Đương nhiên Vưu Mỹ Hiền sẽ không tự mình rút lui, bà ta là lính Nhật trong Thế chiến thứ Hai, ý chí chiến đấu sục sôi, quyết không đầu hàng, nhất định phải kiên trì đến khoảnh khắc cuối cùng, Thiên hoàng lên tiếng rồi mới mổ bụng tự sát.
Được mấy vị vẻ mặt dữ tợn, thân thể cao ráo hung ác giúp một tay, ném quần áo lót đắt tiền mà mẹ con họ sống chết không chịu buông ra, dẫn đến một màn thét chói tai của phụ nữ, tựa như móng tay cạo lên mặt kính thủy tinh, suýt thủng cả màng nhĩ.
Không trì hoãn, làm sao hai mẹ con Vưu Mỹ Hiền và Ôn Nghiên lại tranh đoạt được với phường trộm cướp, thu dọn đống đồ chuyển nhà hệt như vừa trải qua một trận cuồng phong, một loạt quần áo phụ nữ rơi rớt đầy đất, bra màu tím và quần chữ T màu đỏ, nằm rải rác trên mặt nền xi măng, cùng với hai người đàn bà đều bị ném ra khỏi nhà, khiến cảnh tượng càng đẹp một cách thê lương.
Chú Vương nhấn vào nút màu đỏ, cánh cổng sắt tự động đóng lại, để lại Ôn Nghiên ngồi xổm trên mặt đất nhặt nhạnh đống hành trang giá trị xa xỉ của cô ta, trong khi Vưu Mỹ Hiền lại chống hai tay ở eo, nghển cổ nhìn về phía cửa sổ nhỏ lầu hai mà mắng.
Bên trong thư phòng, Lục Hiển nhỏ giọng thì thầm, "Thật sự tôi chưa từng thấy, lại có thứ đàn bà khó dây vào như thế."
Gió mang theo hơi lạnh, Ôn Ngọc mặc một bộ áo ngủ bằng bông đứng bên cửa sổ, nhìn hai người thân nhất trên đời của cô ở phía xa xa, kéo rương hành lý mở phân nửa miệng, mang theo tràn ngập oán giận đối với cô, ảo não không cam lòng rời khỏi tòa biệt thự lớn cực kỳ tiện nghi.
Ôn Ngọc nhìn khung cảnh sáng sớm bên ngoài cửa sổ rồi lên tiếng, "Họ muốn đi đâu?"
"Ai quản bọn họ ——" Sau khi ngủ suốt cả đêm, anh mở mắt ra lập tức mạnh như rồng như hổ, thời tiết không tới hai mươi độ, cũng dám cởi trần, một cái quần dài rộng lùng thùng màu xám nhạt neo ở xương hông, phối hợp với bộ dáng biếng nhác uể oải lúc dậy sớm, ôm lấy cô từ phía sau, giữ ở eo, đầu gối lên bả vai nhỏ nhắn của cô, "Đang suy nghĩ gì?"
Ôn Ngọc thở dài, "Tôi tiếc hận thay anh, anh ngoắc tay một cái, là hai mẹ con họ sẽ chơi song phi với anh. Mẹ từng trải qua với vô số người, có đủ kinh nghiệm, còn A tỷ thì thanh thuần đáng yêu, yêu anh đến chết. . . . . . . . . . . . hàng đêm cùng anh tiêu * hồn, chỉ mới tưởng tượng thôi là đã chảy nước miếng rồi, làm sao anh lại nhẫn tâm đuổi họ ra ngoài?"
Anh dán mặt tới, cười hì hì nói: "Tiểu A Ngọc ghen?"
"Buông tay, người nào ghen với anh? Đúng là tự ngược mình."
