Mưa lọt qua kẽ ngón tay rồi rơi xuống, loáng thoáng, có tiếng người thầm khóc từ nơi nào đó.
Đám mây tầng tầng lớp lớp đè ép hô hấp, luồng khí lạnh từ Siberia đã giảm từ lâu, trận mưa cuối cùng của mùa đông này, không ngờ lại như cát giữa ngón tay, dẫn tới bi thương không dứt như thế. Từng hạt vẽ lên khuôn mặt sau khi thẫn thờ của bạn, cõi lòng vỡ nát.
Mưa xối ướt mái tóc hoa râm của bà, phủ lên ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ trên dung nhan đã già đi của bà, môi bà run rẩy, mắt bà mơ hồ, bà tìm kiếm trong đám người, người nào đó có khuôn mặt mà bà quen thuộc?
Khuôn mặt trước đây và hiện tại của anh cứ chồng lên nhau rồi lại tách ra, bà đi qua con đường này, tầm nhìn toàn màu xám dưới bầu trời đêm của thành phố, bà không tìm được anh, không tìm được nữa rồi.
Những người che dù đi qua đều tự đi đi lại lại trên con đường của chính mình, không chịu bỏ ra ba giây đồng hồ chú ý một bà lão điên điên khùng khùng đứng ở ven đường khóc thầm.
Giữ hộp trang sức cổ bằng nhung tơ màu đỏ thật chặt ở trong ngực, giống như giữ lấy một chút hơi sức cuối cùng.
Trong hộp đựng một cặp vòng Long Phượng, không đáng bao nhiêu tiền. Mỗi tháng bán 300 bát mì hoành thánh, đóng 1,5 vạn tiền mướn, nộp thuế hai phần, chắt bóp từng li từng tí một để tiết kiệm tiền, lén lút giấu lão chồng mập, mua một bộ vòng Long Phượng để lại cho con dâu. Cuối cùng đợi đến hôm nay, lại không đuổi kịp bước chân vội vã của anh lúc rời đi.
Hai mươi năm không làm rõ chuyện giữa hai mẹ con, cứ im lặng mà qua.
Anh đến ăn mì, bà nhận ra anh, anh cũng thế. Nhưng lại im lặng, không chịu nói với nhau một câu.
Cho đến tối nay, bà hiểu, anh sẽ không tới gặp bà nữa.
Bà ngày trước, cô gái Giang Tây, gọi là A Tuyết hay là Tế Tế? Bím tóc tết đuôi sam thật dài, da trắng như tuyết, cô thiếu nữ ôm ấp tình cảm, lại gả cho lão già ba mươi mấy tuổi, mỗi ngày bị bà mẹ chồng độc ác hành hạ.
Ngày trước, từ lâu đã không còn ngày trước.
Mùa đông cuối năm 1993, kế hoạch tuyển chọn trực tiếp của Tổng đốc Bành Định Khang hoàn toàn bị hủy bỏ, thị trường chứng khoán Hương Cảng lợi nhuận liên tục tăng, kẻ cướp cầm súng AK-47 cướp đồ trang sức, Hoàng Gia Câu ngã xuống, Trần Bách Cường qua đời, trong mưa trong gió, chỉ có bến cảng vẫn đẹp trước sau như một.
Vậy mà bà lại chỉ dám nhân lúc anh không có trên phố, chỉ dám ở một góc anh không nhìn thấy, dùng giọng nói nồng đậm chất quê hương không thể quên, khàn cả giọng gọi anh.
“Đại Phong à............ Đại Phong............ Mẹ rất nhớ con............”
Miệng mở lớn, răng đã ố vàng, mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi trên trán phía sau lưng, xô đẩy thân thể gầy trơ xương của bà. Bà đã gọi ra tiếng, sống lưng bị năm tháng vô tình rút đi, mệt mỏi ngồi chồm hỗm trên ngã tư đường đông người qua lại.
Tê tâm liệt phế, đau lòng ai khóc, nói cho Lục Hiển không nghe được, “Mẹ trở về rồi............ Mẹ trở về tìm con............ Năm 84, tích chừng ba ngàn đồng, mẹ muốn đón con tới sống những ngày tươi đẹp............”
