Đêm Nay Rời Cảng

Chương 11: Bức bách




Lục Hiển đè gáy của cô, mang gương mặt phiếm hồng của cô giấu vào ngực mình. Giống như một tên trộm trộm được viên dạ minh châu, mang giấu nó đi, bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

Rút châm, Tiểu Lão Đầu nói: "Thắt cho cậu một cái nơ bướm, một con thanh long trên lưng, trang trí bao đẹp nhé"

Lục Hiển nói: "Quan sư gia đâu?"

"Trên đường đến, năm phút nữa sẽ đến" Vũ Đại Hải không dám ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân Cửu Đồng, một đôi giày bằng vãi bông cũ kĩ, chẳng biết thầy thuốc chỗ nào, rõ ràng là tập luyện với Lục Hiển mà, Vịnh Xuân nha, theo Bruce Lee chinh chiến ở Vịnh Xuân.

Ha! Ha!

Tướng tá to lớn ngồi chồm hổm, bày ra dáng điệu, đối phó với ba bốn chục tên cũng không hề gì.

Trong phim người Trung Quốc lúc nào cũng khỏe mạnh mà.

Ôn Ngọc bị hắn ôm trong tay, lặng lẽ lướt qua đầu vai hắn, nhìn Thích Mỹ Trân khí phái.

Mái tóc dài được uốn cong tinh tế, tách thành 5 6 cụm, rậm rạp đánh rối. Bây giờ không thịnh hành kiểu để mái đôi, nhưng cô ta vẫn để lộ ra vầng trán cao, mi cong vút, gương mặt trái xoan, đôi môi bôi son dày, trang điểm đậm, vì thế mới thấy nhan sắc của cô ta chói mắt, sắc bén, sáng sủa, ở cô ta thấy được cái gì đó của người trên cao, không cao nhất không được. Đáng tiếc là quá nhiệt liệt, quá quyến rũ, vô ý làm nhạt đi vẻ mặt của cô ta, khiến đôi mắt trở nên ảm đạm.

Thích Mỹ Trân rút ra một điếu Dunhill hương bạc hà, nhìn cô gái kia qua khói thuốc.

Ánh đèn treo ngoài đường đã sáng trở lại, rung động mà ảm đạm, chiếu sáng gương mặt bình tĩnh của Ôn Ngọc.

Thích Mỹ Trân mém chút nữa sặc khói, hô hấp không thông, một luồng khí chui vào ngực, không thoát được, đầu óc tán loạn, phổi đau đớn.

Tốt, quá tốt, mới mười sáu mười bảy tuổi, là thời gian đẹp nhất cuaả đời con gái, không cần hóa phẩm, thậm chí một chút son phấn năm trăm đồng cũng không cần, đem nhốt vào lầu son vàng ốc, khi bọn họ tới hộp đêm cũng là lúc bọn họ đang ở giai đoạn tuổi trẻ, làn da sáng bóng, tóc đen tuyền mềm mại, cơ thể còn chưa phát dục hoàn toàn, sáng sủa, sạch sẽ, không cần phải tân trang. Một nụ cười có thể đánh bại ngừơi trang điểm ba giờ, ba ngày giả bộ trang điểm, ba tháng cố gắng giảm cân.

Khó trách sinh nhật hàng năm, những đứa ngu đều cầu nguyện, muốn mình vĩnh viễn không già, muốn chồng yêu mình không bao giờ thay đổi.

Đần độn, ý nghĩ kì lạ, nằm mộng ban ngày, thực tế luôn tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi làm người ta không đành lòng chú ý đến nó.

Điếu thuốc tàn sắp, cháy đến tay Thích Mỹ Trân nhưng cô ta vẫn không phát hiện ra, chỉ ngang nhiên, sắc bén, mà lại miên man sợ hãi nhìn Ôn Ngọc. Nhìn gương mặt nho nhỏ của cô ta, ít nhiều gì cũng là người có dã tâm.

BIết rằng sẽ có ngày này, biết rõ sẽ trải qua cảm giác tranh giành với đối thủ, thế nhưng lòng cô ta vẫn đau, khó giải thích được.

