh Cận dần dần chạy nhanh hơn Bạch Chỉ, giờ đã thành hắn đang lôi cậu chạy thục mạng.

Hửm? Sao Bạch Chỉ không nói gì?

Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu nhìn, suýt chút bị dọa chết đứng.

Hóa ra người hắn đang kéo là cô giáo kia!

Giờ khắc này da mặt cô ta đã bong ra hết, chỉ còn lại lớp thịt nám đen thối rữa bên trong. Hắn thậm chí còn có thể thấy vài con giòi bọ màu trắng đang chui qua chui lại trên bộ mặt ấy.

“Mặn” quá rồi! Nghiêm Vĩnh Cận cố gắng hất tay cô ta ra, có điều dù hắn ra sức đến thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay như chiếc kìm sắt kẹp chặt đó!

“Cô muốn làm gì!” Nghiêm Vĩnh Cận cố duy trì một khoảng cách nhất định với cô giáo nọ.

“Về lớp học.” Cũng không biết biểu cảm trên mặt cô ta có thể gọi là nụ cười hay không “Học sinh phải lên lớp.”

“Tao lên cái đầu mày ấy!” Nghiêm Vĩnh Cận nhảy lên tặng cô ta một đá. Rốt cục cũng thoát được gông cùm, hắn quay lưng lao thẳng xuống cầu thang.

Khi sắp chạy được tới tầng trệt, Nghiêm Vĩnh Cận khựng lại.

Bạch Chỉ đâu?

Không đúng! Hắn vội chạy trở về.

Nhưng hắn tìm một vòng tầng bốn cũng không thấy bóng dáng Bạch Chỉ. Vô lý! Một người to đùng đang sống sờ sờ mà cứ thế biến mất, nếu tin này là thật thì chắc chắn sẽ leo ngay lên trang nhất ngày mai!

Nghiêm Vĩnh Cận cố ép mình tỉnh táo lại. Hắn cẩn thận hồi tưởng những chuyện vừa xảy ra, Bạch Chỉ tách khỏi mình lúc nào…

Được rồi, phòng học!

Nghiêm Vĩnh Cận nhanh chóng đi tới phòng học quái dị kia, nhưng giờ đó chỉ là một gian phòng học bình thường, cũng có nghĩa cửa phòng đang khóa chặt.

Hắn hấp tấp tiến đến bên ô cửa kính, đôi mắt không khỏi trợn tròn. Cảnh tượng hắn đang thấy còn khiến hắn kinh hãi hơn bất kỳ thứ yêu ma quỷ quái nào từng xuất hiện.

Trên đường ống sưởi hơi của lớp học này là Bạch Chỉ đang treo cổ tự vẫn!

“Đậu má!” Nghiêm Vĩnh Cận điên cuồng giật chốt cửa, nhưng cửa đã khóa là khóa thật, không phải ảo giác như lúc trước, chắc chắn sẽ không tự mở ra. Có điều nếu mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác, vậy Bạch Chỉ làm sao vào trong được? Đây rõ ràng là hai mệnh đề mâu thuẫn!

Gọi bác bảo vệ dưới tầng một tới mở cửa? Không kịp! Hắn không biết Bạch Chỉ đã treo cổ bao lâu, lỡ như… lỡ như… Hắn không dám tưởng tượng nữa.

Hắn phải tìm cách. Nếu muốn vào trong thì chỉ có thể vào từ cửa sổ trên tường hành lang thôi.

Khung cửa sổ này nằm rất cao lại rất hẹp, Nghiêm Vĩnh Cận không dám chắc bản thân có thể chui lọt hay không, nhưng hiện tại nhất định phải thử một lần. Hắn hít sâu một hơi, lùi lại mấy bước rồi bất ngờ đạp mạnh lên vách tường trắng phau, để lại một dấu chân lấm bẩn. Mượn lực đu lên bệ cửa, cánh tay phải tức thì đau nhói, hắn vội đổi tay trái bám lên, tay phải cũng không nhàn rỗi mà ra sức kéo cửa – Có hy vọng rồi! Cửa sổ phòng học này không bị khóa từ bên trong!

Chớp mắt khi đẩy được cánh cửa ra, Nghiêm Vĩnh Cận nhanh nhẹn dùng tay phải ôm lấy khung cửa, lúc này hắn mới dám thở ra một hơi.

“Bạch Chỉ!” Nghiêm Vĩnh Cận lớn tiếng gọi. Bạch Chỉ tức khắc như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thân thể giật mạnh một chút, sau đó cậu bắt đầu điên cuồng giãy giụa.

