Mọi người đều nói anh ta thân bất do kỹ, rốt cuộc con người sống có tự do hay không?
Nhưng Lục Hiển biết, lần này con thuyền này chạy không thể quay đầu, thành hay bại đợi thuyền tới cảng mới biết.
Vẫn là nhà ăn Trì Kí, vẫn là lầu hai lót gạch men rẽ tiền ngay góc khuất
gần tolet, đi vào một người, đi ra một người, từng bước từng bước màu
máu người đỏ rực, giống như túi rác bị người ta kéo đi, hành lang lưu
lại từng vết máu, ông chủ và người làm vất vả kết thúc công việc
Khi đó Sát Tử bị đánh gãy chân kéo vào gian phòng, lão đại B đã bị rơi mất
một cái răng--băng gòn nhét vào miệng, đôi chân Lang Mão dùng sức đập
xuống bể, Đặc Chiến Đội Viên Đô muốn ngoan ngoãn nhận tội.
Tốt, về sau nơi này chỉ còn đại ca D làm chủ.
Phía sau lưng xâm một Ngũ Trảo Kim Long, đường đuôi dài đến ngang bụng dưới, Sát Tử, cười so với khóc còn đáng sợ hơn, "Hôm nay cuối cùng cũng nhất
danh, mở giải sao? Chúng ta nói dân chủ, tay vẫn lại là chân, bản thân
mình nghĩ muốn."
Lục Hiển nhấc chân đá hắn văng, "Mày có biết tao đang hỏi cái gì không?"
"Là là là, tôi nhất định biết cái gì sẽ nói mà nói thì sẽ nói hết." Ra chốn giang hồ cần nhất là cái gì, thân thủ tốt? Vậy làm phiền ngươi đi ra
ngoài quẹo trái trở lại Vĩnh Xuân học ba năm, đương nhiên là nhìn ánh
mắt của Lão Đại, để cho Lão Đại vui vẻ, Sát Tử ở phương diện này, cơ trí là nhất, "Đại Lão B kêu anh Lạc Kha Hỏa mang một nhóm người đi cướp
bóc, rạng sáng bắt đầu từ ruộng đất đai, cùng Tử Thiên theo ra ngoài đi
mát xa, bị súng bắn loạn bắn chết."
"Không có dặn tụi bây hỏi sao? Trực tiếp giết chết?"
Sát Tử lắc đầu, lắc đầu thật mạnh, muốn đem cái não của mình đong đưa chấn
động, "Lão đại B nói anh Từ Thiên không phải người bình thường, từ nhỏ
cùng với anh đại D, hỏi không ra, không cần phải lãng phí thời gian."
Trong lòng Lục Hiển, bị đánh nặng nề, buồn cười, hắn chính là uống nhằm
thuốc, đi trả nợ tình người, khi mình làm anh hùng cái thế, biết rõ là
rơi vào cũng nhảy vào, ai biết rằng bản thân mình gượng dậy vượt qua,
lại hại chết anh em tay chân trong ban.
Ngu xuẩn!
Sát Tử
bổ sung, "Thái Tử Gia bảo phải nhổ cỏ tận gốc thôi, lão đại B nói, Từ
Thiên không chết, Thái Tử Gia cảm thấy ăn ngủ không yên... Ài... Anh đại D không cần quá thường tâm, chị Mỹ Trân không phải là thay đổi đầu quân cho nhà khác, ra ngoài hỗn chiến đều như vậy cả, không thật tình, ông
chủ không làm nhà họ Tây, chẳng lẽ lão bản về hưu, tôi liền tuyệt thực
tự sát? Đã nhìn ta đại ca D, đời người luôn thay đổi..."
Hôm qua
Thích Mỹ Trân chỉ vào hắn mắng, mắng hắn thần kinh, ngốc nghếch, chết
thì chết, vì sao lại còn muốn trở về gây sợ, không cho cô ta một chút
yên bình, cao giọng hỏi hắn, "Như thế nào? Muốn trách tôi hạ tiện không
biết xấu hổ, đại ca vừa chết, đảo mắt đi tìm nhà dưới sao? Lục Hiển,
ngày đầu tiên anh biết tôi sao? Tôi làm gà! Kỹ nữ có biết hay không?
Liền là ngủ xong lần này, khách tiếp theo cũng không biết là ai, bất quá là ai cũng đều không sao cả, dù sao tôi cũng không có tình cảm, có tiền đều là chồng tôi, lúc đầu mở ra một tấm hồng sâm ngư đều đủ để một ngày một đêm..." Nói chưa xong, cô ta khóc không thành tiếng, giận quá thành thương tâm, khóc, là trôi đi mascara trên mắt.