Cái kẻ cặn bã này, vật thể phía dưới chợt dựng lên cứng rắn cách lớp vải bông mềm mại, một trước một sau cọ xát vào cô, tay đã chui vào vạt áo ngủ của cô, xoa nắn một đôi kiều nhũ bên trong, hệt như Sắc Ma vươn lưỡi ra liếm vào mặt của cô, buồn cười nói: "Em đã từng gặp người nào đang ăn quen bào ngư lại quay sang ăn sò biển chưa? Cái mặt dâm loạn như cô ta, nhìn một cái cũng biết bên dưới rộng thùng thình có thể nhét cả một cây đu đủ sầu riêng vào, còn như A Ngọc của anh. . . . . . . . . . . ." Đưa tay ra sờ cô một chút, khe hẹp nhỏ bé, cánh cửa khép chặt, ra vào khó khăn, "Nhỏ tới mức khó mà tìm được lối vào —— ah? Em lại giấu bảo bối ở nơi nào? A —— còn dám cắn chặt anh? Hả? Tiểu bại hoại. . . . . . . . . . . ."
"Anh cút đi, tôi không muốn. . . . . . . . . . . ."
Nhưng Lục Hiển lại chẳng bận tâm, ấn cô nằm ở trên bệ cửa sổ, vừa lột quần dài của cô, vừa vô sỉ trêu chọc, "Lúc đầu phụ nữ đều thích kêu không cần không muốn, chờ đến lúc mình high (hưng phấn, kích thích) rồi sẽ phải biết mở miệng cầu xin ba tốt anh tốt nhanh một chút nhanh một chút, không bằng em thử gọi anh một câu “ba” xem nào?"
Ôn Ngọc tiện tay kéo một quyển tạp chí đập vào đầu anh, bị anh đoạt lấy rồi ném ra ngoài cửa sổ, tạp chí hàng tháng Cover Girl rơi tõm vào hồ bơi, cũng giống như Ôn Ngọc, hoàn toàn ướt đẫm.
"Lục Hiển, cái người này lúc nào cũng chỉ biết cầm thú nổi điên!"
Bắp chân trơn bóng đạp loạn một lúc, càng làm máu cầm thú của anh sôi trào, bắt lại gác lên đầu vai, nhân lúc dựa vào vách tường, làm cho cô hết chỗ trốn, chỉ đành phải chịu đựng anh xâm chiếm từng chút một, tách ra thân thể khép lại thật chặt của cô, đến cuối cùng mất hết kiên nhẫn, muốn một lần là xong, chợt đụng vào, hàm chứa toàn bộ, trêu chọc ra tiếng rên rỉ nho nhỏ ngắt quãng.
Ôn Ngọc cắn môi nói: "Anh đi ra ngoài, đừng đụng vào tôi, anh bẩn chết đi, đừng vấy bẩn tôi. . . . . . . . . . . ."
Anh cúi đầu hăm hở tiến lên, nhịp độ tính bằng giây, "Anh bẩn chỗ nào? Rời giường xong là rửa nước lạnh ngay."
"Chị ta từng liếm anh. . . . . . . . . . . ."
Anh lại khoác lác vô sỉ, "Làm ơn, em muốn nói cũng phải nói cho rõ ràng, là thiếu chút nữa anh đã bị cưỡng gian, chẳng những em không an ủi anh, mà ngược lại còn ghét bỏ anh sao?"
"Tôi nhìn thấy anh. . . . . . . . . . . . Ừ, đừng đụng nơi đó. . . . . . . . . . . . A, không được, không được, anh bỏ qua cho tôi, anh bỏ qua cho tôi đi. . . . . . . . . . . ." Không cho cô nhiều lời, anh sắp làm cho lời lẽ lộn xộn, và rồi đoạt lại chủ động từ trên thân thể. Sau một lúc đấu chọi quấn quít trong hành lang chật hẹp, cô vô lực xụi lơ, mà anh cũng không chẳng chiếm được ưu thế, gân xanh dữ dằn trên trán bộc lộ cơn tức, sớm muộn gì cũng tức chết.
Gió thổi tung rèm cửa sổ, sa màu trắng quấn lấy cơ thể trần truồng của cô, tựa như một chiếc áo cưới thánh khiết. Lục Hiển lộ ra vẻ cười xấu xa, vén hết tóc dài xốc xếch của cô ra trước ngực, đuôi tóc hơi xoăn bị mồ hôi thấm ướt, dính dính với một mảnh trắng tinh như tuyết. Lại tiếp tục vén sa mỏng lên che kín mặt và ngực của cô, thân thể nam và nữ dán sát khăng khít không kẽ hở cùng một chỗ, anh hôn cô qua một tấm màn, ôm chặt lấy cô, tựa như người bệnh nặng, quấn lấy thuốc tốt cứu mạng, một lằn ranh, hy vọng cuối cùng.
