Mắt ngập nước chuyển sang nhìn cô, màu da trắng nõn, sống mũi lấm tấm tàn nhang, bộ dáng cười khanh khách, ngoan ngoãn gọi một tiếng"Chị gái", khiến Ôn Ngọc cũng muốn động lòng, rồi lại nhìn tới bộ ngực đầy đặn hàng thật thứ thật của cô ta, váy dài thay vì váy ngắn cất giấu một cặp chân thon dài thẳng tắp ở bên trong, khó trách ở trong tấm ảnh Lục Hiển lại cười mê mẩn ánh lên cái vẻ —— dâm đến như vậy.
Cho dù là mình cũng vậy không nhịn được mà, Ôn Ngọc dựa lưng vào ghế ngồi, định dùng Cappuccino ngọt ngào ngụy trang khóe miệng bằng nụ cười thay đổi hoàn toàn, Mộc Mộc gật đầu một cái, không hiểu gì đi tới bên cạnh hai cô gái tình cảm cuồng nhiệt, "Đồng học, chào cô."
"Gọi đồng học thấy nhiều bên ngoài, thật ra thì các cô cũng được coi là đồng nghiệp, hãy chung sống hòa bình, chung sức hợp tác." Chén trà Trung Quốc kia của Thích Mỹ Trân đã nguội lạnh, kề sát môi hoa hồng đỏ hoàn mỹ vô khuyết của cô ta, không dám đụng vào mép chén, nhưng vì phải giả bộ người đẹp thành phần tri thức ưu nhã ở quán cà phê góc đường, nên không chịu gọi một cola cắm vào ống hút. Hương thơm ly trà được dùng làm đạo cụ giả trang chống đỡ, một lúc lâu mà Ôn Ngọc vẫn không thể giải thích được, vì sao Thích Mỹ Trân luôn chê bai phụ nữ nhưng lúc nào cũng lấy chủ đề này ra để châm chọc trước tiên, cứ như phụ nữ khắp thiên hạ đều hạ tiện, duy chỉ có cô ta, kẻ đáng khinh bỉ trong chủng loại hạ tiện bậc trung, là đáng giá kiêu ngạo lắm. "Cô là tiền bối, dĩ nhiên cô ta nên gọi cô một tiếng “chị gái”."
Nói xong che miệng cười, thành công làm cho người bên cạnh cũng như chính cô ta (TMT), xếp vào cùng một hạng.
Quả thật Ôn Ngọc nên vỗ tay vì thời khắc tinh thần không ngừng tự hạ mình của cô ta.
Phục vụ mặc áo sơ mi trắng tinh, thắt nơ, khom lưng trả lời Tiên Tiên hỏi thăm liên tục, cuối cùng cô ta muốn một ly cola, trộn lẫn đá vụn, phục vụ bị làm khó, hình như là trên thực đơn cũng không có một mục phục vụ "Cola" này, nhưng cũng may anh ta có kinh nghiệm chuyên nghiệp, nên đã nhỏ giọng trả lời được, quyết ý đi báo lại với quản lý.
Ôn Ngọc nhìn đồng phục màu lam nhạt bên trên có thêu "trường cao trung Tiền Định Bang" theo lối chữ viết phồn thể, suy nghĩ một chút, không nhớ rõ đây là một trung học bình dân, hơn một nửa là ở ngoài đảo hoặc là cửa hàng nhà cao tầng giữa ngõ hẹp, nằm ngoài danh sách hơn hai trăm trường học ai mà nhớ nổi, số lượng học viên không đủ lấp đầy một tầng nhà.
Ôn tiểu thư không tự chủ được chua chua, nhỏ mọn quấy phá, không thể ngoại lệ.
Cùng lúc đó, Tiên Tiên cũng đang quan sát Ôn Ngọc, con mắt to và cái miệng nho nhỏ, chẳng lẽ lại sùng bái Ôn Ngọc cùng lứa ở trước mặt sao? Đáng tiếc mascara lông mi của cô ta không đủ chắc và bền, miễn cưỡng chống đỡ được lúc trời tối, làm công việc quá sức, đã hơi vón cục, phai ra, làm cho dưới mắt cô ta mơ hồ có vành xanh đen. Nghiêng đầu nói: "Cô học ở trường nữ sinh Niệm Khoáng Nhật? Thật giỏi giang. Nghe tên cũng cảm thấy đáng sợ, nghe nói ngày ngày các cô đi học bài đến rạng sáng, có thật vậy không?"