Ôn Ngọc thấy ánh mắt của Thích Mỹ Trân giống như ánh mắt của Vưu Mỹ Hiền nhìn cô, oán hận như thế, buồn nản như thế, giống như hận cô đã cướp đi tuổi thanh xuan của hai người, cô mới là nguyên nhân gây ra đau khổ cho họ.

Ôn Ngọc bất giác co người lại, thật đáng sợ, sao Vưu Mỹ Hiền không đi hận Ôn Quảng Hải, sao Thích Mỹ Trân không hận Lục Hiển đi?

Thời khắc cô yếu đuối đó vô tình bị Lục Hiển nhận ra được, hắn buồn cười, ôm eo của cô, hỏi: "Em sợ cái gì thế?" Gần như thế, ít nhiều gì cũng làm lưu luyến tâm tư cô.

Ôn Ngọc rũ mi xuống, không chịu trả lời.

Thích Mỹ Trân nói: "Bao giờ thì----" nghẹn ngào, lại nghẹn ngào, sao Dunhill hương bạc hà trở nên đắng như thế: "Bắt đầu thích loại này bao giờ thế, ngực cũng không đủ to. Còn là con lai cơ đấy? Em nhớ anh không thích người phiền phức"

Ánh mắt Thích Mỹ Trân độc ác, vừa nhìn là biết ngay.

Thực tế mà nói, Ôn Ngọc chỉ thừa hưởng một phần tư huyết thống bồ đào nha mà thôi, rất nhạt, dù không muốn thừa nhận, nhưng bên ngoài cô rất giống Vưu Mỹ Hiền, một cô gái Giang Nam điển hình, xinh đẹp dịu dàng, nét đẹp mảnh mai, mặt mày thanh tí, trong treỏ mềm mại. ÁNh mắt lộ ra một chút bí ẩn, mắt hai mí to tròn, nhưng lại nhìn hơi thâm một tí, màu sắc hơi nhạt, giống như đôi hổ phách sáng, trong suốt thấy đáy.

Lục Hiển nắm cầm của cô, tỉ mỉ nhìn gương mặt ấy một lần, cười sầu "Con lai? Sao tôi không nhận ra nhỉ. Em là con lai sao Y Toa Bối Lạp?"

Ôn Ngọc vẫn trầm mặc, trầm mặc là sự phản kháng vô hình.

Lục Hiển bóp eo cô: "Em không đáp, tôi chỉ có thể cạy miệng em thôi"

Cô trừng hắn, không có gì ngoài kiều mị, không có nhiều uy lực, lòng của hắn bất đắc dĩ lên xuống vô định.

"Phải"

"Thật ngắn gọn, em là nữ hiệp?"*

*chỗ nữ hiệp này mình cũng không hỉu lắm

"Tôi là con lai"

"Em là kem đánh răng, chen một chút rồi một chút"

Ôn Ngọc vùng vẫy tránh cánh tay của hắn "Anh không cần khinh người quá đáng như vậy"

Ngàn năm khó được gặp nhau, hắn cười hề hề: "Khi dễ em thì em làm được gì nào?"

Ôn Ngọc cắn răng: "Tốt nhất là anh nên gặp may mắn đi, không được để rơi vào tay tôi"

"Được rồi, tội sợ em rồi" Tràn đầy khinh miệt.

Cánh cửa động đầy, vị Quan sư gia mặc bộ đồ Tây màu đen, gầy trơ xương, giày da chắc chắn phải đặt làm mới mang vừa, nếu không sao lại cao như vậy, hắn lùn tịt mà khi mang vào lại cao 170cm.

Mái tóc được chia ngôi ba bảy, được chải chuốc gọn gàng lòe loẹt, vào cửa mới gật đầu chào "D ca, chị dâu, Hải ca---" Hắn vẫn còn muốn chào Cửu Đồng với Ôn Ngọc, bị Lục hiển khoát tay, không kiên nhẫn cắt ngang: "Bên cảnh sát thế nào?"

