Đêm Nay Rời Cảng

Chương 41: Sát nhân




Lão đầu trọc biết nặng nhẹ, hiểu được trước tiên phải dốc lòng người cơm cha áo mẹ của ông, chẳng qua hai mắt Tần Tử Sơn không chớp không còn sức sống, mắt thấy liền muốn tắt thở, lúc này phải biết báo nguy cùng gọi xe cứu thương đến giúp đỡ, tiện thể kêu la những người anh em bên ngoài cửa, nhìn cậu chủ sắp chết hay chưa chết.

Không thấy đến giúp đỡ, lại một tên đạo tặc tới, vọt vào cửa chỉ hỏi ba câu, "Người đâu?"

"Người nào?"

"Em gái học sinh bị bắt tới."

Lão đầu trọc chỉ ngoài cửa sổ, "Nhảy lầu chạy trốn."

"Còn có ai vào đây không?"

"Không có ai, tao là người đầu tiên, tiến vào liền thấy thái tử ca bị đâm, thật sự không liên quan đến tao--"

Đạn bắn ra, bị ống hãm thanh im lim giết, nháy mắt kết thúc một người.

Còn lại, một người vòng qua giường, thò đầu nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, chậc chậc cảm thán, "Cô gái này là một hải sản sinh trưởng mạnh mẽ, ăn Viagra mà lớn lên? Nhảy lầu cũng không nghĩ nhiều, dùng một người toàn vẹn dậy xuống, không một chút do dự, anh Báo, anh ngoan độc chỉ vì em gái đệ tử này."

Anh Báo kia mang giày NIke, đứng ở đầu giường, lật mí mắt của Tần Tử Sơn, nói: "Hương Tử, đến giúp một chút." Khiêng Tần Tử Sơn đang bị trọng thương đến hôn mê không biết đi nơi nào.

Ôn Ngọc cuộn mình nằm trên giường, yên lặng đếm ngược, nhớ lại trò chơi lúc nhỏ thường chơi, một hai ba, Mộc đầu nhân (*cộc gỗ, hình như là tên một trò chơi bên đó), sẽ không nói chuyện sẽ không động.

Tất cả những sợ hãi cùng tội ác cuối cùng phai nhạt, cô không sợ hãi, tuyệt không.

Anh ta ở ngay cách phòng, một chữ cũng không buông ra trọn vẹn.

Hương Tử đặt Tần Tử Sơn xuống, vừa bước vào cửa đã bị ai đó tán một bạt tai, anh ta hạ giọng hét, "Người không thấy nữa mày sẽ không truy cứu, cô ấy dám nhảy lầu mày dám không? Có phải muốn tôi dạy mày làm việc như thế nào không?"

Một cái tát làm nữa gương mặt của anh ta không có cảm giác, Hương Tử cúi đầu nhận sai, kêu năm ba người cùng đi ra ngoài.

Anh Báo an ủi anh ta, "Quên đi, tâm tình lão đại không tốt, la mày một lần, cũng không phải chém tay phải mày, mày không cần phải sợ. Quan trọng nhất là làm việc thật tốt, có hiểu hay không?"

Anh ta gật đầu, bụm mặt nói: "Lão đại thật đáng sợ, ánh mắt như biết phun lửa, muốn thiêu chết tao rồi."

Anh Báo vỗ vỗ bả vai anh ta, vui.

Cùng lúc bên tai nghe được một bản tình ca, Ôn Ngọc mới lần mò chui ra từ gầm giường, máu cùng tro bụi dính đầy toàn thân, hai mắt lấy lại bình tĩnh, giả vờ như trở về báo thù, tay cầm một cây súng giết người như ngóe.

Trên sàn, mi tâm lão đầu trọc trúng đạn, máu chảy cũng không nhiều, phía trên có túi áo sơ mi để cho Ôn Ngọc thay.

Cô vuốt nỗi lòng, mang theo dao găm đi ra khỏi gian phòng tội ác này, đóng cửa, hít thở sâu, thả lỏng rồi lại thả lỏng, trước mắt lại là thế giới kia.

Một cảnh tượng cô gái bạo gan múa lẳng lơ, bộ đồ bó sát người lộ nửa ngực, đồ chỉ mặc tới bắp đùi, giày cao gót cao ba tấc, chỉ một câu nói thôi lôi kéo ống quần lão bản, tới đây tới đây, khui một chai XO, nhân gia miệng đối miệng cho cô uống.

Giữa sân khấu, người con trai mặc áo trắng thổi Saxo không biết đau buồn, lo lắng xã hội, dân chủ, hướng về tương lai chính trị đất nước, anh ta vì dân chúng giơ cao tay la to, không bằng bỏ nhạc cụ xuống đi tham gia tuyển chọn, chín bảy lần liền tiếp, đúng là cơ hội.

Đêm dài, đâu thèm biết ai đi nơi nào.

Ôn Ngọc cùng Tần Tử Sơn mất tích cùng một thời gian, một nam một nữ, làm cho người khác mơ hồ,

Ôn Nghiên ở trong nhà dưỡng thai, một chút việc nhỏ liền khóc một cái không yên, vì không có tin tức của em gái, cũng vì chính cô buồn rầu làm cho cái thai càng ngày càng phản ứng nghiêm trọng.