Ôn Ngọc giải thích, "Có tin đồn nào lại không đáng sợ, cô xem, hôm nay hình như tôi tan lớp sớm hơn cô."
Tiên Tiên gật đầu một cái, "Cũng đúng —— tôi nghe A Cường nói, trường học của các cô đều là heo bới ra (xấu xí), tất cả đều là anh ta nói quá lên thôi, chứ cô xinh đẹp như vậy, học cũng giỏi. . . . . . . . . . . ." Ngược lại khẽ nói thầm, "Khó trách D ca lại thích cô."
Thích Mỹ Trân vội vàng bổ sung, "Không phải anh ta đối với cô cũng tốt như vậy sao? Dấm này cũng muốn ăn."
"Chỉ vì cái trước mắt mà làm hỏng việc, Lục Thái, nếu như tôi là cô, thì hôm nay cũng sẽ không gọi Tiên Tiên. Hễ việc gì dùng quá nhiều sức, thường thường hoàn toàn ngược lại, đáng lẽ cô phải coi cô ta như con bài tẩy, để đến về sau từ từ ra."
Ôn Ngọc đột ngột tuyên chiến, cũng làm cho Thích Mỹ Trân không ứng phó kịp, vốn cô ta còn tưởng rằng đã cầm chắc thắng lợi, ai ngờ đối thủ chợt tỉnh táo, cứ như nuốt từng chút thuốc vạn linh, hoặc là trầm mặc lúc trước, chẳng qua chỉ là lẳng lặng quan sát cô ta diễn mà thôi.
"Cũng cố chấp gớm, sự thật đặt ở trước mắt rồi mà vẫn không chịu nhận thức, tôi cũng bắt đầu đồng tình với cô đấy. . . . . . . . . . . ."
"Chuyện gì thật?" Ôn Ngọc nhặt hình ở trên bàn, nắm ở trong tay rồi giơ lên, tiếng vang vọng, "Chiếu theo lệ cũ, nhìn lời thoại trong truyện tranh, còn là ảnh chụp trộm, vả lại ——" liếc mắt một cái nhìn Tiên Tiên vẫn chẳng hiểu chuyện gì, "Thiếu nữ vị thành niên làm chứng? Chỉ dựa vào những thứ này đã muốn làm định tội cho người ta, quả là Lục Thái có ý nghĩ kỳ lạ, không ngờ cô lại coi thường chỉ số thông minh của tôi, nghi ngờ con người Lục sinh? Tôi nhớ rằng anh ta chính trực tốt bụng, hết sức chung tình, tuyệt sẽ không “tòm tem” bên ngoài. Làm vợ anh ta, Lục Thái không tán thành?"
"Phải, Tiên Tiên là tôi tìm đến, làm quà sinh nhật cho anh ta."
"Xin hỏi anh ta có nhận không?"
"Cô không có mắt, sao không tự xem hình đi?"
Ôn Ngọc cười, rõ ràng rũ mắt xuống nhìn nhìn ảnh chụp, kỹ thuật người chụp ảnh không kém, vừa vặn phản ánh được cảnh tượng nam hôn nữ yêu đương xa hoa đồi trụy lúc ấy, nhưng mà cô lại rành việc mở to mắt nói láo hơn, "Tôi không tin, anh ta nói đời này kiếp này anh ta chỉ thích một mình tôi thôi, hận không thể mang toàn bộ tài sản hết cho tôi, làm sao có thể ăn vụng? Ở trước mặt tôi ngay cả Lục Thái anh cũng không dám nhắc tới."
Ngực phập phồng, Thích Mỹ Trân điếu thuốc thon mảnh trên môi khẽ run, rốt cuộc không nhịn nổi, vỗ bàn, một ly trà nguội đầy tràn gợn sóng lăn tăn, chặn thời gian vô vị của nó, "Được voi đòi tiên, cô cho rằng cô là ai? Chẳng qua chỉ là đồ chơi anh ta bỏ tiền ra mua, giá cao hơn một con phượng lầu một một chút mà thôi, dám rêu rao với tôi sao?"