Thế gian này có
mấy người mệnh tốt, từ nhỏ không lo chuyện cơm áo, một ngày một tấm "Đại Miên Thai" thì có thể tùy ý tiêu xài thanh xuân của người khác.
Có yêu vài người cặn bã, phá thai vài lần đều bạo dạn kêu hô "vết thương
chồng chất"? Về nhà lần thứ hai môt lần đọc truyện thần thoại Anderem,
vịt con xấu xí biến đều đã biến thành động vật hiếm có, huống chi là
thiên nga trắng.
"Hận tôi? Rốt cuộc đã thấy rõ tôi? Anh quay đầu, Lục Hiển anh quay đầu nhìn xem, người từ trước là anh em, cuối cùng còn mấy người ở lại chờ anh ngóc đầu trở lại? Đến nổi em gái bảo bối của
anh, cũng cùng với chị của cô ta đi cặp bồ Tần Tứ gia, lần đầu tiền bắt
đầu đã có giá cao, sau này cũng sẽ không thấp, thay tôi chúc mừng cô ta, cuối cùng cũng đã thấy rõ quyết tâm gia nhập vào--làm gà nha!"
Cô ngừng một chút, dừng lại vội vàng bước đi, liền có thể nhìn thấy rõ sắc mặt mọi người khác nhau.
4 giờ sáng, người làm có trách nhiệm rời giường, dọn dẹp bàn, mở tủ lạnh
ra, leng keng bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị chào đón nhóm khách đầu
tiên.
Đèn nháy một cái, mặt Lục Hiển dấu trong bóng tối, hiểu rõ một chuyện, hắn hỏi: "Tần Tử Sơn hứa ưu đãi cái gì với đại lão B?"
Sát Tử khúm núm đáp: "Phải làm Song Phiên Đông biến mất, sau này khu Đông
sẽ do Lão Đại B quản lý, tháng trước đại lão B nhận một lượng lớn súng
ống đạn dược, không đem vào Long Hưng, ông ta cùng Thái Tử Gia chia bảy
ba, nuốt riêng."
"Hàng hóa ở nơi nào?"
"Cái này tôi thật sự không biết, lão đại B không cho tôi làm."
"Mẹ của ông ta không phải làm mừng thọ sao? Vừa lúc được nhiều người tặng
quà." Đá Sát Tử một cước, "Nhìn xem lão đại cậu là loại người gì, nhớ
bịt miệng thật chặt."
"Tôi trong sạch, tôi trong sạch, đa tạ đại ca D nhân từ."
Tôm sủi cảo bọc khóm, nóng hỏi mới ra lò, chuông Thiên Minh vang lên, mở
cửa sổ lại là phồn hoa đô thị mới bắt đầu, che dấu đêm tối, xóa đi tất
cả tội nghiệt.
Sảng khoái, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Trên đường về nhà, Đoàn Gia Hào phấn khít mà quấn quít Ôn Ngọc, giống như một bà già nói không ngừng miệng.
"Ôn Ngọc Ôn Ngọc, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, tôi cùng
cậu làm hàng xóm, khoảng cách ba năm mười thước, sáng sớm tôi có thể
cùng cậu đi học, buổi chiều đợi lát nữa cùng cậu trở về, cậu dạy mình
bài tập, mình mời cậu ăn bò hầm có được hay không?"
Ôn Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở, "CHúng ta học khác trường."
Đoàn Gia Hảo không nghe, "Cái này có thể giải quyết được, mỗi ngày tôi thức
dậy trước nữa tiếng, đưa cậu đi học trước." Có nên kêu bà Đoàn tới nghe
một chút, thật sự là một kỳ tích, ngày ngày phải la hét mới thức dậy,
tiểu thiếu gia Đoàn Gia Hào vừa mở mắt có rời giường, cư nhiên bỏ được
thời gian ngủ 30 phút mỗi sáng, mọi người không thể không tin, tình yêu
thật vĩ đại. "Ôn Ngọc Ôn Ngọc, Ôn Ngọc--" nói cái gì đều là Ôn Ngọc Ôn
Ngọc mở đầu, kêu tên cô lại vẫn là kêu linh hồn cô, thật sự là ngốc,
ngốc đáng đến yêu.
Ôn Ngọc đổi vấn đề
khác, "Đầu của Đại Phiên Thự lớn như vậy, vừa nhìn đã biết là không khỏe mạnh, đầu bị chứng tràn dịch não, hay là ung thư? Lão phu tử cùng Đại
Phiên Thự là bạn bè lâu năm, lại không đưa ông ta đến gặp bác sĩ? Lão
phu tử có âm mưu gì đây?"
