Đêm Nay Rời Cảng

Chương 8: D ca




Lục Hiển trở về Vĩnh Hoa Đạo đã gần đến rạng sáng, đúng là Mỹ viện, hộp đêm náo nhiệt nhất nơi này. Phố xá ít ỏi tự nhiên có thêm ba năm người đến rồi đi, đẩy cửa ra thì đầy nhà ồn ào, bọn đầu trâu quỷ quái, những đứa con gái thối nát, tiếng nhạc ầm ĩ mức làm người ta phát bực đến nổi quăng vỡ chén.

Thích Mỹ Trân đi xuyên qua liên tục những gian phòng có ngọn đèn mờ ám, gặp từng đám tiểu thư thiếu gia õng ẹo làm dáng mặc cho người khác chọn lựa,sở thích của các lão già dâm đãng ở đây là tươi cười xinh đẹp, đương nhiên, các cô gái ở đây ai cũng dốc sức làm, muốn ăn thì phải làm, đầu tiên phải phóng khoáng, làm mama thì thế nào, ngồi phía trên tươi cười, cho dù bị những tên dê xồm kia sờ soạng, cũng chỉ có thể cười làm lành, làm bộ làm tịch chống đẩy trêu ghẹo, ui da, quỷ hà, các cô gái xinh đẹp nhiều như vậy mà còn ăn đậu hủ của ta! người nọ nhất định sẽ nói, ai cũng không so sánh được với bà chủ phong tao ý nhị.

Trước lạ sau quen, ba lần bốn lượt thành quen, người nào thích đại mỹ nữ, người lại thích kiểu lolita, ai nhiều kinh nghiệm, ai kinh doanh đường thủy, ai kinh doanh thường bộ, trong đầu cô như có một danh sách, cô nhớ rất rõ ràng.

Ngành dịch vụ này, khách hàng là thượng đế.

"Sao D đại ca đến trễ vậy? Nói nhỏ với anh này, hôm nay có một cô mười bảy tuổi mới đến, vừa xinh đẹp vừa nuột nà, nếu anh không muốn thì em đưa cho Thái tử đó nha" Annie là Bắc cô*, làm ở đây từ lâu**, trước kia đã từng theo Thích Mỹ Trân bôm ba, bây giờ cũng có thể xem là có vài phần mặt mũi, kết giao với Tần Thái tử không ít, nhưng mà cũng chỉ là đàn bà con gái mà thôi, lại làm cái nghề này, chưa đến 30 thì đã thấy ngày tận thế mất rồi, tâm nhãn thì ít mà tính khí thì lớn, không biết hòa nhã đúng lúc, muốn quản chuyện của Thái tử, còn hắn thì coi tiền như rác.

*không hiểu Bắc cô là gì, chắc là cô gái đến từ phía Bắc

** câu này em chém

Lục Hiển gãi gãi đầu, nhìu mày, bàn tay tìm bật lửa trong túi quần, nhìn ngọn đèn chợt sáng chợt tắt, hắn nhếch môi cười tà mị, lại nhìn hai tên Yuong and Dengerous diễn một màn huynh đệ tình thâm, đeo chiếc thắt lưng thật thấp, một dây xích sắt trên lưng, sợi dây xích kêu ầm ầm, toàn thân Hàng long phục hổ***, mười hai giờ rảnh rỗi không có việc gì làm đi trên đường tuần tra, sau đó mẹ và vợ đều bị người ta hiếp chết, hai anh em ôm nhau, nung nấu lập chí báo thù.

*** khỏe mạnh cường tráng

Có một tên đứng dưới đài hô to, đẹp trai, mạnh mẽ đến mê người.

"Mỹ Trân ơi? ANh đến tìm em"

Ánh mắt Annie chuyển đậm sang nhạt, ảm đạm nói: "Phúc khí của bị Mỹ Trân thật tốt, có D đại ca thương. Một tuần lễ rồi đó****, hắn bốc phét bảo so quyền để quyết định, anh biết không, Quyền ca để tâm chị Mỹ Trân lắm, quấn chị ấy không tới nữa giờ thì không buông tha đâu. Còn có, đêm nay Thái tử cũng hỏi anh vài lần, nói anh cướp công gì đó"

**** vẫn là chém, chỗ này để bảy lẽ bảy gì đó @@

Lục Hiển xua tay: "Ừhm, được". Được cái gì mà được, hai năm trước cứ tưởng khởi đầu suông sẻ, ai ngờ tên Thái tử trở về, bị chèn ép mà không dám lên tiếng, cho nên mới nói, cuộc đời thay đổi, làm lớn một chút cũng không nên quá tuyệt tình, để không phải sau này đến cơm cũng không ăn nổi.