Tiên Tiên ở một bên uống đồ uống, chán đến chết.
Đột nhiên Ôn Ngọc lại cười thành tiếng, vẻ mặt mừng rỡ như nhìn thấy con mồi mắc bẫy, "Cô đang sợ, Lục Thái. Tới hôm nay, ngay cả chính cô cũng không thể thuyết phục được chính mình. Đối với anh ta, cô đã mất kế khả thi, trái lại không thể làm gì khác hơn là nhằm vào tôi, cô muốn làm cái gì, muốn làm tôi cực kỳ hổ thẹn xấu mặt, rồi trong cơn tức giận cãi vã với anh ta đến mức long trời lở đất ư?"
Thích Mỹ Trân mím chặt đôi môi, im lặng.
"Cho tôi một điếu thuốc." Không nhận được câu trả lời, cô bèn chủ động, rút ra một điếu thuốc lá từ gói thuốc màu vàng kim trên bàn, có chiếc bật lửa bên cạnh bọc sách, ngón bật cái nắp kim loại ra, ngọn lửa xanh lam nổi lên, với cô, trên gương mặt sáng tỏ như ngọc nhuốm ánh nắng cuối chiều, sắc hồng cuối ngày, đẹp đẽ giữa ánh trời chiều tắt dần, cô nhìn ra bên ngoài lan can, xe tới xe lui, rồi bất chợt miễn cưỡng nói: "Hoàn hảo có dự kiến trước, ngồi ở phòng ngoài, nếu không nhất định quản lý sẽ tới mời chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Tiên Tiên ngồi ở bên cạnh không thể tin, "Này —— sao cô có thể. . . . . . Cô là học sinh tư chất nổi trội, cũng hút thuốc lá sao?"
Ôn Ngọc dạy bảo cô ta, "Nhìn người thì đừng chỉ nhìn mỗi mặt ngoài, thật ra thì trong xương, tôi rất hư, giết người phóng hỏa, Vô Ác Bất Tác (không chuyện ác nào không làm)."
Nheo lại mắt, đối mặt Thích Mỹ Trân, "Thật ra thì trong lòng cô đã quá rõ ràng, anh ta lấy cái gì chèn ép tôi... vì sao tôi lại không thể không ở lại. Nhưng mà. . . . . . . . . . . . có phải là rất khổ sở không? Nhìn anh ta không nể mặt, càng lúc càng xa, thì ra là hôn nhân không trói buộc được bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, muốn giữ anh ta lại để uống thêm một ly trà, thế nhưng anh ta lại muốn vội vội vàng vàng đi hẹn hò với người đẹp. Vì vậy lại càng hạ thấp mình hơn, hết lần này tới lần khác, liên tục tặng người làm quà cho anh ta. Cô cho rằng tôi làm khổ cô, tôi là chướng ngại lớn nhất cuộc đời này của cô ư, vì vậy tận hết sức lực muốn cho tôi nếm trải khổ sở cô từng phải chịu ư, ngấm ngầm làm việc chưa đủ sao?"
Ngừng một chút, khói ở trên môi, nicotin chui vào miệng mũi, xông vào đại não, trong nháy mắt mê say, hai ba giây ngắn ngủi thất thần, cuối cùng dọc theo vòng khói màu xanh dương nhạt trở về thực tế.
"Rất chờ mong hả, mong đợi tới lúc nhìn thấy tôi khóc lóc nức nở không thể tin, tốt nhất quyết liệt với anh ta, anh chết tôi sống, hai bên tổn hại, cuối cùng anh ta lãng tử quay đầu, cô dịu dàng bao dung, gương vỡ lại lành. Nhưng mà Lục Thái, kịch bản này không thực tế, bởi vì cô cần đối mặt là Lục Hiểu, như vậy bất kỳ kịch bản cũng không viết xong được, bởi vì anh ta dã tính khó thuần, không thuộc về người bình thường, làm sao cô có thể dùng suy nghĩ người bình thường để đoán lòng anh ta được?"