“Mẹ chưa từng quên con............”
Gió thổi tới, những giọt mưa quấn quanh nỗi nhớ nhung của người nào, lại lạnh như vậy.
Trái đất nặng sáu nghìn tỷ tấn, bến cảng phồn thịnh rộng 20 triệu hecta nước, lại không chôn được nỗi đau của bạn.
Cùng một năm này, Leslie hào hoa phong nhã, toàn bộ rạp chiếu phim《 Bá Vương Biệt Cơ 》tại bến cảng thuộc về anh. Lục Hiển và Ôn Ngọc chạy vào rạp chiếu phim tránh mưa, giờ cao điểm đã qua, cả phòng chiếu phim lớn như thế, chỉ có vài người ngồi vào chỗ.
Trong bóng tối, Lục Hiển nắm chặt tay của cô, ngay lập tức ánh sáng màu sắc trên màn ảnh thay đổi, chiếu theo khuôn mặt tuấn lãng của anh, anh cười, mắt hướng về phía màn ảnh, lời nói lại là nói với cô, từng câu từng chữ, chậm chạp mà thận trọng, “Anh ta nói rất đúng, nói cả đời hay lắm, kém một năm, kém một tháng, kém một giờ, đều không phải là cả đời.”
Ôn Ngọc nhẹ nhàng ừ một tiếng, anh nghe thấy, vui vẻ như đứa bé ăn được kẹo.
Ôn Ngọc nghe được Trình Điệp Y nói tiếp: “Ngu Cơ, cô ấy có diễn như thế nào, cuối cùng đều là chết.”
Lời nói vô tâm như vậy, lại đủ để tố cáo cuộc đời.
Đi ra khỏi rạp đã là đêm khuya, anh hỏi cô có lạnh hay không? Không đợi cô trả lời, đã cởi áo ra khoác lên vai cô, tâm tình vui vẻ, “Xe sẽ đến ngay.”
Hết sức đột ngột, anh mở miệng nói: “Anh đã lừa em, mẹ của anh chưa chết, chính là bà ấy ——” những lời này nói ra mơ hồ không rõ, nhưng Ôn Ngọc có thể hiểu được.
Ôm cánh tay anh, cô ngẩng đầu hỏi: “Mì hoành thánh ăn ngon không?”
“Bình thường thôi, chỉ là sau này không ăn nữa.”
Nâng cổ lên, thân hình cao lớn bức đám người tầm thường quanh mình thành phông nền, ráng chiều màu hồng sặc sỡ buông xuống, một bộ hình ảnh được định dạng vĩnh viễn—— anh ôm vai cô, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen không rõ, có lẽ có rất nhiều hi vọng, với trái tim trong mắt.
Ôn Ngọc nhẹ nhàng cảm thán, “Lại bước sang năm mới rồi............”
Anh hỏi ông trời, “Mưa bao giờ mới tạnh?”
Cũng may giao thừa ngày đó cảnh sắc tươi đẹp, sáng sớm Lục Hiển đưa ra một danh sách, gọi cô và A Kim ra khỏi nhà, mua tôm hùm, cua, thịt chân giò. Đến khi cô mỏi rã rời chân bước lên xe, chú tài xế Vương lại lái xe dọc theo đường cũ tới nhà thờ trung liệt, dừng trước cửa nhà cũ của Ôn gia.
Vốn là căn nhà nhỏ cũ kỹ rách nát được đổi mới, bên trong tường ngoài thay đổi thiết kế toàn bộ. Cô mơ màng bước vào cửa, lập tức bị hai người phụ nữ trung niên mặc quần áo màu đỏ kéo đi, thay bộ váy áo long phượng đỏ rực với những sợi kim tuyến mạ vàng, tóc dài được quấn gọn lên, cài thêm một đóa hoa to bằng miệng bát, trên mặt bôi bôi trét trét ba lớp phấn, lông mày kẻ đậm, lại thêm cái miệng như chậu máu, hiển nhiên giống nữ quỷ đoạt hồn.
