Không thể chờ, không thể ngừng, tôi muốn một đường hướng bắc mà đi.
Đêm qua mưa, sáng nay mặt trời màu đỏ cùng với những cơn gió nhẹ thôi thúc, Chim én mang theo gia đình di dời vào miền Nam, nhiệt độ không khí còn
đang ở 20 độ, ven đường mỗi một cây cỏ dại đều đã bị rét đậm vẫn sinh
trưởng tươi tốt, cũng không phải là không sợ giá lạnh, chẳng qua nghĩ
muốn trước khi tuyết rơi thì sống lâu một chút.
Ôn Ngọc mặc bồ quần
áo của bà ngoại tự tay đan đi ra ngoài, sợi dệt lông cừu, ân đào đỏ tươi làm nổi bât lên khuôn mặt trắng nõn sáng lên đến kinh người.
Con gái mười bảy tuổi rất hiếm có, Thượng đế đều đã vì cô mà tô lại một
tầng kim quang, làn da sáng lạng, chạm vào cảm thấy như đàn hồi, khắp
nơi đều là sức mạnh tuổi trẻ - - không hề để ý đên tuổi tác, hoặc thanh
xuân, nguyên nhân có có hy vọng rất nhiều, rất nhiều tương lai chờ đón,
không cần tìm kiếm khắp thế giới, bản thân giới hạn trước năm 28 tuổi
nhất định phải vui vẻ thuân lợi thả ra ngoài,
ba mươi tuổi bốn mươi tuổi cũng không so đo tính toán, chỉ cần là sinh vật giống đực liền đồng ý kết hôn ngay.
Các cô không biết phải chờ nhiều hạnh phúc, nhiều hy vọng khó có được, hoặc là các cô khinh khường những gì được biết.
Tôi cùng với anh, cuối cùng vẫn bị thế đời đánh thắng.
Bởi vậy cô muốn thử một lần, đánh giá con người dài lâu, cô làm người tài
đánh cuộc một lần, bất kể thắng thua. Sau này theo khuôn phép cũ, sinh
hoạt yên bình.
Đồ ăn bên trong giỏ trúc lay động, cái nút công
tắc màu xanh thẫm kiểu cũ treo ở cạnh mép cửa, rắc rắc một tiếng đèn
sáng lên, tức thì ánh sáng trong bóng đêm làm toát ra tia sáng vui vẽ
ấm áp.
Tầng hầm ngầm ẩm ướt âm u lạnh lẽo, phòng hỗn độn không
chịu nỗi, bên giường một cái bát bị vỡ miệng chứa đầy bụi và tàn thuốc,
trên khăn trải giường màu xanh lá cây đậm dính một mảng lớn vết bẩn màu
vàng không ai dọn dẹp, nghênh ngang nằm ngang trước mắt.
Lục Hiển vẫn như cũ mặc cái quần bò của hắn không chịu giặt, tóc dài che khuất mắt, vết máu trên miếng băng vải đã biến thành đen,
toàn thân tản ra mùi chua thối như đồ bỏ đi đã lâu không xử lý, xương
sống lưng bị rút sạch, đứng không thẳng ngồi không vững, nằm ngang cong
vẹo ở trên giường nhỏ, đối với trần nhà cứ ngây người thẩn thờ.
Nghe được tiếng đi bộ đã biết là ai đến, hắn rối rít muốn hay không muốn
đứng dậy, lòng tự trọng của người đàn ông đã trói chặt chân, hắn từ đầu
đến cuối đều không nhút nhít, giả bộ lạnh lùng vô tình, cực kỳ nhàm
chán, cực kỳ ngây thơ.
Ôn Ngọc đánh giá hoạt động bất ôn bất
hỏa của hắn đạt tiêu chuẩn, không ngừng cổ vũ hắn cố gắng, nhìn hắn có
thể chịu đựng bao lâu.
Xuân Sơn đeo trên lưng cái bao công cụ
đứng ở cửa thông gió đợi lệnh, một chút biến đổi nhỏ cũng làm sợ tới mức tay chân rung rẩy, nói chuyện cũng trở nên cà lăm, hắn hắn...hắn - -
Tuệ Tuệ của hắn không hề cùng một dạng, đều là bị ô nhiễm Tư Bản Chủ
Nghĩa ăn mòn.
Muốn cảnh giác mật ngọt chết ruồi sao.
Bên
trong, Ôn Ngọc mở nắp vung, vớt nhẹ váng dầu màu vàng cam trong nồi canh gà, nhân sâm thuốc bổ đều thấm hết vào thịt gà, suy nghĩ một chút đều
biết là đại bổ, mà gia truyền của cô là nước chát ngỗng, chỉ lấy những
thứ tinh hoa nhất là thân và cánh, cổ là thịt thừa, chân già không thể
thấm gia vị, chỉ có cánh cùng bụng con ngỗng, da cùng thịt tỉ lệ thật
hoàn hảo, mỗi một gốc đểu đâm lỗ để nước thấm vào, răng cắn đến đâu, đều đậm đà mùi vị tân xương tủy.
