Gặp lại đồng hương, cuối cùng hai mắt đẫm lệ lờ mờ xúc động duyên phận thật kỳ diệu.
Đáng tiếc giữa nam và nữ, không cần nói tư tưởng cũng phức tạp hơn, đại đa
số luôn luôn nước chảy thành sống, phát triển vì anh tới tôi đi, lời lẽ
hướng tới. Trường học thanh tĩnh cũng có khả năng dẫn đến tình cảm triền miên mãnh liệt, thân cùng thân quấn quanh, tình cùng tình khó chia ly,
nếu như cô không kêu hô một tiếng nghừng, rõ như ban ngày hắn muốn phạm
"tội lưu manh", tại Trung Quốc bọ ngồi chồm hỗm 15 năm trong nhà tù.
Ôn Ngọc dẫn hắn vòng cửa hàng nước chát ngỗng, gần trừ tịch, cửa hàng làm ăn náo nhiệt, bà ngoại cùng anh Đức An vội vàng chạy đến nổi chân không chạm đất, một hộp lớn
Thiết Quan Âm một đồng tiền, miệng chát chưa ngọt lại, nổi nổi chìm chìm giá rẽ náo nhiệt.
Hắn nhìn Ôn Ngọc, ý cười nhẹ nhàng tay chân
gọn gàng, cùng tiếp một bàn khách, hỏi muốn ăn chút gì? Ngỗng mùa đông
vừa mập vừa non mềm, màu xuân đẻ con mùa đông trưởng thành, xương cốt
lại mềm, nấu thấm được ăn được, không thể không nếm thử, đêm trừ tịch -
đêm 30, bày bàn tốt nhất, phong thái lại ngon miệng.
Được nha được nha, Tuệ Tuệ ăn nói khéo léo, một cái trên bàn một cái mang đi.
Lại có điểm tâm rau trộn bún móng giò mì vằn thắng, trí nhớ Ôn Ngọc thật
tốt, không cần bút máy ghi chú, chỉ dựa vào não không không nhớ sai.
Khách khứa trở lại, mái che ngoài cửa hạ xuống muốn thêm bàn, Ôn tiểu thư
không đợi liên làm cô gái tự giác, sáu người một bàn tròn lớn, cô dám
một mình khiêng, nghiêng thân tránh đi tiến vào thực khách, bên hông
treo một khăn lau trắng, đỡ cái bàn lên tới, lau hai ba cái liền sạch sẽ mặt bàn, liền một hơi di chuyển bốn cái ghế dựa, là trời sinh sức mạnh
quái vật, kêu hô nói, mau ngồi mau ngồi, có cần gì nói tôi.
Tiểu
cô nương như hoa như ngọc, lại xinh đẹp lại chịu khó, nhà ai không nghĩ
mà nói muốn một đối tượng, đáng tiếc gia đình có tiền đồ, sớm không phải là người "Quốc".
Lục Hiển thấy đáy một ly trà, nhìn thấy bóng
dáng Ôn Ngọc bận rộn trong 30 bình tiểu điếm, đột nhiên sinh ra một hơi
thương xót an ủi cùng cảm thương, có lẽ hắn luôn tâm niệm muốn thoát
khỏi nơi hỗn tạp, làm một thằng kiêu ngạo, hống hách lọng hành, mơ tưởng núi vàng núi bạc, không giống như một ly trà lẳng lặng đối đãi với thời gian.
Trong lòng hắn đếm thầm, cô nghe bàn số 11 kêu gọi, bỗng
dưng quay đầu lại, bím tóc nhỏ vung lên giữa ánh sáng nhạt buổi chiều
tà, khóe môi cười nhợt nhạt, vui vẻ, gặp hắn, cũng phải cúi đầu chào khó xử, nháy mắt ánh mắt chuyển giao, vội vã, đi ứng phó tính toán một bàn
ăn của thực khách.
Bất quá viền tai cô hồng hồng, mơ hồ khoản lén lút để lộ tâm tư, khổ sở chua xót, chứa mưa gió, ngọc lưu ly đã vỡ.