Đẩy cô đến phòng khách, pháo vang bùm bùm một hồi, sau đó là tiếng những người đàn ông cười vang, hai mươi mấy người, người nào người nấy mắt mù, nếu không thì tại sao có thể nói “Chị dâu trang điểm thật đẹp, D ca có phúc” thành lời được.
Đang ngồi có Ôn Quảng Hải, bà lớn, bà hai, Ôn Tinh Ôn Mẫn, người trang điểm đậm nhất chính là bà ba, Ôn Nghiên đang xị mặt, còn có chị cả và chị ba đã xuất giá của cô, cẩn thận cười lấy lòng, nói: “A Ngọc, em thật có phúc, về sau đều tốt rồi............”
Bà cả bà hai còn giả bộ không đành lòng, cúi đầu gạt lệ, nói không khỏi mang theo tâm tư, “Một người con gái tốt, sắp phải gả ra ngoài, mẹ rất luyến tiếc.”
Bà hai nói: “Mong vợ chồng tôn trọng nhau, đầu bạc răng long.”
Bà ba nhịn hồi lâu mới nói ra một câu, “Về sau phải hiểu chuyện.”
Anh đứng ở giữa phòng khách, âu phục màu đen hợp với dây lưng, trước ngực cài bông hoa hồng của chú rể, phong độ nhẹ nhàng, khí phách công chức. Cười hớn hở nhìn cô, chỉ nhìn cô mà thôi.
Trái ngược với cô, đứng cùng với anh, khác biệt rõ ràng.
Người ta kết hôn lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, vị lão đại này lại dẫn cô lạy Quan Nhị Gia.
Ba nén hương một người, giơ cao quá đỉnh đầu, ở phía trước tượng Quan Nhị Gia, anh và cả đám huynh đệ, chữ nghĩa trước mặt. Đại hỉ kết hôn, thiện nam tín nữ thành kính quỳ xuống.
Dâng hương lên, anh nhìn cô tuyên thệ, “Hôm nay anh và em, lạy trời là cha, đất làm mẹ, ngày làm anh, tháng làm chị. Anh và em hai vợ chồng, cùng đồng lòng, chung thủy. Vui buồn cùng nhau. Mặc dù không cùng sinh ra, nhưng nguyện chết cùng nhau. Đã ký tên trên bảng vàng, nhất định tận trung với nhà của chúng ta. Trở thành vợ chồng, cả đời thành thật với nhau. Một lòng tình nghĩa, phát tài đến cuối cùng. Nếu có tâm gian dối phản bội, là kẻ có đầu không có đuôi, thần linh thấy rõ, quỷ dòm bên cạnh. Ba đao sáu lỗ, ngũ lôi oanh đỉnh. Báo ứng rõ ràng, người và thần đều chứng giám.”
* 1 hình phạt. Nếu làm chuyện sai trái cầu tha thứ, lấy dao đục 3 lỗ thủng trên cơ thể.
Ôn Ngọc vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, bộ dáng ngơ ngác khó có được, mộc mạc đến đáng yêu.
Lục Hiển nói tiếp: “Từ hôm nay, cha mẹ em tức là cha mẹ anh, anh chị em của em tức là anh chị em của anh, con cháu tức là con cháu của anh, tài sản của anh đều là tài sản của em, nếu làm trái, không niệm tình này, cho rằng hai mặt làm trái lời thề, ngũ lôi đánh chết.”
Đám xã hội đen âu phục màu đen đang ngồi ồn ào, “Chị dâu, D ca gia tài bạc vạn, ngàn vạn lần không được bỏ anh ấy.”
Cầm ba nén hương khấu đầu, cảm tạ Quan Nhị Gia chứng giám.
Bà cầm cây kim, đâm rách ngón trỏ của cô, phải cùng anh chảy máu kết minh.
Ông già tóc bạc hô một tiếng, “Buổi lễ kết thúc!”
