Đêm Nay Rời Cảng

Chương 54: Biến cố nằm vùng




Ôn Ngọc vẫn đi học đều, tốt xấu gì cũng phải học, tức giận và không cam lòng còn sót lại đều bị thời gian che phủ, rồi lại nảy chồi thành một cái gai nhọn, thời thời khắc khắc giãy giụa xuyên vào máu thịt, đau đớn khó nhịn.

Thành phố Lâm Hải, cuối mùa thu giống như đầu mùa xuân, không thấy được lá cây khô vàng và bầu trời xanh quang đãng, rất nhiều lúc lại bất chợt đổ mưa, thấm ướt mũi chân. Mới ra tới cổng trường, học sinh nữ trẻ tuổi vui vẻ đeo túi sách xô xô đẩy đẩy cười đùa đùa giỡn ven đường, Ôn Ngọc che dù, đi qua phòng học đến cách cửa trường khoảng ba trăm mét, chợt thở dài.

“A” một tiếng, cũng may bên ngoài đồng phục học sinh có thêm một cái áo khoác lót lông cừu Cashmere, ngăn cách cái lạnh mà gió lạnh mùa thu xào xạc thổi tới.

Vẫn chào hỏi chú Vương tài xế, chú Vương khoảng bốn mươi tuổi, dâng hiến cuộc đời cho Đấng Cứu thế Giê-su, suốt dọc đường nói giáo nghĩa vĩ đại với cô, khuyên mọi người bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ.

"Trừ đi học ra còn biết cái gì? Có não không, ngay cả đàn ông cũng không nhìn nổi, rõ ràng có được một bộ thân thể ngon thế kia. Cô bé xem lại mình đi, mười bảy đó, tóc bóng mượt, da căng mọng, tuổi trẻ hừng hực, thế mà không đánh lại được cái người đàn bà có tuổi đó."

Đưa cái ô cho dì Kim, vừa mới vào cửa, một sợi dây giày Block da cừu vẫn còn giắt bên chân, đã bị Vưu Mỹ Hiền giận chó đánh mèo, gió táp mưa rào quất vào mặt, khí thế bà ta quá hung hăng chống nạnh đứng ở ngay giữa phòng khách, dường như đèn thủy tinh kiểu cách nước Anh phía trên đỉnh đầu cũng bị sóng âm làm chấn động rung lắc, Ôn Ngọc nhìn đèn, chỉ sợ bà ta nói nhiều thêm mấy câu nữa, thì đến cái đèn thủy tinh đồ cổ này nặng đến một trăm hai mươi pound cũng suýt hù bị “rụng rời”, trúng ngay vào người bị hại.

Lại muốn gọi xe cứu thương, trả tiền phí thuốc men bồi bổ, còn mời cả người chăm sóc người bị thương, tới lúc ấy được cũng không bù nổi mất.

"Bảo mày nhìn tao đó, sao lại nhìn đèn!" Vưu Mỹ Hiền đi tới, đang muốn giữ lấy cô, giữa chừng lại do dự, hình như cố nhẫn nhịn cân nhắc, cuối cùng buông tha, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm ngực, một đôi giày cao gót mới màu đỏ, gắng gượng nhìn người trước mắt bà ta, "Không cần nói với tao là không phải mày đã biết cậu ta cưới người khác, dù có muốn làm cái loại nữ chôn phố (1) cũng không đến lượt mày."

Đơn giản chuyện xảy ra thế này, oan gia ngõ hẹp ở trong tiệm châu báu, bà ta và Thích Mỹ Trân tranh chấp một viên kim cương, nhưng chi phiếu của bà ta đã quá hạn, cam đoan Lục Hiển sẽ tới, Thích Mỹ Trân nghe thấy thế, dĩ nhiên không thể thiếu một phen sỉ nhục, một phen mỉa mai.

Đúng là uất ức tận trời.

Ôn Ngọc nhìn Vưu Mỹ Hiền đầy bụng tức giận không có chỗ xả, nói giễu cợt: "Kỹ * nữ và Young and Dangerous, đúng là ông trời tác hợp, bà còn nhớ bổ xung bao tiền mừng ư. Chỉ là. . . . . . . . . . . . Bụng dạ bà cũng chu toàn rồi nhỉ, chẳng lẽ biểu thị sự bất bình thay tôi sao?"