Lục Hiển chạm mắt Tần Tử SƠn, một phòng người ghé vào một đoàn trượt băng, trước tiên thì bắt hắn dùng bạch phiến, có độ tinh khiết cao, chủng lọai mới nhất, lại uống rượu, uống những ba chén xuống bụng, uống đến cả người toàn mùi rượu mới pha trò, Tần Tử Sơn là con trai của Tần Tứ gia, từ nhỏ được đưa ra nước ngoài tránh sóng gió, đi học nhiều, tốn tiền nhiều, lớn lên thì trở về đây làm việc, giày Tây lòe loẹt, thích nghe thủ hạ nịnh. Hận nhất là Lục Hiển, cũng là một trong những người đứng đầu của bang, khắp nơi ở đâu cũng dành danh tiếng với hắn, thật muốn chết mà.

Bên cạnh Tần Tử Sơn là Tôn Tiến Lương nói: "Ai cũng có mỹ nhân hầu hạ, D đại ca sao lại không có chứ, sao lại thiếu xót thế này? Yên tâm, có giữ lại hàng mới cho anh đây. A Mị, đứng lên chơi với D ca hai cây"*

*chắc là xìn xầm uống bia hoặc trò gì đó

Trong góc ghế salon, một cô gái kiều kiều mị mị đứng lên, không kém Annie chút nào, đầy đủ nõn nà, Tôn Tiến Lương sờ đùi cô ta, cười nói: "Cô thật có phúc, có biết tên của D ca từ đâu mà ra không? D là cái gì? Là Đại Điêu* đó nha, nhưng mà gọi như thế không văn nhã chút nào, Tần Tứ gia đích thân thay đổi, gọi là D ca"

* Đại điêu: đại là lớn, điêu là [bad word].

Quay đầu lại nhìn Lục Hiển nói: "D ca, không sao không sao, cứ việc làm đi, làm đến cô ta vào bệnh viện thì cũng chỉ tính là tai nạn lao động thôi, Mỹ Trân sẽ lo!"

Một đám đàn ông, một đám lưu manh, nói đến đề tài này không biết ngượng, nói đến những cô gái ở đây đỏ bừng cả gương mặt, muốn khóc thành tiếng, bị Tôn Tiến Lương mắng một câu, sợ đến mức chân nhũn ra, ngồi phịch trên chân Lục Hiển, dáng điệu nhu nhược, quyến rũ lòng người.

Tần Tử Sơn nói: "Nghe nói gần đây anh thích kiểu nữ sinh, thật không? Loại này không hợp ý anh sao?"

Lúc này Lục Hiển bị đánh thuốc quá mạnh, chưa tỉnh táo, nói gì cũng không ngăn cản, Lão Đầu Trọc vẫn lấy ma túy ra "Nói thật, đàn bà thôi, bất kể cô ta nhìn thế nào, tắt đèn, mồm trên mồm dưới* đều há ra, dùng đứa nào cũng giống nhau thôi"

*ở đây hàm ý thô tục, mồm trên là miệng, mồm dưới là...

Tôn Tiến Lương lập tức phản bác "Không phải, có căng có lỏng, có rộng có hẹp mà. Trên hai mươi lăm, muốn làm cũng không mạnh mẽ được. Vẫn là D ca thật tinh mắt, nữ sinh non mềm, kêu ư ư a a thật tốt------" nói xong còn tự lắc mông, chọc cho một đám cười ầm lên, không khí dâng cao.

Tần Tử SƠn nói đến chuyện cho vây một khoản tiền, nói lời hay không ngừng, cầu hắn giúp đỡ, thực chất là muốn làm khó, ném cho hắn đi thu nợ. Người đầy bắp thịt giống như Lão Đầu Trọc, làm chuyện ngu xuẩn, mỗi ngày xách cây đao, thùng nước sơn dầu đi đòi nợ.