Sắc mặt Thích Mỹ Trân trắng bệch, nhưng khí thế chưa giảm, cô có ý niệm chống đỡ manh mẽ, "Mười bảy tuổi tôi đã quen biết anh ta, vài chục năm nay, mặc kệ bên cạnh anh ta có bao nhiêu cô gái trẻ, cuối cùng vẫn phải về bên cạnh tôi."
Cô ta lớn hơn anh ta ba tuổi, thật sự coi anh ta là tiểu nhi tử (con trai nhỏ), bao dung vô hạn. "Tôi đã nói chuyện với cô, mặc kệ cô tin hay không, thì cũng từng xảy ra rồi."
"Kẻ địch của cô không phải tôi, thì là anh ta. Thật ra thì đại khái cô có thể đổi người để yêu."
Thích Mỹ Trân cười nhạt, "Cô biết cái gì? Cô vẫn chưa đủ tư cách nói mấy cái này với tôi đâu."
"Vậy thì, cám ơn đã chỉ giáo. Tôi cầm những thứ này để giữ lại hả?"
Thích Mỹ Trân cũng không cự tuyệt, Ôn Ngọc lập tức bỏ toàn bộ xấp hình vào trong túi sách, kế tiếp rút ra hai tờ tiền mặt, đè ở dưới ly cà phê, "Hôm nay tôi mời." Đứng dậy cười thân thiện một cái với Tiên Tiên, "Có cơ hội hẹn gặp lại."
"Sẽ. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . . . . . . . ."
Tiên Tiên lén nói với Thích Mỹ Trân: "Chị Mỹ Trân, cô ấy. . . . . . hình như cũng không tức giận."
Thích Mỹ Trân cười lạnh, "Không có phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy mà có thể không quan tâm, mặc dù hiện tại cô ta không nói, nhưng chuyện này cũng sẽ là một cái gai, vĩnh viễn mọc ở trong thịt, lỡ chạm nhẹ sẽ phải đau đến không muốn sống."
Cuối cùng quyết tâm của cô ta và quân xanh (#) của cô ta đã tham chiến.
(#) Quân xanh: kẻ địch giả.
Đường trở về khó khăn khác thường, mỗi một bước đi, đều mang theo sức nặng ngàn cân, chú Vương lái Mercedes ra khỏi bãi đậu xe, cô lên xe nhắm hai mắt thúc giục mình mau ngủ, giấc ngủ là thuốc mau quên, có thể có mười phút thời gian quên bên tai kêu gào không ngừng tiếng vang, là Thích Mỹ Trân và cả Lục Hiển, hay hoặc giả là bức ảnh cũ sống động, vị kia thật nghiêm túc, thiếu nữ vẫy vẫy tay mỉm cười hồn nhiên, gợi nhớ quang cảnh tuổi thơ của anh.
Đáng buồn là, một lúc trước ý chí chiến đấu còn sục sôi, khoác lác vô sỉ, nhưng bây giờ lại vùi ở trong góc ăn năn hối hận tính là gì?
Tại sao cô lại đau lòng?
Một đêm này mất ngủ, cô không chờ tới đêm theo thói quen, hình như anh luôn là như thế, nói biến mất là biến mất, ba năm ngày không gặp người là chuyện thường, trở về nữa, cũng chỉ là cùng cô ở trên giường làm thành người chơi đùa.
Cô đã bị Thích Mỹ Trân tác động, ngay cả chính mình cũng không nhận ra.
Chủ nhật, có hẹn với Đoàn Gia Hào, chủ yếu là cô đi xem cá.
Cá trong công viên Hải dương có chủng loại và hình dạng phong phú, đỏ da cam vàng lục lam chàm tím tựa như cầu vồng trong Thế Giới Dưới Biển, có nhiều thuốc màu đắt giá hơn nữa cũng không vẽ ra được hoa văn trên lưng cá biển.