Người nào biết thay đổi không lường, tuổi trăng tròn.
Một vại nước chát ngỗng chưa đến bảy giờ liền bán hết trơn, các thực khách
đứng chờ một hàng dài cả nửa giờ kết quả tay không đi về, ít nhiều mất
mác, vừa muốn xin lỗi, mời ngày mai đến sớm, nhất định chừa lại một cái
nước chát ngang bép phì non mềm.
Khi đó không dể dàng gì đến nghĩ ngới, Lục Hiển cũng không thấy tăm hơi, Ôn Ngọc đối diện cả một bàn đồ
ăn nhưng ăn không biết ngon, cô nản lòng, suy nghĩ Lục Hiển đã chạy trốn đi ra ngoài, không chịu nổi khống khổ muốn hít lại, cố gắn từ trước
thành nước chảy ra biển đông, cô tự nhận không còn sức lực để bám trụ
vào hắn nữa rồi.
Bà ngoại gắp một cái bong bóng cả để vào chén
cô, dặn dò thân thể cô đang lớn phải ăn nhiều cơm, ngủ nhiều, mới có thể trưởng thành chân dài như chị Ôn Nghiên.
Cuối cùng Ôn Ngọc cũng
buông đũa xuống, cùng bà ngoại nói chuyện, ban ngày ở gia đình xuân sơn
quên lấy thư, buổi tối chậm trể ôn bài học. Cũng không chờ người lớn nói một câu, chạy ra ngoài khi trời muộn.
Ai biết cô muốn đi đâu? Cảng, bến tàu, tầng hầm ngầm hay là sòng bài?
Hương trấn Tây Giáng nho nhỏ, từ hướng tây đi đến hương đông, đi nữa giờ là hết, giấu một người như Lục Hiển, thật dễ dàng.
Mà tận cùng bải biển, ánh tà dương phía tây, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng
yếu ớt nơi ngã rẽ con đường tắt, năm xưa nơi này đống rác đầy trời, quá
nhiều cái lên mốc tự nhiên, nở ra hoa, lại được phục hồi, bao nhiều cảnh quan tuyệt đẹp, mang kẽ hở giữ những ương nganh nhỏ bé bày ra dưới
chân.
Lục Hiển cùng người đại lục vùng biển trong nhóm đầu tiên
hút thuốc phiện, người mua bán buôn lậu thuốc phiện, gầy đến nỗi chỉ còn tam lưỡng cốt "tên đầu trộm đuôi cướp", mỡ đầy mặt và cổ, hai điếu
thuốc lá mang theo khói tụ cùng một chổ, bác lửa, thổ lộ tâm tình.
Trong tay Lục Hiển cầm bao "hàng giá rẽ", cao giọng phát ra tiếng, "Mày bán
một bao phấn kiếm được mấy đồng tiền? Có đủ cho ngươi hít hay không?
Không nghĩ muốn nuôi dưỡng nhiều con gái, cao quá coi chừng sau này còn
có thừa tiết mục lưu hành, sảng khoái tới nghiện. Mày giúp tao cùng
truyền lời đến đại lão của mày, tao có đường, một tháng mười vạn hai
mươi vạn, xem hắn có can đảm dám làm hay không?"
Thằng nhóc đầu bóng đối
với lời đề nghị của hắn chỉ cười nhạt, "Mày cho tao ngu ah, mười vạn hai mươi vạn, nhân dân tệ vẫn lại là tiền âm phủ. Thích - - thiên tài nghe
mày bốc phép."
Lục Hiển khó có được tính tình tốt, đưa tay vỗ vỗ
cái đầu bóng, sức lức đủ để hắn khóc hắn chết như ông già hắn chết đi,
sau về nhà sưng đỏ bầm tím, nữa tháng không khỏi.