Tần Tứ Gia đối với cô trong lòng áy này, cố gắng muốn trong thời gian ngắn tìm ra Tần Tử Sơn, về phần Ôn Ngọc ở nơi nào, phải đợi tìm thấy Tần Tử Sơn mới tính tiếp. Không có manh mối, tất cả manh mối ở nội bộ đều không có, tìm không ra, Tần Tử Sơn giống như là trâu đất xuống biển, không có thể tìm ra. Lâu rồi Tần Tứ Gia chưa từng có tâm tình kinh hoàng lúng túng, nay cũng đã gần 60, không - không chịu nổi đâu xót cảnh người đầu bạc tiễn người đầu đầu xanh.

Lại chuyện xấu cứ tới liên tiếp, không cho giây phút thở dốc, Đức An dưới tay của ông, bay mất hai người lão đại, một người bị bắt vào cục cảnh sát, một người bị bệnh nặng phải vào trại an dưỡng, những người khác một nữa theo cùng Lục Hiển, một nửa người bị thao túng trông ngóng không ổn định, không có một ai có thể dùng được.

Anh hùng tuổi xế chiều, an nhàn lâu năm, nguy hiểm tới gần cũng không có cảm giác được.

Một ngày trước ông còn đang làm một ông già sống vui sướng, mà nay cũng không thể đối mặt với thế cục rối loạn này, đáp ứng không kịp, không thể nào ra tay.

Mà Lục Hiển kia cũng không có dễ chịu, mấy ngày gần đây anh như gặp hỏa, đập bể một xe bát đĩa, còn mắng lại, "Não tụi bây chưa dài sao? Ba mươi tuổi rồi còn chơi với trẻ vị thành niên sao? Long Hưng muốn tìm một người khi nào trở nên so với lên trời còn khó hơn vậy! Điều biến đi, cút đi tìm người, tìm không thấy thì đi tìm cái chết!"

Xoay người đạp bàn ăn một cái.

Cố thiếu đứng ở cửa nói: "Anh D, Song Phiên Đông tìm."

Anh ta đi gặp Song Phiên Đông, lại là đại lão ca phóng thoáng, gặp nhau nói chuyện phiếm, sau đó nói chuyện bí mật, phải làm phản đồ cũng cần phải có kế hoạch chặt chẽ chu đáo, chẳng thế thì người làm được nói chuyện như thế nào? Đi ra ngoài trên mặt không có chút ánh sáng, không đáng.

Ôn Ngọc giống như bốc hơi, một chút gió cũng không thấy được.

Ngày thứ tư, Lục Hiển tiên tri, đột nhiên thông suốt, đến nhà thờ của Ôn gia cũ.

Người xưa sớm đã dọn đi, gia đình mới cũng chưa dọn vào, một căn lầu trống không, gõ cửa một cái có thể nghe thấy tiếng vang.

Anh liền đi lên lầu hai, cuối hành lang dài là phòng Ôn Ngọc, cửa đóng lại, ánh sáng ảm đạm

Anh đẩy cửa vào liền ngửi thấy một mùi thực vật thối tha, bánh bích quy, đồ ăn được gói giấy rực rỡ màu sắc rơi đầy trên đất, trên sàn một khối thân thể nho nhỏ cuộn tròn, bẩn thỉu dơ dáy, như củ cải đỏ mới đào ra từ trong bùn đất, toàn thân Ôn Ngọc không có một chỗ nào nguyên vẹn.

Anh đỡ lấy lưng cô, để cô tựa vào vai anh, khuôn mặt sạch sẽ không có thời gian rửa sạch dơ bẩn, miệng vết thương chưa rửa cùng với bị bầm tím làm cho ngũ quan của cô biến thành xấu xí và quái dị.

Cô phát sốt sao, mê man.

Tay lấy cây dao găm trên tay cô, anh nhẹ giọng kêu: "Ôn Ngọc, tỉnh lại, Ôn Ngọc, nhìn anh..."

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh, trong nháy mắt mắt mở ra , tỉnh ngủ, đề phòng, mà lại mệt mỏi không chịu nổi, mất một lúc lâu mới nhìn rõ anh, bất lực cùng sợ hãi giờ phút này cũng phát ra, khi cô đơn không để ý yếu đuối, không ai đau lòng vì người trước mặt, nhưng anh xuất hiện, cô giống như đột nhiên có chỗ dựa vào, gắt gao nắm lấy tay anh, khóc nói: "Anh Lục, tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ..."

Rất nhiều thời gian đến chính cô cũng đã quên, cô bất quá chỉ là cô gái mười bảy tuổi, có vô số đặc quyền, có thể tùy hứng làm bậy, thỏa sức khóc.

Cô lạnh run ở trong ngực anh, cô nói: "Anh Lục, tôi thật đói, tôi muốn ăn mì."

"Anh mang em đi ăn vây cá có được hay không?" Anh ôm lấy cô, gắt gao...