Một giây, hai giây, lụa trắng ướt nhẹp, kết hợp với tiếng khóc vỡ vụn, và rồi cơn gió lớn hơn thổi tới cũng không lay động được rèm cửa sổ vàng nhạt ở lầu hai.
Từ bệ cửa sổ đến bàn đọc sách rồi đến thảm, anh bù đắp cho toàn bộ mấy ngày bị tạm giữ điều tra và xả quạt gió ở sở cảnh sát, trong không khí đều là vị biển mằn mặn, anh đè người cô trên thảm lông dê, thấp giọng thì thầm, "Thật ra thì anh phải cảm ơn mẹ của em, cảm ơn bà ta ngày thường nuôi em tốt như vậy."
"Vậy anh đi mà cưới bà ta. . . . . . . . . . . ."
"Anh không đi ——" Hệt như phường vô lại, anh đang cọ xát trên cô, một thân mồ hôi nóng hổi cũng nhường cho cô, "Anh có A Ngọc của anh. . . . . . . . . . . ."
Ôn Ngọc nhắc nhở anh, "Anh còn có Lục Thái (bà Lục, vợ Lục Hiển), tương lai nếu không ngoài ý muốn, thì nhiều năm sau vẫn còn có nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp vì anh mà người trước ngã xuống người sau đứng lên băng sông vượt lửa, còn tôi sẽ bị chửi thành tiện nhân, đàn bà luống tuổi, rõ ràng là người đã già, sắc đã tàn phai, không có gì để vui thích nữa, vậy mà còn muốn độc chiếm tuy Lục tiên sinh đã trung niên nhưng vẫn hết sức anh tuấn tiêu sái. Chứ ai biết là tôi bị người ta nắm giữ nhược điểm, chẳng làm gì cũng bị uy hiếp bằng tội danh mưu sát cấp một."
Trong trò chơi tình cảm, hình như bị sập bẫy nhanh nhất luôn là đàn bà, mới chớm động lòng, thì tham sân si bên trong cũng đều bị câu động, có một ngày bạn phát hiện mình tham lam đáng ghê tởm không thuốc chữa được, là biết bạn đã yêu sâu đậm rồi.
Dừng lại dừng lại, phát sinh nho nhỏ, phải bóp chết ngay lúc mới nhen nhóm.
Miễn cưỡng mặc lại đồ ngủ đã bị vò nhàu nhĩ, Lục Hiển ôm cô trở về phòng tắm để tắm.
"Anh đã chuẩn bị xong quỹ riêng cho em, chỉ là em còn ít tuổi, thích chạy khắp nơi, nên mới tạm thời không làm thủ tục thôi."
Cô vô lực, nửa nằm trong bồn tắm mặc anh loay hoay, hé nửa con mắt nói: "Cám ơn anh nhé, Lục tiên sinh, ra tay hào phóng, không thua gì ông chủ bến tàu lớn, nên chăng tôi còn phải đi thi Hoa Hậu Hồng Kông, nâng cao giá trị con người nữa?"
Nước ấm vừa vặn, anh cầm vòi hoa sen tắm rửa nửa người dưới xanh xanh tím tím thảm không nỡ nhìn của cô, "Nếu em dám đi, thì chặt luôn chân em đó."
Ôn Ngọc khẽ thở dốc, "Tốt nhất anh giết tôi đi."
Anh rất nghiêm túc tắm cho cô, sau đó mang cô đã được lau khô ném tới giường lớn, Ôn Ngọc bị quấn buồn bực không lên tiếng, hình như anh có chút áy náy, muốn tiến lên dỗ dành, nhưng không tìm được nội dung gì để nói. Không thể làm gì khác hơn là cách một lớp chăn ôm lấy cô, "Lại tức? Cùng lắm thì lần sau anh sẽ nhẹ nhàng."
Cô không để ý tới anh, anh bèn nói tiếp: "Chủ nhật anh đã hẹn xem nhà giá rẻ, muốn căn nào trong số đó, em tự chọn đi."