"Lão đại của
mày lấy hàng hóa từ nơi này? Hay bờ bên kia? Một khối "Đô - la" trộn
phấn K, đường glu-cô, lam tinh linh, còn đem giá bán cao cho mày, đợi
đến tay mày trộn thêm bụi tường xuất ra, hàng hóa không "trang điểm" còn muốn bán giá cao, người bờ bên kia đều ngốc hết, không có não mua vôi
phấn về hít." Khói không rời tay, một đồng hai khối bạc mua được bao
thuốc lá giá thấp là sặc cổ họng, hút thuốc giống như ăn tiêu, hun khói
lửa cháy, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài.
Lục Hiển cầm trong tay cái bật lửa màu vàng, bật đóng, bật đóng, lại bật đóng, một tiếng
leng keng tiếp mọt tiếng vang thùng thùng, tiết tấu tươi sáng, linh
hoạt. "Cùng lão đại mày nói, ta có đường, dẫn hắn đi trực tiếp đến Tam
Giác Vàng lấy hàng hóa, không cần qua tay bờ bên kia, lại có các "nhà
kho" tiếp nhận, mười mấy năm đi cùng một con đường, chướng ngại người
xưa đều đã san bằng, chỉ chờ hắn ra tiền bạc, liền có hàng hóa thay đổi
liên tục, phong sinh thủy khởi."
Đầu bóng hít bạch phiến hít đến
não bị hoại tử, nói nhiều vài cấu liền như mây chu du xa xôi, phải đợi
Lục Hiển tát một cái tát vang dội tới, một cái tát tiếp một câu, "Có
hiểu hay không?"
"Tao hỏi mày không rõ thì nhào ra phố chết đi!"
Mặt bên trái của đầu bóng sưng phù, run rẩy, cung kính đáp: "Rõ ... ...Ta rõ rồi ... ...Lão ...Lão ...Lão Đại... ..."
"Cút - -"
Dụi tắt thuốc lá trên nền gạch đỏ, ánh nắng chiều chiếu sáng càng gần gương mặt của hắn, hình dáng của hắn như tượng khảm biên, là anh tuấn nhất
như Bá Tước Monte Cristo.
Không còn chổ tìm, ánh chiều ngược bóng dáng Ôn Ngọc thất vọng.
Đến này, giấc mộng màu hồng của người con gái chờ đợi đến một khắc này vợ
tan. Một người con gái, bất luận tuổi tác, bất luận tâm trí, trong miệng cô có nhiều thực tại nhiều con buôn, anh biết nội tâm cô cuối cùng chỉ
là mộng tưởng hão huyền, hoặc là như Cô bé lọ lem biến thành công chúa,
hoặc được một kỵ sĩ vượt nhiều chông gai giải cứu, hoặc giống như Ôn
Ngọc, tưởng tượng chính mình lúc nào đó được nam nhân cứu vướt, nguyên
nhân cô xuất hiện, khả nắng vượt cơn sóng to làm thay đổi cuộc đời của
hắn, , vừa muôn làm cô gái đặc biệt trong vô số cô gái của hắn, người
nào hiểu được, kỳ thật là có cũng được mà không có cũng không sao.
Ai muốn anh lấy lại, có biết không đưa đến cửa không đáng giá bao nhiêu tiền.
"Chúng ta nói chuyện." Ôn Ngọc nói.
Lục Hiển gật đầu, không dị nghị.
Ôn Ngọc dẫn hắn đến tầng lầm, một lọ thóc may mắn màu hồng, chén chè có
hai lỗ hỗng ở dưới đèn, cô cùng hắn uống rượi đệ nhất, rượi đổ ra, Thiên Linh Cái đều đã chấn động, người lại càng thanh tĩnh, nhìn xuyên thấu
qua Lục Hiển như tia X phóng xạ, từng xương cốt đều hiện ra rõ ràng.
Đít chén đụng xuống mặt bàn, tiếng vang thật lớn, cô tò mò nhìn hắn, hỏi:
"Anh Lục, tại sao anh lại không uống? Không nể mặt tôi? Hay là tôi không đủ tư cách giống như anh đại D có thể uống rượi với anh?"
Lục Hiển không nói nhiều, giơ chén lên, uống một hơi cạn sạch.
"Có cái gì muốn hỏi, tôi sẽ trả lời em đầy đuôi gốc ngọn."
