Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 6




Lạc Trăn về đến nhà, ba cô đang ngồi đợi trong phòng khách.

“Ba, con đi thay quần áo trước đã nhé.”

Chạy rầm rầm lên lầu, vừa lên đến hành lang đã trông thấy một ông thần giữ cửa, thần giữ cửa mắt thấy cô, khí thế hùng dũng xông lên, “Lạc Trăn, sao chị có thể đối xử với em như thế!”

Người trẻ tuổi đúng là hành sự bồng bột, Lạc Trăn vỗ vỗ đầu nó, “Hôm nay chị không có tinh thần cùng em tán dóc, ngoan, đi đào mìn đi nhóc.”

Nhưng Lạc Lăng lại có, “Chị đừng đánh trống lảng! Em hỏi chị, sao ban nãy chị cúp điện thoại của em! Cúp điện thoại người khác là hành vi không lịch sự, thầy giáo tụi em đã nói, trừ phi đối phương chào tạm biệt hoặc muốn chào tạm biệt mới được cúp máy, nếu chị đang nói chuyện với người ta mà cúp rụp máy sẽ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết, chị… Lạc Trăn!! Chị, sao chị lại khóc!? Này, em chỉ bâng quơ vậy thôi mà… chị đừng khóc nữa! Ơ, Lạc Trăn… vậy, vậy… nếu chị thích cúp điện thoại người ta thì cứ cúp đi không sao cả! Thật đấy, thầy giáo của chúng em nói càn thôi! Cúp máy người khác thật ra cũng chẳng có gì to tát, bình thường em vẫn hay cúp điện thoại của Thần Thần mà… Lạc Trăn, trời ạ… chị đừng khóc nữa!!…”

Lạc Trăn khóc xong cực kỳ lanh lẹ chạy đi rửa mặt thay đồ gọn gàng rồi xuống lầu, Lạc Lăng thì bị dọa trốn trong phòng mình ngồi khóc, xem chừng hai ngày tới sẽ không thấy cậu nhóc.

Lạc Vĩ Minh nói muốn giới thiệu cô cho một người, công việc thực tập chính là làm trợ lý cạnh anh ta.

Lúc tới Hoa Thành người nọ đã ở đó rồi, Lạc Trăn vốn tưởng người ba cô giới thiệu chắc cũng phải đứng tuổi, hóa ra lại là một thanh niên, trông cũng khá khôi ngô phong độ, động tác nhanh nhẹn.

Người thanh niên trông thấy Lạc Vĩ Minh rất khách khí đứng lên chào bí thư Lạc.

Lạc Vĩ Minh giới thiệu, “Đây là Lạc Trăn con gái tôi, cậu giúp tôi dìu dắt nó hai tháng nhé.” Khẩu khí qua tai Lạc Trăn giống như lời gửi gắm.

Người nọ cười cười gật đầu, sau đó tự giới thiệu với Lạc Trăn, “Hạ Thiên Liên.”

“Liên trong liên hoa [1]?”

Khẽ cười, “Đúng vậy.”

“Hì hì, xin chào xin chào, Hạ tiên sinh, rất vui được gặp anh, sau này mong hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Lạc Trăn nói một cách chững chạc, trước mặt người nói tiếng người, trước mặt quỷ nói tiếng quỷ, chủ yếu là do ba đang ở đây nên nói chuyện khôn khéo một chút.

Sau đó Lạc Vĩ Minh nghe điện thoại xong có việc đi trước, lúc đi nhân tiện thanh toán luôn.

Lạc Trăn vừa thấy ba đi một cái lập tức trở về với bản tính, vốn đang ăn nhỏ nhẹ chậm rãi, giờ ăn lấy ăn để mấy miếng to, cũng là do đói quá, ban nãy khóc hết cả sức.

Hạ Thiên Liên thảnh thơi uống cà phê, hắn vốn không định tới để ăn cơm, “Anh có thể gọi em là Lạc Trăn chứ.”

“Đương nhiên, anh là sếp của em, thích gọi thế nào thì gọi thế đó.”

Hạ Thiên Liên cười cười.

Tiếp đó hai người hàn huyên những chuyện đâu đâu, cũng ráng qua được một bữa cơm.

Ăn xong ra ngoài, trời đã tối đen, Hạ Thiên Liên lên tiếng, “Để anh đưa em về, anh đi lấy xe đã.”

Lạc Trăn vừa định ngăn cản, Hạ Thiên Liên đã xoay người đi, Lạc Trăn thảng thốt, thanh niên hành động thật mau lẹ.

Lạc Trăn đành đứng đợi ở cửa quán bar, nhân tiện ngắm nhìn dòng người qua lại, đến khi cô thấy chán ngán vô cùng, một chiếc xe BWM trắng từ từ tiến vào, người đàn ông mở cửa xe tao nhã bước ra.

Duyên phận quả đúng là kỳ lạ, Lạc Trăn nhìn người bước ra từ trong xe, bỗng cảm thấy nếu bây giờ mà có một cơn mưa phùn rả rích thì lại càng hoàn hảo hơn.

Vóc dáng cao cao tuấn tú chợt chấn động.

Hai người gặp nhau tựa như một cảnh phim tĩnh lặng, tựa như gió yên sóng lặng mà lại như sóng to cuộn trào.

“Mạc Hoành, em quen à?” Giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch, một cô gái trưởng thành mảnh khảnh đánh giá mối quan hệ giữa Mạc Hoành và Lạc Trăn, hiếu kỳ hai năm rõ mười.

Lạc Trăn lúc này cũng chú ý đến bên cạnh anh dắt theo một người phụ nữ, không phải người đó, chà, quả là phong phú.

“Lâu lắm không gặp.” Mạc Hoành lên tiếng trước, giọng nói nhàn nhạt.

Lạc Trăn ngẩn người, cười đáp, “Đúng vậy, đúng là đã lâu không gặp.” Lúc này Hạ Thiên Liên đã dừng xe cách đó không xa, xuống xe bước đến, “Lạc Trăn, bạn em à?”

“Ừm, cứ coi là vậy đi.” Lạc Trăn cười cười.

Cô trước giờ cũng biết co duỗi tùy tình thế, “Đi thôi. Đừng làm phiền họ.” Nửa câu sau là nói với Mạc Hoành.

Lạc Trăn hơi gật đầu với cô gái bên cạnh Mạc Hoành, coi như phép lịch sự tối thiểu, đoạn đi về phía xe Hạ Thiên Liên.

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên sau khi hai người chia tay, trống rỗng, chẳng có ý nghĩa, vả lại —- không còn lối thoát.