"Ôn Ngọc Ông Ngọc, chủ nhật này chúng ta đi mua cá có được hay không?"
Người này căn bản không nghe cô nói gì.
Chia tay ở khúc cua, Ôn Ngọc mang theo túi xách nặng nề đi bộ.
Vừa vào cửa, A Kim nhận đồ trên tay cô, dẫn cô đi đến nhà ăn, khó có được thiếu gia trở về, còn có Lục tiên sinh cùng đi theo.
Một bửa cơm ăn không biết ngon, mỗi người ngồi đều có tâm sự riêng, Tần Tử
Sơn không thay đổi sắc, nhằm vào Lục Hiển giọng nói nhiều lần khiêu
khích, như Lục Hiển đã tu thành phật, tùy theo anh như thế nào thì như
thế đó làm cho người ta ghét, anh chỉ ăn cơm của anh, bới móc xương cá
của anh, lão tăng nhất định vẫn là chịu nhục thôi. Người nào đủ gan chạy tới đoán.
Tần Tứ gia phiền lòng, không muốn nhìn nhiều tên phá
của bên cạnh, ngược lại cùng Ôn Ngọc nói chuyện, "A Ngọc cũng sắp thi
cuối kỳ phải không?"
Ôn Ngọc gật đầu, "Tháng sau là thi."
Tần Tứ gia cười thân thiết, "Chuẩn bị thật tốt, lấy được toàn bộ điểm A sẽ đưa cô đi Châu Âu nghĩ hè."
Ôn Ngọc chưa kịp cảm ơn, đã nghe thấy Tần Tử Sơn trêu chọc khiêu khích,
"Đi Châu Âu không bằng đi vòng quanh đại lục, thăm người thân bạn bè,
tìm ra nguồn gốc của mình."
Cô vốn trong mắt những người ở cảng
là "em gái Đại Lục", không có khả năng che dấu, trái lại Tần Tứ gia lên
tiếng trước, "CHú tâm ăn cơm."
Không ai còn dám nói nhiều.
Sau khi ăn cơm, đàn ông tiến vào thư phòng nói chuyện chính sự, Ôn Ngọc trở về phòng ngủ ôn bài, đọc truyện tranh. Một quyển truyện tranh lật đến
cuối cùng, cười không nổi, ước chừng cô như một người cổ xưa độc truyện
tranh như uất ức tuổi thanh xuân.
Trời tối đen, cô đau bụng, muốn xuống lầu uống một ly nước ấm, còn chưa đi ra khỏi phòng bếp, liền gặp
được Tần Tử Sơn vẻ mặt đầy thù hận, cô suy nghĩ một chút, không nhớ rõ
đã từng thiếu anh ta hơn ba trăm vạn không trả.
Váy ngủ hơi rộng, buông lỏng trên người, càng hiển lên vòng eo mảnh mai, sự mềm dẻo, dể
dàng lật chuyển, một đôi chân trắng nõn, bơi lội trong làn váy, mở tủ
lạnh, sửa ở trên cao, cô lại phải nhón chân một chút, lộ ra mắt cá chân, bàn chân nhỏ nhỏ không dài bằng bàn tay người đàn ông, có chút đáng
yêu, câu muốn dùng người biết thân thủ đi, đem bàn chân nhỏ này năm
trong lòng bàn tay.
Dựa vào hai chân của cô, anh ta không cần thiết quá sức với cô.
"Giá của em bao nhiêu?"
Ôn Ngọc liếc anh ta một cái, mặc kệ.
Tần Tử Sơn tiến lên một bước, chặn ở trước cô, "Mỗi người đều có giá, cha tôi ra bao nhiêu? Tôi trả gấp hai lần."
Ôn Ngọc đáp: "Anh nói thêm một câu nữa, tôi liền không chỉ 'dừng lại' ở cha anh đơn giản như vậy."
Tần Tử Sơn đưa thẳng tay, ôm lấy sau lưng cô, để cho cô dán sát vào ngực
anh ta, trong lúc này hương thơm làm đầy cõi lòng, như vậy muốn sau, "Uy hiếp tôi? Em có thể sao?"
Sắc mặt Ôn Ngọc không đổi, lạnh lùng
đáp, "CHờ tôi làm mẹ anh thì đừng hối hận, đến lúc đó chia anh một nữa
gia sản, anh tìm luật sư khóc vẫn lại cầu xin quan tòa đồng tình?"