Quan sư gia đẩy đẩy gọng kính màu đen trên mắt, ánh mặt khi nói chuyện luôn phát sáng, vừa thấy đã biết tinh, không phải tinh anh, mà là tinh quái: "Cảnh sát mới dọn sân, những người bên Xuy quyền kia đã chết, còn một đám ICU đang ngấp ngỏm, muốn sống cũng phải qua được đêm nay....."

"Còn Phi Tử?"

Quan sư gia ngừng một chút, lại châm chước một câu: "Cho dù còn sống, nhưng tay chân bị chặt, được chữa khỏi cũng là phế nhân"

"Câm miệng, con mẹ nó, người của mình mà bị người khác chặt ra từng khúc quăng ở hai đầu bờ ruộng! Mười mấy người chuồn ra hành lang, trước sau đều bị công phá, Phi Tử có thể công có thể thủ thế mà lại bị vây công! Tần Tử Sơn, ông đây muốn lấy mang mày----" Lục Hiển chồm lên, đạp đổ chiếc bàn, hai mắt trừng lớn, nhuốm màu đỏ tươi của máu.

Khó trách người ta nói Young and Dangerous* cắn thuốc quá nhiều, ảnh hưởng đến thần kinh vì thế rất hay nổi điên.

*tác giả ghi như thế này: 古惑仔

Vũ Đại Hải quỳ xuống, tự tát vào mặt mình, khóc lóc than thở.

"D đại ca, anh chém em chết đi, không phải em chuồn êm thì Phi Tử cũng không bị người ta chặt thành tàn phế, là em làm hỏng việc, là em đáng chết.... ...... ...."

Thích Mỹ Trân tựa vào bàn, đôi môi mỏng vừa khép lại mở: "Mắc mớ gì đến chú, Tần Tử Sơn thông đồng với Xuy Quyền, muốn giết chết D ca, chú đi theo cũng làm nhiều người chết hơn thôi, vô dụng"

Lục Hiển đỡ miệng vết thương, xoay quanh trong phòng, tức giận khó kiềm chế được: "Chích thuốc phiện cho tôi"

Thích Mỹ Trân nói: "Thuốc của em không đủ mạnh"

Cửu Đồng nói: "Không có thuốc phiện, ma túy đi"

"Ma túy thì ma túy! Còn dong dài tôi bắt cậu đi lấp biển!" Táo bạo, nổi giận lôi đình, không có một chút nhẫn nại nào, lộ rõ bộ mặt đáng tởm, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn, dùng thuốc phiện gây tê thần kinh, hít sâu rồi lại hít sâu, mùi thơm lạ lùng chui vào phổi, hắn ngửa cổ về phía trước, ngực phập phồng, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng lên thiên đường, rồi lại quay về thực tại để tiếp tục xử lý công việc. "Phi Tử là do tôi nên mới bị thương, Quan sư gia, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, tôi muốn tòa phải xử nhẹ nhất. Đến tìm Vũ Đại Hải, sáng mai lấy 20 vạn, đưa cho chị gái hắn. Nghe nói hắn còn có bạn gái?"

Thích Mỹ Trân nói: "Làm việc ở Dạ Hoàng cung, anh vẫn hy vọng cô ta thủ tiết vì Phi Tử àh?"

Lục Hiển đang nghiện, tính tình cũng thay đổi, cau mày, lạnh lùng nói "Trước khi Phi Tử ra viện cô ta dám tìm người khác thì mang cô ta đi Nam Dương bán thân cả đời, chú đi làm việc đi"

"Dạ biết dạ biết, D ca yên tâm, em nhất định sẽ xử lý thỏa đáng" vũ Đại Hải không dễ dàng quẹt nước mắt, đứng thẳng lên, mong có cơ hội lấy công chuộc tội.

Quan sư gia đột nhiên lên tiếng: "D đại ca, vẫn còn một người của Xuy Quyền chưa chết, nhưng cũng khó tỉnh lại để lấy khẩu cung, dùng binh khí đánh nhau làm chết quá nhiều người như thế, cũng bị án lớn rồi, Bạch đốc tra muốn mau chống lập công, đã dùng tiền mua chuộc"

"Vậy cậu muốn thế nào?" Lục Hiển quát to.