"Ngu ngốc, người nào quản mày." Bà ta bực tức xoay người, hai chân vén lên ngồi ở ghế sofa da, mắt chăm chú nhìn thẳng tắp vào một cái gạt tàn thủy tinh trên khay trà, nghĩ lại về mười năm hai mươi năm trước, bà ta được xưng tụng hai chữ mỹ nhân, nhưng rồi thời gian vô tình, chỉ còn lại mỹ nhân tuổi xế chiều, không còn hào quang nữa, đành phải dời lý tưởng vĩ đại chuyển xuống một đời sau, nhìn Ôn Ngọc, là hận sắt không rèn được thành thép, oán khí ngất trời, "Cứ tưởng rằng mày rất cao quý, cuối cùng cũng chỉ như vậy, làm thiếp cho người ta. Vẫn chỉ là hồ nhão, thua mặt mũi không ra sáng được, thảm càng thêm thảm. Lại càng kém A Nghiên, ít nhất nó còn bắt được tiền ——"

Ôn Ngọc thuận miệng bèn nhận luôn, "Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, mẹ làm di phu nhân (vợ lẽ), cho nên tôi nhận được năng lực đó, cả nhà cùng nghề, sau hai mươi năm nữa sẽ xây dựng công ty gia tộc, kế hoạch lớn càng phát triển."

Vưu Mỹ Hiền giận phát run, "Đồ con gái kém cỏi, chỉ dám phách lối ở trước mặt tao, có gan thì mày đi tìm bà lớn lý luận."

"Tôi tìm cô ta sao? Chưa từng thấy người tình đi tìm bà chủ để gây sự."

"Mày tìm cô ta lấy tiền đó, đi học cũng chỉ học được ngu ngốc."

Nói đến tiền, lập tức nghĩ đến vấn đề chưa chính thức dính dáng tới Ôn Nghiên, chẳng lẽ ba trăm vạn đã đến tay rồi còn trả lại? Cái này có khác gì cạo xương cắt thịt chứ, "Mày kêu Lục tiên sinh tới giúp một tay, anh ta ăn sạch hắc bạch đạo, giải quyết người bị hại là việc nhỏ thôi."

Ôn Ngọc buông tay: "Sao chính mẹ lại không đi nói? Mẹ vẫn rất có phong thái trước kia, năm đó không giảm, chưa chắc không giải quyết được sinh vật giống đực. Chẳng qua tôi còn có bài tập vẫn chưa xong, mẹ, người còn tức nữa thì phải tới phòng bếp uống nước đá giảm nhiệt đi, nói với tôi cũng vô dụng."

"Xem mày có thể đắc ý đến khi nào! Mày không phải đi, tao gọi chị gái của mày tự mình đi, đến lúc đó mày đừng có mà khóc sướt mướt đòi tự sát đó."

"Yên tâm, tôi giết ai cũng sẽ không giết mình." Phanh một tiếng đóng sầm cửa, bỏ lại Vưu Mỹ Hiền miệng đầy oán giận, người giúp việc bị mắng cũng che tai bỏ chạy trốn trong nhà ấm trồng hoa.

Gọi dì Kim đưa cơm tối đến phòng, cô không muốn phải đối mặt với vẻ mặt tham lam bán con bán cái của Vưu Mỹ Hiền. Tám giờ làm xong bài tập, mười giờ chuyển sang một quyển tiểu thuyết đang lưu hành, cô đi xuống lầu dưới lấy sữa tươi cho dễ ngủ, ban đêm tầng hai biệt thự trống trải không người, chỉ có tiếng lá cây xào xạc hát bầu bạn, một hồi gió lạnh, thổi trúng sống lưng cả người phát rét. Chính là đêm giết người nguyệt hắc phong cao#.

# Nguyệt hắc phong cao: trăng mờ gió thổi mạnh  hoàn cảnh nguy hiểm.

Ở phòng bếp, cầm lấy hộp sữa, chưa kịp xoay người đã đụng quỷ —— một con quỷ nhiệt độ cao, anh tuấn xinh đẹp mê người.

Anh nhốt cô ở giữa cánh tủ lạnh và lồng ngực, cúi đầu ngửi thấy hương dầu gội hoa hồng lưu lại trên mái tóc dài của cô, tuy là mùi thơm tổng hợp hóa học, cũng chưa hẳn là tốt nhất, nhưng đáng quý ở chỗ vừa ý anh.

"Bắt được kẻ trộm đang hành sự, xử em bị giam giữ cả đời."

"Tôi còn là vị thành niên, đề nghị giảm hình phạt."

Lục Hiển nắm cằm cô nói: "Có thể xử nhẹ, nhưng phải thực thi thêm nhục hình#."

# Nhục hình: hình phạt tàn khốc.

Ôn Ngọc đỏ mặt, một cái tay bưng hộp sữa, một cái tay đẩy anh, "Đi tìm chết, quá ghê tởm, não đầy nước dơ."