"Em xem em là ai? Cha tôi không có óc sao?"
"Anh có thể chờ xem. Gió thoảng bên gối nhiều lợi hại, hưởng qua thì biết.
Bất quá hiện tại, ra tay, thì gọi tôi là thất lễ, chờ cha anh tới thu
thập anh, vẫn lại là cùng Lục tiên sinh kia đến xem chê cười anh. Tần
thiếu gia không tin? Chúng ta cứ thửu xem, cứu mạng--" Còn chưa kịp hô
ra đã bị Tần Tử Sơn bịt kín miệng, anh ta trợn tròn mắt, giật mình và
phẫn nộ, buôn tay ra, đẩy cô ra, "Bệnh thần kinh, không biết xấu hổ!"
Trái lại cảm thấy quái lạ, là là là, là cô không có mắt, dám ở đây dùng ánh mắt phóng túng đi về phía trước.
Ôn Ngọc vô tình cười một cái, nói với anh ta ngủ ngon, cúi chào, ngày mai gặp.
Chờ anh ta đi xa, cô mới cau mày, xoa xoa sau lứng, đau đến chết, đẩy cô
mạng lên góc bàn, sáng mai nhất định là bị bầm tím. Gần đây mọi việc
không thuận lợi, phải đi đến miếu lạy thần ba nén nhang, cầu phù hộ, chờ ngày anh ta khổ tận cam lai.
Đi đến đại sảnh mới phác giác, một
hình ảnh mờ ảo sau tủ rượi, không biết là có nhìn thấy hết toàn bộ
không, không mua vé, củng không ủng hộ, đúng là vô liêm sĩ.
Cô đem anh ta không tồn tại, cầm chặt cốc nước cúi đầu bước đi.
Nhưng anh có một đôi mắt cực kỳ lợi hại, chặt chẽ khóa mỗi bước đi của cô,
chiếu theo bóng lưng. Trong lòng cô bực mình, hận anh ta im hơi lặng
tiếng lấy đi hạnh phúc của cô, thấy ít nhiều đềy không bồi bỗ trở về,
vừa quay đầu lại, cắn răng nói: “Nhìn cái gì, về nhà mà nhìn mẹ anh.”
Lục Hiển từ trong bóng tối đi ra, đứng dưới cầu thang, nhìn cô, khóe miệng
cười châm chọc, chúc mừng cô, sạch sẽ bỏ được gánh nặng, luôn mồm nói,
không phải người cùng đường với anh ta, muốn phân rõ giới hạn người nào
đi đường của người đó, chỉ chóp mắt nhận danh hiệu gái hồng lâu, gả được giá cao, “Tần Tứ gia tính ra cũng là bền trên của tôi, em một lòng muốn ôm lấy ông ta, không phải là mẹ tôi sao?”
Ôn Ngọc giận quá hóa
cười, nâng mi khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của anh, “Thì ra là thế,
cám ơn anh nhắc nhở, không bằng anh gọi một tiếng mẹ cho tôi nghe.”
Sắc mặt Lục Hiển không tốt, đỏ thẩm, thay đổi sắc mặt dưới ánh đèn, chỉ sợ một giây sau liền tức giận muốn nhào tới bóp cổ cô.
“Xấu hổ miệng không gọi được? Mười một giờ rồi, mẹ muốn ngủ, ngày mai gặp,
con ngoan…” Cô quay sang, nhấc chân lên đi, bỏ lại mình anh ta, ở sau
lưng tức giận đến sung huyết não, tức khắc kiền muốn thất khiếu chảy máu bỏ mình (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, và miệng)
Cốc nước rơi xuống đất, té ngã trên cái thảm dày, không tiếng động không hơi thở, chôn vùi.
Anh là một người ẩn nấp trong màn đêm săn bắn, ẩn nấp vô thánh, mạnh mẽ
phóng ta, trong giây lát chụp xuống phía dưới nắm lấy sau lưng cô, nhớ
rất lâu thân thể rơi vào trong ngực anh ta, chì cần thu một cánh tay,
cúi đầu thấp một cái, anh ta muốn có mọi thứ, không phải là mộng, là cảm xúc chân thật, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, hương thơm nhạt nhẽo, đầm ngủ bằng tơ tằm, tới tới lui lui, chặt chẽ ôm lấy tâm của anh ta/
Chổ dựa bậc thang thứ hai, đem cô chống đỡ cùng Lục Hiển một dạng, dể dàng
cho anh ta chui vào, vùi đầu vào trên cổ cô, hơi lạnh ở chóp mũi đụng
vào đồ cột mái tóc dài của cô, cùng với tai mẫn cảm thần kinh yếu ớt,
giống như tiết hận, không lưu tình, cắn ra một vòng dấu răng, “Sớm hay
muộn cũng bị em làm cho tức chết.”