Sán Vỹ Tử chạy tới mời rượu đầu tiên, “Chị dâu, em và chị quen lâu nhất, một ly này của em chị nhất định phải uống.”
Lục Hiển không nhịn được phất tay, “Đi đi đi, muốn uống đi khách sạn uống..., cô ấy không biết uống rượu.”
“Oa, D đại ca, có cần nhỏ mọn như vậy không?”
Sán Vỹ Tử đến bên người cô, “Ngộ nhỡ chị dâu đồng ý uống ly rượu này của em thì sao?”
“Trước tiên đưa em trở về, không cần ứng phó với bọn họ.” Lục Hiển lười cùng bọn họ nhiều lời, dễ dàng ôm ngang Ôn Ngọc đang mặc bộ váy áo long phượng truyền thống lên, xuyên qua đám người đang chơi đùa, đi về phía chiếc xe Benz màu đen của anh.
Một đường cười khúc khích, anh ôm cô ngồi ở đầu gối, tỉ mỉ thưởng thức trang điểm nữ quỷ của cô, cười đến khóe mắt hiện rõ nếp nhăn, “Về sau em không cần lo lắng anh đi ra ngoài làm loạn, anh đối với em không tốt, sẽ bị ba đao sáu mắt, ngũ lôi giết chết. Muốn làm cũng chỉ làm một mình em.”
Ôn Ngọc thuận theo dựa vào trong ngực anh, nhẹ nhàng gảy đóa hoa quê mùa đến nỗi có thể vứt đi trước ngực anh.
“Thế nào lại chọn đúng hôm nay, thật đột nhiên............” Tiếng thở dài khe khẽ, ẩn trong lời nói nhẹ nhàng.
“Hôm nay giao thừa, dễ nhớ rồi. Tránh cho về sau không nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn, em lại đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Em nào dám?”
“Trên đời chỉ có em dám.”
Nâng cằm cô lên, nhìn chung quanh một chút, không có chỗ hạ miệng, “Sao lại tô trắng như vậy, giống như sơn tường vậy............ Thôi, trở về rửa sạch sẽ chờ anh.”
Ôn Ngọc bĩu môi, “Chính anh làm ra chuyện, còn dám ghét bỏ em. Còn nữa, sao người nhà của em lại trở về? Anh mua lại tòa nhà này sao?”
“Anh nuôi em, dĩ nhiên phải nuôi cả nhà em.”
“Aiz............”
Anh không vừa lòng, “Ngày vui than thở cái gì.”
Ôn Ngọc nắm cổ áo, lắp bắp nói: “Cái bộ dạng này của em, thật sự rất xấu......”
“Đúng vậy, là heo hầm, có điều anh thích ăn heo hầm nhất.”
Đưa cô đến biệt thự xong, anh còn phải đi ứng phó tiệc rượu, không hề ở lại.
Ôn Ngọc tắm rửa qua, tháo hết đồ trang sức, suy nghĩ một chút, quyết định mặc lại bộ váy áo long phượng kim quang lấp lánh quý giá thời xưa đang treo trên giá, tự mình tết tóc, ngồi dưới ánh đèn chờ một người tối muộn mới trở về.
Không nghĩ tới lại đợi được tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo, cô nhận, đầu bên kia điện thoại là Đặng Minh Hiến đã lâu không xuất hiện, giọng nam lạnh băng băng tựa như máy móc, không có một chút tình cảm, báo cho cô biết, “Tần Tử Sơn đã sớm bị đốt thành tro ——”
“Đặng Sir nói giỡn, lừa gạt thiếu nữ không biết gì sao?”
Họ Đặng nói: “Ta có tuyến người ở bên trong, tận mắt nhìn thấy Sán Vỹ Tử dùng một cây đuốc thiêu cháy hắn ta, đánh tan xương cốt ném vào bãi tha ma đã bỏ đi, cô đoán xem bây giờ còn tìm được hài cốt hay không?”
Ôn Ngọc cau mày, chần chờ, “Tôi phải tin tưởng ngài như thế nào?”