Tay của anh xuyên qua dưới nách cô, đặt cô lên trên chiếc bàn dài trong phòng bếp, bên cạnh có chén dĩa xếp gọn, nồi hấp, thớt gỗ, rồi bóp Ôn Ngọc vào một cái, ép sát không để chừa một khe hở.

Đưa tay cầm cổ tay cô, hả hê nói: "Nhìn, tiểu tặc đi trộm, cũng lấy được nhân chứng vật chứng rồi, trộm sữa là tội lớn, còn muốn kháng cự nữa, còn phải phạt thêm roi."

Tiếng khóa kéo gắn trên vải dệt, vang lên trầm muộn. Trong lúc ngỡ ngàng anh đã đỉnh tới sát, diễu võ dương oai chặn ngang dưới váy cô. Không ngờ đã dán sát vào chân mịn màng da thịt trơn bóng, chậm chạp mè nheo không có ý tốt.

Vẫn còn hỏi cô, "Một ngày không gặp như cách ba thu, nhất định anh để dành ba thu này bù lại cho em."

Ôn Ngọc hơi nghiêng người rồi trừng anh, "Ba thu còn phải giải thích là ba năm."

Anh dùng lòng ngón tay vuốt ve môi của cô, âm thanh cười buồn bực, "Được, đó chính là ba năm, tiểu lão sư nói cái gì chính là cái đó. Ba năm? Sắc bén hơn."

Anh đã đỡ lấy chính mình, ý xấu, từ từ ma sát mép ngoài của cô, làm cô dần dần xụi lơ, dường như thần kinh toàn thân cũng tập trung ở một vài chỗ, nhẹ nhàng một cái đã lập tức dềnh lên cơn sóng triều không kiềm chế được.

"Kêu lên đi."

"Lục tiên sinh ——" Cô nháy mắt mấy cái, sóng mắt ướt át, một cảm giác tĩnh lặng mà ngây ngô, dẫn dắt anh cúi người hôn.

Khen ngợi cô, "Tốt ngoan. Nóng không?"

Một cái tay của cô giấu sau lưng, cầm lấy dao làm bếp Wusthof, dường như nghe được lời nói dụ hoặc: "Nghe lời, mở chân ra, cho anh đi vào ——" Không đợi cho anh dò nửa cái đầu vào, cô đã đặt con dao vừa sắc bén vừa hiện ánh sáng lạnh để ngang trước ngực.

Lục Hiển cười: "Thú vị, chưa từng có người cầm dao làm chuyện yêu với anh đó."

"Đi tìm chết, quỷ mới làm với anh." Ôn Ngọc nhấc chân đạp anh, thế nhưng anh lại không miễn cưỡng, một dạng giả bộ hơi lui ra, mặc cho cô chạy đi.

Sinh vật thay đổi không mong muốn sẽ hao tổn không ít sức để đưa nó trở về, nhưng không cần gấp gáp, chờ trở về phòng rồi tính sổ.

Tới khúc ngoặt cầu thang, bắt gặp Ôn Nghiên mặc một bộ váy dây tơ tằm màu tím đậm, lộ ra hơn nửa ngực, cùng với nhũ * nhọn nhô ra dưới tơ mỏng, buồn bã và khiếp nhược nhìn trước mặt anh, dĩ nhiên, còn có dưới khố * phồng lên ở quần áo anh.

Cắn cắn môi, âm thanh nhỏ nhẹ, "Em gái không hiểu chuyện. . . . . . . . . . . ."

Lục Hiển chậm rãi lên lầu, rốt cuộc, ở trước mặt cô ta đứng lại, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy không hiểu chuyện, cho nên cô tới?"

Cô ta ngửi thấy được hơi thở hormone phái nam, lan tràn xung quanh, làm người ta thần hồn điên đảo, thẹn thùng liếc anh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, "Lục tiên sinh Man như vậy. . . . . . . . . . . ." (Man: nam tính).

Lục Hiển nghiêm mặt, "Cô có biết cô mang mệnh suy không, cha con Tần Tứ gia đều bị cô hại chết. Tôi nào dám thu nhận, đều do mẹ của cô đổ lỗi nhầm người hai mươi mấy năm, mệnh suy không phải A Ngọc, mà là cô."

Giơ tay lên lần nữa, lạnh lùng xa cách chỉ ngón tay vào Ôn Nghiên, "Nếu không an phận, thì sẽ bán cô đi Nam Dương (Đông Nam Á) làm Gà, a, để hai mẹ cô đi cùng nhau."