Không nhịn được hôn một cái lên mảng da phấn trắng sau tai cô, cười đến hài lòng, "Địa điểm ở Vancouver (Canada), vật đẹp giá thấp, em thích động vật, đến lúc đó chúng ta nhận nuôi hai con, em thích loại nào?"
"Chủ nhật tôi hẹn cùng đi xem cá với đồng học sau giờ học."
"Vậy thì đổi tuần sau, không vội, có tiền, cứ để cho bọn họ đợi."
Sau buổi trưa, anh vẫn như cũ họp ở thư phòng với Cố thiếu, Đại Bình và Sán Vĩ Tử, rèm cửa sổ đã thay mới, thảm cũng đã được giặt sạch, còn xức thêm quá nửa bình nước hoa, Cố thiếu vừa vào cửa đã nhảy mũi không ngừng, Đại Bình kêu la muốn mở cửa sổ mở cửa sổ, chung quy cũng chỉ để xóa bỏ hờn dỗi của Ôn Ngọc.
Nằm vùng đã khóa mục tiêu, mấy người bàn bạc, dự định thả dây câu cá, rồi thu lưới, lão cáo già tự chui đầu vào lưới.
Vưu Mỹ Hiền và Ôn Nghiên không có chỗ nào để đi, lại quay về chỗ ở của Đại Thái, hai mẹ con liên hợp làm cho đầu Đại Thái muốn trúng gió, sau đó Ôn Quảng Hải mặc một chiếc áo sơ mi cũ buồn bã ỉu xìu ra cửa, kêu Vưu Mỹ Hiền cút, trách mắng Ôn Nghiên, mày họ Ôn, tao cũng không thể bỏ mặc mày, nhưng mày đi ra ngoài làm chuyện mất mặt, chớ có trách tao không nể tình. Hình như cùng họ Ôn với ông ta vẫn là tam sinh hữu hạnh (#), đã tu luyện từ kiếp trước, nhưng không tự cúi đầu nhìn lại bản thân mình, còn được coi trọng mấy cân mấy lượng.
(#) Tam sinh hữu hạnh: Vận may ba kiếp (thành ngữ); “Tam sinh” theo quan niệm của nhà Phật là: tiền sinh, kim sinh và lai sinh (có thể hiểu là: kiếp trước, kiếp này và kiếp sau), còn “hữu hạnh” nghĩa là “có may mắn”.
Cuối cùng còn mắng cả Đại Thái, một chút xíu chuyện nhỏ cũng náo loạn khiến mọi người đều biết, tất cả láng giềng đổ ra xem náo nhiệt, không biết xấu hổ? Mua thức ăn chưa? Nấu cơm đi bà tám.
Ai còn nhớ trưởng nữ Âu Ngọc Phân của phú thương Mã Lai, những năm sáu mươi một nhà trăm hộ mong con gái được nở mày nở mặt, thiếu chút nữa là cô ta được gả sang Đài Loan, trở thành phu nhân thượng tướng.
Vậy mà Ôn Ngọc không ngờ rằng, sẽ có một ngày, cô phải một mình đối mặt với Thích Mỹ Trân. Ngày trước cô ta và cô chỉ là người qua đường mà thôi, nhưng bây giờ cô là kẻ thứ ba bị vạn người phỉ nhổ, còn cô ta thì sao, thuận lợi vui vẻ làm vợ lớn khí phái mười phần, dẫu Ôn Ngọc có trăm hay vạn cái miệng cũng không thể bào chữa, Thích Mỹ Trân chỉ cần lau khóe mắt, muốn nói lại thôi, tự nhiên sẽ có ngàn vạn dư luận chinh phạt tội nhân giúp cô ta.
Giày cao gót màu đỏ nện trên mặt đất, cộp cộp thu hút ánh mắt xung quanh, quán cà phê ngoài trời, bàn tròn nhỏ màu rám nắng và bạt che nắng màu xanh đậm, Thích Mỹ Trân mặc một thân đồ công sở Mặc Lan chiết eo, trên đầu mang mũ che nắng kiểu Anh khoa trương giữa ngày mưa dầm, còn đối diện là Ôn Ngọc mang túi sách đặt trên bàn, đồng phục học sinh không đổi, dây cột tóc màu xanh dương nhạt buộc hờ tóc thành một cái đuôi ngựa, tóc hơi xòa xuống, theo gió buổi chiều muộn phất lên gò má cô.
