Quán bar TODU, vì chưa quá khuya nên người không nhiều.
Nơi này tuy
là Hạ Thiên Liên dẫn tới, vừa khéo lại là địa bàn của Liên Ân, Liên Ân
đã chơi với Lạc Trăn cùng Thẩm Hạ Thụy từ hồi mẫu giáo, Liên Ân cưng Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy đã có tiếng khắp từ trong ra ngoài, sau này Liên
Ân tới Thiên Tân học đại học, nhưng chưa đến một năm đã bị trả về, hôm
đó Liên Ân chạy đến trường E tìm Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy, Thẩm Hạ Thụy
trông thấy Liên Ân, phản ứng đầu tiên là xông đến vỗ đôi vai nhỏ của cô
bạn, khen rằng Thiên Tân là cái trường đại học rất được nhé, ngay cả
nghỉ thu cũng có! Khi ấy, đương lúc lá phong ngập núi.
Lạc Trăn
từng hỏi Liên Ân năm đó có hối hận điều gì không, kết quả ông anh cô rất khí phách nói, hối hận cái rắm vẫn hãnh diện kia mà! Lạc Trăn không
hiểu, hỏi vì sao lại hãnh diện? Liên Ân bảo, sự ra đi của mình là một
đóng góp lớn cho nguồn tài nguyên nước của Thiên Tân. Nếu như mỗi người
đều hiểu chuyện như Liên Ân, hy sinh cái tôi cá nhân thành toàn cho tập
thể, như vậy tổ quốc của chúng ta giờ đây không biết đã lớn mạnh biết
chừng nào, chí ít thì cũng không thiếu nước, đây là suy nghĩ duy nhất
trong đầu Lạc Trăn lúc đó.
Lạc Trăn quen đường sải bước vào trong.
Hai năm
không đến, phục vụ mới vào chẳng có mấy người biết Lạc Trăn, trừ một
người pha rượu nịnh nọt lao ra khỏi quầy bar, “A! Chị Lạc! Đây có phải
chị Lạc Trăn không?!” “… KIN?”
“Đúng rồi đúng rồi! Trí nhớ chị Lạc thật tốt!”
Lạc Trăn ngồi trên ghế cao, “KIN, cho chị một ly creme de cocao, Hạ tiên sinh uống gì?”
“Tequila.”
Hạ Thiên Liên nhìn Lạc Trăn, trong ánh mắt có tia nghiền ngẫm, “Em là khách quen ở đây à?”
Lạc Trăn cười cười, “Anh đừng nói cho ba em biết nhé, hình tượng cô con gái ngoan của em vẫn cần duy trì mà.”
KIN pha rượu xong chuyển cho hai người, rồi nhoài đến trước mặt Lạc Trăn, “Chị Lạc, không phải chị đi Mỹ rồi à? Sao lại trở về!”
“Nhớ các cậu nên về thôi.”
“Miệng chị thật là ngọt!”
“Đây cũng là do rượu KIN pha ngọt thôi.”
KIN bị chọc đến vui vẻ, “Chị chỉ biết lừa người ta! Khi đó chị không ở đây, mọi người cứ đờ ra đến là chán!”
“Ha, biết chị vĩ đại thì pha một ly blue curacao lại đây.”
KIN ngoan ngoãn nhận lệnh làm việc.
Quay đầu bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Hạ Thiên Liên, “Sao lại nhìn em chằm chằm
thế, em biết mình hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như tiên giáng rồi.”
Hạ Thiên Liên bị chọc cười, “Lạc Trăn, anh đột nhiên phát hiện ra, em thực sự rất thú vị.”
Thú vị? Lạc
Trăn không nén được thầm cười hừ một tiếng, vì sau cụm từ này thường là, có thiện cảm, có rung động, có tình ý, cuối cùng chính là có phiền hà.
Có lẽ hôm
nay tâm trạng quả thật không được tốt, vì thế uống rất nhiều rượu, cuối
cùng có chút say say, chẳng qua, chỉ hơi say thôi, bảy phần vẫn tỉnh
táo, sau đó hít một đường gió lạnh, lúc về đến cổng nhà, cũng đến chín
phần tỉnh táo, nhanh nhẹn nhảy xuống xe vẫy vẫy tay ra sau tính tạm
biệt.
Giọng nói Hạ Thiên Liên vang lên từ phía sau, “Ngay mai có qua không, thực tập?”
“Không biết
nữa, xem em dậy nổi không đã.” Không xoay người, bước chân hơi lảo đảo
cũng không dừng lại, một lần nữa giơ tay vẫy vẫy phía sau hai cái, băng
qua khu vườn nhỏ, mở cửa đi thẳng vào cổng chính.
Hạ Thiên Liên mỉm cười nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa gỗ, đứng một lúc lâu mới rời đi.
Lạc Trăn về phòng đã mệt muốn lăn ra giường chẳng thiết làm gì nữa.
Điện thoại
vang lên tiếng chuông tắt máy lảnh lót, rất lâu sau đó, Lạc Trăn mới lấy nó từ trong túi áo ném sang một bên, rồi bò lên đầu giường vớ lấy một
cái điện thoại khác bị xử tử tối qua mở ra, ít nhất phải có một cái dùng được, đây là thói quen của cô.
Nhưng tối qua là ngoài ý muốn, chỉ có điều —- bất ngờ thông thường sẽ tạo ra những kết quả càng bất ngờ hơn.
Kiểm tra nhật ký cuộc gọi, Lạc Trăn bật dậy từ trên trên giường “soạt” một phát, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
3h17’ sáng —- đây chẳng phải là người bị mình cắt cái rụp điện thoại sao!
Lúc đó trái tim thật sự đã chết lặng của Lạc Trăn bỗng nảy lên.
Nhưng một giây sau, lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Đúng vậy, còn có ý nghĩa gì đây…
Một chiếc xe BWM trắng đỗ lại trên con đường u tối cách Lạc gia ba bốn chục mét, từ từ khởi động, rời đi.