Cô nhịn không được cười, cười bản thân mình khờ dại, cũng cười hắn dối trá còn làm vẽ thành khẩn, "Anh Lục, anh tới Tây Giang, là có kế hoạch hay
là ngoài ý muốn?"
Đầu ngón tay hắn nắm cái cốc chuyển động, ánh
mắt nhìn chén không nhìn Ôn Ngọc,thấp giọng nói: "Tôi thiếu Tần Tứ gia
một cái mạng, hắn muốn tôi đi giết người nào, tôi giết kẻ ấy, biết rõ
cạm bẫy cũng nhảy vào. Sau khi chết mọi người coi như thanh toán xong,
hắn cùng Long Căn thúc lén cấu kết, muốn giết tôi trừ họa về sau, tôi
trở về, thứ nhất là giết Long Căn. Chờ một chút, phải là của tôi một cái điều không thể thiếu."
Không lấy cớ do không để ý, hắn còn sống, nhất định phải trở về hồng cảng, giúp xã đoàn, trởi về nơi chiến trường sinh tử của hắn, cô cùng hắn nói ít nhiều chuyện xưa khổ cực, mô tả ít
nhiều con đường phía trước đầy gian khổ chưa có giá trị, hắn cố chấp,
quật cường, không thừa nhận số mạng, tuyệt đối không thể sống cả đời tầm thường.
Hắn thà rằng chết làm thây ma trôi nổi ở đầu đường, cũng không chịu làm người hèn nhát bất lực sống bình thường ở Tây Giang.
Ôn Ngọc suy nghĩ, có lẽ từ lúc bắt đầu cô đã sai không hợp thói đời, đánh giá sai bản thân mình, cũng đánh giá sai số mệnh.
Cô gần như phải trả giá thật nhiều sự ngu xuẩn của cô.
"Anh Lục, tôi kính anh." Chén rượi thứ hai, như lửa đốt vào thực quản, đốt vào nội tạng, lửa mạng nóng ruột, phỏng.
"Tôi nhiều chuyện, hỏi thêm một câu, anh từ trên tay đầu bóng lấy về, có phải là bạch phiến hay không?"
Lục Hiển tiếp một ly, không phủ nhận, vâng.
Cô có bao nhiêu đau, đều đã phát ra tối nay, Nóc nhà cô đơn hạ xuống một
bóng đèn, theo điện áp lúc sáng lúc tối, quang cảnh luân phiên vổ về
khuôn mặt không còn chút máu của cô, kể cả khóe mắt cô nước mắt như sắp
sửa tràn ra lại đột nhiên bốc hơi.
Lựa chọn thần phục, vẫn lại là phản kháng?
Lựa chọn buông tha, vẫn lại là kiên trì?
Lựa chọn xa nhau, vẫn lại là vướng mắc?
Bất đồng ít nhiều lựa chọn, bất đồng ít nhiều con đường đi, anh đi thế nào điều tốt, đó chính là đường sống của anh.
"Anh Lục, xem ra chúng ta quen biết một thời gian, tôi lại cùng anh làm
những chuyện buồn cười như thu nhận công nhân, anh... ...Anh có thể đáp
lại tôi một chuyện hay không?"
Đờ đẫn trầm mặc, thật lâu, nghe thấy Lục Hiển mở miệng, "Em nói, tôi cái gì cũng đều đáp ứng lại em."
Ôn Ngọc cầm bình rượi, đổ một chén cho chính mình, "Qua năm tôi liền trở
lại trường học, sau này mặc kệ anh Lục có muốn trở về hay không, chết ở
đầu đường hay phát tài nở mày nở mặt, đều không có liên quan đến tôi.
ANh với tôi, kiều quy kiều lộ quy lộ, tất cả mọi chuyện, đều không liên
quan." Cô cùng hắn chạm cốc, sắp chia tay nâng cốc chúc mừng, "Anh Lục,
chúc anh mau thăng chức, tiền đồ rộng mở."