Phục vụ đứng một bên chờ gọi đồ, Thích Mỹ Trân hỏi ý kiến Ôn Ngọc, một ly trà Trung Quốc và một ly Cappuccino, Thích Mỹ Trân vừa mở miệng, lại nói với cô về tuổi tác, "Cô xem, phụ nữ thật kỳ diệu, một ly thức uống cũng có thể tiết lộ số tuổi."
Cuối cùng Ôn Ngọc tuổi trẻ, không chịu nổi nói chuyện tào lao quanh co lòng vòng chẳng có mục đích, đề cập tới chủ đề chính trước, "Cô hẹn tôi, sẽ không chỉ vì sỉ nhục tôi, chỉ đơn giản cho tôi cái tát như vậy chứ?"
"A ——" Thích Mỹ Trân rút ra một điếu thuốc lá thon nhỏ màu trắng dành cho phụ nữ rồi kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, cơ thể hơi ngửa ra sau, lộ ra cằm nhọn, lại thêm một nụ cười quyến rũ diễm lệ khác, lập tức trở thành cảnh tượng nữ ma vương trong phim ảnh kinh điển, sau khi cười xong lập tức phát lực, "Tôi và anh ta sớm đã ăn ý, trước khi kết hôn cũng biết Ôn tiểu thư tồn tại. Cô cũng hiểu anh ta mà, đàn ông như Lục Hiển vậy, đã bị đàn bà làm hư từ sớm rồi, trừ cái việc anh ta tự cho là mối tình đầu thiêng liêng ra, hai mươi mấy năm không động lòng với ai, chứ tôi cũng chẳng có thời gian lo lắng những việc này của anh ta."
Ôn Ngọc nhạy cảm cảnh giác, nghe một hai từ lập tức hiểu rõ Thích Mỹ Trân muốn tới làm cái gì, rốt cuộc thực tế vẫn là thực tế, mặc kệ mộng có đẹp thế nào, cuối cùng một ngày đều sẽ bị thực tế xé rách.
"Lục Thái muốn gì, không bằng nói thẳng vào vấn đề đi. Quan hệ giữa hai chúng ta cũng đủ lúng túng rồi, cho nên không cần phải trang mô tác dạng (giả vờ giả vịt)."
Thích Mỹ Trân chậm rãi châm thuốc lá, chậc chậc lắc đầu, thở dài nói: "Muội muội tử (em gái bé bỏng), một chút cũng không chờ được. Tự nhiên tôi có thiện tâm, muốn giúp cô một chút mà thôi, tránh cho tiểu muội muội (em gái nhỏ) hãm quá sâu, một tấm chân tình trao cho nhau, đến lúc nào đó chia tay, lại tạo ra cục diện người chết ta sống, thì tôi và anh ta đều thấy phiền."
"Chuyện này, cô khuyên tôi không bằng đi khuyên anh ta, có hiệu quả hơn đó."
Thích Mỹ Trân nhướng mày, "Tôi biết rõ anh ta dùng cái gì để giữ cô...cô cảm thấy tôi sẽ nhàm chán như vậy, nói chuyện của cô và Tần Tử Sơn ư?"
"Không gì là không thể."
"Chậc chậc chậc. . . . . . . . . . . . Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, cô có biết rằng lúc cô dây dưa ở trong phòng với Tần Tử Sơn thì anh ta đã dựa vào sát vách nghe rồi, cô nói một câu nói, kêu một tiếng đau, anh ta đều nghe được rõ ràng. Nhưng anh ta kiên quyết muốn chơi một mũi tên hạ hai con chim, để mặc cô bị Tần Tử Sơn cường gian cũng không ra tay, cô nhìn đi, có lúc đàn ông quyết tâm tàn nhẫn, còn đáng sợ hơn cả dã thú đó."
Một mặt khó coi nhất đã bị vạch trần, còn có cái gì không dám nghe? Ôn Ngọc định ngồi vào chỗ của mình rồi, nghe cô ta nói liên tục thao thao bất tuyệt.
