Chụp hình
quảng cáo ba ngày liên tiếp, tuy nói chỉ là quảng cáo sản phẩm, sức vận
động không lớn, cơ bản chỉ đứng một chỗ tạo hình là xong, nhưng vẫn làm
Lạc Trăn mệt mỏi quá chừng, chủ yếu là buổi chụp ngoại cảnh hai ngày
sau, đến đất Y, một cảnh sắc vốn mang phong vị khá đậm, điểm cùng nét
hoang sơ tựa như Cửu Trại Câu [1], Lạc Trăn đang bị côn trùng cắn đứng
trước ống kính, ngay cả bắp đùi cũng phải hóa trang, may mà tổ chụp hình chạy sớm hơn tiến độ, bằng không mặt mũi cô đã thật sự thay đổi hoàn
toàn. Hành trình trở về khoảng ba tiếng, Lạc Trăn bèn chợp mắt, chỉ là
chỗ ngồi quá chật, tư thế không thoải mái, gập thế nào cũng khó chịu,
lăn lộn hơn một tiếng, cuối cùng hận không kể nhảy từ trên máy bay
xuống, chí ít trước khi rơi xuống, cô muốn duỗi tư thế nào thì duỗi thế
ấy.
Xuống máy
bay mở điện thoại, lại nói mấy ngày nay bận đến mức không liên lạc với
tổ chức, cũng không biết yêu nghiệt Thẩm Hạ Thụy có còn trong nhân gian, trong điện thoại blah blah một đống tin nhắn, thư thoại tuôn trào rung
tê cả tay Lạc Trăn, cô chợt nghĩ đúng là mình được yêu thích thật, nhiều nhất là của Thẩm Hạ Thụy, tâm linh tương thông hỏi cô đã chết chưa? Còn có Hạ Thiên Liên, Liên Ân, Lạc phu nhân, Lăng Cát Văn v.v… mỗi người
hơn một cuộc gọi nhỡ.
Lạc Trăn
lánh nặng tìm nhẹ gọi điện cho Thẩm Hạ Thụy trước, bên kia hiếm khi vang một tiếng đã nhận máy, “Đại tiểu thư, ngọn gió nào đưa mày tới đây thế, ba ngày không thấy người đâu, điện thoại cũng tắt, chị đây đang tính đi báo tìm người mất tích cho mày đấy.”
Lạc Trăn cười chọc, “Nói nhảm cái gì thế, bận công việc, tìm tao có chuyện gì?”
“Mải việc gì mà phải tắt máy hai ngày, mày chẳng phải đang thực tập ở tổ tạp chí à, lại đổi công việc hả?”
“Không đổi, bớt thì giờ làm thêm việc thôi, kiếm chút tiền tiêu vặt.”
“Mày vẫn thiếu tiền tiêu vặt á, nhanh quay về đây, Liên Ân đang sốt ruột tìm mày kia kìa.”
Lạc Trăn
cười hì hì, cô ấy có thể có việc gì gấp đây, nghiêng đầu nhìn chị Trình – chuyên gia trang điểm đang vẫy tay với cô, Lạc Trăn khẽ gật đầu với chị ấy, ra dấu tay chờ một chút, “Được rồi, chốc nữa tao qua tìm mày, bên
này tao phải tập trung rồi.”
Lạc Trăn cúp điện thoại, chị Trình đã đến bên cạnh cô, “Mấy hôm nay vất vả rồi, chị
thấy tinh thần em không được tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi thoải mái đi
nha.”
Trong tổ
chụp hình này, quan hệ giữa Lạc Trăn với chị Trình tương đối tốt, chủ
yếu là nói chuyện cũng hợp, “Chỗ kia em nghĩ cả đời này cũng sẽ không
đến lần thứ hai.” Hai người vừa đi vừa nói.
“Phong cảnh thực ra cũng khá.” Chị Trình cười.
“Em thích xi măng cốt thép, đại đô thị hơn.” Nhớ lại hồi mình học đại học, xem một
bộ phim tên là Không thiếu một em [2] gì đó, còn từng ầm ĩ muốn lên phía tây để hỗ trợ dạy học, lúc đó làm cho Lạc phu nhân sợ hú vía, bây giờ
nghĩ lại may mà không thành, cô vẫn thật sự không tưởng tượng nổi.
“Lạc Trăn, em đã từng muốn chuyển từ nghiệp dư sang chuyên nghiệp, tiếp tục quay quảng cáo chưa?”
“Tha cho em đi chị Trình!” Lạc Trăn đầu hàng, “Urey kêu chị hỏi đúng không?”
“Hiếm thấy đại sư nhìn trúng em.” Chị Trình chớp mắt cọ cọ Lạc Trăn.
“Điều đó cũng cần hai bên tình nguyện mới được cơ, còn bên này chẳng rành rành ra chỉ theo mỗi ý mình đấy thôi.”
Chị Trình cười ha hả, “Tiếc thật, có tiềm năng tốt như vậy, chị cũng cảm thấy cô nhóc em rất khá.”
Lạc Trăn sờ sờ má, “Lẽ nào đúng là thiên sinh lệ trí nan tự khí.” [3]
Vừa nói xong điện thoại vang lên, liếc liếc tên người này.