"Không được, dù sao tôi cũng là chị họ A Ngọc."

Còn Lục Hiển đã xoay người, trong lòng đang nghĩ, Ôn Ngọc đúng là người biến dị di truyền của sản phẩm di truyền méo mó này.

Trở về phòng, Ôn Ngọc đã tắt đèn, núp ở trong chăn giả bộ quên luôn.

Anh cười nhào tới, một đầu gấu ngựa Bắc Mĩ chuyển tới, nệm cũng không chịu nổi nữa.

Cách chăn ôm lấy cô, bàn tay lớn tìm ra khuôn mặt cô, vừa cắn vành tai cô vừa nói: "Mọi việc phải có đầu có cuối, giả bộ ngủ cũng không thể miễn phạt."

"Tôi không ngờ, anh làm đàn ông, trưởng bối, không thể nhân nhượng tôi một lần?"

"Được được được, anh làm đàn ông, nhưng không phải trưởng bối, ngàn nhịn vạn nhịn, bỏ qua cho em một lần."

"Hôi chết người, anh không thể tắm rồi mới vào giường được sao?"

"Cùng nhau?"

"Nằm mơ."

Phòng tắm, tiếng nước chảy từng giọt tí tách che lấp tiếng thở dốc rên rỉ tính * đè nén của đàn ông, Ôn Ngọc bị giật mình tỉnh lại bởi tiếng chuông điện thoại, bèn gọi Lục Hiển hai tiếng, nhưng không thấy có phản ứng, lập tức không thể làm gì khác hơn là tự mình nhận.

Bên kia đầu dây điện thoại huyên náo không chịu nổi, có người cấp bách lớn tiếng kêu vào ống nghe: "D ca, D ca đã xảy ra chuyện. . . . . . . . . . . . lão Quỷ . . . . . . . . . . . ."

Nghe ra lộn xộn, Ôn Ngọc cắt lời anh ta, "Bây giờ Lục Hiển không tiện nghe điện thoại."

"A tẩu?"

Ôn Ngọc không đáp.

Bên kia nói: "A tẩu, tôi là Đại Bình. Hết sức khẩn cấp, phiền cô nhất định gọi D ca nghe điện thoại."

"Mấy người chờ một lát."

Cô tới gõ cửa phòng tắm, "Đại Bình tìm, hết sức khẩn cấp."

Cửa mở ra, da thịt màu đồng chợt làm lóa mắt, Lục Hiển một thân trần truồng, đường hoàng đi ra.

Nhận lấy điện thoại, nghe Đại Bình nói: "Lão Quỷ đột kích kiểm tra, kho số ba đã sạch trơn rồi, bốn người trông coi bị bắt."

Lục Hiển phiền muộn, thân thể trần truồng đi đi lại lại trên mặt thảm len lông cừu mềm mại tinh tế, cao giọng mắng, "Fuck you, kho số ba sẽ không ở Nathan Road, tra buôn lậu cũng không tra được nơi đó. Có người phản bội, bán đứng tôi! Không cần lo hàng, chạy thoát quan trọng hơn."

Đại Bình nói: "D ca, trước khi đi em đã phóng hỏa, một phân tiền cũng không lưu lại cho lão Quỷ."

"Chính cậu không có việc gì chứ?"

"Em không sao."

Lục Hiển nói: "Tìm nơi lánh đi đã, bị bắt, tôi gọi cho Cố thiếu đưa tiền."

Cúp điện thoại, lại gọi một cuộc nữa.

Đối phương vẫn cà lơ phất phơ như cũ, "Lão Đại, tôi chờ điện thoại của anh cả đêm đó."

Lục Hiển nóng nảy, trực tiếp nói: "Có nằm vùng ở bên cạnh tôi, cậu có biết không?"

"Cấp bậc cỡ tôi không được đụng tới tài liệu cơ mật, lão đại, tự mình giải quyết cái vấn đề này đi..., tôi còn muốn đi uống rượu."

Ôn Ngọc tựa vào đầu giường nhìn anh, một loại thân thể như tượng đá nước Ý, đường cong trơn nhẵn, bắp thịt nở nang, chỉ liếc mắt một cái đã muốn lộ vẻ háo sắc đỏ mặt tới mang tai, đúng lúc, anh cũng quay đầu lại nhìn cô, hết sức cảm khái, "A tỷ của em đúng là mang suy, ngày mai sẽ bảo hai người họ dọn dẹp hành lý ra khỏi nhà."

Tác giả có lời muốn nói: chú thích: chôn phố chính là kỹ * nữ hoàn lương.