Cô uống sạch chén
rượi, rượi của hắn chưa động, nhìn cô chằm chằm, ẩn một tầng gian dữ,
"Không nhìn thấy Lục Hiển tôi xuất hiện một ngày, em không cần biết hiện tại liền muốn mau chóng thanh minh quan hệ, tốt xấu cũng chờ tôi trở
về, nhìn thấy rồi hã nói."
Ôn Ngọc đáp: "Tôi không trông mong
sống dựa vào anh nhận lấy ưu đãi, người bất đồng, đường đi bất đồng,
thay vì liên lụy đến anh, không bằng mau chóng phân rõ giới hạn, mọi
người được thoải mái."
Lục Hiển nói: "Em so với tôi thấy bắt kỳ cô gái nào đều phải nhẫn tâm, Ôn Ngọc, em nói với tôi, mỗi câu đều là nói nhãm."
Thế giới này tàn khốc đáng sợ nhất là cái gì? Không phải là chưa bao giờ
đạt được, mà là có được rồi lại mất đi, là xẻ thịt, là bị dao nhọn cắt
qua da, cắt đứt huyết mạch, cắt đứt tất cả các mối liên hệ của máu và
thịt.
Ôn Ngọc nói: "Tôi có thể cai thuốc, cùng với anh một dạng."
Lục Hiển giương mắt, nhìn chăm chú, "Cảm tạ Ôn tiểu thư đã đem tôi đánh đồng với thuốc lá to lớn. ”
"Tôi không muốn che giấu hay phủ nhận , không sai, anh Lục, tôi thích anh,
không biết là cảm thấy hổ thẹn hay bất giác cảm thấy đau khổ, từ khi
nào, lúc tôi cảm thấy chán nản anh lại xuất hiện đối xử tốt với tôi
trong cuộc sống, chờ đợi một ngày nào đó anh nói với tôi, Y Toa Bối Lạo, tôi dẫn em đi. Đúng là chuyện đó lại như thế nào, tỉnh mộng, cuối cùng
vẫn phải đối mặt với hiện thực. Lòng dạ mỗi người đều biết rõ, tôi và
anh một trời một vực, tôi không muốn chấp nhạn anh, anh càng không muốn
vì tôi thay đổi, vốn nam nữ thành phố, tình yêu như thức ăn nhanh, vài
phút yêu một người, vài phút chia tay, không có gì đặc biệt, coi như
không thấy gì."
Cô cười một cái, đứng lên, nhịn cơn đau đầu choáng váng đầu óc do rượi.
Bổ sung nói: "Một con đường đau khổ như leo lên ngọn núi Everest, một con
đường bình thường chậm rãi ở lúc bắt đầu có thể nhìn thấy được kết thúc, đổi lại là anh, anh chọn con đường nào? Cũng không phải xướng xa Đỗ
Thập Nương rơi theo hộp nữ trang, gặp được một người như Young anh
Dangerous không tuân theo chữ tín liền muốn nhảy xuống sông tự sát, yên
tâm, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ quên anh."
Dưới ánh đèn u ám, Lục
Hiển cầm tay cô, từng nấc lòng bàn tay rộng rãi trong lồng bàn tay, để
cho cô đau, đau đên nhíu mày lại kêu lên, hắn mới bừng tĩnh, không có ý
buông tay, khó hiểu không rõ ý cười ngay khóe miệng hắn dập dờn, không
biết tính toán như thế nào.
"Về sau em sẽ biết, Ôn Ngọc, em chọn cái kia là tốt nhất, cũng chưa có tác dụng"
Mỗi người trong lòng có một cái cân, mạng của anh giá trị mấy cân mấy
lượng, sổ sách trên trời đã viết rõ ràng, có người từ nhỏ giàu sang, núi vàng núi bạc ăn không hết, có người từ nhỏ số mệnh thối nát, liều mạng
cướp bóc, bị bắn chết ở cửa chợ, sau đó tên họ được đăng trên tin tức,
muốn dùng để nhắc nhở dân chúng, thà rằng cùng chết đói, cũng không dám
làm trái người giàu có.
Đáng tiếc Lục Hiển trời sinh phản cốt, vi phạm thế tục.