5.
Không kịp nhiều lời, tôi quay đầu lao thẳng đến phòng y tế trường.
Tống Mạch mở nửa con mắt ngồi trên giường, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, vẻ đờ đẫn sống không còn gì luyến tiếc.
Bộ dạng anh ta như giây tiếp theo sẽ phi thăng thành tiên.
Tôi giữ chặt tay áo anh ta, anh quay đầu nhìn tôi với cặp mắt tràn ngập tơ máu vì buồn ngủ.
Giọng tôi tràn đầy khao khát: “Ngủ với tôi đi!”
Tống Mạch: “…”
Anh yên lặng móc di động ra: “Alo, 110 à?”
“Aaaaa, tôi thật sự rất muốn ngủ đó.” Tôi nắm tóc gào lên, “Anh hiểu không? Cái kiểu thân thể mệt mỏi rũ rượi nằm trên giường nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến khủng khiếp, loại tuyệt vọng này anh hiểu không? Anh không hiểu huhuhu.”
Vẻ mặt Tống Mạch phức tạp: “Vậy cô hiểu thi giữa chừng thì ngủ gật, trượt liên tiếp hai năm đau khổ ra sao không?”
Nhìn nhau không nói nên lời.
Lúc này sự im lặng lên tiếng.
Tôi và Tống Mạch thống nhất thỏa thuận.
Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì chúng tôi phải ở bên nhau, nếu việc tiếp xúc thực sự mang lại hiệu quả cho bệnh tình đôi bên thì đến lúc đó chúng tôi sẽ tìm nguyên nhân và biện pháp giải quyết.
Một tuần trôi qua, chúng tôi phát hiện mấy quy luật.
Thời gian tiếp xúc càng lâu thì hiệu quả càng tốt.
Ví dụ hôm nay tiếp xúc một giờ, buổi tối tôi có thể ngủ hai tiếng, Tống Mạch có thể tỉnh táo ba tiếng mà không buồn ngủ.
Tiếp xúc càng thân mật, hiệu quả càng tốt.
Bác sĩ nghe chúng tôi nói xong, hô to kỳ tích y học: “Hai người hứa với tôi, phải ở chung thật tốt nhé, luận văn tiến sĩ của tôi dựa vào hai người hahahahahahaha.”
Tôi cũng cho rằng chúng tôi sẽ sống hạnh phúc như thế.
À không, hợp tác như thế.
Nhưng đến ngày thứ chín thì xuất hiện việc ngoài ý muốn.
6.
Theo lý mà nói thì thời gian tiếp xúc hôm đó đủ để ngủ ngon, nhưng buổi tối tôi lại mất ngủ. Nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cả đêm nhìn chằm chằm vào tấm màn giường.
Ngày hôm sau tôi sốt ruột đi tìm Tống Mạch, anh đang trong lớp. Tôi đứng ở cửa sau nhìn vào trong, Tống Mạch ngồi ở gần cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng…
Mơ màng sắp ngủ.
Quả nhiên chứng ngủ rũ của anh ta cũng bắt đầu rồi.
Cuối cùng khi chuông báo tan học vang lên, nhìn thấy Tống Mạch rốt cuộc cũng thức dậy. Anh ta liếc nhìn tôi, nhanh chóng hiểu ý tôi, đứng lên định đi ra ngoài thì đột nhiên bị một cô gái chặn lại.
Cô ấy nói nhỏ gì đó không biết, Tống Mạch tránh qua bên phải, cô ấy cản bên phải, đi qua bên trái, cô ấy cản bên trái.
Ai da sốt ruột chết tôi.
Tôi đi thẳng vào đẩy cô gái kia qua một bên, tóm chặt cổ tay Tống Mạch kéo ra ngoài.
Cô ấy lập tức hét lên: “Cô làm gì vậy! Vội đi đầu thai à!”
Tôi thành thật gật đầu: “Cô biết mà, sinh viên dễ chết lắm.”