Gia Hào chỉ vào một con cá trên lưng có đèn lồng tỏa sáng nói: "Trên sách nói trí nhớ của cá chỉ có thể duy trì bảy giây, bạn mới quen, chỉ chớp mắt là quên mất, người nhà cũng thế, người yêu cũng vậy ——"
Ôn Ngọc theo phương hướng ngón tay cậu ta, ngơ ngác nhìn đá san hô, hai con cá tỳ bà lướt qua nhau, chậm rãi hưởng thụ nước biển ấm áp, cuộc sống tốt đẹp, làm cho người ta phải ghen tỵ. "Làm một con cá cũng rất tốt, không phiền não, thống khổ lớn hơn nữa, sau bảy giây là quên mất."
"Không được không được." Đoàn Gia Hào vừa mới cắt tóc, các bạn nhỏ đi qua đi lại trong công viên hải dương nói chuyện lạ của chúng bằng giọng nghiêm túc, có vẻ hết sức ngu đần, "Tại sao mình chỉ có thể nhớ rõ cậu có bảy giây."
Ôn Ngọc cười ra tiếng, "Vừa rồi chị không hề bảo em đi làm cá."
Đoàn Gia Hào bắt đầu soi mói trước mặt thủy tinh công nghiệp, "Như vậy sao được, bạn thành cá, tôi thì không làm cá, làm sao kết hôn với bạn được."
"Làm ơn ——"
"OK, OK, tôi biết rồi, là tôi nghĩ quá xa, chúng ta hẹn hò trước."
"Tôi đồng ý với bạn lúc nào?"
"A, Sa Ngư!" Cả kinh sợ hãi, rõ ràng gần đây mỗi tuần cậu ta đều tới nghiên cứu tình trạng sinh tồn của cá, chỉ nhân cơ hội kéo tay của cô, một dạng kẹo mè xửng bỏ rơi cũng không bỏ rơi được, từ lúc nào cậu ta lại luyện được năng lực si mê đến vậy? Vụng trộm khẩn trương đến nỗi chân phát run, Thượng Đế ở trong đầu cậu ta nói, ổn định, ổn định, thành bại ở hành động này.
"Buông tay!"
"Ha ha ——" Cậu ta cứ đứng trước Sa Ngư đang mở to miệng như chậu máu để kiếm ăn mà cười khúc khích.
Buổi trưa, Đoàn Gia Hào muốn mời cô bắt taxi đi vào nội thành, tới một tiệm cơm Tây gia đình ăn bít tết thịt bò Kobe. Nhưng Ôn Ngọc nói muốn đi bộ, Đoàn thiếu gia không thể làm gì khác hơn là buông tha kế hoạch bữa tối dưới nến đã lâu, cho nên tới quán trà gần đó ăn bánh mì kẹp và bánh bao nhân dứa với cô.
Ôn Ngọc đi giày da mới cọ xát vào chân, ở nơi công cộng, ngay trước Đoàn Gia Hào, cô không dám di động, nhưng hiển nhiên ngón chân nhỏ đã bị cọ xước da, mỗi một bước đi đều như bị mũi dao đâm, đau đến cau mày. Cũng may Gia Hào là thân sĩ tỉ mỉ, xung phong nhận việc phải ra khỏi cửa tìm một đôi giày thể thao cho cô, tiểu nam sinh làm việc nói gió thì có mưa, hào hứng ra cửa, nhìn từ xa hệt như là vượt chặng đường dài để đấu với Ác Long vì công chúa, lừng lẫy dũng mãnh.
Mà phía sau cậu ta, cuối cùng người đàn ông mang mũ lưỡi trai cũng tìm được cơ hội, lấy mũ xuống, không mời mà tới, ngồi đối diện với cô.
"Cô gái xinh đẹp, uyên ương đông lạnh của cô, bánh mì kẹp và bánh bao nhân dứa ——"
Một người phục vụ bưng ba khay, sức lực rất lớn. Ôn Ngọc đưa trà sữa uyên ương đến trước mặt người đàn ông áo đen đối diện, "Sir Đặng đi theo tôi một ngày, khổ cực khổ cực."
"Không sao hết, nhìn tiểu nam sinh và tiểu nữ sinh yêu nhau hẹn hò, vừa đúng như phim truyền hình."
"Tôi xin nhận lời khen của Sir Đặng."
"Tùy cô."
~~~~~~~~~~~~~~~~