Cúi đầu nhìn một cái, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại, không nghĩ ngợi liền ấn phím tắt.
“Hai ngày nay em tắt điện thoại, nhìn trái nhìn phải, không phải là để trốn người này đấy chứ?”
Lạc Trăn ngừng lại một lát, cười nói, “Không có chuyện ấy đâu.”
Lạc Trăn trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy hai khuyển thần ngồi chồm hỗm ở phòng
khách, huyệt thái dương lại giật giật đau nhức. Tắm xong bước ra, khuyển thần số một đang canh trước cửa phòng tắm lập tức kéo cô vào trong
phòng, nghiêm chỉnh chờ đợi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sự tình thật ra rất đơn giản, chính là một người anh em của Liên Ân bị vào cục, muốn cô giúp đưa người ra, trên thực tế là muốn cô nhờ ba mình giúp xin ra.
“Em nghĩ
chuyện này cũng hơi khó, ba em vốn rất ghét nhờ quan hệ nội bộ.” Lạc
Trăn ngã lên giường, vắt thành tư thế ngủ hình chữ đại.
“Lạc Trăn, chuyện này chị nhờ mày, dù thế nào mày cũng phải giúp chị.”
Lạc Trăn nghiêng đầu hỏi Bách Hiểu Sinh [4] đang ngồi dưới sàn, “Ai thế? Nhìn chị gái căng thẳng vậy.”
Thẩm Hạ Thụy cười hư hỏng, “Anh nó, ông anh yêu dấu.”
“Được đấy Liên Ân, mẹ chị sinh cho chị một ông anh lúc nào thế?”
Liên Ân ngại ngùng hiếm thấy, “Lạc Trăn, một câu thôi, mày giúp hay không giúp?”
“Giúp, đương nhiên giúp, ai bảo chị là chị em, chị gái thân yêu ạ.” Lạc Trăn cười
híp cả mắt, cười trên nỗi đau của người khác đúng là cách hiệu quả nhất
để tiêu biến nỗi buồn của mình, tăng thêm niềm vui.
Thành thật
mà nói Lạc Trăn không ngờ cũng có một ngày Liên Ân rơi vào bể tình,
trước kia Liên Ân tự nhận mình là đồng tính luyến ái, với đàn ông thì
làm anh em, còn với phụ nữ lại làm tình nhân, khinh thường yêu đương nam nữ, không ít lần cười nhạo cô và Thẩm Hạ Thụy, nhưng hiện tại, có thể
nói là vòng luân chuyển chế nhạo. Liên Ân dặn dò xong việc lập tức rời
đi, cô không ngốc đến độ ở lại để làm trò cười cho hai đứa yêu nghiệt
kia, nhưng cho dù đối tượng cười nhạo không có mặt, Lạc Trăn và Thẩm Hạ
Thụy vẫn có thể tiếp tục cười đến run cả người.
“Hóa ra là gã đàn ông mất hai cái răng cửa đấy hả.”
“Mày quen à?” Thẩm Hạ Thụy đối với loại chuyện này cực kỳ hứng thú.
“Nghe nói, chưa gặp, nhưng sẽ có cơ hội gặp thôi, dẫu sao cũng là anh rể yêu dấu mà.” Lạc Trăn cười khanh khách.
Cười được
nửa chừng, Lạc Trăn đột nhiên nhớ đến một chuyện, chuyển hướng sang Thẩm Hạ Thụy, như có như không, như ẩn như hiện, hắng giọng, “Hôm nay thời
tiết không tệ, nhớ lại cái hôm say rượu năm ấy, trời quang vạn dặm, nói
chung hôm đó mày đưa tao về nhà hả?”
Bách Hiểu
Sinh ồ một tiếng, sau đó cười như thể cả thế giới chỉ có mình cô ấy,
“Mày không nhớ à?” “Nhớ mà tao còn hỏi mày.” Lạc Trăn nhìn Thẩm Hạ Thụy
cười đến rũ rượi cả người, “Mày cho tao thoải mái coi nào.”
“Nói thật nhé, thằng cha đấy trông rất có tiền đồ, lại quyết đoán, dạy bảo tốt có thể sánh ngang với bạch mã của chúng ta.”
Khóe mắt Lạc Trăn giật giật, dự cảm chẳng lành xông vọt lên não bộ, “Thằng cha nom
thế nào?” Ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng không phải anh ta, hy vọng
chỉ là một gã trong quán rượu, dù sao cũng không cần chịu trách nhiệm.
“Khỏi phải
hỏi nữa, người ta là Hạ Thiên Liên.” Lần này Thẩm Hạ Thụy như Lạc Trăn
mong muốn, vô cùng dứt khoát nhanh gọn giúp Lạc Trăn thoải mái, đúng là
vừa đau vừa khoái.
Lạc Trăn vô thức phun ra một câu, “Tao không muốn chịu trách nhiệm với hắn.”
“Vậy anh chịu trách nhiệm với em cũng được.” Thanh âm trầm thấp mộc mạc truyền từ cửa vào.
Hạ hồ ly tựa lên cửa phòng mỉm cười với Lạc Trăn, một nụ cười đạm nhạt, bốn mùa như
xuân, phản chiếu ánh sáng. “Nụ hôn đầu của người đàn ông không đáng giá, nhưng cũng không hề rẻ mạt.”