Cô ấy khó chịu nhìn tôi: “Có bệnh.”
Tôi gật đầu: “Đúng đúng, Tống Mạch là thần dược của tôi.”
Nhìn cô ấy nghẹn một hơi không nói được, tôi rất thoải mái.
Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười khẽ, tôi lườm Tống Mạch, kéo anh ta ra ngoài.
Đi đến công viên trường, tôi nói: “Anh cũng nhận ra rồi chứ, bây giờ ở chung bình thường không hiệu quả.”
Mắt anh ta buồn ngủ lơ mơ: “Ừ, khả năng là tôi bị cô hút khô rồi.”
Không biết nói thì đừng có nói.
Tôi nhìn anh ta, cười khan: “Có phải vì… chúng ta tiếp xúc không đủ thân mật không?”
Tống Mạch ngước mắt lên, ánh nắng xuyên qua tán lá cây ngô đồng tạo những quầng sáng lốm đốm trên mặt anh, anh bước tới gần tôi. Vừa bước vừa thong thả hỏi: “Cô muốn thân mật thế nào?”
Tôi bị anh ta nhìn tới ngu người, nhón chân dùng trán chạm vào trán anh ta.
Tống Mạch bị tôi đụng vào ngốc luôn. Một lúc lâu sau thì xoa trán cười thành tiếng: “Cô bị ngốc sao?”
“Hả?” Tiếp xúc thân mật, vậy còn không thân mật sao?
Tôi còn chưa kịp phản bác, anh ta đã nắm cổ tay tôi, giây tiếp theo tôi đâm sầm vào lồ ng ngực ấm áp.
Tiếng Tống Mạch vang bên tai tôi: “Thế này mới gọi là thân mật.”
7.
Tôi nghe tiếng tim anh đập, a lên một tiếng. “Nhưng…”
“Lúc này không thích hợp nói chuyện.”
“Nhưng mà…”
“Từ trường cần cảm nhận bằng trái tim.”
Tôi không nhịn được nữa: “Nhưng mà đông người quá.”
Tống Mạch sửng sốt, quay đầu lại.
Ngay sau chúng tôi, phía bên kia bụi cây, phóng viên trường đang chụp ảnh một cho nhóm người, lúc này tất cả bọn họ đang nhìn chúng tôi không chớp mắt. Phóng viên chậm rãi giơ máy ảnh chụp chúng tôi một tấm.
Mãi tới khi đi xa vẫn còn nghe tiếng anh ta phấn khích: “Đầu đề tin đồn của trường ngày mai không ai khác ngoài tôi ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Tôi: “…”
Tống Mạch: “…”
Quả nhiên ngày hôm sau tin đồn về chúng tôi treo ngay đầu “bức tường thổ lộ”. Nội dung đại khái là: Tống Mạch vì lên không nổi nên tình cảm với bạn gái tan vỡ, nghi ngờ bị hút khô? Sau khi cứu vãn, hai người tình tứ ôm nhau.
Tôi thật muốn gặp người viết kịch bản này. Sau đó nhảy lên đầu hắn ta, gặm mở xem bên trong chứa phế liệu gì.
Tôi nghĩ phải làm rõ vấn đề này, danh dự Tống Mạch gần như không còn, huống hồ ngọn nguồn là từ tôi nên theo lý thì tôi nên giải quyết.
Vì vậy tôi liên hệ với người viết tin đồn này để xóa nó đi, đồng thời hẹn gặp Tống Mạch để cùng giải thích rõ ràng, để người kia viết bài đính chính, trả lại sự trong sạch cho Tống Mạch.
Kế hoạch rất tốt, rất hoàn hảo.
Đến ngày hẹn, Tống Mạch đến muộn.
Nửa tiếng sau giờ hẹn anh mới đến. Vừa vào tiệm trà sữa anh đã đi nhanh về phía tôi, sau đó nhìn chằm chằm tôi, vội vã: “Tối nay cô có thể ngủ với tôi được không?”