Quan sư gia nói: "Theo tôi thấy tìm một người không có mặt ở các trận chiến, không ai nhận ra được. Tốt nhất là không có xung đột lợi ích, mới đảm bảo được độ tin cậy"

Một phòng đầy những ánh mắt lưu manh chuyển ánh mắt nhìn Ôn Ngọc trầm mặc không nói nãy giờ.

Lục Hiển nhíu mày, cười: "Tốt, cô ấy là đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt, còn mang dòng máu của một con quỷ già, không tin cô ấy thì tin ai?"

Ôn Ngọc dồn sự chán ghét xuống đáy lòng, không biểu hiện, trầm giọng hỏi: "Anh muốn tôi nói gì?"

Lục Hiển chưa mở miệng thì Thích Mỹ Trân giành nói trước: "Học muội giả làm kỹ nữ, những lão đại trong xã đoàn sẽ bỏ tiền đến mua xuân, bảy đến chín giờ, thời gian rất vừa vặn. Yên tâm, khách sạn của tôi rất có tiếng"

Ôn Ngọc bị Thích Mỹ Trân nhẹ nhàng đâm chọt, mặt không còn giọt máu, bị vũ nhục mạnh mẽ như thế, nói trúng tim đen, cô chỉ là một cô học sinh mười sáu mười bảy tuổi, muốn kiên cường muốn độc lập cũng không được.

Ôn Ngọc cuộn chặt tay mình thành nắm đấm nho nhỏ, đầu ngón tay trắng bệch, biết cô phẫn nộ bao nhiêu, tức giận bao nhiêu: "Nếu tôi từ chối?"

Thích Mỹ Trân khinh thường nói: "Cô xem cô có can đảm nói 'Không' không?"

Lục Hiển vừa hưởng thụ ma túy vừa xem kịch vui.

Ôn Ngọc bị buộc đi đến chỗ chết, chỉ vì cô thương hại hắn, thương hại hắn mà cô đưa mình vào tình trạng này.

Đồng ý, cô sẽ bị Vưu Mỹ Hiền mắng đến điếc tai, lại bị Âu Ngọc Phân đuổi ra khỏi cửa, trường học sẽ xóa tên cô, bạn học sẽ đối xử với cô như đối với Sương Giai Nghi, người qua đường sẽ bịt mũi vì chê cô thối tha dơ bẩn. Không đồng ý? Nói đùa, một chữ còn chưa nói được sẽ bị Lục Hiển và Thích Mỹ Trân xem như phim giả tình thật.

Bây giờ cô hận sao Lục Hiển không chết quách đi, phơi thây đầu đường, chết không toàn thây, lập tức lập tức.

Đau lòng, xấu hổ, giận dữ có ích gì?

Cô nhìn Quan sư gia, trong lòng bỗng hận vô cùng, kìm nén mãi cô mới bình tĩnh nhìn hắn nói: "Loại thông tin này anh cho là hiệu quả sao? Vừa nghe là biết bịa đặt, ức hiếp làm chứng cứ giả, không đáng tin cậy. Các người có thói quen làm viện như vậy sao? Phương thức cũ kỹ không có gì mới, nên đổi sớm thì hơn"

"Sao lại thay đổi? Lông mọc chưa dài còn dám mạnh miệng" Lời nói như thế tất nhiên là của Thích Mỹ Trân.

Ôn Ngọc nhìn chăm chú vào hai mắt Lục Hiển, bình tĩnh nói: "Thứ nhất, về phía cảnh sát, anh phải phối hợp, nếu không tôi làm gì cũng vô dụng. Thứ hai, tôi muốn mười vạn, không ký chi phiếu*, đừng trừng tôi, anh muốn mua lời khai miễn phí sao? Huống chi tôi đã diễn hết vở kịch này với anh rồi, còn diễn không chê vào đâu được. Bây giờ tôi có thể gọi điện thoại"

*tức là muốn tiền mặt

Quan sư gia hỏi: "CÔ muốn call ai?"

Ôn Ngọc đáp: "Gọi điện báo nguy"