Đợi đến tàn cuộc, Lục Hiền, Vũ Đại Hải và Từ Ngàn ru rú trong phòng đánh mạt chược của Thích Mỹ Trân hút thuốc, Vũ Đại Hải vẫn mắng không ngừng "Fuck, ai đồng ý con mẹ nó đi chứ, ông đây không đi. Mười ba tuổi ông đây đã sống trong giới hỗn loạn này, chưa từng thấy ai như hắn, vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván như thế, anh em vào sinh ra tử cho hắn chấn chỉnh Long Hưng bang, hắn vừa đến thì hận chúng ta sao không đi chết đi! Muốn chúng ta theo mông hắn đi đòi nợ sao? Bảo hắn đi ăn cứt đi!"

Lục Hiển ngồi trên sopha nhỏ, chân dài gác lên chiếc bàn trà thủy tinh, lười biếng không có tinh thần, chỉ lo hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, cũng không nói gì nhiều.

Từ Ngàn nói: "Gần đây hắn có liên hệ với lão đầu bên bang Columbia, phỏng chừng muốn bỏ qua tuyến đường ở Tam Giác Vàng kia, trực tiếp đến Nam Mỹ lấy hàng. Nhưng tin tức lại rất eo hẹp, cảnh sát dòm ngó rất nhiều, hắn cũng không dám hành động quá lớn. Nhưng dựa theo cách kiếm tiền của hắn, thì có lẽ hắn không nhẫn được lâu đâu. Nếu bạch phiến không để cho chúng ta nhúng tay, đàn em sẽ đói chết mất"

Lục Hiển ngẩn đầu, nhìn trần nhà nói: "Chỉ cần còn có Tần Tứ gia, hắn cũng đừng nghĩ đến việc động vào nhánh Tam Giác Vàng này. Tần Tứ gia đã buôn bán với người của Miến Điện hai mươi mấy năm, không thể nói chấm dứt là chấm dứt được. Nếu không ở Bắc Triều Tiên cũng trồng thuốc phiện, sao ông ta không đi ĐÔng Bắc mua?"

"Phải nói ông ta rất bạo gan, như thế thì càng giàu" Vũ đại Hải cười to, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

ĐÚng lúc Thích Mỹ Trân đẩy cửa đi vào, thấy cả phòng toàn khói như hiện trường hỏa hoạn, nhìn không được nói một câu: "Anh lại hút thuốc, phổi đã nát mất rồi"

Lục Hiển thả ra một luồng khói dài, không hề để ý "Đâu chỉ có phổi là nát, anh đã thối nát triệt để rồi, em không biết sao?"

Vũ Đại Hải và Từ Ngàn đứng lên, cung kính nói "Chị dâu" Nhìn sắc mặt Lục Hiển, đóng cửa chi tìm niềm vui.

Chỉ còn lại Lục Hiển và Thích Mỹ Trân.

Lục Hiển vẫn không thay đổi tư thế, vẫn dáng người cao ráo sáng sủa, mà bị rút sạch xương sống, ngồi tựa vào ghế sopha, biếng nhác không đứng dậy.

Không khí yên tĩnh, Thích Mỹ Trân vẫn là người phá nó trước, nhịn không được hỏi: "Sao thế? Nữ sinh tốt hơn sao? Sao về sớm thế, em nghĩ anh muốn chơi đến trưa ngày mai cơ"

Lục Hiển vứt bao thuốc lá vào thùng rác, không cần cô ta châm chọc khiêu khích "Em mấy tuổi rồi mà vẫn còn so đo những chuyện như vậy"

Thích Mỹ Trân ngồi trước gương sửa lại lớp trang điểm trên mặt, nghe hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, không nhịn được lửa giận, xoay mạnh người, đến gần hắn.

"Không cần anh nhắc nhở, em biết em bao nhiêu tuổi, đàn bà gần ba mươi không thể trở lại được, anh nghĩ gì em hiểu rất rõ. Đêm nay ở lại với xử nữ, có hợp khẩu vị của anh không? Anh có muốn trói lại không? So với đứa học sinh kia thế nào? Chưa 'khai bao' sao?"