Thân thể Ôn Ngọc, dừng không
được run rẩy nhỏ, nhưng vẫn mạnh miệng, không phục, “Cút ngay, quên tôi
là mẹ anh sao, dám đối với tôi động tay động chân sao?”
“Vậy càng tốt, trộm tình phải bạo lực mạnh mẽ!” Trong bóng đêm, anh ta hưng phấn
lạ thường, vén lên làn váy, kéo cao, lộ ra đôi chân trắng nõn mịn màng
êm ái.
Anh ta nhẹ nhàng a một hơi, cảnh cáo, “Mẹ, để cho tôi nếm miệng…”
Ôn Ngọc đá anh ta, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh biến, Lục Hiển, anh buông tay.”
“Bọn họ làm được tôi không thể làm sao? Em muốn tiền? Dola hay bảng Anh, em
muốn bao nhiều tôi cho em bấy nhiêu, tiền bạc tôi có.”
Cô không
dám cao giọng, đành phải nói nhỏ vào lỗ tai của anh ta: “Tiết kiệm tiền
của anh mua nén hương đi, tôi bán cho ăn mày cũng không bán cho anh.”
“Em dám!”
“Tôi cùng anh đã sớm nói rõ ràng, một đao chia làm hai đoạn sạch sẽ, tôi làm kỹ nữ vẫn lại là gái hồng lâu, đều cùng với anh đại ca D không có quan
hệ, anh đừng có xen vào việc của người khác.”
Những lời này giống như đã từng nghe qua, ước chừng là từ lúc trước anh ta bỏ bạn gái cũ,
giọng điệu không kiên nhẫn, nhất cữ lưỡng đoạn, trả tiền thanh toán
xong, mấy lần trên giường mà thôi, muốn hay không thật sự như vậy?
Thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
“Ôn Ngọc em nghe cho rõ, chỉ cần Lục Hiển tôi còn sống một ngày, em theo
tôi, chính là không thể nào chia rẽ. Em sinh ra là người của tôi, chết
làm ma của tôi, không có cơ hội trốn thoát.”
Ôn Ngọc nhếch môi,
vẫn luôn châm biếm, “Những lơi này anh giữ đến khi tôi bốn mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn, ngực khô quéo, hay gò má xệ xuống lại cùng tôi nói, đó là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ngàn dặm, hiện tại là dệt hoa
trên gấm, có cũng được mà không có cũng không sao, tôi nghe như hai tai
nhỏ giọt dầu, không có cảm giác. Anh quên tôi hầu hạ hai cha con Tần Tứ
gia, thật bẩn rất hạ tiện, như vậy không xứng nói chuyện với Long Hưng
tương lại như anh? Cầu xin anh thương xót, cho tôi một con đường sống—“
Anh ta dơ tay che miệng cô lại, ôm cô, chớp mắt thân thể che dấu phía sau tủ rượi.
Tần Tứ gia ôm lấy Ôn Nghiên từ thư phòng đi ra, lời nói thấp giọng nhỏ nhẹ.
Giọng nói Tần Tứ gia trầm ổn, hiện lên tang thương, “Sáng mai kêu lái xe đưa
em đi, mấy ngày gần đây phải chú ý nghĩ ngơi, không cần học người lớn mê mẫn chơi mạt chược, không ăn không ngủ làm đến suy nhược thân thể.”
Giọng nói On Nghiên thanh thúy giống như chuông bạc, leng keng làm cho cảm
thấy vui vẻ, “Em biết, chỉ là qua ba tháng còn chưa có kết quả, vẫn lại
là không trúng, thật là phiền phức.”
“Sinh nhật của A Nghiên, muốn quà gì?”
“A, anh không nói em cũng quên mất, nư nhân niên kỹ không nên kí, nhưng quà không thể thiếu, em nghe người ta nói, nữ trang nhất định phải mua “Tội Thanh Tư Cơ”, “Cartier” là nhà giàu mới nổi, không cách điệu.”
“Chính em chọn.”
“CÁm ơn Tứ thúc—“ ai nói vui vẽ mua không được, ông ta chỉ gật đầu một cái,
tiện đưa cô hạnh phúc lên, tươi cười ngọt ngào, nam nữ quan hệ như vậy
mới giam chặt, chỉ cần ông không phá sản, tôi cũng thủy chung vui vẽ