Họ Đặng nói: “Ôn tiểu thư chưa từng ngồi trên chiếu bạc sao? Một ván bài, không tới cuối cùng, ai biết được bên thắng là nhà cái hay là khách? Sắp tới anh ta có hàng loạt giao dịch, tôi cũng cần tuyến báo tin. Việc thành, cảnh sát có thể vì cô mà cung cấp bảo vệ nhân chứng. Ôn tiểu thư, hi vọng cô không xử trí theo cảm tính.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân loạng choạng không theo quy tắc, vừa nghe đã biết nhất định là kẻ say rượu tới cửa.
“Ngài yên tâm.” Cô vội vàng ngắt máy.
“Ôn Ngọc —— Ôn Ngọc ——” vừa đứng dậy bước vào cửa, vừa bắt đầu gọi cô, lúc gặp mặt thì cười ngây ngô nhìn cô, nhào tới, “Bà xã............ Anh rất thích xem em mặc váy cưới............”
Khắp người toàn mùi rượu, Ôn Ngọc đẩy anh một cái, không ngờ đẩy ngã anh, liên đới làm đổ bàn và bình hoa, anh dứt khoát nàm trên thảm không đứng dậy, “Ngày đầu kết hôn em đã ngược đãi anh............ Mẫu Dạ Xoa, sư tử Hà Đông!”
Ôn Ngọc muốn kéo anh đứng dậy, nhưng đành chịu, sau khi say anh biến thành một khối máy móc, nặng đến kinh người, kéo kéo đẩy đẩy một hồi, anh vẫn không nhúc nhích như cũ, mặt dày mày dạn nằm ngang trên mặt đất.
Cô buông lời uy hiếp, “Nếu anh không đứng dậy, tối nay phải kể chuyện cổ tích trong phòng.”
“Không được!” Anh lập tức ngồi dậy, “Khà khà —— động phòng hoa chúc, tại sao anh phải kể chuyện cổ tích trong phòng? Tối nay còn phải chơi trò mới.”
Ôn Ngọc nhéo anh, “Đi tắm, khắp người mùi rượu......”
Anh một mặt tắm một mặt ca hát, người đi đường ban đêm nghe thấy cho rằng anh là quỷ khóc.
Không thèm mặc áo choàng tắm, thân thể sáng bóng từ trong phòng tắm đi ra, tưởng tượng đến tư thế mới, phấn khích tựa như uống thuốc kích thích. Mà trên giường, Ôn Ngọc vẫn mặc bộ váy cưới kiểu cổ, chưa đắp chăn, đã yên lòng ngủ sâu.
Chắc là cô vô cùng mệt mỏi, không đợi được anh lên giường. Vầng sáng tản ra từ ngọn đèn đầu giường, khẽ vuốt khuôn mặt của cô, lông mi tựa như hình ảnh quạt lông chiếu xuống ngắn ngủi, cánh môi nho nhỏ tựa như một đóa hoa buổi sớm tinh mơ.
Trái tim của anh mềm mại khác thường, không đành lòng quấy rầy cô ngủ say, chỉ khe khẽ lưu lại một nụ hôn ngắn ngủi mà nhẹ nhàng ở giữa trán của cô, ngăn cách bởi lễ phục vây quanh cô.
Tân hôn hạnh phúc, đầu bạc đến già.
Tác giả có lời muốn nói: nói như thế nào đây, viết một chút đoạn mẹ của Lục Hiển khóc ở đầu đường mà trong lòng rất khó chịu.
Hình như tình thân tình yêu của con người là khó tha thứ nhất.
Có lúc không phải là không hiểu, chỉ là không mở miệng được, vì vậy bỏ qua, vì vậy hiểu lầm, vì vậy hơn nhiều năm không liên lạc, thật ra rất muốn, rất muốn, rất muốn chính miệng nghe anh nói, mẹ có khỏe không?
Mặc dù đều hiểu đạo lý, nhưng không nhìn ra.
Lục Hiển, Ta cũng thế.
Rất khổ sở, vô cùng khổ sở.
o(︶︿︶)o aiz
Ta cũng xé mình ra cho mọi người nhìn.