"Anh tưởng anh đã nói rất rõ ràng rồi"

Cô hận nhất là bộ dạng này, động vật máu lạnh, bây giờ giống như không có cảm tình, đàn bà đối với hắn chỉ như công cụ, dùng xong thì ném sau đầu. Vậy mà không ngừng có những người gia nhập nhóm bị coi thường kia, không biết hắn lấy đâu ra thần lực như thế, còn dễ nghiện hơn cả Hải Lạc Nhân.

Lục Hiển hỏi: "Quyền bốc phét* kia như thế nào rồi?"

*quyền được chia chác gì đó đã được nhắc đến những chương trước

Thích Mỹ Trân nói: "Ông ta vẫn không hoài nghi anh, chỉ là Tần Tứ Sơn ám chỉ làm rối, mặc kệ người Đông Bắc lão xuống tay không phải là anh, hắn cũng đổ lên người anh. Xem ra bốc phét quyền kia không bao lâu sẽ tin hắn thôi, anh phải cẩn thận"

Lục Hiển tự giễu "Cẩn thận? xuất thân ở nơi hỗn loạn này, cẩn thận chỉ là cái rắm, lớn mật, ngoan độc mới có thể sống lâu dài được. Muốn tới thì tới thôi, Long Hưng và Chấn Cùng tranh địa bàn, một bên quyết phải chết"

Thích Mỹ Trân nhìn không được châm chọc hắn "Anh mà chết, cô nữ sinh của anh phải làm sao?"

Lục Hiển đứng dậy, không muốn ở lại đây nữa "Cái này không cần em quan tâm, D tẩu"

"Vậy còn a Mị làm sao đây? Tôn Tiến Lương ra tay độc ác, đánh thuốc đưa đến giường anh, nhìn anh có ăn hay không"

"Có D tẩu nhìn, anh muốn ăn cũng không đủ can đảm. Gọi Vũ Đại Hải đi, tên khốn kiếp đó gần đây muốn đàn bà đến phát điên rồi. Tần Tử SƠn muốn lầy tin tức từ anh, hắn thật ngu xuẩn"

CÙng lúc đó nhưng ở một nơi khác, Ôn Ngọc đang ngủ thì khát nước, đứng lên tìm nước uống, lại thấy đói bụng, đi chung quanh kiếm gì đó để ăn. Dọc đường thấy cửa phòng Ôn Mẫn mở rộng, dây thừng bị mở ra, gian phòng vắng vẻ, không thấy một bóng người.

Cô bĩu môi, không lên tiếng, đến lầu một lấy sữa tươi, thì nghe tiếng bước chân. Đèn phòng khách không mở, chỉ có cây đèn nhỏ ở phòng bếp mà thôi, nhưng cũng đủ để thấy Ôn Mẫn lưng đeo ba lô, sắc mặt xanh trắng bỏ trốn.

Hai chị em đối diện nửa phút, gương mặt Ôn Mẫn vặn vẹo, muốn nói lại không dám mở miệng, đành phải giằng co, mồ hôi chảy ròng ròng, mà vẫn chưa thấy đối phương mở miệng tố cáo cô ta chạy trốn.

Kỳ thật cô ta cũng không muốn, nghèo đến nổi đi tiếp khách thế này, đúng là ma túy vì sao được gọi là ma túy, dính vào một lần thì đừng nghĩ đến dễ dàng dứt bỏ, không lột da đến xương, máu chảy đầm đìa thì không xong.

Cô ta nhịn không đuọc, như có vài con kiến gặm trong lòng, đau khổ. Kêu cô ta cai nghiện, không bằng kêu cô ta lấy dây thừng mà tự sát cho xong, đỡ phải đau khổ thế này.

Cô ta đứng trước mắt Ôn Ngọc, mà Ôn Ngọc xem cô ta như khống khí, nhàn nhạt liếc cô ta, tắt đèn, xoay người lên lầu. Chiếc áo ngủ trắng bằng vải bông cứ phiêu đãng yên tĩnh mà lạnh lẽo giữa màn đêm như thế, giống như cái gì đó rất quỷ dị, rơi xuống mà không nghe thấy tiếng.

Lòng Ôn Mẫn rốt cục cũng được hạ xuống, đến cổng vòm thì thay đôi giày da, không quay đầu lại, ra khỏi tòa nhà cũ kĩ , quỷ quái của Ôn gia.

Người giông nhà này, hiển nhiên không có ai bình thường.