"Lần đầu tiên tôi gặp cô là đã biết cô khác biệt, bao nhiêu đàn bà ở bên cạnh Lục Hiển, không cần anh ta mở miệng, chỉ cần ngoắc tay là lập tức lên giường. Tại sao anh ta lặp đi lặp lại nhiều lần bắt cô lại, không buông tay, cô đã từng nghĩ tới chưa?" Hỏi xong hoàn toàn không chờ Ôn Ngọc trả lời, đã lấy bằng chứng ra từ trong ví da —— một tấm hình đã phai màu từ những năm tám mươi, cô ta chỉ vào nữ sinh đang mỉm cười dịu dàng trong tấm hình rồi nói, "Chắc là Lục Hiển đã không nói với cô, anh ta đi theo người bà con xa của anh ta là Đường Thúc vượt biên tới cảng, trước hai mươi tuổi cũng sống cùng Đường Thúc của anh ta, cô gái nhỏ trong hình là thật sự nghiêm túc, là mối tình đầu của anh ta. Cô nhìn xem, mắt cong cong, áo trắng váy đen, có phải hình như rất quen không?"
Ôn Ngọc nhìn nữ sinh mềm mại như nước trong hình, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng dưng co rút, không biết đau đớn này từ đâu, chỉ vài ba lời của Thích Mỹ Trân đã đả kích triệt để thần kinh yếu ớt của cô rồi, tình cảm làm cho lý trí hầu như biến mất sạch.
Thích Mỹ Trân tiếp tục kể chuyện xưa, "Nói thật, mới gặp cô, ngay cả tôi cũng kinh sợ, cô và Chân Chân, thần thái giơ tay nhấc chân và giọng nói đều không có chỗ nào không giống, Chân Chân cũng thế, miệng chưa mở thì mắt đã cười, thời thời khắc khắc đều là cô gái hoạt bát, ấm áp dịu dàng, cũng chưa bao giờ tức giận với ai. Đáng tiếc, cô ấy mất sớm, còn cô thì sao? Tôi nghĩ, ngay cả chính bản thân Lục Hiển cũng không phân rõ, là đối mặt với cô, hay là đối với Chân Chân."
Rồi cuối cùng lại nói, "Anh ta có gọi nhầm tên lúc ở trên giường không? Chớ để ý, bởi vì anh ta chỉ có một câu chuyện tình yêu dài lâu này thôi, thật hiếm thấy."
Ôn Ngọc ngụy trang bằng một nụ cười tươi tắn, giương mắt nhìn Thích Mỹ Trân, nói: "Kể xong chuyện xưa của cô rồi hả? Tình thánh Young and Dangerous và nữ sinh ngây thơ, thêm chữ miêu tả nữa, là đủ để đóng thành phim rồi."
"Mạnh miệng gớm? Hoàn hảo hôm nay tôi có hẹn với Tiên Tiên. Để tôi giới thiệu trước với cô ——" Lấy thêm hình, ba tấm hình hộp đêm thối nát đặt ở trước mắt, cô gái nhỏ trẻ trung xinh đẹp mặc đồng phục y tá, làn váy mở ở trên đùi, không giấu được nửa bên mông, lộ ra quần lót màu đỏ, đang cọ xát ở trên đùi Lục Hiển, một tấm khác là cô gái mở chân ra, trước sau đều ép trên đầu gối anh, nhẹ chuyển động lung lay, còn tấm kế tiếp là, “sóng lớn” trước ngực nhấp nhô, kẹp lấy một ly rượu, cho anh uống. "Một tháng trước khánh sinh (chúc mừng sinh nhật) anh ta, có nói với cô không? Cô gái nhỏ này gọi là Tiên Tiên, cô xem, các cô cũng chẳng khác nhau mấy."
Đúng lúc, phía xa có người hô một tiếng "chị Mỹ Trân", cũng là nữ sinh vừa mới tan học, đầy trẻ trung thanh thuần, Thích Mỹ Trân kêu cô ta ngồi xuống, chỉ vào Ôn Ngọc nói: "Gọi chị gái ——"
~~~~~~~~~~~~~~~