Cô làm người hiền, bên trong nhà nhỏ lộn xộn cô lót miếng vài bố, dọn bát đủ chờ hắn đến ngồi trên bàn ăn cơm.
Hắn rốt cuộc cũng đem tầm mắt đang xem con nhện kết lưới trên nóc nhà dịch
chuyển, nghiêng mặc qua lườm cô một cái, vẫn là gương mặt của người
chết, giống như là cô thiếu nợ hắn năm trăm vạn không trả. "Cô tới đây
làm cái gì?"
Khuôn mặt Ôn Ngọc tươi cười nghênh đón địch, "Tôi tới xem anh ra sao, anh Lục. Quyết đinh cơm có ăn hay không?
Đồ ăn của bác Đức chỉ có thể nói "chín nhừ" "Có muối", cái này so với canh gà nhân sâm nước chát ngỗng ở trước mắt, màu sắc hương vị đều ngon, có
hơi nóng bốc lên, làm động đến con sâu đói trong bụng ngọ ngoạy.
Đời người khổ đoản, Hắn muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, Đại Thực tứ phương.
Chiếc đũa đã được đưa đến tay, hắn không nhận, Ôn Ngọc nhẹ nhàng nói: "Đều là thành quả do tôi tự mình xuống bếp nấu, Anh Lục không chịu nể mặt sao?"
"Không gì là cho không, cô muốn làm gì? Cứ đi thẳng vào vấn đề, tôi đến bước
đường này cũng không có gì phải bận tâm." Lục Hiển đối với sự thay đỗi
của cô vẫn luôn hoài nghi, thậm chí là sợ hãi, cô cười khanh khách bộ
dáng với Hắc Quả Phụ không khác là bao.
"Tốt xấu gì cũng coi như từng quen biết, nhớ kỹ lúc trước Anh Lục còn để lại tiền bạc cho tôi, tôi không thể lấy oán trả ơn, Chỉ một bửa ăn, tôi có thể đáp ứng."
Lục Hiển tuyên bố sự thật, "Tay phải của tôi tàn phế."
Ôn Ngọc bưng bát lên , lấy một cái muỗng, liền muốn đút cơm cho hắn ăn.
Lục Hiễn nhíu mày, " Em bị sét đánh trúng sao? Tự nhiên biến thành một người khác?"
Ôn Ngọc múc một muỗng canh gà, thổi nguội, đưa đến cạnh môi hắn, thân mật
như bạn gái, "Dùng qua bữa cơm này, chúng ta đã thanh toán xong, về sau
anh phú quý phát tài, hay bần cùng nghèo khổ đều không liên quan đến
tôi. Anh Lục, chúng ta quen biết đã lâu, cũng nên có kết thúc."
"Sao, em muốn mượn bữa ăn này để cắt áo đoạn tuyệt mối quan hệ? Em cho rằng tôi còn có thể dây dưa với em? Em xem em là hoàng thất công chúa sao?"
"Đưa đến bên miệng cũng không chịu nể mặt sao?"
Lục Hiển cúi đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mặt cô, nhạt
nhẽo lưỡi liếm cái thìa bên cạnh, canh gà nóng ấm làm phấn chấn dạ dày
khô héo, càng thêm kích động mãnh liệt gào thét muốn ăn.
Hắn uống nước canh, ăn qua cơm, chừng qua cơn ham mê ăn uống mới hoi: "Em có
phải hay không muốn giết tôi? Sợ tôi liên lụy đến em? Yên tâm, Lục Hiển
tôi người nào làm người đó gánh chịu, chưa bao giờ làm liên lụy đến
người bên cạnh."
Ôn Ngọc bình thường thu thập bát đĩa, nhân tiện
lau luôn bàn trà đầy bụi bẫn, bận rộn cũng không ngẫng đầu lên, "Như thế nào? Tôi lúc nào có vinh hạn đến người bên cạnh đại ca D? Cũng không
ban giấy chứng nhận cho ta, gởi dãi lụa thông báo cho tôi biết để lên
đài thi đấu phát biểu cảm nghĩ. Dù sao cũng là ngàn vạn nữ trung trổ hết tài năng...."
Lục Hiển cảm thán, "Giả như em từ nhỏ không thể nói chuyện, hợp lại càng thêm hoàn mỹ."
"Kia muốn bán không ra giá, tôi bán cũng không được tiền bạc, nợ đánh bạc
của cha làm sao trả được? Toàn gia đình đều phải ra đầu đường chết đói."
"Em có ý gì? Nói rõ ra." Hắn giận tái mặt, ép hỏi.