Nghiêm Vĩnh Cận không dám chậm trễ, vội vàng nhảy vào trong phòng. Hắn chẳng đoái hoài đến việc mình đã va đổ bao nhiêu chiếc bàn, hoảng hốt leo lên chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ, ôm lấy hai chân Bạch Chỉ đỡ cậu xuống.

“Cậu không sao chứ?” Nghiêm Vĩnh Cận vỗ vỗ sau lưng Bạch Chỉ. Cậu ho dữ dội như sắp văng cả phổi ra ngoài, hắn còn thấy rõ cả vết dây tím đỏ hằn lại trên cái cổ trắng nõn.

“Còn sống.” Bạch Chỉ thở dốc nói.

“Sao cậu lại vào được đây?”

Bạch Chỉ chỉ lắc đầu.

Hai người nghỉ ngơi tới khi ổn định lại, chuẩn bị đứng lên, lúc này Nghiêm Vĩnh Cận mới phát hiện hai chân Bạch Chỉ không xỏ giày!

“Giày cậu đâu?” Nghiêm Vĩnh Cận nhìn bốn phía.

“Không biết.” Bạch Chỉ vuốt dấu tích trên cổ, cũng lia mắt tìm kiếm theo hắn.

“Ấy, cậu đừng có nhúc nhích, bẩn hết tất bây giờ, để tôi đi tìm!”

Bạch Chỉ vẫn không yên lòng: “Cậu cởi giày ra đưa tôi, tôi đi tìm, tay cậu…”

“Đừng có lằng nhằng, tôi chả sao hết!”

Nghiêm Vĩnh Cận mò mẫm tìm từng góc phòng, cuối cùng cũng thấy giày của Bạch Chỉ trong thùng rác, nhưng lại thiếu dây giày.

“Dây giày của cậu đâu?” Nghiêm Vĩnh Cận đang thắc mắc bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn đường ống sưởi hơi bên trên, vẻ mặt đầy quái dị.

Dây giày của Bạch Chỉ buộc trên đường ống, đó chính là thứ cậu vừa dùng để treo cổ.

Nghiêm Vĩnh Cận đứng lên bàn, vất vả lắm mới gỡ được hai sợi dây xuống. Đúng là siêu đẳng, để đảm bảo Bạch Chỉ có thể treo cổ mà cặp dây này đã được thắt thành nút chết luôn rồi.

“Nhìn xem, phải hận cậu đến mức nào chứ.”

Bạch Chỉ vừa buộc dây giày vừa thờ ơ đáp: “Chắc vậy.”

“Rốt cuộc cậu gặp phải cái gì thế?”

Bạch Chỉ ngậm miệng không trả lời.

“Thôi, tôi hỏi cậu phí nước bọt.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng có hứng chất vấn, dù cậu có nói cũng chắc chắn không phải đáp án thực sự mà hắn muốn biết.

Hai người đứng lên, quan sát xung quanh một vòng. Nghiêm Vĩnh Cận đúng là đã phá cho lớp người ta tan hoang cả, họ đành dọn dẹp một chút rồi leo cửa sổ ra ngoài, có điều lần này có bàn làm bệ đỡ và Bạch Chỉ giúp sức, Nghiêm Vĩnh Cận chui ra dễ dàng hơn nhiều.

Hiện giờ muốn ăn ngon một bữa cũng chẳng kịp nữa, đã sắp tới giờ về ký túc xá rồi. Cả hai đến quầy bán đồ ăn vặt mua một túi đồ lớn rồi quay về phòng ăn tạm.

“Lần trước ai mua cho cậu lắm đồ ăn vặt thế?” Bạch Chỉ vừa ăn vừa làm bộ hỏi vu vơ.

“Hỏi làm gì, điều tra nợ cũ à?” Nghiêm Vĩnh Cận nheo mắt nhìn.

“Không, hỏi tí thôi.” Bạch Chỉ lập tức đoán ra “Viên Miêu Miêu? Vương Khả?”

“Đủ rồi nha!” Nghiêm Vĩnh Cận vội ngăn cậu lại “Cậu biết thừa là hai người ấy!”

“Rồi, mà này, hai cô ấy bây giờ còn gặp chuyện quái lạ gì nữa không?”

“Chắc không nhỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận cũng không rõ “Tôi không hỏi.”

“Cậu để ý một tí đi!”

“Đậu má, tôi quan tâm mấy cô ấy làm gì!” Nghiêm Vĩnh Cận cạn lời “Cậu còn đang nghi ngờ tôi à?”