Tôi: “…”
Phóng viên trường im lặng giơ máy ảnh lên, dưới ánh mắt đe dọa của tôi thì từ từ hạ xuống. Sau đó run rẩy cầm bút lên.
Cứ vậy đi, tin đồn này không phá bỏ được.
8.
Tống Mạch nói anh gấp gáp vậy là vì ngày mai có trận đấu bóng rổ giữa đại học A và đại học D. Đây là trận đấu quan trọng nhất trong năm nay, năm ngoái với tư cách đội trưởng, anh không phải thi đấu. Nhưng hôm nay tay bóng chủ lực của đội sơ ý ngã gãy chân, thật sự không tìm được ai nên tìm đến anh. Thế nhưng từ năm nay anh bị mắc chứng ngủ rũ, thật sự không có gì đảm bảo tình hình trên sân. Để đảm bảo thời gian tỉnh táo đủ dài thì hôm nay anh ta cần phải gần gũi với tôi thời gian dài hơn.
Ặc, lời này nghe không ổn.
Nhưng đúng là nghĩa trên mặt chữ, chúng tôi cần gần gũi trong thời gian dài, vậy thì chỉ có thể tối ngủ cùng với nhau.
Tôi khoanh tay: “Ha ha, đây là anh cầu xin tôi đấy, cho tôi cái gì tốt nào?”
Tống Mạch sâu kín nói: “Thuốc ngủ tùy nghi sử dụng, gọi tới là tới, cô còn suy xét cái gì?”
Tôi hưng phấn kéo anh ta chạy ra khỏi trường: “Thuê phòng thuê phòng êee hêee!!”
Tống Mạch: “…”
Nhưng chúng tôi ra ngoài trễ, lại đúng cuối tuần, những khách sạn tốt gần trường đều hết phòng, vì vậy chỉ tìm được một khách sạn nhỏ.
Chắp vá tạm một đêm cũng được.
Chúng tôi tắm xong đi ra, không có nửa phần ngượng ngùng, đi ngủ luôn là được.
Nhưng tôi ngủ không được.
Bạn hỏi tôi tại sao?
Tống Mạch, hotboy trường, 1m85, cơ bụng 8 múi, mặt mũi đẹp đẽ, người thơm tho.
Một người sống to đùng như vậy nằm bên cạnh thì có tu cũng ngủ không được.
Tống Mạch cũng không buồn ngủ, anh ta nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “Ngủ không được?”
Tôi gật đầu.
Khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười: “Chúng ta vui vẻ chút đi.”
Tôi: “?”
Nửa giờ sau, đối thoại chúng tôi biến thành thế này:
“Anh đỉnh thật, sao có thể kiên trì lâu như vậy.”
“Không được, nhét vào cẩn thận chút.”
“Rút ra từ từ thôi, đừng có mạnh như vậy.”
“Căng chết tôi.”
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên cửa bị gõ vang, tôi với Tống Mạch liếc nhìn nhau.
Tống Mạch đi mở cửa, ngoài cửa là một ông anh mặt đỏ tai hồng.
Anh trai đó lúng túng nói: “Người anh em, khách sạn này cách âm không tốt, hai người… đi ngủ sớm chút, haizz, ông già như tôi nghe thấy mà mặt đỏ tim đập…”
Khóe mắt anh ta liếc nhìn thoáng vào bên trong, đúng lúc đối diện với tôi.
Anh trai ngẩn người.
Mặt tôi bị dán đầy giấy, tay cầm một thanh gỗ, trước mặt tôi là mấy khúc gỗ của trò rút gỗ. Tôi đang thận trọng dùng tay kéo một trong số chúng ra.
Tôi cũng không biết giờ phút này chúng tôi xấu hổ hơn hay anh trai kia xấu hổ hơn.