Ôn Ngọc không mặn không nhạt, không quan tâm, "Lòng tốt quá lớn, cho tôi
tìm một nhà nào tốt, một tốt nghiệp xong liền kết hôn, giao tiền biếu
trước 60 vạn, tôi khi nào đáng giá như vậy, được nhiều người yêu thương
vừa mừng lại vừa lo."
Lục Hiển nói: "Đối phương người nào?"
Ôn Ngọc đáp: "Còn có thể như thế nào? Cho rằng mọi người đều như đại ca D
sao, chiều cao anh tuấn, bãn lĩnh hào phóng? Hơn bốn mươi tuổi bị trọc
đầu làm lão, trong bung như chứa một cái thai 7 tháng tuổi, sống đến 80
tuổi cũng chưa thấy sinh."
"Em đồng ý?"
"Tôi có
thể nói không sao? Nói xong lại treo lên lại rồi dùng dây lưng quất
vào. Anh Lục, tôi không phải con mèo có chín mạng, anh cũng không phải
đại hiệp thần kỳ, nhiều lần đều có thể trình diện đúng lúc."
"Nói đi nói lại, cuối cùng thành tôi nợ em?" Lục Hiển bắt đầu bốc khói, tâm
của hắn không còn ở tại Ni cô tin tại chóp mũi. Ngực nặng nề buồn bực,
không nói rõ kìm nén, nơi u tối vùng vẫy, không muốn ai
biết.
"Anh tính toán cả đời ngụ ở tần hầm này làm người vô hình?"
Đột nhiên hắn nổi giận, một cước đạp đổ bàn thủy tinh, hét lơn: "Em muốn
tôi như thế nào? Một người tàn phế, em trông cậy vào hắn rất nhanh thăng chức làm người giàu có hay là làm Tổng đốc?
Ôn Ngọc nói: "Anh cứ tiếp tục hình dáng này, không biết có sống qua được mùa đông này không?"
Lục Hiển không lên tiếng, gắt gao nhìn lưng Ôn Ngọc, chờ đợi rồi đột nhiên
trào dâng lửa giân nhưng nhanh chóng được dập tắt, chờ đợi cô mở miệng,
nhỏ giọng nói: "Em không phòng bị cảnh giác?"
Lúc sau, Ôn
Ngọc đã đi đến cửa, đưa lưng về phía hắn dỡ lấy cánh cửa, "Không từ bỏ,
thì cả đời làm chó, anh chọn con đườn này, từ nay về sau chẳng còn quan
hệ với tôi, anh Lục, tôi chúc anh sống lâu trăm tuổi, phú quý duyên
niên."
Ngoài cửa một chút ánh nắng như đổ xuống, ôm lấy bóng
dáng mảnh mai của cô, Ôn Ngọc à Ôn Ngọc, cô mơ hồ muốn nơi này như sương mù bị ánh sáng làm tan biến không còn nhìn thấy nữa.
Một bước cuối cùng, cô bước ra ngưỡng cửa, nghe thấy hắn nói: "Tôi chấp nhận em.."
Đồng thời cũng nghe thấy một thân người buồn bực ngã xuống, đánh nghiêng làm cái gàn tạt rơi theo, chốc lát khói bụi đầy trời, như đống lữa bùng
lên, sau đó nham thạch nóng chảy phun trào, tro tàn bị cuốn sạch.
Hắn có cảm giác ngủ thẳng giấc đến rạng sáng mới tỉnh, bên trong tầng ngầm
nhỏ hẹp không biết khi nào lại có thêm một cái bàn viết, một đèn bàn
nhỏ, Ôn Ngọc thần sắc như thường , ngồi dưới ánh đèn đọc sách, thấy hắn
tĩnh lại, cũng bất quá hơi nâng gương mắt, nó: "Có đói bụng không? Ăn mỳ có được hay không?"
Hắn nghĩ đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cảu nhiều sợi dây sắt va chạm, mượn ánh sáng mới
nhìn thấy rõ, trên người hắn một bộ còng tay xiềng chân, hoàn toàn giống như dùng hình phạt bắt phạm nhân phải làm theo yêu cầu. Trên bàn trà
một chén mì gà lạnh như băng, giống như Ôn tiểu thư đang ngồi, không cảm tình không dao động.
"Cô điên rồi?"
Khiếp sợ tức giận, Thượng Đế cũng không ngờ được, Ôn Ngọc lại điên đến trình độ này.
Mà cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại hắn: "Anh nói muốn phòng bị, tôi giúp anh mà thôi. Như thế nào? Có phải anh Lục đang cực kì cảm động."
"Tôi lại phải cần cả đời để quên đi thực tại, đi cũng nhớ cùng đấu tranh hy
vọng, sự tình cho tới bây giờ đã không công bằng, tôi chơi một hổi lại
phải thua ván bài, hành động thực tế phải bồi thường cả đời.