“Không phải.” Bạch Chỉ vui vẻ “Là tôi để ý được chưa? Với lại đang yên đang lành tôi nghi ngờ cậu làm gì?” Cậu giơ chai coca trong tay lên “Nào, để chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta yêu đương, cụng ly!”

“Ai thèm chúc mừng với cậu!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, Nghiêm Vĩnh Cận vẫn cụng chai với cậu.

“Cậu lại cứu tôi thêm một lần.” Bạch Chỉ cười híp mắt nhìn hắn “Xem ra cậu đúng là linh vật của tôi.”

“Nói thừa.” Nghiêm Vĩnh Cận dương dương tự đắc.

“Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là linh vật.”

“Đừng!” Quá khó nghe mà… Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi lộ vẻ ghét bỏ.

“Sao không được?” Bạch Chỉ thắc mắc.

“Thế tôi gọi cậu là hoa khôi thì cậu có đồng ý không?”

“Được thôi, cậu thích gọi gì thì gọi nấy.” Bạch Chỉ bỗng hạ giọng “Tốt nhất cứ gọi là daddy.”

Nghiêm Vĩnh Cận sửng sốt. Thanh âm của Bạch Chỉ thật sự quyến rũ, có điều nội dung thì hắn không dám gật bừa: “Cậu cút đi!”

Bạch Chỉ phá lên cười.

Sau đó, cậu đột nhiên chuyển chủ đề sang chuyện vừa xảy ra: “Lúc cậu kéo tôi chạy, tự nhiên tôi bị lôi luôn về hồi còn bé.”

“Gì?” Nghiêm Vĩnh Cận ngơ ngác một hồi mới hiểu ra cậu đang nhắc đến chuyện gặp ma ở trường “Cơ mà hồi còn bé chắc chắn cậu không chơi cái trò gì như treo cổ tự tử mới phải!”

Bạch Chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười này lại đắng cay hơn bất cứ lúc nào khác.

Vào khoảnh khắc ấy, cậu dường như đã mất quyền kiểm soát cơ thể của mình, hoàn toàn không phát hiện ra người kéo mình chạy đã không còn là Nghiêm Vĩnh Cận. Người kia quay đầu lại, là Tô Diệp ngày nhỏ, mà cậu cũng đã biến thành bộ dạng thời thơ bé. Cảnh tượng đó hoàn toàn không toát ra chút cảm giác kỳ lạ nào, tựa như đây mới chính là hiện thực.

Hai người họ cùng đi chơi xích đu – trò chơi ngày xưa họ yêu thích nhất. Có lẽ khi ấy cậu cũng đã bắt đầu tháo dây giày ra, dùng nó treo mình lên đường ống sưởi.

Bạch Chỉ ngày bé rất kỳ lạ, cậu không thích nghịch cát, không thích chạy nhảy trên đường phố giống những đứa bé trai bình thường, cậu chỉ thích cùng Tô Diệp chơi những trò chơi mà đám trẻ khác cảm thấy phát ngán. Khi đó cậu chỉ có một người bạn là Tô Diệp, cứ vậy cho tới bây giờ.

“Cậu còn có bạn á?” Nghiêm Vĩnh Cận nhìn cậu đầy bất ngờ.

“Cậu cũng có bạn mà, sao tôi không được có?”

“Không phải, cậu nói thật chứ không lừa tôi hả? Sao tôi chưa nhìn thấy bạn cậu bao giờ?” Nghiêm Vĩnh Cận quả thực vô cùng tò mò về người bạn này của Bạch Chỉ.

“Cái trường to thế này, ai cậu cũng gặp rồi chắc?” Bạch Chỉ không nhịn được lườm hắn “Ngay cả tôi cậu cũng chỉ từng nghe nói chứ chưa thấy mặt bao giờ, đấy là bọn mình còn cùng khối chuyên đấy nhé.”

“Cậu nói thế ý là bạn cậu cũng học trường mình hả?” Nghiêm Vĩnh Cận nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời của cậu.

Bạch Chỉ gật đầu.

“Hôm nào giới thiệu tí đi.” Nghiêm Vĩnh Cận giơ cùi chỏ huých cậu.

“Được.” Bạch Chỉ gật đầu.

Về phần hôm nào đó cụ thể là ngày nào giờ nào, cậu lại im lặng không nói.

Người bạn kia… E rằng hắn sẽ mãi mãi không có cơ hội gặp mặt.